Bạn đang đọc Lười Thê Của Tổng Tài: Chương 24
Nửa tháng trôi qua, Y Thượng Tĩnh đối công việc mới cũng đã hoàn toàn quen thuộc, hơn nữa thời gian tăng ca cũng một ngày một giảm bớt, cho đến ngày nào đó còn có 15 phút trước lúc tan tầm, Y Thượng Tĩnh phát hiện tất cả công việc ngày hôm đó đã làm xong.”A! Rốt cục lại có thể tan tầm đúng giờ rồi!” Y Thượng Tĩnh lộ ra nụ cười hân hoan: “Bất quá, điều kiện tiên quyết là họ Bùi hai mặt kia sẽ không lại quăng một đống lớn công việc cho ta! A! Ta có thể đúng năm giờ nói tạm biệt a!”
“Uy!” đúng lúc này, điện thoại di động của Y Thượng Tĩnh rung lên, cho tới nay, vì làm tốt ‘công tác’, không bị quấy rầy, từ ngày đầu tiên đi làm, Y Thượng Tĩnh liền đem chuông điện thoại di động đổi thành chế độ rung. “Phương lão đại, chuyện gì? Cậu hôm nay sao lại gọi điện ình trong giờ làm việc thế?” Phương Nhứ có một thói quen, trong giờ làm việc, nếu không phải tình huống khẩn cấp, sẽ không gọi điện thoại cá nhân.
“Thượng Tĩnh! Ô. . . . . .” Đầu bên kia điện thoại, khóc không thành tiếng, Y Thượng Tĩnh vừa nghe, sốt ruột: “Phương lão đại, làm sao vậy? Cậu trước đừng khóc a, nói inhg biết, chuyện gì xảy ra a!”
“Mình. . . . . . Chúng mình. . . . . . Chúng mình chia tay rồi!” Đầu bên kia điện thoại, Phương Nhứ vừa khóc vừa dứt quãng nói.
Y Thượng Tĩnh đầu tiên là sửng sốt, trong lòng liền động, hít sâu một hơi: “Phương Nhứ, ngươi bây giờ ở nơi nào? Mình tới tìm cậu!”
3 phút sau, Y Thượng Tĩnh đầu tiên là nói xin nghĩ với Bùi Nhĩ Phàm, đầu tiên rời khỏi công ty, bắt xe taxi rời đi. 20 phút sau, một PUB thời thượng.
Y Thượng Tĩnh vừa bước vào PUB thời thượng, liền đem kính mắt đeo lên, tìm kiếm thân ảnh nữ nhân vì thất tình mà mua say. Nương theo ánh đèn u ám, ở trong PUB ầm ĩ vòng vo hơn nửa vòng, ở trong góc phòng hẻo lánh, tìm được một nữ nhân một thân quần áo màu đỏ đã say đến chuếnh choáng.
“Phương Nhứ! Làm sao cậu lại một mình ở trong này uống say? Ở đây nhiều người hỗn tạp, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Y Thượng Tĩnh đi tới, trực tiếp đem chén rượu trong tay Phương Nhứ giật lại, để ở một bên, lay động thân mình Phương Nhứ nói: “Trần Đồng Đồng đâu?” Trần Đồng Đồng, là người bạn mà Phương Nhứ kết giao sau khi đi làm, giống như Y Thượng Tĩnh cùng Tiền Duy Nhã.
“Cô ấy đi công tác.” Phương Nhứ nửa tỉnh nửa say nói, “Đưa cốc ình, mình còn muốn Uống….uố…ng!”
Nhìn Phương Nhứ đem chén rượu đoạt mất, ngửa đầu đem nửa chén rượu kia uống cạn. Y Thượng Tĩnh cũng ngồi xuống, thở dài, cũng gọi một chén rượu.”Nói đi, các cậu làm sao có thể chia tay? Trước đó vài ngày không phải vẫn rất tốt sao?” Y Thượng Tĩnh biết, hiện tại cái Phương Nhứ cần là một người lắng nghe.
“Mình cùng hắn, từ hai năm trước liền bắt đầu cãi nhau!” Phương Nhứ suy nghĩ mông lung, nhìn Y Thượng Tĩnh: “Mâu thuẫn của chúng ta rất nhiều, có thể chống đỡ đến hôm nay thì xem như tài lắm rồi, mình đã cảm thấy giống như kỳ tích.”
“Nga?! Có ý gì?” Y Thượng Tĩnh không hiểu hỏi, trong hai năm qua, tuy rằng cùng Phương Nhứ ở trong một thành phố, nhưng ngày thường cũng không phải thực thân thiết, thời gian làm cho bạn bè tốt nhất còn trở không hiểu nhau, huống chi là cô cùng Phương Nhứ!
Phương Nhứ lại uống thêm một chén rượu, bỗng nhiên hướng Y Thượng Tĩnh cười cười: “Thượng Tĩnh, mình nói với cậu, tình cảm lưu luyến thời còn đi học là đơn thuần nhất! Ra trường, sau khi đi vào xã hội, mới biết được sự chênh lệch của lý tưởng cùng sự thật! Ở dưới áp lực của sự thật, tình yêu dù chắc chắn đến đâu đều TMD không chịu nổi một kích!”
Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, thản nhiên nói: “Cái này, mình đã sớm biết! Cho nên, năm đó mình tình nguyện lựa chọn ngủ cũng không cần giống các cậu đi nói chuyện yêu đương!” (HMC: chậc! Quá lí trí!)
“Ha! Thượng Tĩnh, cậu vẫn là thực tế như vậy!” Phương Nhứ ha ha nở nụ cười, buồn cười đến cuối cùng, nhưng lại lớn tiếng khóc lên, khóc không thành tiếng: “Thượng Tĩnh, mình thật sự rất muốn bình tĩnh giống cậu, giống người luôn đem mọi chuyện đều nhìn xem thản nhiên, như vậy, mình cũng vậy không cần mệt mỏi như vậy rồi! Có lẽ, mình sẽ có hơi sức đi ứng đối chuyện đang phát sinh!”
Y Thượng Tĩnh cười khổ một tiếng, cầm lấy chén rượu uống một ngụm, là rượu phấn hồng giai nhân: “Này còn phải cám ơn cậu cùng Tăng Hồng! Bất quá, kia hết thảy đều trôi qua, mình hiện tại có thể thực bình tĩnh tiếp nhận bất cứ chuyện gì. . . . . .” Khi Y Thượng Tĩnh nói tới đây thì trong đầu đột nhiên hiện tên Bùi Nhĩ Phàm, này tiểu nam nhân nhiều lần làm ình tức giận phát điên!
“Cậu vẫn còn tức giận vì chuyện năm đó? ! Ở trong nội tâm của cậu vẩn là oán mình, hận mình, đúng hay không? Cho nên, ở bốn năm đại học cùng trong công việc mấy năm này, cậu mới có thể đối với mình như vậy?!” Phương Nhứ ý nghĩ đột nhiên thanh tỉnh, xoay người, đối diện Y Thượng Tĩnh, bình tĩnh hỏi, “Mà đó là nguyên nhân cậu vô thanh vô tức chạy đến trường J ở thành phố C học ?”
“Chỉ là một nửa thôi!” Y Thượng Tĩnh thực bình tĩnh nói: “Năm đó mình còn quá nhỏ, có một số việc, cần phải có thời gian mới có thể hiểu rõ ràng. Nhưng nếu phát sinh ở hôm nay, mình chỉ biết cười! Không thuộc về mình, thủy chung không phải là của mình! Là của mình, chạy cũng chạy không được!” Sau đó lại uống một hớp rượu: “Tốt lắm, không nói cái này. Vẫn là nói chuyện cậu cùng với Thiếu Ương là chuyện gì xảy ra đi! Tuy rằng mình không giúp được các cậu, nhưng làm một người lắng nghe chân thành vẫn là không thành vấn đề .”
“Mình cùng Dịch Thiếu Ương? !” Phương Nhứ trong lúc đó say chuếnh choáng, suy nghĩ có chút rối loạn, chỉ có thể ngơ ngác theo sát tư duy của Y Thượng Tĩnh: “Mình cùng hắn trong lúc đó, vấn đề có rất nhiều: quan điểm bất đồng, sở thích bất đồng, hứng thú bất đồng, hoàn cảnh trưởng thành bất đồng. . . . . .”
Y Thượng Tĩnh nghe xong liền kết luận Phương Nhứ thật sự là đang nói lời say rồi, những cái bất đồng của cô cùng Thiếu Ương, bọn họtrong thời gian hẹn hòlúc trước đã sớm nên biết a, những cái này sẽ trở thành lý do chia tay sao?! Nếu như là, như vậy bọn họ làm sao có thể yêu nhau năm sáu năm?
Đang lảm nhảm những câu không đầu không cuối, Phương Nhứ rốt cục bắt đầu nói điểm chính: “Mấy ngày trước, mình đi bệnh viện phá thai rồi!”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, đầu tiên là cả kinh, tuy rằng hai người ở chung hơn ba năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên nghe Phương Nhứ nói mình mang thai.”Vậy cậu như thế nào còn uống rượu?! Không biết như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể của mình hay sao?” Y Thượng Tĩnh một tay lấy chén rượu trong tay Phương Nhứ lần thứ hai đoạt lại, kỳ thật, Y Thượng Tĩnh cũng không biết người phá thai có thể uống rượu hay không, chính là nghe mẹ cùng mấy bà hàng xóm nói chuyện phiếm thì có nghe qua người phá thai, uống rượu sẽ đối với thân thể không tốt. “Hảo hảo, làm sao cậu đi phá thai? Thiếu ương có biết không? Hắn sao lại đồng ý để cậu đi phá thai? Chẳng lẽ là hắn yêu cầu cậu đi sao?”
“Chuyện mình mang thai, hắn không biết.” Phương Nhứ lắc đầu, lệ rơi đầy mặt: “Đã chia tay rồi, còn giữ đứa nhỏ làm cái gì?”
“Cậu!” Y Thượng Tĩnh hết chỗ nói rồi, bởi vì cô thật sự không biết nên nói cái gì, bởi vì chính mình chưa từng có gặp qua chuyện như vậy: “Các cậu vì sao chia tay?” Nói chuyện lâu như vậy, Y Thượng Tĩnh thủy chung không có nghe Phương Nhứ nói đến nguyên nhân bọn họ chia tay.
“Nguyên nhân rất nhiều, nhiều đến nỗi mình không biết bắt đầu nói từ đâu.” Phương Nhứ lại bắt đầu giành chén rượu rồi, “Đưa cốc ình, để ình không say không về! Say, sẽ không phiền não rồi!”
“Không cần uống nữa! Cậu bây giờ đã say rồi!” Y Thượng Tĩnh cầm lấy tay Phương Nhứ, muốn đem cô nâng dậy, “Đi, mình đưa cậu về nhà.”
“Mình không cần trở về! Mình không cần trở về! . . . . . .” Phương Nhứ đã say khướt rồi, lớn tiếng kêu lên.
Y Thượng Tĩnh không thể, chỉ phải dụ dỗ nói: “Hảo! Không quay về. Không quay về. Cậu trước bình tĩnh lại.” Sau đó đem Phương Nhứ bố trí ổn thỏa ở ghế trên, lấy điện thoại di động ra goi cho Dịch Thiếu Ương: “Thiếu Ương, cậu đang ở đâu? Phương Nhứ uống rượu say, đến đón cậu ấy về nhà đi!”
Nhưng ngoài ý Y Thượng Tĩnh là, thanh âm đầu bên kia điện thoại truyền đến lại không phải là của Dịch Thiếu Ương, mà là mỗi ngày khi đi làm đều đã nghe, quen đến không thể quen hơn, thanh âm của Bùi Nhĩ Phàm: “Là tôi, Bùi Nhĩ Phàm. Thiếu Ương uống rượu say. Các cô ở nơi nào? Tôi sẽ tới đón các cô.”
Y Thượng Tĩnh khi nói ra địa chỉ xong, lắc lắc đầu, sau đó cầm lấy chén rượu, một mình uống, thầm than một tiếng: phóng túng một lần đi! Cứ như vậy một lần! Chân chính cáo biệt quá khứ!