Lười Thê Của Tổng Tài

Chương 12


Bạn đang đọc Lười Thê Của Tổng Tài: Chương 12


Lúc Y Thượng Tĩnh hết sức chuyên chú thu dọn đồ đạc thì đột nhiên một bàn tay vỗ vào cánh tay của cô: “Hey!”
Cầm lấy móng vuốt không biết từ nơi nào xuất hiện kia, dùng sức nhéo da lợn kia, liền nghe “Ai nha” một tiếng, tiếp theo đó là điên cuồng hét lên: “Uy, Y Thượng Tĩnh, tốt xấu chúng ta cũng coi như quen biết, cô chính là như vậy đối đãi với người quen biết cũ sao?”
Y Thượng Tĩnh quay đầu, bình tĩnh nhìn người nọ, nhìn bốn phương tám hướng, khuôn mặt đường nét dịu dàng, ngũ quan hoàn mỹ hài hòa, một thân âu phục màu trắng, đáng tiếc Y Thượng Tĩnh đối âu phục không có nghiên cứu, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, chỉ biết thân y phục này mặc ở trên người hắn thực thích hợp. Bất quá, nếu hắn trước mặt bộ không có biểu tình vặn vẹo kia vậy càng hoàn mỹ. “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Y Thượng Tĩnh không hề xin lỗi nói, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, “Tôi là thư ký của Bùi phó tổng, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngài?”
“Không thể nào, ngươi không biết ta?” Một chữ hào thật to trước mặt đặt ở Y Thượng Tĩnh, Y Thượng Tĩnh hơi hơi lui về sau hai bước, mặt ửng đỏ, khẽ cười cười. “Thực thương tâm, lại một lần nữa bị cô không để mắt đến!”
(Túy Lạc Hoa: *ôm bụng cười lăn…*)
Y Thượng Tĩnh lại càng xấu hổ, ngày thường đối với người quen cũng sẽ không ý đặc biệt đi nhớ đối phương trông như thế nào, hơn nữa bình thường không thường đeo mắt kiếng, liền càng không thể nhớ đối phương trông như thế nào .
“Ta là Trương Giai Thành a! Tối thứ năm tuần trước chúng ta có gặp qua!” Trương Giai Thành nhìn Y Thượng Tĩnh như vậy, liền biết cô là thực nhớ không nổi mình là người nào, trong lòng không khỏi có chút uể oải, nói như thế nào mình cũng xem như một đại soái ca, như thế nào gặp nữ nhân họ Y này đúng là đá thiết bản đây?
(Túy Lạc Hoa: hờ.. soái hay không soái.. đối với sâu lười tỷ tỷ cũng như nhau à.. hắc..hắc…)

“Nga, nguyên lai là ngươi a!” Y Thượng Tĩnh tỉnh ngộ gật đầu, “Ngươi là tìm đến phó tổng sao? Chủ tịch đang ở cùng phó tổng đàm luận công việc, mời ngồi xuống chờ một lát. Muốn hay không uống chén trà hoặc cà phê?”
“Không cần! Ta ở chỗ này chờ hắn đi ra, một lát nữa còn phải đi họp!” Trương Giai Thành nhìn thoáng qua phiến cửa đang đóng kia, vừa cười đối Y Thượng Tĩnh nói. “Nguyên lai hắn đều là mời người quen làm việc a! Bất quá, hắn khi nào thì cùng ngươi thân như vậy? Đúng rồi, ta đã quên giới thiệu chức vị của mình ở nơi này! Ta là trợ lý của phó tổng các cô, cũng là hôm nay đi nhậm chức.”
Y Thượng Tĩnh trực tiếp bỏ qua cái đoạn mình nghe không hiểu kia, nhưng thật ra nghe thấy hắn nói hắn là trợ lý mới tới hơi hơi để lại quyết tâm, cười cười nói: “Ách, dạng này tính ra chúng ta hẳn là tính là đồng nghiệp, sau này vẫn còn thỉnh trợ lý Trương chỉ giáo nhiều hơn.”
“Ha ha! Đâu có, đâu có.” Trương Giai Thành cũng cười cười.
“Xem ra thư ký của tôi cùng trợ lý đều rất rãnh rỗi, giờ làm việc lại có thể ở trong này nói chuyện phiếm!” Thanh âm của Bùi Nhĩ Phàm truyền đến, làm hại hai ngườingẩn người, sau đó liền liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục thực cung kính đứng, chờ câu nói kế tiếp của ông chủ.
“Ha! Đồng sự mới trò chuyện làm quen với nhau cũng phải mà!” Bùi Chí Cường đối với bên cạnh con trai nói xong, sau đó vừa cười lên đối Y Thượng Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, sau này ngươi giúp đỡ Tiểu Phàm nha!”
“Chủ tịch nói đùa, tôi trước giờ chưa bao giờ làm chức vụ thư ký, từ nay về sau không chừng có thật nhiều chỗ cần học tập, nếu có cái gì làm không được tốt, xin phó tổng không cần trách cứ mới là!” Y Thượng Tĩnh vô cùng cung kính trả lời, trong lòng lại nghĩ: trách cứ đi, đem tôi triệu hồi đi, như vậy, tôi mỗi ngày có thể ngủ tiếp nha.”Bất quá, tôi sẽ hết sức đi làm!”
“Ân! Ta thật không có nhìn lầm người a!” Bùi Chí Cường lại cười cười, sau đó rồi hướng Bùi Nhĩ Phàm nói, “Đi thôi, nên đi xuống họp. Còn có a, một lát nữa, ngươi tốt nhất nói ngắn gọn, mẹ con còn ở nhà chờ ta!”
Bùi Nhĩ Phàm ôn hòa cười: “Đã biết, sẽ không chậm trễ thời gian ngài cùng mẹ đi hưởng tuần trăng mật!”

(Túy Lạc Hoa: Hờ… ngọt ngào thật.. cứ như vợ chồng son ý…^^ )
“Phó tổng, ta cũng cần đi sao?” Ba người kia sắp đi tới cửa thì Y Thượng Tĩnh rốt cục đem lời nói nín trong lòng lâu ngày vội lên tiếng hỏi.
Bùi Nhĩ Phàm dừng bước lại, xoay người, vẫn là vậy ôn hòa cười: “Cô cảm thấy thế nào? Lão bản của cô thì làm không ngừng còn thư ký như cô có thể bình yên ở đây cùng Chu công chơi cờ sao?”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, tiếp tục sửng sốt, tiếp theo đó là trừng mắt nhìn Bùi Chí Cường liếc mắt một cái, sau đó giật cái tiêu chuẩn nghề nghiệp mỉm cười: “Lão bản nói rất đúng! Bất quá, do ở hôm nay ta là ngày đầu tiên nhậm chức, không có bất kỳ chuẩn bị…”
“Chỉ cần ngươi mang theo cái lỗ tai là được!” Bỏ lại một câu như vậy, ba người kia hoa hoa lệ lệ chạy lấy người, bất quá, kia Trương Giai Thành lúc gần đi, lại có thể hướng Y Thượng Tĩnh giật cái thật to tươi cười, thấy vậy Y Thượng Tĩnh trừng mắt.
“MD, nguyên lai tất cả chuyện này, đều là đội trưởng Bùi giở trò quỷ!” Thấy ba người kia rời đi, Y Thượng Tĩnh rốt cục đem những lời này cấp nói ra, vừa tìm quyển sổ vừa tìm bút vừa nói, “Còn có họ Bùi kia, như thế nào lại biết khi hắn đi họp mình sẽ ngủ? Chẳng lẽ hắn biết thuật đọc tâm, nhìn ra được mình đang suy nghĩ cái gì? Còn có cái tên ngu ngốc này, lại có thể không biết đường đường chủ tịch của công ty, nếu ngày thường mở đại hội thì mà thiếu ngủ một lần sẽ thấy, sẽ nhận thức được chủ tịch, sẽ né tránh nhân vật cao tầng này, hiện tại cũng sẽ ở trong văn phòng nhỏ của ta ngủ, sẽ gặp…”
Bất quá, Y Thượng Tĩnh oán thì oán, nhưng cô vẫn là rất nhanh cầm mấy thứ này, vội vàng đuổi theo, muốn chạy đến thang máy thì mới nhớ tới hai bộ trong thang máy này, một cái thang máy nhanh, một cái khác hiện tại đang chở ba người kia, mà bây giờ còn kém năm phút nữa là chín giờ! Cắn răng một cái, Y Thượng Tĩnh lại chạy hướng lối ra khẩn cấp kia, lấy tốc độ nhanh nhất lao xuống. Kém một phút đồng hồ bắt đầu họp thì vọt vào phòng họp.
“Thượng Tĩnh, tôi ở trong này!” Duy Nhã thấy người cuối cùng vọt vào cửa Y Thượng Tĩnh, thấy đoàn người cũng còn ầm ầm, liền lớn tiếng kêu, mời cô đi đến bên cạnh mình nhập ngồi.

Y Thượng Tĩnh nghe thấy thanh âm của Duy Nhã, lấy kính mắt trong tay đeo lên, lúc này mới nhìn rõ Duy Nhã lại là ngồi phía trước, rất nhanh đi đến chổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Buổi họp này, không phải căn cứ thứ tự các nghành đến ngồi sao? Làm sao ngươi có thể ngồi chỗ này?” Tuy rằng Y Thượng Tĩnh cũng không tới tham gia loại này hội nghị, nhưng quy củ cơ bản nên cũng biết.
“Này, tôi tự nhiên có biện pháp của tôi! Cô ngồi xuống trước a!” Duy Nhã một tay kéo Thượng Tĩnh đến chỗ trống bên cạnh, cười đến có chút gian trá, thấp giọng hỏi, ” Cô không phải nói cô không tới nơi này sao? Tại sao lại chạy tới, có phải hay không nghe nói tân phó tổng kia bộ dạng rất tuấn tú, cô cũng muốn đến gom một cước?”
“Đem cái điệu cười ghê tởm cô kia cho tôi thu lại!” Y Thượng Tĩnh lấy tay gõ đầu Tiền Duy Nhã, tức giận nói.” Cô nghĩ rằng tôi và cô giống nhau? Bày đặt hảo hảo ngủ ngon không chịu, không có việc gì động kinh tới nơi này vô giúp vui a! Hơn nữa, khi tôi không đeo mắt kiếng thì chỉ cần là giống đực cũng có thể là dễ nhìn, giống cái cũng có thể là mỹ nữ!”
“Khụ, khụ, khụ!”
Tiền Duy Nhã vốn định tìm nói mấy câu đến đả kích Y Thượng Tĩnh, chợt bị một trận giả khụ thanh cấp cắt đứt, đảo mắt vừa nhìn, nguyên lai là trợ lý Sử Lộc của phó quản lí Lý. Sử Lộc đến công ty Phỉ Hoa công tác hai năm, hưởng ứng lệnh triệu tập liền làm trợ lý của phó quản lí Lý, hai năm qua, được phó quản lí Lý tín nhiệm, ở công ty cao thấp cũng có một chút uy tín; đồng thời lại bởi vì Sử Lộc tuổi còn trẻ, tựa như việc này nghiệp đầy hứa hẹn, vả lại bộ dạng coi như là một quả dễ nhìn, chưa hôn phối, trong công ty là kết hôn đối tượng tất cả nhân viên nữ.
“Trợ lý Sử!” Tiền Duy Nhã đương nhiên sẽ không buông bỏ cơ hội cùng tình nhân của công chúng này, đẩy Y Thượng Tĩnh che tầm mắt ra, vẻ mặt cười – quyến rũ, “Trợ lý Sử, xin chào a! Anh còn nhớ tôi không? Tiền Duy Nhã, thứ năm tuần trước đến phòng làm việc của anh giao báo cáo gấp cho anh thì bị ngươi mắng nói số liệu làm sai cái này cái kia!”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, mắt trợn trắng, thật muốn nhảy dựng lên! Lặng lẽ đưa tay, nhéo nhẹ trên đùi Tiền Duy Nhã một cái, cúi đầu, nhẹ nói: “Họ Tiền, sau khi rời khỏi đây đừng nói tôi quen cô! Bị chửi còn lấy ra khoe, cô không thấy mất mặt sao!”
“Tôi nói vậy là khoe ra sao? Tôi chỉ là muốn giúp trợ lý Sử nhớ tôi là người nào thôi!” Tiền Duy Nhã cũng nhẹ nói lên.
“Ách! Là cô a!” Sử Lộc đương nhiên nghe hai người này đối thoại, giơ lên cái tươi cười mê người “Ngày ấy thực xin lỗi a, cho dù là cô làm sai, tôi cũng không nên mắng chửi người !”
“Không có việc gì!” Tiền Duy Nhã không thèm để ý chút nào cười cười “Trợ lý mắng được vốn còn có để ý. Một cái số nhỏ theo sẽ ảnh hưởng đến cả công ty lợi ích, điểm ấy là tôi sai lầm rồi!”

“Vậy là tốt rồi!” Sử Lộc cười cười, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Y Thượng Tĩnh, “Thượng Tĩnh, không nghĩ tới cô cũng làm việc ở đây! Thật sự là thật trùng hợp!”
“Ách! Ha ha! Thật là trùng hợp!” Y Thượng Tĩnh khẽ cười cười, tuy rằng Y Thượng Tĩnh có đem hình lớp mười lấy ra xem qua, nhưng đối với Sử Lộc vẫn là chỉ dừng lại cho trên tấm ảnh, cũng không có nhớ tới ở trung học khi bất cứ chuyện gì.” Không nghĩ ra ngươi là trợ lý của phó quản lí Lý!” Những lời này là tùy theo mà nói!
“Ách… . .” Sử Lộc nhất thời không biết nói gì, nhất định, trong công ty này, không có khả năng không ai không biết mình a, có thể trước mắt mình còn có một người như vậy, thấy mình ba lượt, lại có thể mới biết chức vụ của mình!
(Túy Lạc Hoa: Hờ.. chủ tịch chị ý còn không biết mờ…)
“Trợ lý Sử, ngươi không cần để ý cô ấy!” Tiền Duy Nhã đánh trúng dàn xếp, ” Cô ấy là người trí nhớ không thế nào tốt, lại là nửa người mù, coi như nhất thời không nhớ kỹ anh, anh không cần để vào trong lòng. Cùng cô ấy nói nhiều mấy câu, cô ấy tự nhiên nhớ kỹ anh.”
“Đúng a!” Sử Lộc tựa hồ có cảm khái đặc biệt, “Đúng rồi, Thượng Tĩnh, cô ở ngành nào? Công tác ở đây đã bao lâu? Sao trước giờ ta chưa gặp qua cô!”
“…”
“Anh không gặp cô ấy cũng rất bình thường, vì ngày thường…” Tiền Duy Nhã cướp lời nói, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Y Thượng Tĩnh cấp cắt đứt: “Có chuyện gì lát nữa họp xong nói sau, chủ tịch có chuyện cần nói!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.