Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 7


Đọc truyện Lười Thê Của Tổng Giám Đốc – Chương 7

Y Thượng Tĩnh đến sau, trực tiếp đến phòng F305, đẩy cửa ra, Phương Nhứ đang ca hát, Dịch Thiếu Ương ngồi ở sô pha cùng hai nam nhân khác uống rượu. Nhưng khi Y Thượng Tĩnh đẩy cửa đi vào mọi người đều dừng hoạt động, nhìn Y Thượng Tĩnh. Y Thượng Tĩnh lập tức liền có vài phần ngượng ngùng, xấu hổ cười cười: “Thật xin lỗi, ta đã tới muộn.”

Phương Nhứ ném micro, đem Y Thượng Tĩnh kéo tiến vào, ấn ngồi trên sô pha, vừa rót rượu, vừa nói: “Ngươi tới cũng không tính quá trễ, chỉ là quá thời gian, vừa vặn đúng ba mươi giây, cho nên, nên phạt một chén rượu.”

Y Thượng Tĩnh nhìn một chén rượu tràn đầy phản chiếu dưới ngọn đèn mờ nhạt kia, nghĩ nghĩ nói: “Ta còn chưa ăn cơm chiều, không thể uống rượu, ngươi cũng biết dạ dày của ta không tốt.”

“Không được! Chén rượu này nhất định phải uống!” Phương Nhứ kiên định nói, “Trước tiên đem nó uống hết, sau đó ta gọi thức ăn cho ngươi.”

“Phương Nhứ, dạ dày cậu ấy không tốt, ngươi cũng đừng ép buộc cậu ấy! Cho cậu ấy kêu thức ăn trước đi!” Một bên Dịch Thiếu Ương đã mở miệng, cười với Phương Nhứ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ không đồng ý. Y Thượng Tĩnh vừa nghe, lập tức cho Dịch Thiếu Ương một cái tươi cười cảm kích .

Phương Nhứ đành phải buông chén rượu, nhưng tay vẫn ở trên mặt Y Thượng Tĩnh nhéo một cái, “oán hận” cười nói: “Được rồi, chuyện này trước bỏ qua cho ngươi, chờ lát nữa Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu đến đây, nhất định phải chuốc say ngươi mới cam tâm!”

Y Thượng Tĩnh vừa nghe, oa oa kêu lớn lên: “Lão đại, ngươi bất công quá a! Bạch lão nhị cùng Hoàng lão yêu cũng đến muộn, sao ngươi chỉ muốn phạt một mình ta?!”

“Ngươi có thể so với bọn họ sao?” Phương Nhứ trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh liếc mắt một cái, “Bọn họ ở thành phố B, phải cố định đi tàu sắt đến! Còn ngươi từ nhà trọ đến!”


“Ngươi. . . . . .” Y Thượng Tĩnh vốn định cùng Phương Nhứ tranh luận, chợt nhớ tới trong phòng này còn có hai người lạ, cũng không muốn nói những chuyện kia, ngược lại cười nói, “Được rồi, chuyện này đợi bọn họ đến đây rồi nói sau. Hay là ngươi giới thiệu hai vị kia cho ta quen biết trước đi!”

“Đúng đó! Từ trước đến nay ngươi luôn mơ mơ màng màng, nên đã quên còn có bọn họ.” Phương Nhứ cười cười, nhưng ngược lại lại nhìn về phía Dịch Thiếu Ương, “Hãy để cho Thiếu Ương giới thiệu cho ngươi đi!”

Dịch Thiếu Ương cũng không từ chối, đầu tiên chỉ vào Y Thượng Tĩnh, nói với bọn họ: “Đây là Y Thượng Tĩnh.” Sau đó lại chỉ người đối diện hắn nói: “Đây là Trương Giai Thành, bạn thời trung học của ta là một phần tử ngoan cố.” Lại chỉ người ngồi bên cạnh nói: “Hắn là người ngươi biết, Bùi Nhĩ Phàm.”

Y Thượng Tĩnh thị lực nguyên bản không được tốt, ngày thường lúc làm việc đều có mang kính, nhưng nếu đi đường thì đeo kính mắt ngược lại không thể đi đường bình thường, nên trong sinh hoạt bình thường, nàng cũng không đeo kính. Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Y Thượng Tĩnh ngồi tại âm thầm ở một góc sáng sủa, không có cách nào nhìn rõ hai người kia, chỉ là một hình dáng mông lung , còn có Dịch Thiếu Ương nói mình nhận thức Bùi Nhĩ Phàm, liền híp mắt, cao thấp đánh giá hắn một phen, đáng tiếc, vẫn là nhìn không rõ hắn như thế nào, nên cũng từ bỏ. Cười cười: “Chào mọi người!”

Bùi Nhĩ Phàm đưa mắt nhìn Y Thượng Tĩnh, sau đó gật gật đầu, cười trả lời một câu “Xin chào”, sau đó không nói thêm gì nữa, ngược lại, Trương Giai Thành sau khi cẩn thận đánh giá Y Thượng Tĩnh một phen, cười nói: “Thì ra là ngươi! Đã nhiều năm không gặp, vẫn là kiểu cô em nhà bên!”

Lời này vừa nói ra, Phương Nhứ cười ra tiếng, Dịch Thiếu Ương cũng cười. Y Thượng Tĩnh vừa nghe, kéo kéo khóe miệng, đem lời vừa tới miệng nhịn xuống, sửa miệng hỏi: “Trương tiên sinh, chúng ta trước kia từng gặp qua?”

“Đúng vậy!”Trương Giai thành vừa nghe, đến liền hỏi “Ngươi trước kia học trường trung học J thành phố C phải không?”


“Ừ.” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, “Sao ngươi lại biết ?”

“Ta cũng học trường J, khi học trung học chúng ta từng gặp qua!” Trương Giai Thành vẻ mặt vui vẻ.

Y Thượng Tĩnh vừa nghe, thiếu chút nữa hộc máu, hôm nay sao lại có nhiều bạn thời trung học như vậychứ! Vừa rồi trên đường vừa gặp một người, bây giờ lại gặp một người, a, không! Là hai người —— Dịch Thiếu Ương không phải nói Trương Giai Thành là bạn của hắn sao? Nhưng Trương Giai Thành nói thời trung học có gặp qua mình, như thế nào mình một chút ấn tượng cũng không có?

Y Thượng Tĩnh quay đầu, nhìn Dịch Thiếu Ương, nhích lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cũng học trường J? Ta như thế nào không biết, cũng không nghe ngươi nói?”

Nhưng mấy câu nói này Trương Giai Thành lại nghe thấy, kinh ngạc lớn tiếng nói: “Không thể nào! Ngươi thời trung học thật không biết Thiếu Ương?”

(TLH: Haiz… bởi vậy mới nói Tĩnh tỷ…chung trường với mấy soái ca mà chẳng nhận ra ai… tội lỗi… tội lỗi a.. tội cho ai đó đã để ý tỷ nhiều năm như thế…)

“Đúng a!” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, “Dịch Thiếu Ương là lúc ta học đại học thông qua Phương Nhứ mới biết! Hơn nữa, trường J có nhiều người như vậy, ai quy định ta nhất định phải biết hắn?”


(TLH: Người ngồi chung bàn với tỷ mà tỷ còn không nhận ra nữa mà…)

“Ách! Ta, ta chỉ có thể đối với ngươi hết chỗ nói rồi!” Trương Giai Thành nhún vai, “Năm đó Dịch thiếu soái ở trường J là Chủ Tịch Hội Học Sinh nổi danh đỉnh đỉnh của trường đó! Còn có, có bao nhiêu nữ sinh sùng bái, mê luyến thiếu soái nha! Ngươi, ngươi lại nói ngươi không biết hắn! Thiếu soái, xem ra, vương tử trường học như ngươi, mà cô ấy còn không biết thật giống như lấy cây đập vào người nha.” Câu cuối cùng, là nói với Dịch Thiếu Ương.

Dịch Thiếu Ương chỉ cười cười, không nói, ngược lại Phương Nhứ cười nói: “Người bị cô ấy làm thế rất nhiều nha! Khi học đại học đã có nhiều người rồi, hiện tại vẫn còn một người!”

Y Thượng Tĩnh vừa nghe, trừng mắt nhìn Phương Nhứ liếc mắt một cái, ý bảo cô câm miệng, đáng tiếc Phương Nhứ làm như không thấy, tiếp tục vạch trần, “Chỉ sợ ở trong mắt của cậu ấy, chỉ có Chu công sẽ không bị đánh thôi!”

“Ha! Nói như vậy, ngươi trước kia cũng không biết Bùi Nhĩ Phàm rồi? Hắn cũng học trường J!” Trương Giai Thành chỉ chỉ Bùi Nhĩ Phàm bên cạnh, vẻ mặt chờ mong.

“Ha ha!” Y Thượng Tĩnh ngây ngô cười, trong lòng lại nghĩ, hôm nay là ngày nhận thân, không đúng, là đại hội nhận bạn sao? Như thế nào một người, hai người đều là bạn thời trung học? Bất quá, Bùi Nhĩ Phàm này tên nghe thật đúng là quen tai, tựa hồ là ở đại học nghe qua, nhưng Dịch Thiếu Ương nói mình biết, vậy hẳn là đại học quen biết, nhưng như thế nào cũng nhớ không ra có người nào như vậy?

(TLH: haiz…muội bó tay với tỷ… không biết tỷ trí nhớ không tốt hay là vô tâm…)

“Bất quá, ngươi hẳn là đối với ta có chút ấn tượng đúng không!” Trương Giai Thành lại chờ mong nhìn Y Thượng Tĩnh, thấy Y Thượng Tĩnh vẻ mặt mê mang, liền không hết hy vọng nói tiếp, “Ngươi còn thời trung học có một lần tiết thể dục, ngươi bị một trái bóng đánh ngất xỉu không?”


Y Thượng Tĩnh nghe hắn vừa nói như thế, nghĩ nghĩ, trong đầu có một ấn tượng mông lung, liền hỏi thử: “Trái banh kia là ngươi đá phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trương Giai Thành vừa nghe Y Thượng Tĩnh nói như thế, cười hớ hớ nói “Ngươi nhớ phải không? Lần đó là ta cõng ngươi tới phòng y tế, đáng tiếc, nửa đường thì ngươi tỉnh lại, sau đó chết sống không chịu đến phòng y tế, sau đó cùng bạn học của ngươi quay về lớp học. Ngày hôm sau, ta cố ý đi tìm ngươi, vẻ mặt ngươi lại giống như không muốn nhìn thấy ta, làm hại ta mất mặt! Sau đó ta cũng có gặp ngươi mấy lần, đi lướt qua bên cạnh ngươi, ngươi cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, ngươi nên biết, năm đó ta dầu gì cũng là có tiếng ở trường J, lại bị ngươi xem như người vô hình, thật sự là đả thương tự tôn!”

Y Thượng Tĩnh vừa nghe Trương Giai Thành nói như thế, vốn là muốn nói mình cũng không có nhớ tới hắn, chỉ nhớ có chuyện bị banh đánh trúng, nhưng hắn nói năm đó mình không nhìn hắn, liền đổi lại nói: “Ha ha, cái đó, ngươi bỏ qua cho! Con người của ta trí nhớ không được tốt, nếu không phải là người hoặc chuyện đặc biệt, ta bình thường sẽ không nhớ. Ngươi cũng biết, bị banh đánh trúng chỉ là một việc nhỏ, ta nhớ được chuyện quả banh năm đó nhưng lại không nhớ được quả banh đó lại đã thương người, cho nên không có gì lớn, nếu chuyện gì cũng so đo, tính toán vậy thì thật phiền toái. Còn có, thị lực của ta không được tốt, khi đi đường chỉ nhìn phía trước 90 độ, có lẽ lúc ấy chính là không nhìn thấy ngươi, tuyệt đối không phải có ý không nhìn ngươi. Việc này làm cho ngươi nhớ nhiều năm như vậy, thật đúng là ngượng ngùng!”

(TLH: Đôi khi như Tĩnh tỷ cũng hay… cái gì không cần nhớ thì sẽ không nhớ… cuộc sống sẽ thoải mái, dễ chịu hơn nhiều)

“Ha, Y Thượng Tĩnh, đúng là chỉ có ngươi!” Phương Nhứ vỗ vỗ Y Thượng Tĩnh vai, sau đó vẻ mặt mập mờ nói, “Người ta đem ngươi để trong lòng, ngươi lại nói vốn là một chuyện nhỏ, còn quay ngược lại nói người ta lòng dạ hẹp hòi, ngươi cũng thật hay a!”

Trương Giai Thành vừa nghe, xấu hổ cười cười, Y Thượng Tĩnh lại trừng mắt nhìn Phương Nhứ liếc mắt một cái, sau đó cười làm lành nói: “Trương tiên sinh, ngươi đừng nghe Phương Nhứ nói bậy, ta tuyệt đối không có ý tứ này, ta chỉ là muốn nói, sự kiện kia thật sự chỉ là một việc nhỏ, ngươi không cần để ý.” Y Thượng Tĩnh vừa nói xong, lại cảm thấy mình tựa hồ càng nói càng sai lầm rồi, thầm mắng chính mình ngu ngốc, nói tiếp, “Quên đi, coi như ta chưa nói! Dù sao ta tuyệt đối không có cố ý không nhìn ngươi!”

Dịch Thiếu Ương thấy Y Thượng Tĩnh đem bản thân mình vây khốn, liền cười đối Y Thượng Tĩnh nói: “Ngươi không quan tâm hắn, đừng cùng hắn vô nghĩa, hắn chính là một người như vậy, đến già vẫn nhớ kĩ những chuyện không đâu!”

Y Thượng Tĩnh vừa nghe, chỉ đành cười gượng một cái, trong lòng lại nghĩ, Phương Nhứ nguyên bản nói đây chỉ là buổi họp mặt bạn bè trong kí túc xá thời đại học, ngoài ra còn người thân, không nghĩ tới một người như vậy lại đến đây! Bất quá, vì chuyện này, Y Thượng Tĩnh đột nhiên nhớ tới Bùi Nhĩ Phàm kia là người nào. Mà Bạch Thủy Tâm cùng Hoàng Tử Linh chưa vào đã nghe tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.