Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 44


Đọc truyện Lười Thê Của Tổng Giám Đốc – Chương 44

Thứ bảy đầu tiên của tháng mười hai, Y Thượng Tĩnh bắt đầu lần xem mắt thứ hai của mình. Nhưng lúc này ngồi đối diện Y Thượng Tĩnh không phải là đối tượng xem mắt lần này, mà là Phương Nhứ. Y Thượng Tĩnh mắt lạnh nhìn Phương Nhứ, Phương Nhứ hôm nay mặc một bộ váy đỏ như lửa, là mốt mới nhất năm nay, hình như vẫn là hàng hiệu của Ý—— Y Thượng Tĩnh ngày thường đối với phương diện này không quá quan tâm, bình thường dạo phố cùng Tiền Duy Nhã thì cũng chỉ là nhìn xem bộ đó có mặc hợp hay không thôi, cũng chẳng để ý là hiệu gì, mốt gì. Trân mặt Y Thượng Tĩnh không có biểu hiện gì, chỉ đôi lúc nhấp ngụm nước chanh.

Phương Nhứ ngồi ở đối diện Y Thượng Tĩnh, trong lòng rối ren: một giờ trước, chính mình hẹn Y Thượng Tĩnh, muốn gặp mặt cô, đem hiểu lầm ngày hôm qua giải thích rõ. Sau đó, cô đã đáp ứng cùng mình gặp mặt, cũng hẹn gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp trong thành phố, cũng nói rõ với mình, cô giữa trưa có hẹn—— Thượng Tĩnh không phải là một người lãng phí, cô ấy bất luận làm chuyện gì đều rất coi trọng thuận tiện, tốc độ cùng hiệu suất, cô ấy hẹn mình ở nhà hàng gần nội thành này, nghĩ đến cuộc hẹn của cô ấy cũng là tại… nhà hàng này! Nhưng bây giờ, không biết mở miệng sao mới tốt.

Phương Nhứ đánh giá Y Thượng Tĩnh, cô nàng trang điểm nhẹ, áo khoác dài màu lam xanh nhạt, là kiểu thịnh hành nhất mùa đông năm nay, tóc dài hơi uốn xoăn, tuy rằng cô nàng cũng không phải xinh đẹp nhất, nhưng cô giờ đây cũng là thanh tú nhất, mà động tác miễn cưỡng của cô nàng lại ở trong lúc vô tình lộ ra một loại ung dung cùng lịch sự tao nhã. Kỳ thật vô luận là ở trung học hay là đại học thì Y Thượng Tĩnh vẫn đều rất hấp dẫn ánh mắt phái nam, chính là bản thân cô không biết, cũng không thèm để ý tới thôi.

“Thực xin lỗi!” Sau 10 phút tẻ ngắt, Phương Nhứ mở miệng, mi mắt rũ xuống, bởi vì chuyện ngày hôm qua, là mình cố tình gây sự, “Tối hôm qua thật xin lỗi! Thượng Tĩnh.”

“Không có gì!” Y Thượng Tĩnh tùy ý cười cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, thản nhiên mà nói, “Hiểu lầm của hai người đã hoá giải rồi sao?”


“Tối qua đã đem mọi chuyện nói rõ ràng—— lòng mình đã nguội lạnh!” Phương Nhứ giương mi mắt, trong mắt có vài phần thanh thản, vài phần giải thoát, “Mình cùng anh ta ở cùng một chỗ, kỳ thật cũng không hạnh phúc, huống chi, hai người chúng mình, trong lòng mỗi người đều có một người khác—— nói như vậy, mình tối qua quả thực là đang cố tình gây sự. Nhưn đem qua mình thật sự khống chế không được bản thân, đây có thể nói là tính ích kỷ trong nội tâm tác quái đi, bởi vì rất lâu trước đây, mình thật sự yêu anh ta.”

“Ừ.” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, sau đó lại im lặng ăn điểm tâm trên bàn, “Các cậu tự mình nói rõ ràng là tốt rồi!”

Phương Nhứ hiện tại thật không biết nói gì, bởi vì xem như mình đã đem chuyện đêm qua cùng tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra, có lẽ Y Thượng Tĩnh đều sẽ mặt không đổi sắc, ngữ điệu không lạnh không nóng mà trả lời một tiếng “phải không” hoặc là “à, như vậy sao”. Đúng là mình đã thật sự làm tổn thương đến cô nàng—— đêm qua sau khi cùng Dịch Thiếu Ương nói rõ ràng, mới biết được Thượng Tĩnh cũng không phải là không quan tâm đến mình, cô nàng chỉ là dùng cách thức mà mình không biết để lặng yên quan tâm mình, cho nên, khi đêm đó (đọc lại c24) mình tìm cô ấy thì cô ấy đã không chút do dự đến đây! Thế mà mình lại nói ra những điều vô nghĩa (c39)…, mới có thể làm cho cô ấy phất tay rời đi! Tỉnh táo lại đi, rõ ràng là mình sai rồi, là mình hiểu lầm Thượng Tĩnh, gọi điện cho Thượng Tĩnh, nhưng cô lại tắt máy; gọi điện đến nhà Thượng Tĩnh tìm Thượng Tĩnh, thì mẹ Thượng Tĩnh nói Thượng Tĩnh uống rượu say đang ngủ.

Trong mấy năm học đại học, bốn chị em trong phòng, trừ Thượng Tĩnh ra, bất luận gặp phải chuyện gì, đều là mượn rượu để giải sầu a—— Thượng Tĩnh nói, uống rượu cũng không thể thay đổi tâm tình gì, sẽ chỉ làm chính mình càng thêm suy sụp. Nhưng tối qua, Y Thượng Tĩnh lại tự mình đi tìm say!

Lúc này trong lòng Y Thượng Tĩnh cũng không còn ý nghĩ gì, chỉ là một mảnh bình tĩnh, một mảnh thư thái. Lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, thời gian xem mắt sắp đến rồi! Từ trong túi xách lấy ra kính mắt đeo vào, cười nhẹ nói: “Phương Nhứ, mình phải đi xem mắt. Lần sau lại tán gẫu đi!”


“Được! Chúc cậu thành công!” Phương Nhứ cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ.

“Ừ! Mình đi đây.” Đứng dậy, Y Thượng Tĩnh cầm lên bông hoa hồng đang để ở một bên, xách túi của mình, rời đi.

Phương Nhứ nhìn bóng lưng Y Thượng Tĩnh, cười nhạo chính mình một tiếng: “Lần này, giữa chúng ta mới chính thức là so với bằng hữu còn bằng hữu hơn rồi!”

————

“Làm cái gì thế không biết! Còn lấy hoa hồng làm ám hiệu! Có muốn mượn cái ‘vừng ơi mở cửa ra’ làm ám hiệu luôn không biết?” Y Thượng Tĩnh vừa đi vừa vung vẩy bông hồng trong tay, vừa nhìn những người đang dùng bữa xung quanh đại sảnh, aizz! Hôm nay thứ bảy, người đến dùng bữa thật đúng là không ít! Hơn nữa tầng này của nhà hàng là chuyên dành cho đám tình nhân, cho nên, những người ngồi ở đây, tất cả đều là từng đôi từng đôi, không khí cũng là lãng mạn tới cực điểm. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén Y Thượng Tĩnh phát hiện ra Lý Quốc Chính đang ngồi ở một góc sáng sủa, bên cạnh còn có một mỹ nữ tương bồi. Aizz! Lại là một một xú nam nhân chán món ăn thôn quê!


Y Thượng Tĩnh lắc đầu, đi về phía số bàn ăn mà bên mai mối cung cấp. Bàn ăn số 9 ở đâu nhỉ? Y Thượng Tĩnh mở to mắt tìm, nơi này là số 12, hẳn là phải đi thêm hơn 2 số nữa về phía trước. Nhưng sau khi Y Thượng Tĩnh đi thêm hai bước, liền không còn có hơi sức để đi tới!

“Ách… Đầu năm nay, thật trùng hợp! Hai lần xem mắt liên tục, đều là người quen!” Y Thượng Tĩnh có chút thở dài cam chịu, “Thật không hiểu là thế giới này quá nhỏ hay là bọn họ rất có duyên nữa!”

Vì sao Y Thượng Tĩnh lại nói như vậy, bởi vì người đang ngồi ở bàn ăn số 9 không ai khác hơn là Sử Lộc! Hơn nữa Y Thượng Tĩnh còn thập phần tin tưởng đối tượng xem mắt là Sử Lộc—— bởi vì trên tay của hắn cũng đang cầm một bông hồng đỏ.

Bất đắc dĩ cười cười, Y Thượng Tĩnh đi tới, nhưng Sử Lộc hình như cũng không có phát hiện Y Thượng Tĩnh đến đây.”Hi!” Y Thượng Tĩnh đầu tiên lên tiếng chào hỏi, cười yếu ớt ngồi xuống, “Sử Lộc.”

Sử Lộc nghe vậy, ngẩng đầu lên, thực bình tĩnh nhìn Thượng Tĩnh một cái, mới cười nói: “Thượng Tĩnh, cô tới rồi!” Sau đó lại nhìn Y Thượng Tĩnh từ trên xuống dưới, rồi cười rất tươi, “Hôm nay cô rất đẹp!”


“Cảm ơn!” Y Thượng Tĩnh cười yếu ớt, “Ha! Không nghĩ tới đại trợ lý của chúng ta cũng muốn xem mắt a! Tôi còn thật không nghĩ tới, đối tượng xem mắt của tôi hôm nay lại là anh đó!”

“Ách… Ha ha! Tôi cũng vậy không nghĩ tới hôm nay sẽ là cùng cô xem mắt đó!” Sử Lộc cười đến có chút mất tự nhiên rồi, “Cô muốn ăn gì thêm, uống chút gì thêm không?”

Y Thượng Tĩnh đem bông hoa cầm trong tay ném sang một bên, nhìn nhìn đồ trên bàn: hải sản, điểm tâm, hoa quả, rượu đỏ, nến đều có cả.”À, không cần! Anh đã gọi nhiều như vậy rồi.” Y Thượng Tĩnh cười nhẹ nói, aizz, nếu như không có bình rượu đỏ kia thì càng tốt hơn, tối hôm qua uống rượu, đến bây giờ đầu vẫn còn mơ màng đây này. Bất quá, đây là nhà hàng tình nhân, trang trí màu vàng tối cùng với khung cảnh tràn ngập lãng mạn, có một bình rượu đỏ tựa hồ mới càng hợp bầu không khí!

“Đến, ăn chút gì đi!” Sử Lộc nhiệt tình phục vụ , thay Thượng Tĩnh bóc hải sản.

Ách… Y Thượng Tĩnh có chút không quen đối với sự nhiệt tình của Sử Lộc, những thứ mà người khác đã động qua, đặc biệt đồ ăn, Y Thượng Tĩnh không có cách nào ăn nổi. “Sử Lộc, tôi tự mình làm được rồi!” Y Thượng Tĩnh rất muốn đem hải sản mà Sử Lộc đặt ở trong bát của mình đem bỏ đi, nhưng lại cảm thấy như vậy rất không lịch sự, nhưng là bản thân lại không cách nào ăn vào, thật sự là khó xử a! “Nếu không, chúng ta uống chút rượu đỏ đi!”

Y Thượng Tĩnh rót hai chén rượu đỏ, đưa cho Sử Lộc, cười nói: “Sử Lộc, chén này là tôi mời anh, mong rằng chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt, cạn nào!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.