Đọc truyện Lười Phi Có Độc – Chương 2: Muốn Cự Tuyệt Lại Ra Vẻ Mời Chào
“Như thế nào? Chưa chết?” Ôn Noãn đã sớm đuổi nha hoàn ma ma trong tân phòng ra ngoài, phái Minh Nhi đi hỏi thăm tình huống của Dập Hàn.
“Sắp.” Đón lấy dáng vẻ đầy mong đợi của tiểu thư nhà mình, Minh Nhi thức giận nói.
“Thật sự quá tốt.” Ôn Noãn dùng quyền đánh một chưởng, giọng nói hưng phấn khó nén.
“Tiểu thư, người sắp chết là phu quân của tiểu thư.” Minh Nhi vẻ mặt đen sì nhắc nhở.
“Cái này còn cần em nhắc?” Tròng mắt Ôn Noãn híp lại lộ ra mấy phần gian trá giảo hoạt, “Chính bởi vì hắn là phu quân của ta cho nên ta mới ước gì hắn sớm chết.”
Quân Dập Hàn được Bạch Ưng “Đỡ” tới bên ngoài tân phòng trùng hợp nghe được bàn luận kinh hãi thế tục này, sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh thản nhiên nghiêng sang, Bạch Ưng đỡ bên cạnh hắn cúi đầu thấp xuống, hắn không nghe thấy, thật sự không nghe thấy gì.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan thảm thiết như muốn ho đến phổi cũng ra ngoài vang lên ngoài cửa, Ôn Noãn đang đắm chìm trong vui sướng cả kinh, nghi ngờ nói: “Không phải sắp chết rồi sao, vì sao lại tới? Chẳng lẽ hồi quang phản chiếu?”
(*) Hồi quang phản chiếu: Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.
Minh Nhi đã vô lực phỉ nhổ, tiến lên mấy bước mở cửa ra, Quân Dập Hàn được Bạch Ưng đỡ, bước chân nhẹ hẫng vào tân phòng ngồi xuống bên giường, sau đó nỗ lực giơ tay ý bảo hai người đi xuống.
Cửa bị đóng, bên trong phòng trừ Quân Dập Hàn thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan thì yên lặng đến mức cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Đáy lòng Ôn Noãn hơi sợ hãi lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh.
Không biết tiếng ho khan ngừng khi nào, bên trong phòng lập tức yên tĩnh, rất tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, yên tĩnh đến tiếng hít thở có vẻ nặng nề thỉnh thoảng cách đó không xa cũng biến mất không thấy nữa, bốn phía không gian giống như đóng băng.
Sẽ không chết chứ? Nhanh như vậy đã chết?! Trái tim Ôn Noãn vừa mới vui mừng khôn xiết bỗng toàn thân phát lạnh, vào tân phòng rồi chết, còn chết bên cạnh nàng, kết quả này không tốt chút nào, làm không tốt nàng sẽ oan uổng “Chôn theo” hắn!
Giờ phút này trong lòng nàng yên lặng tích cực thành kính cầu nguyện hắn tuyệt đối đừng chết, muốn chết đi ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ chết, tuyệt đối đừng chết bây giờ.
Sau khi Ôn Noãn cầu nguyện mười lần trong đáy lòng, hai ngón tay thật cẩn thận mân mê dọc theo khăn voan, chậm rãi vén lên, theo động tác của nàng, người bên cạnh rơi vào đáy mắt nàng, mặc dù đang ngồi, nhưng liếc cái có thể nhìn ra hỉ bào dưới chân rất dài, đôi tay đặt trên đùi đẹp như ngọc trau chuốt, ngón tay đều đặn lộ ra da thịt ấm áp sáng bóng, làm cho người ta nhìn không nhịn được mà muốn đi cầm chặt lấy xem có mềm nhẵn ấm áp như ngọc không. Đai lưng buộc chặt trên eo lộ ra đường cong vừa đúng, nhiều một phần lộ ra vẻ tráng kiện, thiếu một phần sẽ lộ ra vẻ nhỏ nhắn mềm mại, đi lên nữa, lồng ngực vạm vỡ giống như có thể chứa vạn vật, trên cổ áo thắt chặt là hầu kết mê người khẽ nhô ra trên cổ.
Nuốt một ngụm nước bọt, Ôn Noãn chậm rãi vén khăn voan lên, đập vào mắt trên chiếc cằm thon là môi mỏng nhợt nhạt khẽ mím càng lộ ra vẻ hấp dẫn, sống mũi cao thẳng như ngọc chạm trổ thành, tròng mắt cười như không cười như giếng cổ sâu thẳm có thể hút lấy linh hồn người…
Dường như có gì không đúng? Đầu Ôn Noãn hơi bị sắc đẹp mê hoặc chậm chạp xoay chuyển, ngay sau đó cả kinh run tay, khăn voan nhẹ nhàng xẹt qua trước mắt, bóng đỏ cuối cùng, đối diện người nọ dựa nghiêng người vào bên giường, hơi thở thoi thóp vừa vặn đối diện với mình.
Hoảng hốt đi qua, Ôn Noãn lại cảm giác có gì không đúng, mặc dù người này mở to mắt, nhưng con ngươi bất động mí mắt không chớp, còn không cảm thấy hơi thở của hắn… Nàng di chuyển sang bên cạnh hắn, hắn không động tĩnh, nàng di chuyển nữa, hắn vẫn không động tĩnh…
“Chết?” Ôn Noãn nhỏ giọng lầm bầm, thò ngón tay dò xét hơi thở của hắn, nếu thật sự xui xẻo hắn chết trong lúc mấu chốt này, nàng phải nhanh chóng dọn dẹp bọc quần áo chạy trốn mới được.
Ngón tay vừa định dò xét mũi hắn, thân thể người đối diện vừa đúng trượt ngã, trùng hợp đè nàng dưới thân không thể động đậy.
Nàng cũng không muốn bị người chết đè!
“Này! Mau đứng lên.” Ôn Noãn không quan tâm đối phương có nghe thấy tiếng gầm nhẹ không, không ngừng đẩy, muốn đẩy người phía trên xuống, kết quả đẩy hồi lâu, trán toát ra tầng mồ hôi, người phía trên vẫn không nhúc nhích, vững vàng đè trên người nàng.
“Sao nặng vậy?” Nàng hít sâu một hơi đôi tay vừa định chống lên ngực hắn đẩy mạnh hắn ra, kết quả dưới chưởng lại truyền đến một chấn động nhẹ, tiếng ho khan dồn nén vang lên trên đỉnh đầu, tiếp đó là giọng nói hơi khàn sau khi ho, mang theo vẻ kinh ngạc vang lên, “Sao phu nhân gấp gáp như vậy?”
“Hả?” Động tác Ôn Noãn cứng đờ vẻ mặt nghi ngờ, đáy lòng lại thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi không chết là tốt rồi.
“Vi phu đang vận công điều tức, không ngờ phu nhân lại đẩy ngã vi phu, thiếu chút nữa hại vi phu hơi thở rối loạn tẩu hỏa nhập ma. Ngay cả tối nay là đêm tân hôn, phu nhân sốt ruột khó nén, nhưng phu nhân thân là nữ tử cũng nên nhịn chút mới đúng.” Quân Dập Hàn nói mấy câu xong đã thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi.
Đẩy ngã? Sốt ruột khó nén?
Rốt cuộc Ôn Noãn hiểu ý tứ của hắn, nhưng vì sao lại nói thế, rõ ràng hắn đè lên người mình đẩy thế nào cũng đẩy không ra, sao lại biến thành mình đẩy ngã hắn, sốt ruột khó nén?
“Ngươi đứng dậy rời khỏi thân ta rồi nói.” Ôn Noãn lười phải cãi cọ với hắn tức giận nói.
“Vi phu, khụ khụ, không còn hơi sức.” Giọng Quân Dập Hàn yếu đuối giống như liễu tháng ba bay trong gió.
… Được lắm, nàng tiếp tục đẩy!
Vừa muốn dùng lực, kết quả chẳng biết tại sao hai cánh tay đột nhiên tê rần, vốn chống lên lồng ngực hắn khẽ buông ra, trong nháy mắt hắn mạnh mạnh mẽ mẽ đè lên người nàng, Ôn Noãn chỉ cảm thấy không khí trong phổi nàng cũng sắp bị hắn đè ép ra ngoài rồi.
“Phu nhân đây là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào?” Quân Dập Hàn vùi đầu trên cổ nàng hỏi yếu ớt, phun ra hơi thở ấm ấp khẽ phả bên tai nàng, thoáng chốc da thịt nàng khẽ run rẩy, vành tai trơn sáng như ngọc trở nên đỏ tươi ướt át, như trái anh đào chín mọng cho người hái. Con mắt hơi lạnh của hắn dần trở nên tĩnh mịch.
Mời chào cái đầu ngươi!
Ôn Noãn dùng sức nghiêng đầu tránh né hơi thở ấm áp trên cổ làm người tức giận, trong lòng buồn bực đến hận không thể tung một cước đạp người phía trên xuống, nhưng nàng khẽ động mới phát hiện chân của nàng cũng bị đè nặng vốn không nâng dậy được…
“Phu nhân đây là chấp nhận?” Cánh môi Quân Dập Hàn giống như lơ đãng lướt qua vành tai đỏ tươi của nàng, “Nhọc nhằn” ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt nóng giận đến mặt đỏ bừng, vẻ mặt chán nản nói, “Nhưng hiện giờ trong người vi phu bị trọng thương, sợ có lòng nhưng không đủ lực.”
“Đi tìm chết!” Ôn Noãn chỉ cảm thấy cả người bị lửa đốt, chân đá lung tung, không biết đá vào chỗ nào, cố sức đạp một cái, mượn sức thân thể, dùng sức khẽ đảo thân với người phía trên, lật người đè Quân Dập Hàn dưới thân, mà chân nàng đạp phải vật gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh “Loảng xoảng” cực lớn.
“Tiểu thư.”
“Vương gia.”
Giọng gào to “Đi tìm chết” của Ôn Noãn và tiếng vang cực lớn thành công khiến hai người Minh Nhi và Bạch Ưng phá cửa xông vào, nhưng ngay sau đó, bước chân như đóng đinh trên mặt đất, tiếp theo một cúi đầu nhìn đất, một ngẩng đầu nhìn trời, như không có chuyện gì xảy ra lui ra ngoài đóng kỹ cửa lần nữa.
“Tiểu thư nhà ngươi thật mạnh mẽ.” Bạch Ưng trêu ghẹo Minh Nhi.
“Vương gia nhà ngươi thật yếu đuối.” Minh Nhi trợn mắt đáp trả.
Bên trong phòng, hai người thu hồi tầm mắt nhìn ra cửa, Quân Dập Hàn nhìn Ôn Noãn đè trên người, giọng nói bất đắc dĩ, “Nếu phu nhân thật sự muốn vậy, phu nhân tốn nhiều sức chút, vi phu chắc hẳn vẫn có thể thỏa mãn phu nhân.”
… Tốn sức cho ngươi đi chết! Trái tim Ôn Noãn rít gào như vạn mã bôn đằng *.
(*) vạn mã bôn đằng: muôn ngựa rong ruổi.