Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 55
Tô Thiên Thiên chạy khỏi cổng khu nhà, đứng ở lối đi
bộ, được rồi, dù đã trả Bối Bối lại, cô cũng bớt đi được một bọc quần áo, nhưng
mà nhìn qua, vấn đề căn bản chưa được giải quyết gì cả.
Có điều, chuyện này cũng không thể trách cô được đúng
không, ba cô như vậy, hoàn toàn không có cách nào khơi thông được, có điều cô
cũng không ngờ rằng mẹ cô cũng điên cuồng theo, chuyện xem ra hoàn toàn đã hỏng
bét đến cực điểm rồi!
Còn cả chị Ninh San nữa, nhìn qua đúng là bị chị họ
hai nói trúng rồi, chị ta thực sự đã không coi bản thân là người ngoài nữa!
Giữa bọn họ không có gì thật đấy chứ…
Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng, nếu thực sự như
vậy, sợ rằng chẳng quay đầu lại được nữa.
“Tô tiểu thư!” Một người đuổi theo từ bên trong khu
nhà, cô quay đầu lại nhìn, là trợ lý Trương vẫn đi theo ba cô, “Trợ lý Trương?”
Trợ lý Trương thở hổn hển, “Cô tới tìm ông chủ sao?”
“Đúng vậy…” Tô Thiên Thiên gật đầu một cái, bình
thường tiểu thư như cô rất ít khi gặp người trong công ty, người cô quen thuộc
nhất chắc chính là anh ta.
“Có phải ông chủ cãi vã với bà chủ đúng không?” Trợ lý
Trương hỏi thẳng.
Tô Thiên Thiên còn đang suy nghĩ việc xấu trong nhà
không thể truyền ra ngoài, có nên tìm lý do giải thích cho qua hay không, không
ngờ anh ta lại hỏi thẳng, cô cũng gật đầu một cái, “Người phụ nữ kia…”
“Tôi không biết thế nào, có điều ông chủ với cô gái
kia không có quan hệ gì đâu, bình thường đều mang cơm hộp vào phòng mình ăn,
buổi tối ông chủ cũng ở một mình.” Trợ lý Trương giải thích.
“Sao anh biết?” Tô Thiên Thiên nhìn trợ lý Trương mặc
đồ tây đi giày da, chẳng lẽ anh ta còn kiêm cả việc giám thị bí mật?
“Khụ… ” Trợ lý Trương ho khan một tiếng, “Cả dãy nhà
ở trung tâm kia cũng là chỗ công nhân viên ở mà, tôi ở ngay đối diện chỗ ông
chủ.” Anh ta dừng lại rồi nói tiếp, “Công nhân viên của Thiên An cũng rất kính
phục tình cảm tốt đẹp của ông chủ dành cho bà chủ nhiều năm qua, bao nhiêu năm
như vậy mà chưa từng dính dấp đến người phụ nữ khác, giờ lại nhảy ra một người
đàn bà, mọi người đều chú ý cả, cho nên buổi tối chúng tôi đều thay phiên nhau
giám thị!”
“Phụt!!” Tô Thiên Thiên phun, “Thật là phiền mọi
người quá…”
Trợ lý Trương gãi gãi đầu, “Thực ra thì chủ yếu là có
mấy người cảm thấy ông chủ có thể sẽ thực sự thay lòng, nói là đàn ông không có
ai là không lăng nhăng hết, nhưng mà tôi và mấy người khác vẫn rất coi trọng
ông chủ, đoán là ông chủ chỉ cãi cọ với bà chủ thôi, mà bà chủ lại khá lợi hại,
cho nên ông chủ không có cách nào mới phải tìm một người phụ nữ đến giữ thể
diện. Bọn tôi chẳng ai nhường ai, cho nên, nên, thuận tiện, cá cược…”
“…” Tô Thiên Thiên nheo mắt, được rồi, cá cược, “Cho
nên, anh đang chứng minh là anh thắng?”
“Trước mắt xem ra là vậy.” Trợ lý Trương gật đầu một
cái, “Có điều, bọn tôi sẽ giúp cô theo dõi, cho nên để chứng minh tôi hiểu ông
chủ nhất, Tô tiểu thư, cô nhất định phải khuyên phu nhân ngày mai tới tham gia
buổi lễ đấy, nói thế nào cũng cũng là buổi lễ lớn, ông chủ cũng cần thể diện,
hai bên nhường một bước, không phải sẽ ổn thỏa sao?”
“Nói thì nói thế nhưng…” Tô Thiên Thiên lên tiếng,
“Có điều anh có thể đảm bảo là không có gì sao?”
“Tin tôi đi!” Trợ lý Trương nghiêm túc nói, “Nửa đêm
hôm qua lúc ba giờ người phụ nữ kia có ra khỏi phòng, Tiểu Vương xông ra ngoài,
làm cho cô ta sợ gần chết, chạy thẳng về phòng luôn!”
“…” Được rồi, quả nhiên người đánh bạc là điên cuồng
nhất.
Nói xong trợ lý Trương bắt tay thành hình dấu X, “Cô
nhất định phải mang phu nhân đến đấy, tôi cũng cược mất cả tháng tiền lương đó,
hơn nữa, tiểu thư à, cô cũng không muốn ông chủ với bà chủ xảy ra vấn đề đúng
không! Ông chủ vẫn là thần tượng trong lòng chúng tôi mà, ông ấy đã khích lệ
biết bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi, làm cảm động biết bao thiếu nữ ngây thơ,
không thể phá hỏng hình tượng của ông ấy được!”
“Rồi rồi rồi…” Tô Thiên Thiên gật đầu, tại sao vấn
đề của ba mẹ cô, mà mình cô không chỉ chịu đựng áp lực hạnh phúc của gia đình
mình, lại còn bao gồm cả sự trông đợi của bao công nhân viên như vậy, thậm chí
còn nâng đến tầm cao của tinh thần và niềm tin nữa chứ!
“Thật sự mà để lâu, khó mà bảo đảm người phụ nữ kia sẽ
không phát sinh quan hệ với ông chủ.” Trợ lý Trương không quên nói một câu.
Gánh nhiều kỳ vọng như vậy, Tô Thiên Thiên gọi điện
cho bà Tô, “Mẹ, ngày mai bắt đầu lễ giao dịch rồi…”
“Ừ, mẹ biết.” Bà Tô hừ một tiếng, “Mẹ đang đánh cược
với bác cả con đây, mẹ cá là giá nhà của ba con quá cao, không bán được!”
Được rồi, đánh bạc đúng là hoạt động vô giới hạn! “Thế
vậy… vậy mẹ có thể tới tham gia không?”
“Mẹ? Sao phải thế? Ông ta tìm người đàn bà khác đến để
kích thích mẹ, mẹ lại phải để ông ta kích thích thật chắc? Có cần phải phối hợp
như vậy không hả?” Bà Tô khinh thường nói.
“Người phụ nữ kia không có chút quan hệ nào với ba cả,
trợ lý Trương và những nhân viên khác trong công ty đều theo dõi mà mẹ, chỉ cần
ngày mai mẹ tới tham gia buổi lễ, người phụ nữ kia nhất định sẽ tự động biến
mất, trong nháy mắt biến thành mấy trôi hết!” Cô nói rõ ràng.
“Hứ!” Bà Tô cười, “Thế nghĩa là người phụ nữ kia vẫn
còn ở đó đúng không, hừ! Cô ta còn chưa đi, thì mẹ còn chưa xuất hiện! Muốn đấu
thì đấu tới cùng! Sao hả, con muốn buông vũ khí đầu hàng rồi? Con là con gái
của mẹ hả?”
“Đây không phải là vấn đề đầu hàng, đây là một cách
khác để giành được thắng lợi mà mẹ…” Tô Thiên Thiên giải thích, “Chiến thuật
quanh co cũng vẫn là chiến thuật mà!”
Bà Tô hiển nhiên không hề có hứng thú với cách nói
này, “Mẹ không thích quanh co, nếu ông ấy hối hận thì đuổi người phụ nữ kia đi,
tới chỗ mẹ nói xin lỗi, tại sao mẹ phải đi tìm ông ấy chứ!”
“Cái này…” Tô Thiên Thiên cũng cảm thấy mẹ nói không
sai, hôm nay thái độ của ba cũng có thể thấy rõ, chắc chắn ông sẽ không nhượng
bộ, nếu như mẹ cô tự mình tới, đoán chừng có lẽ tình huống chỉ có thể biến
thành hai loại: một, hai mẹ con bại trận; hai, thành cuộc hỗn chiến hai nữ một
nam.
Hơn nữa chưa biết chừng mẹ còn có thể biết người phụ
nữ kia là Ninh San nữa, trời ơi, cô thiếu chút nữa đã quên mất khả năng này.
“Làm sao con biết tình hình được?’ Bà Tô tò mò hỏi.
“Con…” Tô Thiên Thiên vội vàng giải thích, “Trước
con có nhờ trợ lý Trương giúp con điều tra tình hình…”
“Cậu Tiểu Trương đúng là người tốt!” Bà Tô thở dài
nói, lại cao giọng, “Có điều chuyện này, mẹ cho con biết, chính là không thể
lùi bước! Mẹ muốn cho ông ta biết, cả thế giới này một người phụ nữ không hám
tiền tài không màng danh lợi, đi theo ông ta từ lúc vô danh tiểu tốt như mẹ vĩ
đại cỡ nào, mẹ khổ cực bao nhiêu năm như vậy, tốn chút tiền như thế cũng là
phải! Còn đám đàn bà kia, nếu thực sự mà tiêu pha lên, sẽ không ít hơn mẹ đâu!”
Cúp điện thoại, Tô Thiên Thiên nghĩ, mẹ không đi, dù
tránh được tình trạng lúng túng khi gặp mặt, nhưng nếu thực sự đến lúc làm lễ
giao dịch, chị Ninh San chỉ cần xuất hiện thôi, đúng vậy, chuyện sẽ càng lớn!
Mẹ cô không đến, vậy phải để cho Ninh San cũng không tham gia được!
…
Khi Ninh Xuyên một lần nữa bước tới khung cửa sổ kéo
rèm cửa khép chặt đó, nhìn thấy một đứa trẻ gần mười tuổi vội vã chạy đi, cười,
lớn tiếng nói vọng về phía một đứa trẻ khác đứng đằng xa, “Ha ha! Tao gõ cửa sổ
lâu như vậy mà lão ấy còn không mở, đúng là một thằng ngốc!”
Đứa trẻ đứng xa xa cũng cười, “Mày phải gạt lão! Phải
nói là mày tìm lão ấy có chuyện! Lão mới mắc mưu!”
“Tao phải bảo mẹ tao mới được, đừng có bắt tao học
nữa! Học nhiều kiểu đó, biến thành tên ngốc luôn!”
“Lão không phải tên ngốc! Lão là tên què!”
Ninh Xuyên đi tới cửa sổ, định vươn tay, rồi lại dừng
lại, “Lưu Giang?” Anh thử dò xét gọi một tiếng, “Là tôi đây, tôi tên là Ninh
Xuyên, trước có tới mấy lần, cậu có nhớ không?”
Rèm cửa sổ xoạt một tiếng kéo ra, người bên trong gào
lên một tiếng, “Các người không thấy phiền à!!!”
Ninh Xuyên ngây ngẩn cả người, rèm cửa đã buông xuống,
tất cả lại yên tĩnh trở lại.
Có điều đúng lúc này, di động của anh lại reo vang,
sửng sốt một chút, anh bước qua bên cạnh vài bước, điện thoại là Tô Thiên Thiên
gọi tới, “A lô?”
“Tôi đang ở thành phố N, anh mau tới gặp tôi!”
“Gì?” Anh còn chưa kịp phản ứng lại, “Em tới đây rồi?”
“Tôi mà không tới, cháu ngoại Bối Bối của anh sẽ bằng
vai phải lứa với tôi!” Tô Thiên Thiên trả lời.
“Cái gì?!”
Kéo hành lý, Tô Thiên Thiên dưới sự hướng dẫn của Ninh
Xuyên thuê một phòng gần khách sạn anh đang ở, tạm thời ở đó.
Mặc dù Tô Thiên Thiên đã nói toàn bộ câu chuyện cho
Ninh Xuyên, nhưng rất rõ ràng, giống như trước đây, anh vẫn không thể chấp nhận
chị mình đã biến thành như vậy, hoặc nên nói là, sau khi chấp nhận sẽ khiến anh
sinh ra cảm giác tự trách rất nặng nề.
“Anh đừng có nhăn nhó nữa, bi kịch nhất là tôi mới
đúng.” Tô Thiên Thiên không nhịn được nói, “Anh đang dùng cách tự khiển trách
bản thân để xoa dịu tôi sao?”
“Không phải thế…” Ninh Xuyên lắc đầu một cái, “Chẳng
qua là anh không biết, làm thế nào mới khiến chị ấy tỉnh ngộ lại được.”
“Tỉnh ngộ thì tạm thời chắc chưa làm được, cái này
phải để sau này từ từ tẩy não, có điều anh có thể giúp tôi một chuyện, kỳ thực
cũng có thể ngăn cản chị anh một đường thẳng tiến đó.” Tô Thiên Thiên nói,
“Song phương đắc lợi!”
Ninh Xuyên ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói, “Em muốn anh
giúp một tay cũng không thành vấn đề, cũng đâu cần phải song phương đắc lợi gì
đó…”
“Tôi không muốn nhận ân huệ lớn như vậy, huống chi tôi
nói đều là sự thực.” Tô Thiên Thiên nhún vai, “Chúng ta bây giờ chính là bạn bè
bình thường trên cùng một chiến tuyến, không nói rõ ràng, sau này trả nhân tình
phiền phức lắm.”
“Anh cũng đâu có muốn em phải trả nhân tình…” Ninh
Xuyên nhỏ giọng nói một câu.
Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Khụ, tôi không
thích nợ người khác… Được rồi, coi như chuyện này thành phần giúp đỡ tôi có
nhiều hơn một tẹo, quay về sẽ mời anh ăn cơm, chỉ được ăn ở nhà thôi! Nhiều
nhất là hai món mặn! Không chơi đóng gói mang về!”
“Rồi rồi…” Ninh Xuyên bất đắc dĩ nói, “Coi như là
chúng ta cùng giúp đỡ nhau cùng có lợi, không ai nợ ai hết!”
Việc Tô Thiên Thiên muốn Ninh Xuyên giúp rất đơn giản,
chỉ dựa vào cô, khẳng định không thể khiến cho chị Ninh San không tham gia vào
lễ giao dịch được, những chuyện khác không nói, chỉ riêng gạt chị ta ra khỏi
khu nhà thôi đã là không thể!
Bởi vì đây là biệt thự hạng sang, cho nên tòa nhà năm
tầng trung tâm cũng rất sang trọng, sau này dùng làm nơi trung tâm phục vụ cho
cả khu, trừ nơi nghỉ ngơi của nhân viên cùng với phòng làm việc được trùng tu
tương đối đơn giản ra, tầng đại sảnh với trần nhà xây cao hoàn toàn có thể cử
hành những buổi tiệc rượu chuẩn mực.
Ba và chị Ninh San đều ở trên tầng năm, cho nên một
mình Tô Thiên Thiên bây giờ rất thiếu sức mạnh. Lúc dẫn Ninh Xuyên đến cổng sau
của khu trung tâm mới là bảy giờ sáng, mười giờ mới buổi lễ mới bắt đầu, còn
một khoảng thời gian rất dài nữa. Nhưng tất cả các nhân viên đều đã thức dậy
làm công tác chuẩn bị lần cuối, ông Tô vẫn ở trong phòng khổ sở suy nghĩ xem
làm sao bán được nhà, lát nữa lên phát biểu thế nào cho phù hợp.
Có điều Ninh San chẳng qua chỉ là làm nền nên hiển nhiên
cũng không cần phải dậy sớm chuẩn bị như vậy, vẫn còn đang ôm Bối Bối ngủ trong
phòng. Trên chiếc móc treo quần áo bên cạnh giường có một bộ lễ phục tuyệt đẹp,
trên tủ đầu giường đặt những trang sức phối hợp với bộ đồ. Hôm qua khi Tô Uyên
Hải mang những thứ này đến đưa cho cô, Ninh San bấy giờ mới thực sự cảm nhận
được người đàn ông mà mình quen này là một phú hào.
Vì thắng lợi, vì niềm tin, trợ lý Trương sau khi mở
cửa sau cho Tô Thiên Thiên và Ninh San xong, dẫn bọn họ vào, Tiểu Vương lên lầu
gõ cửa phòng ông Tô, gọi ông ta xuống dưới đại sảnh lầu một quyết định xem ống
nghe lát nữa nên kẹp ở cổ áo bên trái hay là bên phải.
Ông Tô vừa xuống, Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên liền
chui lên tầng, gõ cửa phòng Ninh San, người bên trong vẫn đang ngái ngủ. “Ai
thế?”
“Là tôi.” Ninh Xuyên đè giọng xuống nói một câu.
Vừa nghe thấy là giọng nói trầm thấp của đàn ông, Ninh
San lập tức nghĩ tới Tô Uyên Hải, vội vàng đứng dậy, mở cửa, vừa thấy là Ninh
Xuyên, cô ta còn chưa kịp nói chuyện, Tô Thiên Thiên đã dùng khăn lông trong
tay bịt miệng cô ta lại, Ninh Xuyên mới luống cuống tay chân dùng một tay túm
lấy hai tay chị mình, sau đó ôm ngang lấy Ninh San khiêng lên.
“Đi mau đi mau…” Tô Thiên Thiên đẩy anh về phía cầu
thang thoát hiểm, “Nhớ trông chừng chị ấy, ít nhất là cho đến tối nay!”
“Vậy còn em?” Ninh Xuyên quay đầu lại hỏi.
“Tôi ở lại.” Tô Thiên Thiên nói, “Bối Bối còn ở trong,
huống chi còn ba tôi nữa, tôi cũng phải nói với ông ấy một tiếng.”
“Vậy…” Ninh Xuyên có chút chần chừ, có điều Ninh San
bị anh khiêng bắt đầu giãy dụa phản kháng kịch liệt, mặc dù chưa nói hết, anh
cũng không thể không nhanh chóng bước xuống cầu thang.