Lười Phải Yêu Anh

Chương 50


Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 50

Chồng của bác cả Tô Thiên Thiên Cố Âu là luật sư nổi
tiếng ở thành phố N, đã mở một văn phòng luật sư cùng với các đồng sự, trong
thành phố cũng khá có danh tiếng, bản thân ông cũng rất ít khi nhận những vụ án
nhỏ.

Trước đó vì sự hiếu kỳ của bà Tô, ông cũng chỉ thuận
tiện chú ý đến vụ án của Ninh Hàng, không lưu ý lắm, lần này nghe Tô Thiên
Thiên nói có thể là do bị hãm hại, ông bèn tìm bạn mình – luật sư Lý để hỏi cặn
kẽ vấn đề.

Luật sư Lý nói, ban đầu khi làm luật sư biện hộ cho
Ninh Hàng, vì trong thời gian thẩm tra bản thân luật sư gặp phạm nhân cũng bị
hạn chế nhất định, ông ta nhớ lúc ấy có rất nhiều chứng cớ bất lợi với Ninh
Hàng, cộng thêm án tham ô khác hẳn với các loại án dân sự khác, chủ yếu là do
Viện kiểm sát và Cục chống tham nhũng phụ trách, trong thời gian thẩm tra,
những việc luật sư có thể làm cũng không nhiều, vì thế nên ông ta chỉ có thể tự
tìm hiểu và dựa vào tin tức được từ người nhà Ninh Hàng cung cấp thu thập được
một ít bằng chứng. Lúc ấy, sự tình ầm ĩ rất lớn, ông ta cũng không trông mong
Ninh Hàng có thể vô tội, chỉ mong có thể giảm bớt tội trạng, có điều không ngờ
tới, phiên tòa còn chưa mở, Ninh Hàng đã tự sát. Người đã chết, cộng thêm chứng
cứ phạm tội của những người khác liên quan đến vụ án này đều xác thực, người
khác cũng đã nhận tội, dưới tình huống như vậy, chuyện của Ninh Hàng thực sự
rất khó giải quyết. Mà Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức lại muốn xử lý vụ án này
phải thật “Nhanh chóng, chính xác, triệt để!” Cho nên chuyện chết không đối
chứng, liền hoàn toàn lắng xuống.

“Chắc tôi còn giữ được một số thứ hồi đó.” Luật sư Lý
nói, “Bởi vì lúc ấy khi Ninh Hàng chết, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, cộng
thêm sau đó vợ ông ta vẫn cầu xin tôi giúp một tay, đến cuối cùng còn thần kinh
không ổn định, tôi cũng cảm thấy thật khó chịu, cho nên vẫn cất giữ tới bây
giờ.”

“Những thứ đó có chứng minh được sự trong sạch của
Ninh Hàng không?” Cố Âu hỏi.

“Không hoàn toàn.” Luật sư Lý nói, “Có thể chứng minh
vài ghi chép Ninh hàng thu hối lộ là gió thổi nhà trống, không có căn cứ, nhưng
cũng có những chứng cớ…” Ông ta thở dài một tiếng, “Thực sự đúng là “bằng
chứng như núi “!”

“Có điều bây giờ không giống ngày xưa, Triệu Cương
cũng vừa mới bị thẩm tra, chắc phải tìm được chỗ đột phá chứ.” Cố Âu ngẫm nghĩ
nói.


“Chuyện tham ô tôi còn có thể giúp được, những chuyện
khác…” Luật sư Lý nhún vai, “Sợ rằng lực bất tòng tâm.”

“Nếu như lúc đó anh đã từng đến trại tạm giam gặp Ninh
Hàng…” Cố Âu đột nhiên nghĩ ra, “Lúc ghi danh gặp anh ta, anh có nhớ cảnh
ngục phụ trách canh giữ anh ta là ai không?”

“Cái này…” Luật sư Lý sửng sốt một chút, ông ta đúng
là không nghĩ đến người này.

Dưới sự giúp đỡ của Cố Âu và luật sư Lý, Ninh Xuyên
cuối cùng cũng biết được tên của người cảnh ngục trông giữ ba của anh là Lưu
Minh, năm thứ hai sau khi Ninh Hàng gặp chuyện không may, ông ta liên tục thăng
chức, quan lộ rộng mở, sau đó lại từ chức về làm buôn bán, đầu năm ngoài vì vấn
đề thuế có bị thẩm tra, sau khi bị giam trong trại tạm giam ba tháng bị xử ba
năm án treo, bây giờ đang trong thời gian treo án, ngoan ngoãn ở nhà.

Sự xuất hiện của Ninh Xuyên, không nghi ngờ gì là
khiến cho Lưu Minh hết sức giật mình, nhất là dung mạo rất giống với Ninh Hàng
của anh, khiến cho chớp mắt lúc ông ta mở cửa ra, lảo đảo mấy bước, mới trấn
định lại hỏi, “Cậu tìm ai?”

Động tác này cả Ninh Xuyên và Cố Âu đều thấy rõ, xem
ra người trước mặt, đúng là người bọn họ muốn tìm.

“Ông Lưu phải không? Chúng tôi tới tìm ông.” Mặc dù
đây rất có thể chính là người đã hại chết ba mình, nhưng Ninh Xuyên vẫn khắc
chế tâm trạng của mình, bình tĩnh nói.

“Là, là tôi, các người là?” Lưu Minh nghi hoặc nhìn
người trước mặt.

Cố Âu đưa danh thiếp của mình ra, “Tôi là luật sư,
tiểu đệ họ Cố, vị này là Ninh tiên sinh, chúng tôi muốn hỏi ông một chuyện, có
thể vào nhà nói được chứ?”

Nhận lấy danh thiếp của Cố Âu, lại nhìn vị “Ninh” tiên
sinh khiến ông ta sợ hãi trong lòng, Lưu Minh đứng ở cửa, có chút thất thần.

“Ông Lưu?” Cố Âu gọi ông ta một tiếng, ông ta mới phục
hồi lại tinh thần, cúi đầu xem danh thiếp một chút, danh tiếng của vị luật sư

Cố này ông ta cũng biết. Ông ta nghiêng người, để Ninh Xuyên và Cố Âu bước vào.

Cho dù bị điều tra về vấn đề trốn thuế, nộp phạt không
ít tiền, nhưng nhà của Lưu Minh nhìn qua cũng khá giàu có, có thể nhìn ra trước
đây ông ta có không ít của dành dụm.

Vợ của Lưu Minh rót trà cho bọn họ xong liền vào phòng
trong, khép cửa phòng lại.

Cố Âu rút từ trong cặp tài liệu ra một vài tài liệu
đơn giản về Ninh Hàng, phía trên có một tấm ảnh chụp nửa người của ông, những
thứ này vừa được đặt lên bàn, cả người Lưu Minh đã bật dậy từ trên ghế, nếu như
lúc trước khi thấy Ninh Xuyên chỉ giật mình một chút, thì lúc này chính là hoàn
toàn khiếp sợ, “Các người rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Người bị thẩm tra tạm giam hoặc đã ở tù một thời gian,
mặc dù ngoài mặt nhìn qua có chút đần độn, bình thường thần kinh đều vô cùng
yếu ớt, điểm này Cố Âu rất rõ ràng, hơn nữa Ninh Hàng lại là cơn ác mộng bao
nhiêu năm qua ông ta vẫn không thể quên được, càng khiến cho ông ta mất khống
chế.

Thấy tình hình như vậy, Ninh Xuyên bèn nói thẳng, “Tôi
là con trai của Ninh Hàng, tên của tôi là Ninh Xuyên, tôi nghe nói trước kia
khi ba tôi còn đang trong kỳ thẩm tra bị nhốt ở trại tạm giam, ông chính là
cảnh ngục, phải không?”

“Phải…” Lưu Minh sắc mặt trắng bệch, gật đầu một
cái, nhưng rồi lập tức khoát tay, “Tôi chỉ trông giữ ông ta, tôi không biết gì
cả.”

Cố Âu mỉm cười nhìn ông ta đang căng thẳng, vươn tay
kéo ông ta ngồi xuống, “Ông Lưu, ông không cần phải căng thẳng như vậy, chúng
tôi cũng không có ý chất vấn ông, chỉ muốn hiểu rõ thêm về tình hình lúc đó
thôi, lúc Ninh Hàng tự sát ở trại tạm giam, ông có trực ở đó không?”

“Tôi… không phải tôi!” Ông ta lại đứng dậy, “Không
phải tôi trực, tôi không có ở đó, hôm sau đi làm tôi mới biết, không phải là
tôi, không phải là tôi!”

“Vậy thì lạ thật.” Cố Âu nói, “Tôi đã kiểm tra sổ trực

ban năm đó, lúc ấy khi Ninh Hàng gặp chuyện không may, ông đã bị xử phạt một
thời gian do trông chừng thất trách, mặc dù sau đó công việc của ông rất thuận
lợi.”

Lưu Minh lập tức cứng người, cửa phòng trong mở ra, vợ
của ông ta đi ra từ bên trong, lại đóng cửa lại. Tuổi tác cũng xấp xỉ ông ta,
khác với vẻ đần độn của Lưu Minh, trên mặt bà ta mang theo một chút sầu bi,
“Chồng tôi giờ tuổi đã cao rồi, lại ở trong tù một thời gian, chịu chút kích
thích, thường xuyên không nhớ rõ những chuyện trước kia.”

“Vậy bà Lưu có nhớ chuyện đó chứ?” Cố Âu hỏi lại bà
ta.

Bà ta lắc đầu, “Tôi đâu phải ông ấy, sao mà nhớ được,
hơn nữa mười năm trước chồng tôi đã đổi nghề rồi, chuyện của trại tạm giam lại
càng không rõ.” Cuối cùng lại nói thêm, “Huống chi trước kia người trong trại
tạm giam nhiều như vậy, thỉnh thoảng có tự sát cũng không phải chuyện lạ lẫm
gì, có lẽ ông ấy cũng đã nói qua với tôi, cũng không phải là chuyện khiến người
ta phải nhớ.”

Nói xong ngồi xuống bên cạnh, vươn tay lau từng giọt
mồ hôi hột trên trán ông ta, “Không nhớ thì không nhớ, ông đừng căng thẳng như
vậy, cũng đâu phải cảnh sát, chỉ là luật sư thôi mà, cũng đâu nói là không nói
được thì phạm pháp chứ.”

Cố Âu vươn tay thu dọn văn kiện trên bàn lại, “Nếu ông
Lưu không nhớ ra được thì thôi, chúng tôi cũng chỉ tới tìm hiểu một chút thôi.”
Nói xong đứng dậy, “Ninh Xuyên, xem ra ông Lưu hôm nay không được thoải mái,
chúng ta đi trước đã.”

Ninh Xuyên cũng cảm thấy bầu không khí dị thường, cũng
đứng dậy theo, “Làm phiền ông rồi.”

Cố Âu gật đầu tỏ ý tạm biệt với bọn họ một cái, đi về
phía cửa, đi tới trước cửa, xoay người lại, “Có điều có thể ông Lưu và bà Lưu
vẫn hay ở nhà nên chắc không biết rõ tin tức bên ngoài, nguyên Bộ trưởng Bộ Nội
vụ tỉnh ủy Triệu Cương bị tình nghi tham ô nhận hối lộ đã bị cách ly để thẩm
tra.”

Ông nói một cách bâng quơ, ánh mắt Lưu Minh rõ ràng mở
to ra mấy phần, môi cũng giật giật, như vợ ông ta đã nắm lấy tay ông ta, cười
cười với Cố Âu, “Chúng tôi bây giờ chỉ là dân chúng bình thường, không còn quan
tâm đến những chuyện này nữa.”

Ra khỏi nhà Lưu Minh, ngồi lên xe, Ninh Xuyên mở
miệng, “Xem ra Lưu Minh thực sự biết rất nhiều chuyện, có điều vợ ông ta hình
như muốn giấu diếm.”

“Đúng là vậy.” Cố Âu nói, “Hơn nữa người phụ nữ này

thực sự không đơn giản, lời nói nghe có vẻ tùy ý, nhưng chữ nào cũng mấu chốt,
chúng ta không được bất kỳ cơ quan chính phủ nào trao quyền, hoàn toàn là hành
vi cá nhân, Lưu Minh cho dù có biết gì cũng không có nghĩa vụ phải nói ra chúng
ta biết, huống chi vợ của ông ta còn không muốn cho ông ta nói.”

“Cháu thực vô dụng…” Tay phải Ninh Xuyên đặt lên
trán, cảm thấy tất cả mọi chuyện như một tấm lưới, quấn chặt lấy anh, vùng vẫy
thế nào cũng không thoát ra được.

“Chuyện này không trách cháu được.” Cố Âu nói, “Loại
án này vốn đã khó, chú làm luật sư bao nhiêu năm như vậy rồi, những vụ như thay
người đã khuất lật lại bản án, hoặc là lật lại bản án mấy năm trước cũng đã làm
qua, nhưng thực sự chưa từng gặp vụ nào như thay một người đã qua đời mưới mấy
năm trước lật lại bản án mà khó càng thêm khó như thế này, lại còn liên quan
đến chính phủ và các nghành nữa.”

“Chú Cố, cháu thực sự không biết phải cảm tạ chú thế
nào.” Ninh Xuyên có chút nghẹn ngào, anh ho khan một tiếng, “Chuyện như vậy,
một mình cháu, cũng không biết phải xoay xở ra sao…”

Cố Âu gãi gãi mũi, “Chú cũng được Thiên Thiên ủy thác
thôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn con bé ấy.”

Nghĩ đến Tô Thiên Thiên, Ninh Xuyên cảm thấy cõi lòng
lạnh như băng có một tia ấm áp, nghĩ đến lúc trước cô còn kiên quyết nói, “Tôi
và anh chỉ là quan hệ bình thường, giúp anh trông Bối Bối đã là tốt lắm rồi!”
Có lẽ trước kia cô ấy cũng nghĩ một đằng nói một nẻo như thế này khi nói với
anh, “Anh đi đi, tôi còn lười phải tiễn ấy.”

Có điều, trước kia, không phải anh cũng nghĩ một đằng
nói một nẻo sao.

Trên thế giới này, có rất nhiều người, vì không nhìn
thấu được nội tâm của người khác, nên cũng không nói ra lời tận đáy lòng mình.

Anh nghĩ vậy, trong đầu đột nhiên thoáng qua một suy
nghĩ, ngẩng đầu lên, “Chú Cố, cháu cảm thấy Lưu Minh chính là cơ hội duy nhất,
không thể cứ buông tha dễ dàng như vậy được.”

“Vậy cháu định làm gì bây giờ?” Cố Âu nghi ngờ.

“Cháu sẽ tiếp tục đến tìm ông ta.” Ninh Xuyên nghiêm
túc nói, trong cặp mắt thâm thúy tràn đầy niềm tin kiên định, “Cháu nhất định
phải khiến bọn họ hiểu ra, cháu nhất định phải trả lại sự trong sạch mà ba cháu
đáng được nhận cho ông ấy.”

Cố Âu nhìn chàng trai với niềm tin kiên định trước
mắt, chớp mắt một cái, đúng là tuổi trẻ có khác, xem ra rất có tinh thần đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.