Lười Phải Yêu Anh

Chương 41


Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 41

Cửa xạch một tiếng bật ra, anh ngước mắt, thấy chị gái
Ninh San ngồi phịch trên ghế sa lon xem ti vi, “Em về rồi à?” Lời này là Ninh
San hỏi, “Hại chị đợi lâu vậy.”

“Lời này phải là em nói mới đúng.” Ninh Xuyên hơi nhíu
mày đóng cửa lại, “Chị đi đâu? Sao có thể bỏ Bối Bối một mình ở nhà được chứ?”

“Không phải nó vẫn ổn sao?” Ninh San vặt một quả nho,
nhét vào trong miệng Bối Bối, cái miệng xinh xinh của Bối Bối lập tức nhai chóp
chép.

“Chị…” Ninh Xuyên muốn nói gì đó, nhưng nói đến miệng
lại nuốt trở vào, anh cảm thấy có vấn đề khác quan trọng hơn, “Chị đi đâu vậy?”

“Hải Nam.” Ninh San tùy ý nói, giống như cô chẳng qua
chỉ đi xuống lầu dạo phố một chuyến vậy.

“Hải Nam?” Anh la hoảng lên, nhớ tới lần cuối cùng gặp
chị ấy là ở trong trung tâm thương mại với một người đàn ông xa lạ, “Chị đi với
ai?”

“Bạn thôi.” Ninh San chớp mắt một cái, “Chính là anh
chàng chị quen trên máy bay ấy, hôm em đón chị không phải cũng gặp rồi còn gì?”

“Em làm sao mà nhớ được một người gặp trong chớp
nhoáng thế!” Ninh Xuyên tức giận quát.

“Rồi rồi.” Ninh San nhún vai, “Vậy bây giờ em biết là
được rồi còn gì.”

“Chị, rốt cuộc chị muốn làm gì?” Ninh Xuyên hít sâu
một hơi, nghiêm túc hỏi.

Ninh San cũng hít một hơi, nhìn thẳng vào em trai
mình, nói, “Bắt đầu từ bây giờ, chị muốn sống vì chính bản thân mình, được
không?”

Một câu nói, khiến cho Ninh Xuyên vô lực phản bác, chị
đã chưa từng sống vì bản thân, bây giờ muốn sống vì chính mình, có gì mà không
thể? Biến cố kinh khủng xảy ra với gia đình bọn họ, mà làm em trai anh chỉ có
thể núp dưới sự che chở của chị, chị mới phải gánh chịu khổ nạn nhiều nhất.

Có lẽ bây giờ Ninh San đúng là đang sống một cách
buông thả, làm một con người vô trách nhiệm, nhưng dù cô có bao nhiêu sai lầm,
Ninh Xuyên cũng không thể nói gì.

Anh gật đầu một cái, “Được thôi.”

Ninh San nhếch khoé miệng lên, nụ cười lại phiếm chút

cay đắng, “Đúng rồi, Tô Thiên Thiên đi rồi.”

“À.” Trái tim Ninh Xuyên trầm xuống, không khỏi có
chút khó chịu. Nhưng anh cũng không biểu hiện ra, ngẫm nghĩ một chút thấy còn
có chuyện quan trọng hơn phải nói ra, “Bối Bối, con vào trong phòng chơi đi.”

Bối Bối ngẩng đầu nhìn nhìn cậu và mẹ, nhích cái mông
trên ghế sa lon, mới tập đi nên bước chân còn chưa vững, chập chững đi vào
phòng mình, mặc dù không tính là hiểu chuyện, nhưng bé mơ hồ biết, lúc người
lớn bảo mình đi đâu đó, thì thường là lúc bọn họ rất kích động, nói chuyện sẽ
rất to, thực sự ồn ơi là ồn!

Thuật lại toàn bộ chuyện gặp thủ trưởng Lâm ở thành
phố N cho chị gái, có điều thái độ của Ninh San không kích động như Ninh Xuyên,
càng không có quyết tâm cùng mình lật lại bản án của ba như anh dự đoán.

Cô chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Cho dù là Triệu Cương
thì sao, cho dù bây giờ ông ta có xui xẻo thì thế nào, ông ta đã nở mày nở mặt,
cũng đã hưởng thụ, cái gì cần đều đã có, mà chúng ta thì sao, mất đi rồi, còn
có thể bù đắp lại được sao?”

“Nhưng mà…” Bản thân Ninh Xuyên mặc dù cũng cảm thấy
hy vọng có chút mong manh, nhưng dù sao vẫn giữ một tia hy vọng.

“Giống lão Triệu Cương kia, cũng đáng giá, chỉ có
chúng ta là ngu nhất…” Ninh San hừ một tiếng, “Cái gì mà cố gắng phấn đấu sẽ có
cuộc sống mới, ngu xuẩn chết đi được!” Dứt lời đứng dậy, nói với Ninh Xuyên,
“Em cũng đừng liều mạng cố gắng như vậy làm gì, cẩn thận cấp trên của em lại
cho là em muốn thế chỗ họ đấy!”

Cô đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.

Ninh Xuyên ngẩn người tại đó, không chỉ bởi vì lời nói
tàn khốc mà thực tế của chị gái, mà nhiều hơn là vì sự lạnh lùng của chị, anh
đột nhiên nhớ tới người chị đã từng khích lệ anh, ngậm nước mắt mà nói với anh,
“Phải kiên cường!” So với chị của ngày hôm nay, tưởng như hai người khác nhau.

Đột nhiên, Ninh Xuyên hiểu ra, tự ti của anh không
phải xuất phát từ sự phê phán của dư luận với ba mình, mà là vì sự bất lực của
anh, anh đã từng không thể nào rửa sạch được oan khuất cho ba mình, không tài
nào chia sẻ áp lực với chị gái, mà bây giờ, có lẽ có thể tự lo được cho bản
thân, nhưng không thể nào chữa khỏi vết thương của chị gái, thay đối nhân sinh
quan vặn vẹo của chị, thậm chí anh cũng không có dũng khí thẳng thắn với Tô
Thiên Thiên, nói cho cô biết lúc đó tại sao anh lại ra đi, thậm chí ngay cả khi
cô đã biết tất cả đến trước mặt mình gặng hỏi, anh cũng không thốt ra nổi một
câu nào.

Anh hận mình bất lực, làm cho mình cảm thấy tự ti với

chính bản thân.

Anh vươn tay ôm lấy Bối Bối, hơi ấm truyền đến từ bàn
tay khiến cho anh có chút bình tĩnh lại, “Bối Bối…” Anh nghĩ, có lẽ người mình
có thể thay đổi, có thể bảo vệ, có thể gieo hy vọng, chỉ có Bối Bối chăng.

Không bùng nổ trong áp lực, thì sẽ trở nên biến thái
trong phiền muộn.

Tô Thiên Thiên và bà Tô đã bỏ nhà ra đi được năm ngày,
ông Tô ngồi trong phòng ăn vừa ăn bữa sáng của mình ——- Bánh bao và củ cải muối
khô, vừa tính toán cho cuộc sống.

Năm ngày…

Thật sự đã năm ngày rồi!

Khó khăn lắm ông mới đi công tác về, thế mà hai mẹ con
nhà này lại dám bỏ nhà ra đi!

Bà Tô đi đâu ông đại khái cũng nắm được, nhất định là
đến nhà chị cả ở thành phố N, cô cháu ngoại Cố Nhược sinh con, hai người bọn họ
cũng bởi vì chuyện này mới xảy ra tranh chấp, thực ra thì thứ như tiền bạc việc
gì cần phải tính toán chi li chứ, lì xì hai trăm ngàn đã là nhiều lắm rồi còn
gì! Hồi ông còn bé, tiền mừng tuổi mà được hai đồng thôi là đã vui đến mức ngủ
cũng tỉnh như sáo rồi! Mà lần này đã tăng gấp vạn lần rồi còn gì!

Nhưng mà vì hai trăm ngàn, bà ấy lại dám cầm thẻ đến
ngân hàng rút tiền! Lại còn để rút được nhiều tiền hơn, không tiếc rút vượt
mức! Rút vượt mức đấy! Phí thủ tục một lần là năm mươi đấy! Rút bốn lần là mất
toi hai trăm rồi!

Đừng nghĩ đến đề tài này nữa đừng nghĩ nữa, vừa nghĩ
tới là đau lòng đau đầu đau toàn thân!

Nghĩ cái khác thôi, nghĩ cái khác thôi, bà ấy đi thành
phố N, vậy Tô Thiên Thiên đi đâu nhỉ? Con bé ầm ĩ với mình xong liền không về
nhà, vậy là đi đâu đây? Trên người nó cũng đâu có tiền…

Mình đã làm quá rồi sao? Ông cũng vì muốn tốt cho nó
mà thôi, huống chi chuyện đã lâu vậy rồi, sao đột nhiên con bé lại biết chuyện
này? Chẳng lẽ nó lại đụng phải thằng nhóc Ninh Xuyên kia, nếu không sao lại

biết được. Nhưng nếu thằng nhóc kia mà muốn nói cho Tô Thiên Thiên thì bốn năm
trước đã sớm nói rồi.

“…” Ông Tô nhíu mày, sao chỉ mỗi vấn đề như vậy thôi
cũng khiến ông nhức đầu được chứ!

Ông đặt đũa xuống, nhìn dì Lâm đang đứng ở một bên,
“Sao chị không ăn cùng đi?”

“Tôi… không đói bụng.” Dì Lâm cúi đầu, ăn bánh bao
chay mấy ngày liền, bà thực sự là không thấy ngon lành gì nữa, chờ ông chủ đi
rồi, bà, bà phải đi mua ngay cái bánh rán ăn!

“Nếu mà không đói thì ngàn vạn lần đừng có miễn cưỡng
bản thân ăn uống.” Ông Tô nghiêm túc nói, trong lòng thở hắt một tiếng, thế là
lại tiết kiệm được một phần ăn, tiền của ông cực khổ lắm mới kiếm được đó! Hai
người phụ nữ kia, căn bản là không hiểu, căn bản là không hiểu!

Hai mẹ con nó đúng là sống trong phúc mà không biết
phúc!

Tốt nhất là quay về sớm một chút cho ông, nếu không,
ông sẽ khiến cho bọn họ biết, có những thứ mất đi rồi mới thấy hối hận thì đã
quá muộn!

Tô Thiên Thiên có hối hận chút nào không, tạm thời còn
chưa xác định, có điều dường như bà Tô rất hưởng thụ lần bùng nổ này, cả vật
chất lẫn tinh thần đều vui vẻ, hiển nhiên là không có chút hối hận nào.

“Mợ à…” Chị họ cả Cố Nhược nằm trên giường ở cữ gọi bà
Tô đang trêu chọc em bé, “Mấy ngày rồi, mợ không muốn gọi điện thoại báo cho
cậu mợ đang ở đây sao?”

“Không cần đâu!” Bà Tô khinh thường nói, “Ông ấy dùng
đầu ngón chân cũng đoán ra được mợ đang ở đây, thế mà còn không tới đón mợ,
điều này nói lên cái gì, thứ nhất, ông ta không nỡ bỏ tiền lộ phí, thứ hai, ông
ta không chuẩn bị nhượng bộ mà chuẩn bị đón nhận khiêu chiến!”

Cố Nhược nhìn trời suy ngẫm một chút, nhớ đến ông cậu
kinh trời đất, khiếp quỷ thần của mình, còn nhớ hồi còn nhỏ lúc đến nhà cậu
chơi, không được ăn lấy một viên kẹo, lúc cô móc trong túi áo mình ra một cái
kẹo còn dư, lại thấy cô em họ dùng ánh mắt kiểu như một kẻ sắp chết khát trong
sa mạc nhìn thấy nguồn nước để nhìn mình, giọng nói non nớt hơi run rẩy, “Chị,
chị họ cả, đây là kẹo sao?” Cố Nhược nuốt nước miếng, nhét kẹo vào tay Tô Thiên
Thiên, “Cho em đấy, ăn đi.” Tô Thiên Thiên chụm hai tay lại nâng cái kẹo lên,
thần thánh bóc giấy gói kẹo ra…

Cố Nhược lắc đầu một cái, nói, “Mợ ở đây tiêu tốn
nhiều tiền như vậy, cậu không phát điên sao…”

“Mợ chẳng qua là tiêu số tiền vốn thuộc về mợ thôi,
chẳng lẽ không đúng sao?” Bà Tô nhìn cô nghiêm túc nói, “Cũng phải hai mươi mấy
năm rồi ấy, mấy ngày sao bù lại được!”


Cố Nhược nhìn mười mấy túi đồ trẻ con bên cạnh giường,
chắc là mấy năm tới, cô không cần mua đồ cho bé cưng rồi… “Đúng rồi, Thiên
Thiên thì sao ạ, Thiên Thiên dạo này có chuyện gì không ạ?”

“Nó à…” Bà Tô đặt cái lắc chuông nhỏ xuống, nghiêng
đầu ngẫm nghĩ một chút, “Dạo này có rất nhiều chuyện ấy chứ, tự mình đi làm,
đụng phải mối tình đầu, bắt đầu đi xem mặt, lại gây gổ với ba nó vì anh chàng
bạn trai cũ, bỏ nhà ra đi với mợ…”

“Woa!” Cố Nhược kêu lên, “Em ấy mà làm được nhiều
chuyện thế sao!”

“Aiz…” Nói đến đề tài này, bà Tô dường như có chút lo
lắng cho con gái, “Tiểu Nhược à, mợ chẳng hiểu suy nghĩ của mấy đứa trẻ tụi con
nữa, con nói xem rốt cuộc là sức quyến rũ của mối tình đầu lớn, hay là đối
tượng hẹn hò dịu dàng lại lắm tiền đáng tin hơn đây?”

Cố Nhược suy nghĩ một chút, giảo hoạt chớp chớp mắt,
“Mợ à, vấn đề này hai mươi mấy năm trước không phải mợ đã có câu trả lời rồi
sao?”

“…” Bà Tô đỏ mặt, “Cái con bé này! Có điều…” Bà chép
miệng, “Xem tình hình trước mặt, mợ thực sự có điểm hối hận ban đầu đã cự tuyệt
đối tượng hẹn hò vừa dịu dàng lại nhiều tiền kia rồi!”

Cố Nhước cười hì hì, “Cậu con bây giờ cũng nhiều tiền
còn gì?”

Bà Tô thở dài một hơi, “Trước đây mợ quả thực không
quan tâm ông ấy có tiền hay không, chỉ để ý xem ông ấy có quyết tâm tích cực
cầu tiến hay không, nhưng mà mợ quên mất, ông ấy không tích cực, mà là tích
tiền, từng đồng một!”

“Nhưng mà…” Cố Nhược suy nghĩ một chút, “Người giống
như cậu, khụ, thực sự là rất hiểm có, mẹ con với dì hai cũng đâu có giống cậu
tí nào, không biết là do ngày trước đột biến gen, hay là do sau này bị kích
thích nữa?”

“Sau này bị kích thích…” Bà Tô bị mấy chữ này đột
nhiên làm cho cả kinh, dựng thẳng người, có chút cứng ngắc xoay cổ lại, “Cái
này, ông ấy có thể thực sự là bị câu nói chê ông ấy nghèo của ba mợ kích
thích…”

“Quả nhiên kích thích gì đó, ngày một ngày hai khó có
thể bình phục được.” Cố Nhược cảm thán, “Nhưng mà hình như khoảng thời gian này
cũng hơi bị lâu quá rồi thì phải.”

Suy nghĩ của bà Tô cũng bắt đầu trôi nổi từ chỗ ông
Tô, nếu như lời nói khi xưa của ba bà đã kích thích tính tích cực cầu tiến và
keo kiệt của chồng bà, như vậy ông ấy làm chuyện tương tự với bạn trai của con
gái, sẽ dẫn đến kết quả gì đây? Nghĩ đến đây, bà không nhịn được giật mình một
cái, xem ra, đối tượng hẹn hò vẫn đáng tin hơn!

“Có điều chuyện lựa chọn như vậy…” Cố Nhược nhìn trời,
“Con bé Thiên Thiên kia, sợ rằng sẽ lười phải chọn ấy chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.