Lười Phải Yêu Anh

Chương 34


Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 34

Tô Thiên Thiên chạy từ trong công ty ra, mới phát hiện
mặt đất bên ngoài đã bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt nóng ran, cô sờ mái tóc
không loạn cũng không chỉnh của mình, đột nhiên cảm thấy khát nước.

Hơn nữa còn là vô cùng khát, lúc trước một đường chạy
như điên đến hoàn toàn là nhất cổ tác khí*, bây giờ bao nhiêu sức lực đã xả hết
lên ba mình, chỉ còn lại oán trách bực bội và nghi ngờ,không có chỗ nào để phát
tiết.

* Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái
thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác
khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng
trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba
tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một
mạch cho xong việc)

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thiên Thiên quyết định về nhà
trước để giải phóng chút cảm xúc này đi đã rồi tính tiếp sau.

Đón một chiếc taxi, đi thẳng về nhà, dì Lâm ra ngoài
trả tiền, lập tức muốn rớt cả cằm, “Cô, cô chủ, cô to gan thật, ông chủ vừa đến
công ty cô đã chạy về nhà rồi!”

“Sau này đừng nhắc đến ông già keo kiệt ấy trước mặt
cháu nữa.” Tô Thiên Thiên tức giận nói.

Dì Lâm sửng sốt mọt chút, “Sao cô nói giống bà chủ
thế?” Dứt lời nhún vai, “Vậy sau này tôi biết nhắc đến ông ấy trước mặt ai
đây?”

“Ba cháu lại làm gì vậy?” Thiên Thiên kỳ quái hỏi, cho
dù ông ấy có biến thái có đáng ghét thế nào thì vẫn luôn đối xử tốt với bà Tô.

Đúng lúc đó bà Tô xuất hiện ở cửa, “Chị cả họ của con
sinh non, hôm trước vừa sinh được một đứa bé gái, gọi điện thoại báo, mẹ hẹn
bác Hai con cùng đến thành phố N thăm nó, kết quả ông bố keo kiệt của con chỉ
cho mẹ có hai trăm đồng để làm tiền mừng!”

“Phụt!” Tô Thiên Thiên không nhịn được mà phì ra, “Thật
là hiếm có, lại còn những hai trăm?”

“Đúng là con hiểu ba con đấy, vốn ban đầu cho có một
trăm, sau mẹ nổi khùng lên, ông ấy mới cho hai trăm!” Bà Tô bất đắc dĩ nói, “Mẹ
cũng lười phải cãi nhau với ông ấy rồi, chiều nay mẹ phải đến ngân hàng rút
tiền.”

Tất cả các khoản ông Tô đều lấy tên của bà Tô cả, có
điều là bà không được biết mật mã, mà thực ra cũng lười phải quản lý, hôm nay
nổi giận thật sự, muốn dùng thẻ căn cước cưỡng chế rút tiền, không thể nghi
ngờ, hành vi này chính là khiêu chiến với ông Tô quyền uy ngày nào cũng kiểm
tra lời lãi.


Thế nên Tô Thiên Thiên lập tức sáng mắt lên, “Mẹ, cuối
cùng mẹ cũng không nhịn được nữa rồi à?”

“Đúng vậy!” Bà Tô siết tay, lại hỏi lại Tô Thiên
Thiên, “Ba con làm gì con hả?”

Tô Thiên Thiên nhìn trời, “Ba đã bóp chết mối tình đầu
đẹp đẽ mà ngọt ngào, hơn nữa còn tương lai sáng lạn của con!”

Bà Tô lập tức liên tưởng đến cảnh tượng đã thấy trong
siêu thị hôm đó, “Chẳng lẽ… con thực sự quay lại với Ninh Xuyên à?”

“….” Thiên Thiên nhìn xung quanh một chút, ho khan một
tiếng, “Chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này ở cửa nhà được không mẹ?”

“Cái gì?!!” Nghe Tô Thiên Thiên kể lại xong, bà Tô
kinh ngạc bật dậy từ trên ghế sa lon, “Thì ra chuyện đó là do ba con làm?”

“Đúng vậy.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Mặc dù giờ con và
Ninh Xuyên đã không còn gì, nhưng nghĩ mà vẫn thấy tức mẹ ạ!”

“Thật là…” Bà Tô thở dài, “Chuyện này cũng quá đáng
quá, không biết ba con nghĩ thế nào nữa….”

“Ba còn nghĩ gì nữa chứ.” Tô Thiên Thiên rũ mắt xuống,
“Con không giúp gì được cho sự nghiệp của ba, thì cũng phải mang lại ích lợi gì
đó cho ông ấy trên phương diện khác thôi.”

Nghe cô nói như vậy, trái tim bà Tô hơi nhói lên, vươn
tay sờ sờ đầu Thiên Thiên, “Có những lúc mẹ thực sự thấy không thể nào nói
chuyện với ba con được, con gái có gì mà không tốt, con gái là áo bông nhỏ tri
kỷ của mẹ mà!”

Thiên Thiên cay cay mũi, bao nhiêu ấm ức giấu trong
lòng bỗng chốc trào ra, “Mẹ… chẳng lẽ con lại đáng ghét như thế sao? Ngay cả ba
mình còn chẳng thích mình, có phải con quá thất bại rồi đúng không…”

“Phải không?” Bên tai Tô Thiên Thiên vang lên lời Ninh
Xuyên nói ngày hôm đó ———- “Chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tại sao vẫn không
thể dứt ra được?” Nghĩ đến đây, cô cười khổ một tiếng, “Có lẽ con thực sự là
người như vậy, cho dù đã cố gắng, cho dù đã thay đổi, cho dù anh ấy có biết…
cũng sẽ không thể thay đổi được gì…”

Dì Lâm bưng thức ăn qua tiếp lời, “Nếu bà chủ với cô
chủ không chịu nổi ông chủ nữa, thì hai người cứ bỏ nhà đi luôn là xong!”

“Hả?” Tô Thiên Thiên và bà Tô cùng nhau kinh ngạc há
to miệng, “Bỏ nhà đi?”


“Đúng vậy.” Dì Lâm đặt bát cơm trước mặt Thiên Thiên,
giơ đũa lên, “Vừa đúng dịp bà chủ đang muốn đến thành phố N, cô chủ mấy hôm nay
cũng đang ở nhà bạn, thế thì cứ mặc kệ ông chủ đi, chắc rồi ông ấy cũng biết
mình đã cư xử quá đáng thôi.”

“Đúng thế!” Bà Tô sáng mắt lên, vỗ tay, “Phải cho ông
ấy nếm mùi lợi hại một chút mới được, ai bảo ông ta càng ngày càng quá đáng!”

“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên chần chừ một chút, “Mẹ với
con làm vậy có thể khiến cho ba thay đổi sao?” Ba cô keo kiệt cũng đã keo kiệt
mấy thập niên, quá đáng cũng đã quá đáng mấy thập niên, có thể dễ dàng thay đổi
như vậy sao? Sao cô lại cảm thấy có chút bất an thế này, giống như cảm giác
trong lòng ông địa vị của cô không quan trọng đến mức ấy, có lẽ cô có làm gì
cũng chỉ phí công mà thôi.

“Sợ cái gì!” Bà Tô vỗ vai cô, “Cho dù ba con không để
ý đến con, chẳng lẽ ngay cả mẹ ông ấy cũng không quan tâm sao?”

Tô Thiên Thiên nhìn bà Tô đang tràn ngập lòng tin,
dường như cũng được khuyến khích đôi chút, nhắc tới ở trong nhà, người ông ấy
quan tâm nhất chính là mẹ, nếu như mẹ đối kháng với ba, chắc sẽ có kết quả
chăng?

Nhưng cho dù có kết quả thì thế nào? Chẳng lẽ sau khi
giữa cô và Ninh Xuyên đã không còn chút hy vọng nào, cô còn dám hy vọng xa vời
rằng ba mình sẽ thay đổi suy nghĩ xem thường mình sao?

Nhưng sự do dự của Tô Thiên Thiên không đại biểu cho
việc bà Tô sẽ lùi bước, rất rõ ràng, bà còn đang nóng lòng muốn thử, cả người
giống như gà cắt tiết, như đang muốn làm một chuyện mà bà đã ấp ủ trong lòng
hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng có thể làm thành đại sự vậy. “Vậy bây giờ mẹ
phải đi thu dọn đồ đạc luôn, ây da, mẹ còn phải đi mua chút thuốc bổ cho Tiểu
Nhược nữa! Bây giờ phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu không lát nữa ông ấy
về….”

Vốn định chuyển khỏi nhà Ninh Xuyên, nhưng xem tình
hình trước mắt, hình như cô phải tá túc mấy ngày rồi? Nhưng chị Ninh San đã về
rồi, nhà cửa chắc cũng hơi chật chội, hay là cô đến khách sạn nhỉ? Không biết
chị hai họ đã về chưa, nếu trở lại rồi thì tốt quá.

Khi suy nghĩ những thứ linh tinh này, Tô Thiên Thiên
đã trở lại nhà Ninh Xuyên, Ninh San đang gọi cơm ngoài ăn cùng với Bối Bối,
thấy cô quay lại, hơi kinh ngạc một chút, nhưng cô vẫn dùng một phương thức
khéo léo khác để biểu lộ sự kinh ngạc này, “Ngại quá, không mua phần của em
rôi…”

“Không sao ạ, em ăn rồi.” Tô Thiên Thiên cười cười.

Bối Bối thấy cô, lập tức reo lên, “Quả táo đã về!”


“Bối Bối hình như rất thân với em nhỉ.” Ninh San kỳ
quái hỏi, “Hai người mới quen không lâu đúng không…”

“Ha ha, có thể là em có duyên với trẻ con.” Cô vừa nói
vừa gãi đầu, có chút lúng túng nói, “Cái đó… nhà em xảy ra chút chuyện, có thể
mấy hôm nay vẫn phải ở đây, cái đó… chị Ninh San, buổi tối em ngủ chung với chị
được chứ?”

“Em không phải lo đâu.” Ninh San khoát khoát tay, “Tối
chị không ở đây.”

“Dạ?” Thiên Thiên chớp mắt một cái, chỉ Bối Bối, “Chị
muốn đưa Bối Bối ra ngoài sao?”

“Không…” Ninh San cười nhẹ nói, “Bối Bối ở đây, chị ra
ngoài có chút việc.”

“À…” Thiên Thiên chẳng hiểu gì chỉ biết gật đầu một
cái, “Vậy chị bận thì cứ đi đi, em sẽ trông Bối Bối giúp chị.”

“Vậy thì cám ơn em nhé.” Ninh San cười, nhìn Bối Bối
đang cầm chiếc thìa nhỏ trong tay múa may, cho dù có ghét người kia thế nào,
nhưng vẫn nhớ con mình.

Thấy tâm trạng của Ninh San không tệ, Thiên Thiên nuốt
nước miếng mở miệng, “Cái đó, chị Ninh San, em có thể hỏi chị một chuyện được
chứ?”

“Sao?” Cô ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên, “Chuyện gì?”

“Cái đó…” Tô Thiên Thiên cúi đầu, có chút lắp bắp nói,
“Là chuyện về nhà chị ấy, ba của chị và Ninh Xuyên… đã từng là lãnh đạo ở trên
thị ủy sao?”

Vừa nghe lời này, Ninh San đặt đũa xuống, dừng một lúc
mới hỏi, “Sao vậy, Tiểu Xuyên thực sự không nói gì với em sao?”

Tô Thiên Thiên lắc đầu, cảm thấy trong lòng có chút
đắng ngắt, có lẽ đoạn quá khứ kia của cô và Ninh Xuyên thực sự là trẻ con học
đòi uống rượu, bởi vì bọn họ đều cất giấu quá nhiều bí mật và tâm sự, căn
bản không thể chạm tới suy nghĩ của đối phương.

“Được rồi, ” Ninh San nghiêm túc trả lời, “Dù Tiểu
Xuyên nó chưa nói, chị làm chị cũng không nên lắm mồm, nhưng chị nghĩ, chuyện
này em có biết cũng chẳng sao, dù sao cũng là cái tin cũ rích ai cũng biết, ai
có ý kiến riêng của người ấy, nhưng mà em nhìn nhận thế nào, chị cũng không
biết…”

Xế chiều, đến đơn vị hợp tác xử lý xong một số chuyện,
bởi vì có chút không thoải mái, Ninh Xuyên từ chối liên hoan buổi tối, quay về
khách sạn trước.

Tắm rửa xong, gột bỏ cái nóng oi bức của mùa hè, Ninh
Xuyên nằm trên giường, TV truyền đến những âm thanh ồn ào, nhưng vẫn khiến cho
căn phòng này có vẻ cô quạnh mà lạnh lẽo, có một quãng thời gian, anh không thể
nào chịu nổi sự cô quạnh, nhưng dần dần rồi cũng quen.


Nghỉ ngơi được một lát, anh đứng dậy quyết định ra cửa
tản bộ, bấy giờ mới nhận ra khách sạn mình ở nằm giữa đường Hoài Hải, bước trên
con đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ có thời gian không quay lại,
phảng phất như đã mấy thế kỷ trôi qua.

Nhưng cho dù có quen thuộc đến mấy cũng sẽ trở nên xa
lạ, trên thế giới này có quá nhiều chuyện đột nhiên và ngoài ý muốn, giống như
năm đó, không một lời báo trước, trong một đêm, Ninh Hàng trở thành một kẻ phạm
tội tham ô mà không ai trong thành phố N không biết, căn cứ vào lá thư chỉ điểm
kia, sau khi lập án điều tra đã phát hiện, trong bốn tháng tại chức ngắn ngủn,
Ninh Hàng đã lợi dụng chức quyền tham hô thu hối lộ mười lăm vạn đồng, trong
ngăn kéo bàn làm việc của ông, phát hiện ra hai vạn đồng tiền mặt còn sót lại
chưa kịp mang về nhà, cùng với một giấy chứng nhận quyền sở hữu một căn nhà,
còn có một tên cán bộ cục dân chính, sau khi sa lưới đã thú nhận để được chuyển
chức vụ, đã từng đưa cho Ninh Hàng một vạn đồng tiền mặt.

Từ sau hôm đó, bà Ninh không được nhìn thấy ông Ninh
nữa, bởi vì ba câu nói trong thời gian thẩm tra kia, tựa hồ vẫn còn vang ở bên
tai, đột nhiên lại trở thành di ngôn cuối cùng của ông.

Đối với chuyện ông Ninh tham ô, bà Ninh không thể nào
chấp nhận, có lẽ chuyện mà bà càng không thể chấp nhận hơn là nguyên nhân cái
chết của chồng mình, một người tích cực phấn đấu, luôn tràn ngập hy vọng với
tương lại như vậy, sao có thể tự sát được chứ?

Ông ấy từng nói, ông ấy bị oan, chân tướng sẽ rõ ràng,
nhưng sao có thể “Sợ tội tự sát” trong thời gian thẩm tra được chứ?

Từng nghi vấn cứ ập vào bà, nhưng đáp lại bà, chỉ có
một thi thể lạnh như băng, một người đang tuổi tráng niên, thoạt nhìn ung dung
như vậy, nhưng sao mới không đầy một tháng ngắn ngủi, đầu tóc đã bạc hơn phân
nửa, xung quanh đôi mắt nhắm chặt phủ một màu xám xịt, thoạt nhìn hết sức mỏi
mệt, cả người giống như đã già đi cả chục tuổi, làm cho bà cảm thấy có chút xa
lạ, đầu ngón tay chạm tới làn da lạnh như băng, bà mới chợt nhận ra, thế giới
của mình… đã hoàn toàn sụp đổ.

Bảo cáo kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, Ninh Hàng
nuốt vàng tự sát. Vàng không gây độc hại cho cơ thể người, nhưng vàng nặng, khi
rơi xuống đè lên ruột thì không thể đẩy ra, mà trong thời gian ngắn cũng sẽ
không chết ngay, cho nên người nuốt vàng đều là do bị sự đau đớn khó chịu nổi
hành hạ mà chết.

Căn cứ vào lời khai của người trong trại giam, Ninh
Hàng chọn thời điểm đêm khuya vắng người, len lén nuốt chiếc nhẫn kết hôn trên
tay mình mà chết, vì đêm khuya vắng vẻ, ông ta lại kìm nén không kêu ra tiếng,
cho nên không ai phát hiện ra.

Về phần vụ án của ông, tuy còn đang trong thời
gian thẩm tra nhưng chứng cú phạm tội rõ ràng, chỉ có bản thân Ninh Hàng vẫn
chưa thừa nhận mà thôi, giờ lại tự sát, dĩ nhiên là sẽ được quy là sợ tội tự
sát.

Tất cả diễn ra một cách hiển nhiên như vậy, không chút
thấp thỏm, tất cả mọi người đều chấp nhận, chỉ có nhà của Ninh Xuyên không thể
chấp nhận, nhưng bọn họ không thể làm được gì.

Ba chưa hề nhận tội, luật pháp không thể phán tội cho
ông, ông vô tội, nhưng cả xã hội, cả dư luận đã hạ một phán xét nặng nề nhất
cho ông, thậm chí còn không cho ông một cơ hội để biện bạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.