Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 30
Bỏ bát đũa lại, Tô Thiên Thiên chạy luôn về phòng của
mình, Bối Bối không cảm nhận được không khí gượng gạo vào lúc này, ăn cơm xong,
chạy đi tìm Tô Thiên Thiên chơi, thấy cậu vẫn đang ngồi trong phòng khách ngây
người liền nhiệt tình chào đón, “Đậu Đậu, mình cùng nhau chơi đi…”
Ninh Xuyên cười cười, “Con đi đi, cậu còn phải dọn
bàn.”
“Vậy một lát nữa Đậu Đậu phải vào đấy…” Bối Bối cười
nói, đẩy cửa phòng Tô Thiên Thiên ra chạy vào trong.
Ninh Xuyên xếp bát đũa, bưng vào phòng bếp, bỏ vào bồn
rửa, mở nước, dòng nước mát lạnh xối lên tay anh, anh nhớ trước kia, khi anh
làm cơm xong, Tô Thiên Thiên thỉnh thoảng cũng đề nghị giúp anh rửa bát, anh
luôn đẩy tay cô ra, “Mỡ lắm, bẩn hết tay bây giờ, để anh làm.”
Khi đó, anh cưng chiều cô, cho nên cô vẫn lười biếng,
đến khi anh đi rồi, cô mới phát hiện có một số việc mình cần phải làm, sau đó
cố gắng để thay đổi, nhưng cũng đã lỡ mất rồi.
Nghĩ đến những chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy chóp
mũi có hơi cay cay, có một số việc, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Khi đó, bọn họ ngọt ngào biết bao, lúc đi làm anh hay
len lén gọi điện cho cô, “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.” Đầu bên
kia điện thoại, Tô Thiên Thiên cười lên khanh khách.
Lúc ra cửa đi làm, cô tiễn anh đến tận cửa, anh nói,
“Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về nhé.” Cô liền ngốc nghếch gật đầu.
Lúc được lĩnh lương, anh đếm tiền, “Chờ anh kiếm được
nhiều tiền, sẽ cưới em.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh có thể nhanh lên được
không, em sốt ruột lắm rồi!”
Sắp đến ngày kỷ niệm, Ninh Xuyên định mua tặng cô một
chiếc váy, Tô Thiên Thiên thấy mua đại một chiếc nào đó là ổn, dù sao hai người
cũng không dư dả gì. Nhưng đúng lúc đó, anh gặp được ba mẹ của Tô Thiên Thiên,
biết được xuất thân của cô, anh càng cảm thấy không thể để cho Tô Thiên Thiên
đi theo mình mà chịu khổ sở, chẳng khác nào nói Ninh Xuyên anh chẳng có bản
lĩnh gì, cho nên anh liên tục làm ca đêm mấy ngày trời, mỗi ngày đều về rất
khuya, thấy cô đang tựa vào ghế sa lon thiếp đi, chờ anh về. Sau khi mua được
váy, Tô Thiên Thiên giận dỗi trách cứ, “Cái váy này đủ mua được bao nhiêu cân
thịt chứ!”
Anh không nhịn được nở nụ cười, “Cái này mà cũng tính
theo cân để bán được à?”
“Dĩ nhiên.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh thật quá xa
xỉ!”
“Anh phải nuôi em chứ.” Ninh Xuyên nói, “Anh không
muốn sau khi kết hôn em lại sống không thoải mái bằng trước khi kết hôn.”
Tô Thiên Thiên cảm động, “Anh yên tâm, bây giờ em sống
tốt hơn hồi ở nhà nhiều, em dễ nuôi lắm!”
Nhưng khi những hồi ức ngọt ngào này ùa về, ấm áp vờn
quanh trái tim anh, bên tai của anh lại vang lên một giọng nói khác, cao cao
tại thượng, mang theo sự khinh bỉ và xem thường, “Mày? Thân phận của mày là gì,
một thằng con trai của một tên tội phạm tham ô, ba mày tự sát trong nhà lao, mẹ
mày cũng nhảy lầu tự vẫn, mày tưởng là học đại học rồi thì người ta không biết
mày xuất thân thế nào chắc? Mày không nói thì người khác không biết chắc?”
Tất cả những gì đã qua với Tô Thiên Thiên, tươi đẹp,
thống khổ, đều nhớ rõ, bốn năm chưa từng quên, anh đột nhiên phát hiện ra, thì
ra là mình và Tô Thiên Thiên đều không thể dứt khỏi quá khứ, cho dù sau khi
chia tay dường như đã quên lãng, giống như không thèm để ý đến, giống như đã
quá xa vời, nhưng một khi gặp lại, không ai có thể ức chế được bản thân, ức chế
những ký ức kia quay lại.
Bọn họ không thể làm bạn bè được, bởi vì từng làm tổn
thương lẫn nhau, cũng không thể làm kẻ thù được, bởi vì họ từng yêu nhau, đến
tột cùng quan hệ kiểu gì mới có thể khiến họ gắn bó đây?
Ninh Xuyên thật sự không nghĩ ra, nếu như cứ tiếp tục
dây dưa như vậy, có lẽ sẽ có nhiều bí mật bị phát hiện ra, có lẽ sẽ khiến cho
cả hai càng thêm rối bời với quá khứ đã qua, quan hệ càng thêm phức tạp, tổn
thương lại càng sâu.
Anh thở dài một hơi, đầu mùa hè có chút nóng ran, vậy
mà anh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được rùng mình một cái.
Cả một buổi chiều, Ninh Xuyên chưa đến phòng Tô Thiên
Thiên để tìm cô nói chuyện, cô cũng không ra ngoài để nói chuyện với anh, hai
người cứ giằng co như vậy. Ninh Xuyên chỉnh lại tã cho Bối Bối, lại dọn dẹp
xong tất cả những thứ khác, bây giờ không còn chuyện gì khác để làm nữa, đành
ngồi một mình trong phòng khách xem báo, gần tới giờ cơm tối, Bối Bối mới ló
cái đầu xinh xinh ra từ trong phòng, “Đậu Đậu, đi làm cơm.”
Ninh Xuyên nghĩ câu này nhất định là Tô Thiên Thiên
xúi thằng bé chuyển lời, xem ra lần này, cô không chỉ lười phải nói chuyện với
anh, mà còn không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng có mấy lời, cô không muốn, anh cũng phải nói,
vậy nên Ninh Xuyên gõ cửa, gọi một tiếng, “Tô Thiên Thiên…”
Bên trong không có hồi âm, anh lại gõ cửa, “Bối Bối?”
Vẫn không có tiếng động nào, anh không nhịn được áp
tai lên cánh cửa, thấy bên trong yên tĩnh, giống như có chút tiếng động nho
nhỏ, lại giống như không có.
Đưa tay xoay nắm cửa, còn hắng giọng nói một câu, “Tôi
vào đây.” Đẩy cửa đi vào, Tô Thiên Thiên ôm Bối Bối ngồi trên giường chơi game,
không đáp lại lời của anh, cũng chẳng thèm liếc anh một cái, giống như coi anh
không hề tồn tại.
Ninh Xuyên không nén được có chút tức giận, nhưng anh
không thể nổi giận với Tô Thiên Thiên được, đành chỉ cây dâu mà mắng cây hòe,
lớn tiếng với Bối Bối, “Cậu gọi con, sao không trả lời?”
Bối Bối ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Dì nói cậu là
đồ xấu xa!”
Người xui khiến Tô Thiên Thiên vẫn bình tĩnh tiếp tục
chơi game, Ninh Xuyên có chút bất đắc dĩ hỏi Bối Bối, “Sao cậu lại là đồ xấu
xa?”
“Bởi vì…” Bối Bối nghiêng cái đầu nhỏ, “Bởi vì…” Cậu
nhóc vừa nói vừa ngửa đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang ôm mình, dường như đang đợi
cô gợi ý, rất rõ ràng, Bối Bối hoàn toàn đã trở thành máy chuyển lời hình
người, còn là kiểu dáng shota nữa!
“Có lời gì chúng ta không thể nói thẳng sao?” Ninh
Xuyên nhìn Tô Thiên Thiên hỏi.
Cô bĩu môi, “Tôi đâu có nói là nói với anh.”
“Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Ninh Xuyên
nghiêm túc nói.
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, ánh mắt cô sâu thắm, cánh
môi nhếch lên, mang theo vẻ kiên quyết và nghiêm túc, “Anh định nói gì?”
Ninh Xuyên nhìn cô, Tô Thiên Thiên đang đứng trước mặt
anh lúc này, thậm chí là trong tầm tay, nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người
có một bức tường, trong suốt giống như thủy tinh, khiến cho người ta sinh ra ảo
giác, cảm thấy giống như gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào
vượt qua, quãng thời gian tuổi trẻ đã qua, như chiếc máy quay đĩa cổ xưa chuyển
động rì rì, tuôn ra một khúc hát xa xôi, được một nửa bỗng dưng im bặt, không
còn phát ra âm thanh nào nữa, trước sau vẫn dừng lại ở một khắc đó, không thể
tiếp tục được nữa.
Đĩa nhạc đã phủ kín bụi bặm tháng năm, những hồi ức
này cũng chỉ có thể là dư âm.
“Chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tại sao vẫn không thể
dứt ra được?”
Tô Thiên Thiên bỗng ngây ngẩn cả người, sau đó mơ hồ,
mình vẫn trốn trong phòng, không ra đối mặt với anh, có phải cho thấy cô vẫn
còn nhớ mãi tình cũ chưa quên? Nên mới cảm thấy xấu hổ, lúng túng, thậm chí là
đang tự mình đa tình? Cho rằng anh ta biết mình sau khi chia tay quả thật đã
từng cố gắng, từng thay đổi thì sẽ có cái nhìn khác với cô, sau đó chủ động tới
tìm mình…
Tìm mình làm gì đây? Cô nghĩ có thể là xin lỗi, có thể
là hối hận, có thể là…
Nhưng mà lại không nghĩ tới bất kỳ khả năng nào, cũng
sẽ nói lên một điều, hình như, hình như Tô Thiên Thiên cô vẫn quấn lấy anh ta
mãi không buông!
“Ai nói tôi không dứt ra được?!” Cô nhướn mày, mở to
hai mắt, cũng may là trong nhà ánh sáng mờ mờ, chỉ có chính cô biết, đáy mắt
mình có hơi ướt át, lạnh thấu đến tận tim.
Ninh Xuyên cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt anh, giọng
nói trầm thấp khàn khàn, “Ừm, vậy thì không còn gì tốt hơn, cho nên… chuyện
trước kia, chúng ta đừng nên nhắc lại nữa, tất cả hãy quên hết đi, nếu như cô
cảm thấy có thể chung đụng, thật ra chúng ta vẫn có thể làm bạn bè…”
Tô Thiên Thiên cắn môi, “Anh đi công tác bao giờ về?”
Câu hỏi của cô quá đột ngột, Ninh Xuyên sựng lại một
chút, mới nói, “Chiều ngày kia.”
“Chiều ngày kia…” Tô Thiên Thiên kiên định nói, “Chờ
anh về, tôi sẽ về nhà.”
“…” Ninh Xuyên kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng vẫn nói,
“Vậy phiền cô chăm sóc Bối Bối.”
Sáng hôm sau Ninh Xuyên đã đi từ sớm, chừng tám giờ,
Tô Thiên Thiên thực ra đã tỉnh dậy, lại nằm trên giường không muốn đứng dậy,
hoặc có lẽ nên nói là không muốn đối mặt với Ninh Xuyên.
Vùi đầu vào trong chăn, đột nhiên nhìn thấy cặp mắt
nhỏ sáng loáng kia của Bối Bối, cậu bé nhìn Thiên Thiên, nhỏ giọng nói, “Đậu
Đậu đi rồi?”
“Sao con đã dậy rồi?” Tô Thiên Thiên kỳ quái nói, đưa
tay chọc lên mặt cậu nhóc một cái, “Dậy sớm thế.”
Bối Bối duỗi duỗi cánh tay, “Lại không có người…”
Tô Thiên Thiên nhìn quanh căn phòng trống rỗng, quả
thực có điểm lạnh lẽo, khiến cho cô không kìm được nhớ đến hồi trước, khi Ninh
Xuyên rời khỏi căn phòng bọn họ cùng thuê, để lại cô một mình, ở đó học quét
dọn, học nấu cơm, học rửa chén, bị bỏng dầu, bát thì vỡ, bị đứt tay, một mình
ăn hết tất cả những đồ đã làm, cái gì cũng một mình.
“Vậy thì hai chúng ta tự chơi!” Tô Thiên Thiên đưa tay
ôm lấy bé, “Bối Bối, chờ cậu con về, dì phải đi rồi!”
“Tại sao?” Bối Bối kỳ quái hỏi, “Dì với Đậu Đậu không
phải là bạn tốt sao?”
“Bạn tốt…” Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một
chút, “Bạn tốt cũng sẽ gây gổ, cũng sẽ tách ra.”
Bối Bối cúi đầu, bĩu môi, “Giống như papa mama sao,
cũng sẽ hung dữ…”
“Đúng thế.” Thiên Thiên gật đầu một cái.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm,
khiến cho Tô Thiên Thiên và Bối Bối giật nảy mình, chẳng lẽ Ninh Xuyên quên gì
sao? Nhưng anh ta phải mang theo chìa khóa chứ!
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập mà vang dội
như cũ, Thiên Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, xỏ một cái quần dài
vào, ôm lấy Bối Bối, bước ra cửa, “Ai vậy?”
Bên ngoài yên lặng một hồi mới truyền tới một giọng
nữ, “Là tôi!”
Thiên Thiên sửng sốt, Bối Bối đột nhiên kêu to lên,
“Mama!”
Ninh San đột nhiên trở về, giống như sự đột
nhiên lần trước, khác ở chỗ là lần trước khiến cho Ninh Xuyên rất kinh ngạc,
còn lần sau thì khiến cho Tô Thiên Thiên rất khiếp sợ.
“Cái đó…” Tô Thiên Thiên nhìn mình đang mặc một chiếc
T-shirt rộng rãi, cũng may phía dưới còn có một cái quần dài, nhưng mà kiểu ăn
mặc thế này nhìn thế nào cũng thấy là đồ mặc ở nhà, “Em…”
So với sự lúng túng của cô, Ninh San lại thấy tình
huống như vậy rất bình thường, “Vẫn là em à…”
“Cái đó, không phải như chị nghĩ đâu ạ…” Tô Thiên
Thiên túm áo nói, “Em chỉ ở tạm mấy ngày thôi, sẽ đi ngay lập tức…”
Ninh San nhún vai, “Chị cũng đâu có đuổi em đi.”
“Không phải không phải!” Thiên Thiên càng thêm cuống
cuồng, “Không phải em có ý đó, ý em là, em thật sự thật sự không có gì với Ninh
Xuyên cả, chỉ là bây giờ bọn em cùng làm ở một công ty, nhà em xảy ra chút
chuyện, cho nên em mới tới đây ở tạm mấy ngày thôi.”
“Ừm…” Ninh San kéo dài giọng, “Thật ra em không cần
giải thích với chị đâu, Tiểu Xuyên đã cho em ở rồi thì cứ ở thôi.”
“Nhưng em vẫn phải nói rõ ràng!” Cô nghiêm túc nói,
“Bởi vì chị Ninh San, chị biết chuyện trước kia của em với Ninh Xuyên, em sợ
chị hiểu lầm…”
Ấn tượng của Ninh San với Tô Thiên Thiên cũng không
xấu, cho nên nhìn bộ dạng này của cô không nhịn được mà bật cười, “Chị hiểu lầm
cái gì mới được cơ chứ?”
“Hiểu lầm em với anh ta…” Thiên Thiên há mồm giải
thích, đột nhiên nhận ra chị ấy cười càng khoái trá hơn, bấy giờ mới phát hiện
ra mình đang bị giỡn, lập tức bĩu môi, “Dù sao em với anh ta cũng không có gì!”
“Cho dù có gì cũng đâu có lạ.” Ninh San ôm lấy Bối
Bối, “Dù sao hai đứa ban đầu cũng đâu phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, có
lẽ bây giờ không có trở ngại nữa.” Cô vừa nói vừa hỏi Bối Bối, “Bối Bối, dạo
này mập ra đấy.”
“Chờ đã…” Tô Thiên Thiên ngây ngẩn cả người, “Chị vừa
mới nói gì?”
Ninh San ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, cô vội vàng hỏi,
“Chị nói ban đầu bọn em không phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, bây giờ
không có trở ngại là có ý gì? Trở ngại là gì?”
“Chính là…” Ninh San nhất thời cứng họng, dường như
không biết nên nói sao, có lẽ là do quá giật mình, “Chẳng lẽ em không biết?”
“Em không biết cái gì?” Tô Thiên Thiên không thể đợi
được lớn tiếng hỏi.
Ninh San bị dáng vẻ gấp gáp của cô dọa cho một cái,
kinh ngạc nói, “Thì có người đánh Ninh Xuyên, bảo nó tránh xa em một chút, hình
như còn nói rất nhiều lời khó nghe, em biết đấy, Tiểu Xuyên nó là đứa có lòng
tự trọng rất cao, sao mà chịu được…”
Tô Thiên Thiên cứng người lại.