Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 28
Lái xe thẳng một đường về nhà, mọi người tắm rửa xong,
Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên bắt đầu tìm những thứ có thể làm thành tã.
“Khăn lông?” Tô Thiên Thiên đề nghị.
“Cái đó hay đâm vào người ngứa lắm..” Ninh Xuyên nói
xong, cầm cốc nước đổ lên góc khăn, nước chậm chạp mãi không ngấm xuống, “Cô
xem, thấm nước cũng không tốt.”
“Anh tưởng anh đang mua băng vệ sinh chắc, còn thấm
nước không tốt?!” Tô Thiên Thiên bĩu môi trả lời.
“Chẳng lẽ trẻ con nó tè một chút, lại không bằng cô…”
Anh lập tức phản bác, dừng lại một chút, “Nhiều bằng cái đó của cô sao.”
“Ở đây còn có vải gì nữa chứ?” Tô Thiên Thiên nhún
vai, “Hay là lên web hỏi?”
“Vậy cũng được.” Ninh Xuyên gật đầu.
Tô Thiên Thiên suy tư một chút, “Bên ngoài hỏi anh
Gúc, bên trong hỏi Baidu, phòng the hỏi Thiên Nhai… Chuyện này của chúng ta,
cũng tính là chuyện phòng the sao?”
“…” Ninh Xuyên đen mặt, “Là chuyện ở bên trong nhà,
tính là chuyện bên trong!”
Tìm hiểu một vài thông tin liên quan đến tã, thấy
không ít mẹo của các bà mẹ, nói là phải dùng đồ mùa thu cũ có chất cotton, mềm
mại lại thấm nước. Bây giờ là mùa hè, Tô Thiên Thiên đến ở tạm, không có đồ mùa
thu, Ninh Xuyên chỉ đành lật tung tủ quần áo, lôi cái áo mùa thu vẫn dùng để
mặc khi lạnh nhất của mình ra, anh không sợ lạnh cho lắm, mấy ngày lạnh nhất
cũng chỉ cần mặc áo mùa thu bên trong áo lông, cho nên tìm tới tìm lui cũng chỉ
được hai cái áo.
Tô Thiên Thiên cầm kéo, giơ ống tay áo lên, cắt một
đường từ giữa xuống, “Hê, chẳng khác băng vệ sinh là mấy!”
Ninh Xuyên sửng sốt một chút, “Cái này không khít vào
được, phải vòng quanh thắt lưng cơ mà! Không đủ dài.”
“A!” Tô Thiên Thiên phản ứng lại, vứt nửa đoạn ống tay
áo qua bên cạnh, “Vậy bỏ đi, cắt cái khác, dù sao vải vẫn còn nhiều!”
Lần này cô kéo một ống tay áo khác lên, nghiêm túc cắt
từ bả vai xuống, “Lần này chắc đủ dài rồi chứ!”
Ninh Xuyên chưa phát biểu ý kiến, cầm đoạn tay áo lên
ướm lên người Bối Bối một cái, chiều dài thì đủ rồi, nhưng mà túm bên trái thì
bên phải lại không đủ, túm bên phải thì bên trái lại không đủ, túm ở giữa thì
cả hai bên đều hụt, “Hình như hơi hẹp.”
“Vậy thì xẻ ra thành một lớp!” Tô Thiên Thiên cầm tay
áo, từ bên cạnh, roẹt roẹt roẹt cắt, trải ra thành một miếng vải, dài rộng đều
thích hợp, Ninh Xuyên trải miếng vải lên trên bàn, cầm một cốc nước, cẩn thận
đổ một chút lên góc, nước tong tóc chảy trên mặt bàn, “Mỏng quá, không dùng
được.”
“Vậy phải làm hai lớp sao?” Tô Thiên Thiên nhìn chiếc
áo đã cụt tay, không biết phải hạ đao từ đâu, cuối cùng quyết định cắt từ giữa
cổ áo xuống, chia chiếc áo thành hai nửa, “Như vậy vừa dài vừa rộng lại được
hai lớp rồi chứ gì!”
Ninh Xuyên cầm miếng vải lên, lại phát hiện một nửa
được may ghép lại, một nửa lại bị cắt rời ra, quấn quanh mông Bối Bối, miếng
vải luôn có một mặt bị rủ xuống, không nằm chung một chỗ, anh lại bắt đầu
thuyết giáo, “Cô phải cắt từ hông lên, như vậy mới được một vòng, trái phải sẽ
không bị tách ra.”
“Gì mà phiền toái quá vậy!” Tô Thiên Thiên phát điên,
cầm một chiếc áo khác lên, đem cả cái kéo nhét cho Ninh Xuyên, “Tự anh cắt đi
cho xong!”
“Cắt thì cắt…” Ninh Xuyên nhận lấy đồ, “Xem cái bộ
dạng lười biếng của cô kìa!”
Tô Thiên Thiên tựa vào thành sa lon bĩu môi, nhìn Ninh
Xuyên cẩn thận lấy tay áng chiều rộng trước, sau đó lại đo qua đo lại trên cái
áo, cuối cùng chia cái áo ra, cắt ngang phần thân ra làm ba mảnh, hai mảnh tay
áo xẻ ra lại được may cùng một chỗ, biến thành hai lớp.
Cô không nhịn được chép miệng, “Không ngờ anh đúng là
ông chủ nhà cần cù đảm đang gia đình nào cũng tất yếu phải có khi đi du lịch
đấy!”
“Đa tạ khen ngợi.” Ninh Xuyên tức giận nói, “Vậy cô
chính là vua lười tuyệt đối không thể dự trữ lại?”
“Xí…” Tô Thiên Thiên hừ hừ nói, đột nhiên nhớ tới một
màn ở siêu thị, “Đúng rồi, vừa nãy chắc anh cũng nhận ra ba mẹ tôi chứ?”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, “Bọn họ không phải cũng nhận
ra tôi sao?”
“Vậy sao mấy người không chào hỏi gì cả vây.” Tô Thiên
Thiên vò đầu, “Tôi lại tưởng mấy người không nhận ra nhau ấy.”
“Cô thấy lấy quan hệ trước đây và bây giờ của hai
chúng ta, tôi và ba mẹ cô gặp mặt, còn có thể chào hỏi được sao?” Ninh Xuyên
ngẩng đầu lên, nói chẳng vui vẻ gì.
“Ừm…” Tô Thiên Thiên đáp một tiếng, “Vậy quan hệ của
chúng ta đến cùng là thứ gì đây…”
Vấn đề này đột nhiên nhảy ra trước mặt Ninh Xuyên,
khiến anh cũng cảm thấy bối rối, đến cùng là anh và Tô Thiên Thiên như bây giờ,
ngồi trong cùng một phòng, cùng nhau làm tã cho cháu ngoại anh, đây, đây là
quan hệ gì?
Tô Thiên Thiên duỗi duỗi cánh tay, ngáp một cái, ôm
Bối Bối lên trên giường, “Tôi mệt quá, ngủ trước đây, anh làm trước một cái cho
Bối Bối dùng đi.” Lúc này đã sắp mười giờ tối, cũng chính là thời gian đi ngủ
của cô mọi ngày.
Mặc dù lúc này không phải giờ đi ngủ của Ninh Xuyên,
nhưng tính toán đến việc Bối Bối còn là trẻ con, cần được đi ngủ sớm một chút,
anh cũng bỏ kéo xuống, vội vàng cầm lên hai miếng vải có thể dùng được, đưa đến
bên cạnh chiếc giường mà Tô Thiên Thiên và Bối Bối đang ngủ, mình thì nhẹ chân
nhẹ tay thu dọn một chút, cũng vào phòng đi ngủ.
Ngủ trên nệm trải dưới đất, xung quanh một mảnh tối
đen, trên giường Bối Bối vẫn còn đang đắm chìm vào sự vui vẻ khi được đi siêu
thị ngày hôm nay, hai bàn tay nhỏ bé vẫn khua qua khua lại, tự đùa tự vui.
Tô Thiên Thiên hình như rất mệt mỏi, chỉ chốc lát đã
thiếp đi.
Bối Bối không ngủ, Ninh Xuyên cũng không dám đi, chỉ
có thể gối tay dưới đầu, nhìn trần nhà ngẩn người.
Có lẽ là do hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy ông bà Tô,
khiến cho suy nghĩ của anh lập tức bay trở về quãng thời gian thật lâu trước kia.
Còn nhớ rõ khi mới quen chưa được bao lâu, Tô Thiên
Thiên đã dọn tới ở chung với anh, lúc ấy Ninh Xuyên bị dọa cho sợ đến không
nhẹ, “Hình như chúng ta mới bắt đầu thôi mà, thế này, thế này cũng quá nhanh.”
Tô Thiên Thiên trái lại rất phóng khoáng mà nói,
“Không sao không sao, chỉ cần tình cảm sâu sắc, một ngày chồng vợ trăm năm
nghĩa tình!”
“Phụt!” Ninh Xuyên lúc ấy lập tức phụt ra, nhưng nghĩ
lại, tình cảm là thứ rất kỳ quái, anh và Tô Thiên Thiên chẳng qua mới chỉ ở bên
nhau có bốn tháng, bốn tháng trong cuộc đời dài đằng đẵng này chẳng qua chỉ là
một thoáng qua, chỉ như một cái chớp mắt, lại khiến người ta khắc sâu trong trí
nhớ.
Có lẽ trong cuộc đời của con người ta, lần đầu tiên
luôn khó quên như vậy.
Anh còn nhớ rất rõ những chuyện muốn quên mà không thể
quên được kia, Tô Thiên Thiên lười phải rời giường, lười phải dọn dẹp, lười
phải làm việc, thích những hoa quả có nhiều nước, ví dụ như dưa hấu, nho, cam,
thích mặc đồ thoải mái, thích mặc váy dài, thích nhất là bộ manga trong nước
của mangaka Khâu Thiên, một quyển manga kiểu nửa lừa bịp, cô xem rất nhiều lần,
lần nào cũng cười đến lăn lộn trên giường.
Ngay cả bản thân cũng bị ảnh hưởng, nhớ cả lời thoại
kinh điển trong đó, “Tôi mới mua tất mới, dùng đợc có ba ngày! Đền tiền đi!”
Cô rất thẳng thắn, có gì thì nói đó, không kiểu cách,
nhưng có chút nhõng nhẽo của con gái, cho dù lôi thôi lếch thếch, cũng sẽ ngốc
nghếch ôm lấy mặt mình quay về phía Ninh Xuyên hỏi hết lần này đến lần khác,
“Em có xinh không? Đáng yêu không? Dễ thương không?”
Cô không biết nấu cơm, nhưng lúc nào Ninh Xuyên nấu
cơm cũng sẽ lăng xăng xách ghế vào ngồi trong bếp, nhìn anh nấu cơm, “Em giúp
anh lựa đồ ăn nhé, em giúp anh dọn mâm nhé, em giúp anh lấy đũa, em giúp anh
rót nước.”
Bản thân mình quá nửa là không cần cô càng giúp càng
phiền, nhưng cô vẫn dính lấy không đi, luôn đứng bên cạnh thao thao bất tuyệt
nói chuyện với anh, “A! Phải cho nước tương vào sao? Nói đến nước tương, hôm
trước em nghe nói ăn nhiều nước tương da sẽ đen đi đấy, có phải thật thế
không?”
Những ký ức bừa bộn không có chút thứ tự nào này, từng
thứ lại rõ ràng như vậy.
Ninh Xuyên đột nhiên phát hiện ra, quan hệ của mình và
Tô Thiên Thiên bây giờ, có thể coi là bạn bè sao? Không nhớ là ai đã nói câu
này, sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè, không phải là hết yêu rồi, thì
chính là vẫn còn yêu.
Anh bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, nghĩ lại
rồi lại nghĩ đến cuộc đánh cược của mình và Tô Thiên Thiên lúc trước, cùng với
sự tranh chấp trước đây, cho dù là bây giờ quan hệ của bọn họ cũng không hòa
hợp được mấy, bọn họ phải coi là kẻ thù mới đúng, nhưng kẻ thù vẫn có thể ngủ
cùng một phòng, cùng làm tã cho một đứa trẻ sao?
Tô Thiên Thiên bây giờ có rất nhiều thứ khiến cho anh
vừa quen thuộc, rồi lại vừa cảm thấy xa lạ, ví dụ như cô có thể nhanh chóng
hoàn thành công việc, rồi sau khi làm xong lại ngủ khì khì ngay được; ví dụ như
cô biết những thứ như Trà đạo, rồi mới làm được một lúc đã kêu gào mệt muốn
chết; ví dụ như cô bắt đầu trang điểm, còn có cái gì mà kỷ niệm ba năm, rồi
trong lúc cùng đường lại đến ở nhà bạn trai cũ; hơn nữa hôm qua cô còn nấu cơm
cho Bối Bối, lại dùng phương thức lung ta lung tung nấu cái gì cũng giống nhau
như thế, thực khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Không, là khó có thể suy xét…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh đã thiếp đi lúc nào không hay,
Tiểu Bối Bối nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang ngủ bên này
một chút, lại nhìn Ninh Xuyên đang ngủ dưới giường một chút, bĩu môi, sao mọi
người chẳng ai chơi với bé cả vậy, ngủ hết cả rồi?
…
Sáng hôm sau, Ninh Xuyên mơ hồ thức dậy, muốn vươn tay
sờ chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, lại phát hiện tay quờ hụt, lúc này mới phát
giác ra tối qua mình đã ngủ quên ở đây.
Ninh Xuyên là một người tương đối bảo thủ, lúc này cảm
thấy có hơi căng thẳng, vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ Tô Thiên Thiên cũng
đã tỉnh, dụi dụi mắt, “Anh cũng dậy rồi à?”
Vừa nghe câu này của cô, Ninh Xuyên giống như bị bắt
gian tại trận vậy, mặt thoáng cái đã đỏ bừng lên, cúi đầu xếp chăn, “Ừ ừ…”
Tô Thiên Thiên cũng chẳng để ý đến tình huống trước
mắt, vẫn ngồi đó chờ cho tỉnh ngủ, Ninh Xuyên thấy cô không nói câu nào như
vậy, càng thêm căng thẳng, giải thích, “Hôm qua tôi, thấy Bối Bối vẫn chưa ngủ,
đành chờ, kết quả không cẩn thận ngủ thiếp đi…”
Cô chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn Ninh Xuyên đang
đỏ mặt, “Mặt anh đỏ như vậy làm gì? Anh làm chuyện gì đuối lý hả?”
“Cô mới làm chuyện đuối lý ấy!” Ninh Xuyên vội vã nói.
“Vậy anh căng thẳng cái gì?” Tô Thiên Thiên nhìn dáng
vẻ kia của anh, không kìm được khoanh tay trước ngực, “Hôm qua anh làm gì tôi
đúng không?”
“Tôi chẳng làm gì cả!” Ninh Xuyên rướn cổ giải thích,
“Tôi chỉ ngủ thôi!”
“Vậy anh ngủ thì cứ ngủ, đỏ mặt làm quái gì chứ?” Tô
Thiên Thiên nhướn mày.
Ninh Xuyên bắt đầu hối hận với lời giải thích của
mình, sớm biết vậy đã không nói gì, có lẽ cô ấy còn chẳng để ý tới, “Tôi nóng
thôi..”
“Mở điều hòa mà còn nóng?” Tô Thiên Thiên bĩu môi, cúi
đầu nhìn nhìn, thấy áo ngủ mình vẫn còn nguyên vẹn, lại nghĩ mình đúng là lo
hão, dù sao người giống như Ninh Xuyên, chắc chẳng làm ra được chuyện gì, “Bữa
sáng ăn gì?”
“Để tôi xem đã, hôm qua không phải đã mua yến mạch với
sữa tươi sao?” Ninh Xuyên thấy cô không nói gì nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm,
đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Xuyên chuẩn bị xong bữa sáng, Thiên Thiên cũng đã
rửa mặt xong, vò vò đầu, ngồi xuống bàn ăn sáng, “Hôm qua mơ cả đêm…” Cô thuận
miệng lầm bầm một câu.
“Trước khi ăn cơm đừng nói chuyện.” Ninh Xuyên thốt
lên.
“Câu này nghe như mẹ tôi nói ấy.” Tô Thiên Thiên múc
múc yến mạch đã được ngâm trong sữa tươi.
“Là mẹ tôi nói cho tôi biết..” Ninh Xuyên trả lời.
Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Xem ra
đây là lời các bà mẹ hay nói.”
“Đúng vậy.” Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Nói khi ăn
cơm sẽ mất linh đấy, nhưng nếu là mộng đẹp, thì để dành lúc đói bụng hẵng nói.”
Tô Thiên Thiên im lặng, hôm qua cô mơ thấy là mình và
Ninh Xuyên vẫn còn ở trường học, hình như đang ăn cơm trưa, các món ăn trong
nhà ăn ngon vô cùng. Trong mơ có sườn, gà viên, thịt bò, còn có cả cá kho tàu,
hôm đó hình như cô có rất nhiều tiền, tóm lại tất cả các món đều gọi một phần,
ăn mà khiến cô thấy thỏa mãn vô cùng, vừa ăn còn vừa gắp thức ăn cho Ninh Xuyên
ngồi đối diện, “Anh cũng ăn đi, ăn ngon lắm đấy.”
Nhưng mà vấn đề đã tới rồi đây, giấc mơ kiểu này rốt
cuộc là tốt hay xấu?
Mặc dù có rất nhiều đồ ăn, nhưng cố tình lại là ăn
cùng với Ninh Xuyên.
Vậy nên cô kiên định nói, “Hôm qua tôi mơ thấy được ăn
rất nhiều món ngon, các loại thịt, ăn xả láng luôn!” Nói xong chợt múc một
muỗng sữa tươi yến mạch nuốt xuống bụng, sau đó lập tức nói nốt nửa câu sau,
“Nhưng mà là ăn cùng với anh.”
“Khụ khụ khụ…” Ninh Xuyên lập tức bị cô làm cho sặc,
giương mắt trợn cô trừng trừng, rõ khó hiểu!