Lười Phải Yêu Anh

Chương 2


Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 2

Cầm bệnh án, đi ra khỏi bệnh viện, Tô Thiên Thiên đầu
đầy mồ hôi hột, không biết là do sợ hay do mệt.

“Ê hê hê hê hê, quả nhiên là bị bệnh mà! Ra nước ngoài
du học bốn năm, quay về nước hỏi em có danh lam thắng cảnh nào không em cũng
không biết! Tốt nghiệp hai năm còn chưa đi làm, cả ngày ở nhà xem manga! Cuối
cùng cũng bị bệnh rồi! Hê hê hê hê!”

Tô Thiên Thiên mắt đẫm lệ, khóc sụt sùi giương mắt
nhìn Âu Dương đứng bên cạnh, “Chị, chị họ hai, em ngã bệnh, sao chị lại vui vẻ
như thế chứ?” Mặc dù cô cũng cảm thấy mình hơi lười thật, mới dẫn đến “hậu quả
xấu” ngày hôm nay, nhưng mà chị ấy cười có vẻ sung sướng quá đấy!

“Ô?” Âu Dương nghiêng đầu, vội vàng thu hồi vẻ mặt
mừng như điên, “Chị vui… là bởi vì em đã phát hiện ra sai lầm, so với đến lúc
không thể sửa chữa được nữa mới biết thì vẫn tốt hơn ấy mà!”

“Hức…” Tô Thiên Thiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch,
“Thế, thế chị họ hai, em không phải sẽ giống con rùa đen thật chứ, bất cứ lúc
nào cũng có thể tiến vào trạng thái ngủ đông?”

Nhìn bộ dạng sợ đến choáng váng này của cô em, Âu
Dương rất hài lòng vì đã tìm Kiều Lạc giúp một tay, vậy nên cô được thể tiếp
tục lừa dối, “Dĩ nhiên, cứ như em mãi thế này, rất có thể ngủ đông xong sẽ
không tỉnh lại được nữa!”

“Oa….” Tô Thiên Thiên nghẹn ngào nói, “Chị họ hai cứu
em với!”

Âu Dương vỗ vỗ đầu cô, ngước mắt nhìn xa xăm, quanh
người phát ra hào quang vạn trượng, “Vừa đúng lúc công ty chị đang thiếu người,
nể mặt em là em họ chị, giúp em một phen, cho em đi trải nghiệm cuộc sống sớm
chín chiều năm* đích thực!”

* Sáng làm từ lúc chín giờ, chiều năm giờ tan làm ^^

“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên kéo vạt áo chị họ, “Em muốn
đi làm thì đến công ty ba em cũng được mà, dù gì cũng là kiếm tiền cho tập đoàn
nhà mình…”

“Tập đoàn nhà mình?!” Âu Dương nghiêng đầu, hai mắt

trừng trừng, “Chẳng lẽ em chê lần này ba em về nửa tháng còn ngắn quá, cho nên
muốn chủ động đi tìm cậu ấy, sau đó cùng cậu trải nghiệm cuộc sống địa ngục bi
thảm nhất trần gian?!”

“Không không không….” Tô Thiên Thiên lập tức lắc đầu,
cái này, cái này so với vận động còn kinh khủng hơn ấy!

“Vậy được rồi,” Âu Dương bĩu môi, “Nói cho em biết,
điều kiện đãi ngộ của công ty bọn chị rất tốt, bữa trưa căn tin lúc nào cũng có
thịt nha!”

“Chị họ hai, cảm ơn chị lắm lắm luôn!”

Buổi sáng chín giờ, trong căn biệt thự hoàn toàn yên
tĩnh, ngay cả dì Lâm giúp việc cũng đang say giấc trên giường, tiếng chim hót
trong sân mới du dương cảm động làm sao, nhưng mà lại chẳng có ai thưởng thức.

Điện thoại trong phòng khách dưới nhà đột nhiên vang
lên, tiếng chuông nối tiếp nhau, lại chẳng có ai ra nhấc, dì Lâm trở mình, lẩm
bẩm nói nhỏ một câu, “Bà chủ, tiểu thư,… có điện thoại…”

Giọng nói chưa to bằng một phần mười tiếng chuông, Tô
Thiên Thiên đang mơ màng ngủ trên lầu hơi nhíu mày một cái, kéo chăn trùm đầu,
xoay người tiếp tục ngủ.

Không đến mấy giây, cô đột nhiên bắn người lên từ trên
giường, “A! Chẳng lẽ là chị họ hai gọi mình rời giường?!” Cô cầm đồng hồ báo
thức đầu giường lên nhìn một cái, kim giờ đã chỉ vào số chín.

Con số bi tráng mà thê thảm.

Tô Thiên Thiên lại nhớ lại lời của bác sĩ đại nhân:
Thiếu sự rèn luyện, trao đổi chất chậm lại, chưa già đã yếu….

Lúc đến được tầng một của công ty AM, nghênh đón cái
mặt đen sì kia của chị họ, Tô Thiên Thiên vội vàng xin lỗi, “Em vẫn chưa quen
rời giường vào buổi sáng mà…”

Âu Dương bóp nắm đấm răng rắc, “Em thậm chí ngay cả

ngày đầu tiên đi làm cũng đi trễ được, Tô Thiên Thiên, em đúng là vô địch!”

“Ách…” Tô Thiên Thiên nhếch miệng cười một cái, “Biết
đâu lãnh đạo cũng muốn ngủ nướng còn chưa tới ấy chứ!”

“Lãnh đạo công ty ngoại đều là nhà tư bản hút máu!” Âu
Dương quát, “Toàn là Chu Bái Bì nửa đêm gà gáy hết*!”

* Nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm “Nửa
đêm gà gáy” của Cao Ngọc Bảo

Cả người Tô Thiên Thiên co rúm lại, lập tức xoay
người, “Em không đi nữa, em muốn về nhà…”

Âu Dương phát hiện ra mình lỡ miệng, vội vàng kéo cô
lại, “Thật ra thì chị muốn nói là, lãnh đạo thức dậy sớm lắm, toàn tranh việc
của nhân viên thôi, cho nên nhân viên rất là nhàn….”

“Thật sao?” Cô hoài nghi ngẩng đầu.

“Đương nhiên, em xem, cậu ngày nào cũng bận rộn như
vậy, lại còn sống hà tiện kiểu đấy, vậy mà bao nhiêu người vẫn muốn đến công ty
Địa sản Thiên An để làm việc, tại sao lại thế?” Âu Dương dẫn dụ nói, “Chứng
minh là làm ông chủ rất cực khổ, nhưng công nhân viên thì rất thoải mái! Hơn
nữa công việc của em lại rất dễ dàng, chỉ là làm trợ lý cho tổng giám tài vụ mà
thôi, cầm mấy thứ đồ, châm trà châm nước, lúc nào cũng mỉm cười là ổn.”

“A?” Tô Thiên Thiên nghi ngờ, “Chị họ hai, em học đại
học ngành truyền thông mà, sao không để em tới phòng Sáng tạo?”

Thân thể Âu Dương rõ ràng cứng đờ, đầu cũng không quay
lại đáp, “Học ngành gì không quan trọng, quan trọng là em có thể làm được gì,
giống như em ở nhà lâu như vậy rồi, đến phòng Sáng tạo thì cực khổ lắm, không
thích hợp với em đâu!”

“Chị thật tốt với em!” Tô Thiên Thiên nở nụ cười, “Cho
dù là cần phải vận động, nhưng cũng phải từ từ từng chút một đúng không!”


“Vậy đi với chị đến phòng Nhân sự đăng ký đi!”

Đăng ký thủ tục xong, Âu Dương cùng Tô Thiên Thiên
cùng nhau bước vào thang máy, xuống lầu sáu, còn để cho Tô Thiên Thiên đến lầu
tám báo cáo. Vào thời điểm đó, cảm xúc của Tô Thiên Thiên vẫn rất mãnh liệt,
nghĩ phải thật cố gắng rèn luyện thân thể, nên biết rằng, muốn làm gái lười
cũng phải có một cơ thể khỏe mạnh mới được.

Nhưng mà đến khi thang máy dừng lại ở lầu tám, cửa mới
mở ra, cô đã ngay lập tức cảm thấy một luồng hơi thở “Tích cực phấn đấu” đập
vào mặt, uy lực của nó giống như “Ánh sáng của Ultramen” rọi vào người của quái
thú, khiến cho cô không nhịn được mà run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu bước nhanh
tới cửa phòng làm việc, không dám nhìn đám tri thức đang ra sức làm việc xung
quanh.

Tri thức đấy, cực khổ một tháng, lĩnh lương xong cũng
thành tri thức…

Sao chuyện khổ sở như vậy lại rơi vào người cô chứ,
thì ra trên thế giới này, vẫn có sự kỳ thị về loài, làm một con sâu gạo thì
thân thể kiểu gì cũng phải yếu ớt không đẩy cũng ngã, nhà có núi vàng mà cũng
không béo lên được, cô sao lại xui xẻo như vậy chứ!

Nếu như lười biếng là tội lỗi, thì cô tình nguyện vĩnh
viễn làm tội phạm, nên biết là, mỗi cô gái lười, kiếp trước đều là thiên sứ bị
gãy cánh cả, chỉ có khi nào gặp phải một chàng trai có thể nguyện ý vì cô ấy mà
cực khổ làm việc, làm trâu làm ngựa, không cần báo đáp, mới có thể viên mãn,
cùng nhau bay về kinh đô hạnh phúc….

Mắt rưng rưng nước, Tô Thiên Thiên đang đứng trước cửa
phòng làm việc nghĩ vẩn nghĩ vơ thì đột nhiên bị một tiếng rống phía sau cửa
làm cho tỉnh hồn, “Tới trễ một tiếng rưỡi lẻ 30 giây, cô còn muốn đứng mè nheo
ở ngoài cửa bao lâu nữa!”

Thật hung dữ! Tô Thiên Thiên lập tức trợn tròn mắt, da
đầu nhức lên một trận, khiến cho cô sợ hãi không phải là giọng điệu hung ác
này, mà là giọng nói đó, theo bản năng, cô vặn tay nắm cửa, ngẩng đầu lên, hai
mắt vừa nhìn, miệng đã há hốc, “Ninh Xuyên?!”

Phòng làm việc đơn giản trang trí theo phong cách xám
xịt, khiến cho người ta vừa tiến vào đã phát rét, Tô Thiên Thiên nhìn quanh
quất khắp nơi, tủ sách màu xám, bàn làm việc màu xám, ghế màu xám, sa lon màu
xám, cùng với cái mặt xám ngoét của Ninh Xuyên….

“Ha ha…” Cô cười gượng một tiếng, “Thì ra anh đã là
tổng giám tài vụ rồi, thật đúng là tài ba…” Lúc nói chuyện ánh mắt du đãng khắp
nơi, cố gắng để cho bản thân đừng trở nên lúng túng.


Ninh Xuyên ngồi phía sau bàn làm việc mặc một chiếc áo
sơ mi kẻ ca rô, tôn lên màu da lúa mạch khỏe mạnh của anh, mái tóc ngắn gọn
gàng được cắt cao bớt đi chút ngây ngô từng có, gương mặt quen thuộc vẫn sắc
sảo như trước, anh nheo mắt quan sát Tô Thiên Thiên, vẫn là mái tóc dài lười
phải cắt sửa như cũ, chẳng qua là hình như có rối hơn lúc trước, vẫn cái mặt
trắng mịn không bao giờ thấy ánh mặt trời ấy, xem ra không khác gì bốn năm
trước, thiếu chút nữa khiến anh sinh ra ảo giác lẫn lộn về thời gian, vẫn túm
chiếc váy dài như cũ, đại khái là còn nhớ cô đã từng nói “Mặc váy dài như vậy
thì đỡ phải bôi kem chống nắng lên đùi!”

Bốn năm! Vậy mà cô ta chẳng thay đổi gì cả!

Anh còn tưởng rằng sự ra đi của mính sẽ khiến cô bắt
đầu tỉnh táo mà xem lại cái cách sống lười biếng đến mức nhân thần cộng phẫn
kia của cô, nhưng mà hiển nhiên là, cô ta căn bản còn lười phải nghĩ, cũng
giống như câu nói cuối cùng kia của cô vậy, “Anh thích đi thì đi, tôi còn lười
phải tiễn ấy!”

Tô Thiên Thiên không thay đổi chút nào, chuyện này đối
với anh mà nói là một loại châm chọc không thành lời.

Anh nhếch mày, “Dĩ nhiên, bốn năm rồi, bất kỳ ai nếu
có chút lòng cầu tiến đều sẽ đạt được thành tích nhất định, trừ phi đứng tại
chỗ không nhúc nhích, hoặc là căn bản chẳng làm gì cả.”

“…” Tô Thiên Thiên trợn tròn hai mắt, giọng điệu ác
liệt như vậy, quá đáng rồi đấy! Đây nào giống với giọng điệu khi gặp lại cô bạn
gái của mối tình đầu sau bốn năm xa cách?! Mất công lúc trước cô còn cười với
anh ta một cái, thật đúng là muốn cho mình một cái tát, này thì cười này!

Vậy nên Tô Thiên Thiên cố nén lửa giận, nheo mắt nhún
vai, ra vẻ không sao cả, “Đúng vậy, cứ giống loại người sử dụng cạn kiệt hết
tuổi thanh xuân như anh, cực khổ đến ngày hôm nay, được chút hồi báo nho nhỏ,
đúng là cũng không dễ dàng gì…”

“….” Ninh Xuyên nhìn cái mặt đáng đánh đòn của cô, nắm
đấm siết chặt, thiếu chút nữa không nhịn được đứng dậy, nhưng mà lý trí vẫn kéo
anh trở lại, cô ta là ai, bạn gái qua lại được bốn tháng, chia tay đã bốn năm,
trên cơ bản đã có thể coi như người qua đường Giáp, vì cô ta mà tức giận, chẳng
phải chính là hạ thấp giá trị bản thân hay sao.

Anh ngẩng đầu lên khẽ hừ một tiếng, “Sử dụng cạn kiệt
ít nhất vẫn là sử dụng, chỉ sợ có vài người cứ chậm chạp không dùng, đến lúc
hoa tàn ít bướm mới hối hận cả thời thanh xuân của mình đều dùng để ngủ, không
biết đến khi già nhớ lại năm xưa, chắc chỉ thấy toàn là trống rỗng, có sống
cũng là sống uổng, lãng phí tài nguyên lại còn kéo GDP sụt giảm….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.