Đọc truyện Lười Phải Yêu Anh – Chương 15
Ninh Xuyên tức giận, rất tức giận. Tô Thiên Thiên sợ
hãi bất an đảo quanh phòng làm việc, nghe thấy bên ngoài xì xào bàn tán.
“…Cô ta quá đáng quá rồi, dù có là người lãnh đạo phái
tới cũng không thể như vậy được.”
“Đúng đấy, họp tổng công ty, đâu phải chuyện đùa….”
“Ninh Tổng giám vội gần chết, may mà kịp sửa sang lại,
cũng không biết có thiếu cái gì không đây.”
“…Chẳng lẽ cô ta muốn lúc đi họp Tổng giám bị phê
bình, lẽ nào lãnh đạo không thích Ninh tổng giám?”
“Ai mà biết được! Hay là cô Tô Thiên Thiên này ngứa
mắt Tổng giám?”
“Chuẩn đấy, hai người bọn họ trước đây không phải hay
gây gổ lắm sao?”
“Nếu mà lúc họp xảy ra vấn đề gì thì chúng ta coi như
xong rồi…”
Tô Thiên Thiên áp mặt vào cửa, nuốt nước miếng, không
phải chứ, lần này hình như cô làm to chuyện thật rồi? Nhìn từ ngoài vào, cô
không chỉ chọc giận có mình Ninh Xuyên, mà hình như còn khiến cho rất nhiều
người tức giận….
Cô lặng lẽ lui về vị trí của mình, gọi điện thoại cho
chị hai họ, “Chị hai họ…. Em làm chuyện xấu rồi…”
“Em làm gì hả? Em không nhịn được tẩn cho Ninh Xuyên
một trận hả?”
“Em…” Tô Thiên Thiên mím môi, đem tất cả những chuyện
xảy ra ngày hôm nay nói ra một lươt, còn chưa dứt lời, Âu Dương đã nổi giận,
“Em cái con nhóc này! Cái này…. chuyện của em và anh ta có náo loạn thế nào,
cũng đừng có náo loạn đến công việc chứ!”
“Em biết lỗi rồi! Giờ phải làm sao đây?” Tô Thiên
Thiên hối hận nói, lúc ấy cô đâu có nghĩ nhiều như vậy.
“Em đúng là làm tổ ở nhà lâu quá rồi, cơ bản là không
biết ngoài xã hội gian khổ thế nào.” Âu Dương nghiêm túc nói, “Cho dù thế nào
đi chăng nữa, Ninh Xuyên tuổi còn trẻ mà đã ngồi được vào cái ghế đó chắc chắn
không dễ dàng gì, phải cố gắng rất nhiều, mà em ấy, từ nhỏ đến lớn, muốn gì
được nấy, cơ bản không thể nào biết được cái cảm giác đạt được thành công bằng
chính sự cố gắng của bản thân, cho nên em đâu quan tâm đến những thành quả lao
động ấy, aiz, lần này chị cũng không giúp được em đâu, quả thực là rất quá
đáng!”
Bị chị hai họ nói vậy, Tô Thiên Thiên cũng muốn òa
lên, “Bảo sao Ninh Xuyên lại hỏi em, có còn là trẻ con nữa không?”
“Em đúng là đồ trẻ con!” Âu Dương cũng không nhịn được
quát một tiếng, “Có lớn lên được đâu! Làm cái gì cũng tùy ý như vậy.”
Tô Thiên Thiên rưng rưng, hình như lần này cô thực sự
có lỗi với Ninh Xuyên rồi…
Đã đến giờ cơm trưa, Tô Thiên Thiên lại cảm thấy chẳng
có lòng dạ nào ăn uống, tiếp tục ở trong phòng làm việc chờ Ninh Xuyên, đồng
nghiệp bên ngoài dần dần đi hết sạch, chỉ còn lại một mình cô, yên lặng đến mức
một tiếng động nhỏ cũng không có.
Tô Thiên Thiên nghĩ lại, trước kia cô từng chọc giận
Ninh Xuyên rất nhiều lần, có lúc thoạt nhìn anh ta cũng rất tức giận, nhưng
không tức giận giống như lần này, mặc dù không quát tháo, không trách mắng, lại
khiến cho người ta thấy thật đáng sợ.
Cô nằm trên bàn làm việc, nhớ hồi trước, cô luôn khiến
cho căn phòng đã dọn dẹp trở nên loạn xị ngầu, Ninh Xuyên sẽ nhìn cô quát to,
“Tô Thiên Thiên, em mà vứt đồ lung tung nữa, anh sẽ mặc kệ em!” Mặc dù anh nói
như vậy rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng giúp cô dọn dẹp gọn gàng, sau đó nói,
“Cho em một cơ hội nữa.” Có lúc, Tô Thiên Thiên còn cảm thấy, dáng vẻ khi nổi
giận của anh, thật ngầu nha! Cho nên càng thêm không nghe lời, thích nhìn thấy
bộ dạng bất đắc dĩ của anh, cảm thấy hả hê vô cùng.
Hình như từng có một lần, có một phong thư bảo đảm ký
gửi cho Ninh Xuyên, mấy cái loại thư từ này, trong mắt Tô Thiên Thiên căn bản
chính là đồ chơi đã hết hạn, vừa không có tên vừa không có địa chỉ, tám phần là
truyền đơn quảng cáo linh tinh, cho nên cô chẳng thèm nhìn mà ném luôn lên trên
bàn.
Hôm đó Ninh Xuyên phải làm thêm cả ngày, cho nên Tô
Thiên Thiên ở nhà một mình nấu mì úp, mùa hè thì nóng, cô bưng bát mì, nhoáng
một cái đã sóng ra tay, theo bản năng cô vội vàng đặt bát lên bàn, nước mì rào
một tiếng đổ ra gần nửa, không hơn không kém, vừa đúng hắt trúng phong thư đó.
Tô Thiên Thiên nhìn tô mì một chút, lại nhìn phong thư
không rõ lai lịch kia, cùng với nước mì đang chảy xuôi trên mặt bàn, cân nhắc
một chút, cô quyết định ăn mì trước, sau đó lau bàn, cuối cùng mới lau lại bức
thư cho sạch sẽ, để một bên.
Kết quả khi Ninh Xuyên về, liền phát hỏa với cô, “Tô
Thiên Thiên, óc em là óc heo à, tình huống như thế em phải lau khô thư trước,
sau đó lau bàn, cuối cùng mới ăn mì chứ!”
“Nhưng mà thư với bàn đằng nào cũng đã thành như vậy
rồi, chẳng thà ăn trước cho no bụng không hơn sao?” Không phải có rất nhiều
triết lý đã nói, nếu như chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, thì hãy tiếp nhận
thực tế, dùng những phương thức khác để bù đắp sai lầm sao?
Ninh Xuyên tay cầm phong thư, mắt như bốc lửa, “Em
biết ai gửi cái này không! Là chị anh!”
Thư bị ngâm nước mì không nhanh cũng chẳng lâu, nước
mì không tính là nhiều, cũng không gọi là ít, trong thư không có vật gì, chỉ có
một bức hình cũ, Tô Thiên Thiên không dám ngó đầu nhìn, ngồi ở trên giường tự
mình suy ngẫm sai lầm, cẩn thận ngẩng đầu nhìn qua, thấy phía sau hình có một
hàng chữ thanh tú ——- “Vất vả lắm mới tìm lại được một tấm, gửi cho em xem một
chút.”
Nhìn tấm hình, Ninh Xuyên dần nguôi bớt cơ giận, mơ hồ
cảm thấy trong mắt ánh lên chút bóng nước, Tô Thiên Thiên nhỏ giọng nói, “Em
cũng muốn xem…”
Ninh Xuyên chớp mắt một cái, kẹp tấm hình vào trong
quyển vở, liếc cô một cái, không nói lời nào đi ra ngoài.
Tô Thiên Thiên nghĩ, xem ra lúc không nói lời nào mới
là lúc anh thực sự tức giận.
Liên tiếp mấy ngày liền, Ninh Xuyên không để ý đến cô,
Tô Thiên Thiên không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, nếu không phải là
do lười cãi nhau, chắc cô cũng sẽ đi chất vấn anh, tại sao phải vì một phong
thư mà dữ dằn với cô như vậy!
Nhưng mà lười cãi nhau cũng không sao, cô có thể dùng
cách của mình để chống lại chiến tranh lạnh, ví dụ như… lười phải ăn cơm.
Cuối cùng Ninh Xuyên cũng thỏa hiệp, anh hình như có
vẻ đặc biệt kích động với chuyện Tô Thiên Thiên không ăn cơm, anh nói, “Sau này
cho dù có xảy ra chuyện gì, có tức giận đến đâu, đau khổ thế nào cũng không
được nhịn cơm.”
Tô Thiên Thiên nghĩ, chiêu tuyệt thực này thực hiệu
nghiệm, lại chẳng tốn sức lực, còn khiến anh sợ cuống lên. Cuối cùng Ninh Xuyên
bê thức ăn cho cô ăn, sau đó lấy tấm hình kia ra, Tô Thiên Thiên vừa ăn cơm,
vừa chỉ vào bốn người trong hình, “Đây là người nhà của anh sao?”
Ninh Xuyên vươn tay gạt hột cơm bên mép cô xuống nói,
“Đây là ba anh, mẹ anh, cả chị gái anh nữa….” Hôm đó, anh nói với Tô Thiên
Thiên chuyện ba mẹ anh mất sớm, chỉ dựa vào chị gái nuôi dưỡng, cho nên thư của
chị, đối với anh mà nói, là vật rất quan trọng.
Cô gật đầu một cái, “Sau này chị của anh cũng là chị
của em!” Ninh Xuyên cười cười, dường như tấm hình này khiến cho anh nhớ lại rất
nhiều chuyện, để Tô Thiên Thiên ở đó lẩm bẩm một mình, “Ba anh giống anh thật
đấy, còn cả mẹ anh nữa, mắt anh giống hệt mẹ…. Lúc ấy trông anh bé tí nhỉ, chín
hay mười tuổi vậy?”
….
Ninh Xuyên họp xong, cơm nước với các đồng nghiệp xong
xuôi, lúc trở lại công ty đã gần hết giờ nghỉ trưa, không ít nhân viên đều đang
nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Anh đi vào phòng làm việc, đẩy cửa, đã thấy Tô Thiên
Thiên nằm bò trên bàn, ngủ thiếp đi.
Cô nàng này đúng là biết ăn ngon ngủ kỹ!
Ninh Xuyên lười phải để ý đến cô, xoay người trở lại
chỗ của mình, còn mười phút nữa là vào giờ làm, anh nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp
mắt một chút, đột nhiên một tràng tiếng động kỳ quái truyền đến.
“Ục ục ục ục…”
Ninh Xuyên giật giật mí mắt, tiếng động đó lại tiếp
tục truyền đến, “Ục ục ục ục….”
Ninh Xuyên không nhịn được mở mắt, lắng tai tìm kiếm
nơi phát ra âm thanh, rất rõ ràng, anh vừa mới ăn cơm xong, chắc chắn không đói
bụng, trong cái phòng làm việc này, trừ anh ra, chẳng phải còn mỗi Tô Thiên
Thiên sao?
Anh đứng dậy tiến lại gần, chuyện này xác định rồi,
bởi vì bụng của bạn học Thiên Thiên đang réo như đánh trống vậy, “Ục ục ục ục…”
Chẳng lẽ cô ta chưa ăn cơm?
Ninh Xuyên nhíu mày, mặc dù anh thường xuyên ăn cơm
không đúng giờ, tùy tiện ăn cái này cái kia, nhưng mà nếu đói bụng rành rành,
cũng biết mình đang đói, cũng biết phải đi ăn cơm, mà đặc biệt ghét việc bỏ
cơm.
Tô Thiên Thiên tuyệt đối không phải là loại người mất
ăn mất ngủ vì công việc, cho nên nhất định cô nàng cũng biết là đói, cũng biết
phải ăn cơm.
Chẳng lẽ là… nhịn đói để sám hối?
Hình như trước đây cô cũng từng nhịn đói như vậy một
lần, Ninh Xuyên nhớ lại lần đó, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay gõ trên bàn cô một
cái, Tô Thiên Thiên bị làm cho giật mình, mơ hồ mở mắt ra, “A, anh về rồi à?”
Ninh Xuyên nghiêng đầu không nhìn cô, chỉ lạnh lùng
nói, “Đừng tưởng là không ăn cơm thì tôi tha thứ cho cô, không ăn cơm chỉ khiến
cho tội lỗi tăng thêm một bậc.”
“Hả?” Tô Thiên Thiên ngồi thẳng người, “Sao anh biết
tôi chưa ăn cơm chứ.” Cô vừa dứt lời, bụng lại réo ầm lên, “Ục ục ục ục…”
Ninh Xuyên nghiêm túc nói, “Bụng cô ấy, nó còn
chăm chỉ hơn cô nhiều.”