Lưỡi dao dịu dàng

Chương 53


Bạn đang đọc Lưỡi dao dịu dàng – Chương 53:

Phó Thành Lẫm đột nhiên xuất hiện không kịp đề phòng, không biết là kinh hỉ* hay là kinh hãi.
 
*kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
 
Lê Tranh cũng đang nửa ngồi xổm trước bồn hoa, chân phải chỉ có mũi chân chấm đất, đột nhiên trọng tâm không vững, theo phản xạ có điều kiện, cô muốn ôm đầu gối anh để giữ thăng bằng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ôm được, cô ngã ngồi xuống mặt đất.
 
Phó Thành Lẫm bị cô kéo theo, cũng mất thăng bằng.
 
Nhưng anh phản ứng nhanh hơn cô, dùng một cái tay khác chống lên mặt đất, không ngồi hẳn xuống.
 
“Xin lỗi.”
 
Lê Tranh không ngờ mình thất thố như thế ở trước mặt anh.
 
Phó Thành Lẫm đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, đỡ bả vai cô để kéo cô lên. 
 
“Không cần đỡ, em tự dậy được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù cô nói cái gì, Phó Thành Lẫm vẫn nửa ôm cô kéo dậy.
 
Trong nháy mắt cô ngồi xuống mặt đất vừa rồi, hai tay chống ngược xuống đất.
 
Phó Thành Lẫm cầm cổ tay cô, xoa xoa bàn tay cô lên áo sơ-mi của anh.
 
Đây là nền xi-măng, tay không bẩn, chỉ có chút bụi trên bề mặt mà thôi.
 
“Làm bẩn áo sơ-mi của anh rồi.” Lê Tranh muốn rút tay về nhưng Phó Thành Lẫm vẫn nắm thật chặt, cô không rút về được, anh giơ hai tay cô lên chùi vào trước áo sơ-mi trắng của mình: “Không sao, tối về cũng phải tắm.”
 
Phó Thành Lẫm sợ Lê Tranh xấu hổ, anh xoay người quay lại trong xe cầm một chai nước khoáng.
 
Lê Tranh nhìn bóng lưng anh, khi anh quay lại, cô bỗng chốc quay mặt đi, không biết anh có nhìn thấy được vừa nãy cô đang nhìn anh hay không.
 
Phó Thành Lẫm đi đến trước mặt cô, mở nước ra: “Em ngồi xổm xuống, rửa tay của em đi.”
 
Lê Tranh uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, đợi lát nữa trở về trên tầng thì em rửa, dùng cái này lãng phí nước.”
 
Phó Thành Lẫm vẫn kiên trì: “Không lãng phí, em ra rìa bồn hoa, coi như tưới nước cho cây, còn lại cho hai con mèo uống.”
 
Lúc nãy Lê Tranh chỉ lo nói chuyện tào lao với Cận Phong, khi xuống dưới đã quên mang nước cho mèo.
 
Cô cúi người, duỗi hai tay ra phía trên bồn hoa, Phó Thành Lẫm từ từ đổ nước, dòng nước rất nhỏ, bảo đảm không bắn một giọt nước nào lên người cô.
 
Cọ rửa đơn giản, chỉ dùng một chút nước.
 
Phần còn lại, Phó Thành Lẫm đổ vào trong bát của mèo.
 
Bát của mèo bằng gỗ, đặt ở bồn hoa không tính là nổi trội, cũng không ảnh hưởng mỹ quan, là Giang Tiểu Nam đặc biệt mua ở trên mạng cho hai tên nhóc. 
 
Lê Tranh vẩy vẩy nước trên đầu ngón tay, quay đầu lại đi tìm chú mình.
 
Tưởng Thành Duật còn đang nhận điện thoại ở bên kia đường, đang nói Tiếng Anh về nội dung công việc.
 
Vẫn còn thừa ít nước trong chai, Phó Thành Lẫm tự mình uống hết: “Tối nay liên hoan ở nhà ông nội em.”
 
Lê Tranh nhìn anh rồi lại nhìn cái chai, mấy vài giây sau mới nói một câu: “À, mẹ em nói với em rồi.”
 
Hai con mèo ăn đến vui sướng, cũng không ngẩng đầu lên.
 
Xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng rống giận của người mẹ nào đó đang dạy kèm bài tập ở trên tầng.
 
“Sếp Phó, em về đây.” Lê Tranh vẫy vẫy tay với anh.
 
Từ đầu đến cuối, lời nói của cô khách sáo lại xa cách.
 
Phó Thành Lẫm vứt chai nước rỗng vào thùng rác: “Anh đưa em lên.”
 
“Không cần đâu.” Lê Tranh chỉ chỉ vào Tưởng Thành Duật ở đằng kia: “Em đi tìm chú của em, chú ấy còn chưa nói với em xem tới tìm em là vì chuyện gì.”
 

“Cậu ấy tìm em không có gì đâu, là anh tới tìm em để xin lỗi.”
 
Lê Tranh nhìn anh, dùng câu “được chiều mà lo sợ” để hình dung tâm tình hiện tại, không hề quá một chút nào.
 
Người như anh, bằng lòng tới cửa xin lỗi quả là hiếm thấy.
 
Phó Thành Lẫm: “Hôm đó, anh quả thật không hề suy xét tới quan hệ thầy trò của em và Hà Dập.”
 
Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em.”
 
Lê Tranh không có lý do không tha thứ, nhưng cũng không tồn tại tha thứ hay không, dù sao cũng là người không liên quan, xuất phát từ phép lịch sự, cô đáp lại một câu: “Đã qua rồi.”
 
Hai người nhìn nhau không nói gì một lát.
 
Phó Thành Lẫm bảo cô chờ một chút, anh đi tới cốp xe ô tô bê xuống dưới ba thùng đồ vật.
 
Khi anh đến gần, Lê Tranh mới thấy rõ thứ anh đang bê chính là thức ăn đóng hộp cho mèo.
 
Phó Thành Lẫm: “Chú của em mua, anh mang lên giúp em nhé.”
 
Hóa ra chú nói muốn đưa đồ cho cô, là đưa đồ hộp cho mèo.
 
Cũng được.
 
Dù sao cũng tốt hơn đồ ăn vặt.
 
Bên kia đường, Tưởng Thành Duật vừa nói chuyện điện thoại vừa đi tới, còn giả vờ giả vịt nói chờ một lát vào trong điện thoại. Lời này là nói cho Lê Tranh nghe.
 
Phó Thành Lẫm giành nói trước khi Tưởng Thành Duật mở miệng: “Sau này cậu muốn mua thức ăn đóng hộp của mèo cho Lê Tranh, thì trực tiếp mua rồi gửi đến chỗ em ấy đi, đỡ phải bê đi bê lại.”
 
Tưởng Thành Duật: “……”
 
Anh ấy đành phải nhận đồ ăn đóng hộp cho mèo là do anh ấy mua.
 
Tưởng Thành Duật đưa điện thoại ra xa, hạ giọng nói với Lê Tranh: “Việc vẫn còn chút phiền phức, cháu lên tầng trước đi, khi nào xong chú sẽ gọi điện thoại cho cháu.”
 
Lê Tranh vẫy tay có lệ với anh ta, đi lên tầng.
 
Phó Thành Lẫm bê đồ hộp cho mèo đi phía sau cô, không cố tình bắt chuyện với cô.
 
Vẫn giống như lần trước vậy, Phó Thành Lẫm không đi vào nhà, đứng ở cửa, đặt mấy thùng đồ hộp cho mèo dựa vào chỗ trống gần tường ở bên trong cửa ra vào.
 
Phòng khách nhỏ, chồng chất túi thùng đồ ăn vặt.
 
Trên bàn trà có, bàn ăn gấp nhỏ cũng bày la liệt.
 
Vừa rồi Cận Phong xách một túi to về nhà, chắc chính là những đồ ăn vặt này.
 
Lê Tranh chắc chắn sẽ không đưa cho anh, nhưng hẳn là sẽ cho Tưởng Thành Duật.
 
Trước khi đi Phó Thành Lẫm uyển chuyển hỏi cô: “Có cái gì muốn anh mang cho chú của em không?”
 
Lê Tranh lắc đầu, rất chắc chắn: “Không có.”
 
Nói gặp lại sau, cô trực tiếp đóng cửa lại.
 
Phó Thành Lẫm đứng vài giây ở cửa, cất bước rời đi.
 
Dưới tầng, cuối cùng Tưởng Thành Duật có thể cúp điện thoại rồi, giơ di động không ít thời gian, cánh tay tê mỏi.
 
Thấy Phó Thành Lẫm hai tay trống trơn đi xuống dưới, anh ta chế nhạo nói: “Không có quà đáp lễ cho quà tặng của cậu à?”
 
Phó Thành Lẫm không muốn tiếp lời.
 
Tưởng Thành Duật quay lại chuyện chính: “Ở chỗ Tranh Tranh, việc tôi có thể giúp cậu không nhiều lắm, con bé không cho phép tôi nhắc tới cậu trước mặt con bé, tôi muốn nói thì dẫn cậu tới đây, hoàn toàn ngược lại, về sau tự cậu nghĩ cách đi.”
 
Anh ấy hất cằm về phía giao lộ: “Đi qua kia đi, tôi vào cửa hàng tiện lợi mua que kem ngày xưa ăn.”
 
Vừa rồi nhìn thấy Cận Phong ăn, anh ấy cũng đột nhiên muốn ăn.
 
Phó Thành Lẫm liếc anh ấy: “Nhà cậu không có à?”
 

“Thật đúng là không có.”
 
Đường Đường không ở đây, Lê Tranh không đến biệt thự của anh ấy, quản gia cũng không chuẩn bị đồ uống lạnh và đồ ăn vặt.
 
Hai người lại tiếp tục chủ đề vừa rồi, Tưởng Thành Duật phân tích trạng thái tâm lí hiện tại của cháu gái cho Phó Thành Lẫm: “Con bé nghiêm túc kiên trì làm công việc phóng viên nhiều năm như vậy, trực tiếp bị chúng ta làm lơ phủ định, không tán thành công việc của con bé thì thôi đi, cuối cùng còn đè ép tin tức của con bé xuống.”
 
Anh ấy cũng là nói cho bản thân mình nghe: “Đây cũng không phải là việc mà một câu xin lỗi con bé đã có thể tha thứ.” Trái tim của cô đã hoàn toàn bị tổn thương rồi.
 
Sao Phó Thành Lẫm có thể không biết.
 
Lời nói quá mất hứng, Tưởng Thành Duật không nói, đúng điểm thì dừng.
 
Anh ấy bắt đầu nói tới chuyện gần đây muốn đầu tư vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học: “Công ty nhà Quan Tử Viên, cậu có đầu tư không?”
 
Phó Thành Lẫm: “Đàm phán điều kiện ổn thỏa thì sẽ đầu tư.” Anh có một cuộc hẹn gặp mặt với ban quan lý của công ty Quan Lực Biology vào ngày mai, anh ra điều kiện hà khắc, nếu bọn họ đồng ý, anh sẽ cân nhắc.
 
“Nếu tiếp theo bọn họ đặt trọng tâm vào việc nghiên cứu phát minh, cũng không phải không có giá trị đầu tư.”
 

 
Nửa đêm, Lê Tranh còn chưa ngủ.
 
Cô nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào một góc gối rồi ngơ ngác một lúc.
 
Giang Tiểu Nam không ở nhà, ăn dưa* cũng không có người thảo luận dưa ngọt hay không ngọt.
 
Hôm nay vẫn không thể làm được việc không nhớ tới Phó Thành Lẫm khi rảnh rỗi.
 
Lại là một ngày thất bại.
 
Lê Tranh lấy di động ra, bắt đầu ghi lại nhật ký tâm trạng.
 
Hôm nay trong nhật ký không nhắc tới Phó Thành Lẫm, chọn hai đoạn lời nói của Hesse* đưa cho bản thân mình.
 
*Hesse: Hermann Hesse (2/7/1877-9/8/1962), nhà văn và nhà thơ nổi tiếng người Đức.
 
【Bây giờ, tôi không còn như say như dại, cũng không muốn tiếp tục chia sẻ vẻ đẹp của phương xa và hạnh phúc của tôi cùng với những người tôi yêu thương… So với năm đó, tôi càng chín chắn, càng sâu sắc, càng điêu luyện, trong lòng càng cảm kích hơn. Tôi cô độc, nhưng không bị mắc kẹt trong cô đơn.
 
Do your own thing.
 
―― Rạng sáng 11 giờ.】

 
Rạng sáng 0:15, trong cửa hàng lẩu cay ở đường vành đai số bốn phía Đông, Cận Phong đi rồi quay lại.
 
Sau khi anh ta xuống xe, chụp một bức ảnh với bảng hiệu của cửa hàng.
 
Giờ này, người trẻ tuổi tới ăn khuya nối liền không dứt, không ít các cặp tình nhân nhỏ, mặc áo ngủ, đi dép lê, vừa ăn vừa thảo luận về chiến tích thi đấu xếp hạng lúc nãy.
 
Hàng ngày, cửa hàng buôn bán đến hai giờ sáng, mở cửa lúc 10:30 sáng ngày hôm sau.
 
Hà Dập còn chưa đi, bận bịu một đêm, anh mới rảnh rỗi ăn cơm.
 
Cận Phong xách theo mấy túi đặc sản quê đi vào, bảo nhân viên trong quán chia nhau ăn.
 
Anh ta không có nhiều hứng thú đối với đồ ăn vặt, lúc ấy lấy về cũng là vì tạo ra một cơ hội cho Giang Tiểu Nam. 
 
Hà Dập không để ý nhìn cách đóng gói túi, không biết đó là đặc sản quê: “Sao còn khách sáo như thế, tới là được, nào đến mức phải mang này nọ.”
 
“Ba mẹ Giang Tiểu Nam mang lên, tôi lấy phần của tôi tới đây.” Nói xong, Cận Phong đi về phía tủ lạnh đằng kia, bắt đầu chọn đồ ăn.
 
Hà Dập nhìn Cận Phong, nhìn không hiểu.
 
Anh ta cười: “Đường xá xa xôi, cậu chạy hai chuyến một đêm, đây là coi trọng quán nhỏ nhà tôi, định thu mua à?”
 
“Thức ăn buổi tối tiêu hóa gần hết rồi, lại đói bụng.”
 
Cận Phong cầm mỗi loại đồ ăn một ít, bò viên đặc biệt gắp nhiều mấy viên: “Chú Hà ơi, cháu muốn vị cay ngọt, ngọt nhiều hơn.”

 
“Được được.”
 
Cận Phong mở một lon nước có ga, ngồi ở đối diện Hà Dập: “Vẫn luôn đi cùng Lê Tranh về nhà, cô ấy lại muốn mua món đồ chơi cho con mèo nhỏ, quay một vòng lớn, hiện tại đói lắm rồi, không ăn một ít thì chắc chắn ngủ không yên.”
 
Anh ta nói tới việc thuê nhà với Hà Dập, muốn thuê một căn hộ ở gần chỗ Lê Tranh và Giang Tiểu Nam thuê phòng, tốt nhất là ở cùng một tòa nhà, sau này thuận tiện để mọi người đi qua tụ tập.
 
Hà Dập không hề cảm thấy kỳ quái, anh ta trêu ghẹo nói: “Thật sự chỉ là vì để chúng ta thuận tiện tụ tập à?”
 
Cận Phong hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
 
Hà Dập cười mà không nói, cúi đầu ăn của mình.
 
Cận Phong nhìn Hà Dập, “Anh có vẻ mặt gì đây?”
 
Hà Dập nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Tự anh hiểu rõ.”
 
Cận Phong: “Tôi không hiểu rõ lắm.”
 
Thật ra anh ta biết Hà Dập đang cười cái gì: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
 
Anh ta uống mấy ngụm nước có ga: “Tôi từng thích thư ký Triệu.”
 
Hà Dập hơi ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ tới điều này.
 
Nhìn vẻ mặt của Cận Phong, sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.
 
Nhưng giống như Cận Phong nói, từng thích, đó chính là là qua rồi.
 
Hà Dập: “Tôi còn từng yêu Phùng Xán đấy. Nhiều năm như vậy.”
 
Hiện tại nhắc lại, giống như cũng không có gì.
 
Anh ấy và Phùng Xán ở bên nhau khi học đại học, sau đó tốt nghiệp cùng nhau đến đài truyền hình, phân vào cùng một tổ chuyên mục. Phùng Xán không thích ăn lẩu cay, thích ăn đồ nướng, anh ấy liền thường xuyên cùng cô ta đi ăn buffet thịt nướng.
 
Sau khi Phùng Xán và anh chia tay, anh tinh thần sa sút mất một khoảng thời gian.
 
Mỗi ngày đi làm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau đó cô và vị hôn phu của cô đính hôn, anh mất ngủ vài đêm.
 
Bây giờ, anh ấy đã sắp không nhớ nổi cảm giác thống khổ đó rồi.
 
Hà Dập liếc mắt nhìn Cận Phong một cái: “Anh từng thích thư ký Triệu cùng với việc hiện tại thích Lê Tranh, không hề mâu thuẫn. Cho dù thuê vệ sĩ cũng không tận tâm tận lực như cậu, cứ phải tự mình làm lấy. Tự anh nhìn xem vòng kết nối bạn bè của anh đi, có ngày nào là không đăng bài có liên quan tới Lê Tranh?”
 
Cận Phong thất thần uống nước có ga, vị quýt, chua chua ngọt ngọt.
 
Hà Dập bình thường nói không nhiều lắm, từ trước đến nay cũng không thích xen vào chuyện tình cảm của người khác.
 
Hôm nay anh ấy nhiều lời vài câu: “Vì sao cái gì anh cũng nói với tôi? Bởi vì Lê Tranh tin tưởng tôi tôn trọng tôi, cho nên anh liền không coi tôi như người ngoài, nếu không anh có thân phận như vậy, làm sao tôi và Từ Sướng có cái vinh hạnh làm bạn bè với anh được. Bắc thang cũng không với tới thế giới của các cậu.”
 
Cận Phong cười cười, chuyển chủ đề, hỏi trong cửa hàng bận như vậy, bình thường anh ta đi làm thì phải làm thế nào bây giờ.
 
“Sao không thuê thêm người?”
 
Hà Dập: “Đủ người làm rồi, tôi tới cũng không giúp được bao nhiêu việc, chủ yếu là trò chuyện với ba tôi.”
 
Hai rưỡi sáng quán nhỏ mới đóng cửa, ngoại trừ cuối tuần, hơn 10 giờ tối, nhân viên cửa hàng tan tầm, cũng chỉ có một mình ba ở trong quán.
 
Anh ấy bảo ba đóng cửa sớm một chút, nhưng ba nói, về nhà cũng phí thời gian, không ngủ được.
 
Còn không bằng bận rộn ở trong quán, người đến người đi, náo nhiệt hơn chút.
 
Anh ấy biết trong lòng ba khổ sở, vậy thì tùy theo ý muốn của ba đi.
 
Sợ ba chạy qua chạy lại bận rộn mệt mỏi, anh ấy liền thuê một căn hộ nhỏ ở ngay trên tầng của cửa hàng cho ba, buổi tối đóng cửa hàng là có thể lên tầng nghỉ ngơi.
 
Kể từ khi mẹ đi rồi, ba trở nên rất im lặng.
 
Chỉ cần được nghỉ, anh ấy sẽ tới ở bên ba.
 
Cận Phong sợ chạm vào chuyện thương tâm của Hà Dập, giây tiếp theo, đột nhiên thay đổi phong cách: “Chắc cửa hàng lẩu cay này rất kiếm được tiền nhỉ?”
 
Hà Dập cười: “Tạm được, kiếm nhiều hơn tôi đi làm.”
 
Cận Phong gật gật đầu: “Khó trách cậu có thể thành thật kiên định làm phóng viên dân sinh*, cậu cũng là một phú nhị đại** nha.”
 
*phóng viên dân sinh: phóng viên lấy tin tức và viết bài về cuộc sống của người dân.
 
**phú nhị đại: cách gọi con cháu đời thứ hai của nhà giàu ở Trung Quốc.
 
Hà Dập cười lắc đầu, phát hiện Cận Phong bây giờ và Cận Phong của lần đầu tiên gặp cứ như hai người khác nhau vậy.
 
Cận Phong lấy điện thoại ra gửi một email cho thư ký đời sống*, bảo ngày mai thư kí đời sống đi thuê nhà cho anh ta, thuận tay gửi tên toà nhà mà Lê Tranh thuê để ở kia cho thư ký.
 

*Thư ký đời sống (生活秘书): đề cập đến một thư ký cung cấp dịch vụ và hỗ trợ cuộc sống cho một nhà lãnh đạo hoặc chuyên gia cấp cao hơn. Trách nhiệm chính của họ là sắp xếp cuộc sống hàng ngày, nghỉ ngơi, chăm sóc y tế và các hoạt động chính thức khác nhau của nhà lãnh đạo hoặc chuyên gia.
 
Tốt nhất là ở cùng tòa nhà, thuê căn hộ bên cạnh.
 
Căn hộ bên cạnh là một căn lớn, khoảng 110 mét vuông, phòng khách và phòng bếp phải rộng một chút.
 
Thư ký đời sống là một con cú đêm, hiện tại còn chưa ngủ, vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng trả lời lại đây: 【Sếp Cận, có thể thuận tiện hỏi một chút, căn hộ mà cô Lê thuê ở tầng mấy vậy?】
 
Cận Phong: 【Tầng 3.】
 
Thư ký đời sống: 【Tôi sẽ nhanh chóng làm tốt. 】
 
Lẩu cay được bưng lên, có mùi thơm đặc trưng xông vào mũi.
 
Cận Phong mở định vị ra, chụp hai tấm ảnh lẩu cay nóng hôi hổi, đăng lên vòng bạn bè:
 
( ) Lẩu cay.
 
Chẳng mấy chốc, bạn bè nhắn lại, điền từ thích hợp vào trong dấu ngoặc kia.
 
Thần giao cách cảm, tất cả đều là:
 
【Hoàng gia.】
 
【Hoàng gia.】
 

 
Lẩu cay hoàng gia.
 

 
Rạng sáng 0:28.
 
Phó Thành Lẫm vừa mới tắm xong, mỗi ngày trước khi đi ngủ anh mới có thể xem vòng bạn bè, lướt tới Cận Phong kia.
 
Nếu được gọi là hoàng gia, đương nhiên là gắn thẻ Lê Tranh.
 
Phó Thành Lẫm bấm thích một cái, bỏ điện thoại xuống.
 
Có một gói thuốc lá nằm trên bàn phòng làm việc, lần trước lên cơn nghiện thuốc lá nên đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua, chỉ hút một điếu.
 
Anh rút một điếu ra, châm lên.
 
Cai thuốc rất khó.
 
Lần này Phó Thành Lẫm chỉ hút hai hơi, rồi dùng nước trong cốc làm ướt điếu thuốc.
 
Anh đi đến kệ sách tìm ra bản nhạc, cầm tới phòng đàn ở cách vách.
 
Phòng đàn đã chế tạo xử lý cách âm, đóng cửa lại, dường như ngăn cách với thế giới.
 
Piano là một sở thích từ nhỏ của anh, những năm này cũng không bỏ đi, lúc mệt mỏi thì đàn mấy bài để thư giãn, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ cố ý đàn cho ai nghe.
 
Ngoại trừ người nhà và Tưởng Thành Duật còn có Hướng Thư, rất ít có người biết anh biết đàn dương cầm.
 
Đêm nay muốn đàn một khúc, cũng đã nhiều năm chưa chạm vào, không quen tay.
 
Phó Thành Lẫm luyện mấy lần, sau khi tìm được cảm giác, anh mở điện thoại ra quay video về phía dương cầm.
 
Trước sau thu lại bốn lần, một lần cuối cùng mới hài lòng.
 
Anh đăng nhập Weibo, tài khoản Weibo này đã được đăng ký từ lâu nhưng ngày thường chỉ dùng để xem tin tức, chưa bao giờ chia sẻ cũng không bấm thích, cũng không hề có một trạng thái nào.
 
Tất cả những thông tin trên đó đều là tiện tay điền, không liên quan đến anh, ngày sinh trên đó vẫn là 00.
 
Phó Thành Lẫm tìm thấy tài khoản Weibo ‘Nhìn ngang là thiếu niên nhìn nghiêng là tôi’ này, năm phút trước, Lê Tranh mới vừa đổi mới trạng thái Weibo.
 
Anh gửi một lần thu âm cuối cùng qua đó.
 
Để lại lời nhắn: 【Gửi bài viết, hy vọng người tôi thích có thể nghe được. Cảm ơn chủ blog.】
 
Đúng lúc Lê Tranh đang xem tin nhắn riêng mà bạn trên mạng gửi cho mình, khi tin nhắn riêng này hiện ra, cô thuận tay bấm mở.
 
Video là trạng thái tĩnh, quay một cây đàn dương cầm loại lớn màu đen, không quay đến tay người diễn tấu.
 
Sau đó, giai điệu rung động lòng người truyền đến.
 
Cô nghe ra là khúc nhạc gì, 《Lời thì thầm mùa thu*》.
 
*Lời thì thầm mùa thu: “Autumn Whispers” là một tác phẩm kinh điển của Richard Clayderman, mô tả những câu chuyện cổ tích trong mùa thu và sự ấm áp và thịnh vượng vào mùa thu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.