Lược Đoạt (Cướp Đoạt)

Chương 3


Đọc truyện Lược Đoạt (Cướp Đoạt) – Chương 3

Đêm hắc ám đó trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi, trên bầu trời rạng ánh bình minh. Một người lõa thể ngồi tựa bên cạnh giường, Roth trầm tĩnh nhìn Lục Hạo Lập đang say ngủ, đôi môi bị phá hủy, một thân tím xanh, thân thể bị thương nghiêm trọng sau khi đã trải qua sự cường bạo đồng tính đầy thống khổ, việc này so với cực hình tra tấn cũng không kém xa khiến y thương tổn đến thảm thương.

Như nguyện thỏa mãn khiến y nhục nhã, Roth lại lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, hai tay chạm nhẹ đùi Lục Hạo Lập, dục hỏa thú tính còn sót lại ánh lên trong con ngươi mầu lam tĩnh mịch.

Cảm giác khi chạm vào thân thể y thật sự rất tốt, căng chắc lại không mềm nhũn, Roth trắng trợn mạc lai mạc khứ, sau đó giống như không vừa lòng hay đâm nghiện mà càng lộng càng dùng sức, bấu chân y đến mức đỏ ửng lên, còn có xu hướng tiến lên ***g ngực.

Mạc lai mạc khứ: sờ tới sờ lui.

“Ân……” Lục Hạo Lập ngủ không trầm ổn khẽ hứ một tiếng, thể lực y hoàn toàn tiêu hao khi trải qua cả một đêm bị Roth chà đạp, hiện tại ngay cả khí lực để động đậy ngón tay cũng không có, sinh lý cùng tâm lý cả hai phương diện đều trong trạng thái ngưng trệ, mái tóc đỏ bện mồ hôi dán vào tóc mai, nét tuấn lãng bị thay thể bởi sự tiều tụy, giống như con rối gỗ bị người ta ngoạn đủ rồi sau đó cắt bỏ sợi dây điều khiển đi vậy.

Trong lúc Lục Hạo Lập chìm trong cơn ác mộng, tay Roth đã lướt dần về phía bụng y, chậm rãi trèo lên khuôn ngực y, dư vị mập hợp kia vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn, nếu không phải e ngại mà cứ tiếp tục thì có lẽ hắn đã khiến Lục Hạo Lập chết trên giường rồi, ngay bây giờ hắn thật sự đã muốn đẩy chân của y lên mấy lần rồi.

Tức giận không thể phát tiết cứ thế mà trút hết lên thân thể vô tội của Lục Hạo Lập, Roth càng ra tay càng thô bạo, những nơi ứ máu nhưng hắn vẫn không ngừng vân vê, rời đi không bao lâu lại phủ phục lên người Lục Hạo Lập, vừa cắn vừa hôn tai y.

“Ngô…” Hành động vô duyên vô cớ của Roth khiến Lục Hạo Lập đang ngủ phải nhăn mặt, rên như muỗi kêu, trực giác giật giật lại khiến vết thương phía sau của Lục Hạo Lập bị xé ra, hai mắt đang nhắm của y phát run.

Roth dừng tất cả động tác lại, ngẩng đầu nhìn y, nhận thấy y không thể chịu nổi nữa mới mất hứng từ bỏ ý định ngồi dậy mặc quần áo, trong lúc thu tay lại vô tình lướt qua một điểm nhỏ gồ lên, lực chú ý lại một lần nữa bị câu dẫn.

Trên thân thể dày rộng ấy chỗ nào cũng đều đấy dấu vết bấu ngắt vô cùng thê thảm, một ngọn lửa đỏ thật sống động phủ phục lên cơ ngực cường tráng ấy, nhìn thật kỹ sẽ thấy ngọn lửa ấy càng tôn lên vẻ đẹp của viên nhũ châu mềm mại, một màu đỏ non mềm nhàn nhạt, chạm khắc khéo léo lung linh trên hình xăm mà hắn vô cùng yêu thích.

“Giống như chưa từng có ai chạm vào nơi này của ngươi…” lời nỉ non tiếc nuối, Roth lại chuyên chú nhìn vào chỗ ấy, như bị mê hoặc mà vươn ngón tay vỗ về chơi đùa nhũ châu bên trái của Lục Hạo Lập, đương nhiên, không thể vắng vẻ bên phải a.

“Ngươi đang làm gì đó?” Lục Hạo Lập gầm rú giống như nhìn thấy quỷ, Roth nhìn y đang sợ  hãi.

“Ngươi nói xem?” Sợ hãi sao? Roth yên lặng quan sát khuôn ngực đang cử động phập phồng, ngay sau đó giống như để chứng thực, vươn đầu ngón tay kẹp lấy hai khóa hồng châu, quả nhiên không ngoài tiên liệu, Lục Hạo Lập quên cả người đầy thương tích đau đớn chỉ liều mạng muốn thoát khỏi tay hắn.

“Dừng tay!” Lục Hạo Lập gặp ác mộng, thế nhưng, sự thật mà y phát giác so với ác mộng kia càng khủng bố hơn, khiến y không hề muốn đối mặt.

Roth giống như không đem tự tôn của Lục Hạo Lập đùa giỡn đến khi mất hết thì không chịu dừng tay, hắn từ từ chậm lại, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm đảo quanh đến khi ẩm ướt, sau khi liếm ướt toàn bộ mới gặm cắn, giáo huấn nói: “Thái độ thật tệ hại, nói thế nào thì ngươi cũng đã là người của ta, đối đãi với nam nhân của mình, ngươi cũng nên ôn nhu một chút a.” Giả bộ lắc đầu, hắn cố ý… cố ý dùng tất cả mọi biện pháp bức nam nhân này chịu sự nhục nhã nặng nề.

“Ta khinh, ngươi là quy tôn tử, tổ tông nhà ngươi a…” Lục Hạo Lập bị kích động phá nát cả nguyên tắc mà xuất ra lời thô tục, yết hầu khô khốc bật ra âm thanh khàn khàn khó nghe, khóe mắt còn ngưng lệ chính là điểm giết chết uy phong của y, chứ chưa đề cập đến việc y bị người ta chà đạp.

Quy tôn tử: đồ con cháu của rùa rút đầu.

Roth không tức giận chỉ cười nhưng tỏa ra hơi nóng, dùng thân thể ưu thế chế trụ sự giãy dụa của Lục Hạo Lập, hai tay vòng qua lưng ôm y nâng lên, cúi đầu cuốn lấy nụ hoa nhỏ nhắn xinh xắn lại ngạo nghễ ưỡn lên.


“Không!” Khẩu khí Lục Hạo Lập co lại, cảm nhận khoang miệng nóng ướt của Roth bao quanh đầu nhũ châu của y. Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa qua lại, sau đó toàn bộ khỏa nhũ đều bị Roth ngậm lấy bắt đầu mút, hắn mút thật sự dùng sức, một lúc sau kích thích tê dại, đây là loại kinh nghiệm mà Lục Hạo Lập hoàn toàn không thể chống đỡ được.

“Mắng đi, có bản lĩnh thì tiếp tục mắng đi!” Đột nhiên Roth thốt lên một câu, thực tủy biết vị tiếp tục chuyển qua hướng bên kia, thỉnh thoảng lại chuyển góc độ nhấm nháp, khiến nhũ châu mẫn cảm trong miệng trương đại căng đủ, trong đáy lòng hắn cảm thấy nơi nào của Lục Hạo Lập cũng đều là cực phẩm, tư vị thực khiến người khác mất hồn.

Ngửa đầu ra sau, Lục Hạo Lập thừ người run rẩy, hành động của Roth khiến y hoàn toàn bị đập nát, tại sao lại như vậy? Bị nam nhân tiến vào, bị hắn xuất vào trong cơ thể, bây giờ còn phải làm như vậy, vì sao không dứt khoát cho y một viên đạn mà lại phải làm nhục y như vậy?

Y không cam tâm, không cam tâm a! Lục Hạo Lập trốn tránh bi thương cùng oán hận nổi lên dày đặc trong lòng.

Roth liên tiếp không ngừng cướp đoạt Lục Hạo Lập, tự do của y, niềm kiêu ngạo của y, tự ái của y cùng cuộc đời của y, ta sẽ không bỏ qua ngươi.

“Nghe nói ngươi có một đứa con, lớn lên rất giống ngươi.” Roth vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra, đứng bên giường mặc áo sơmi tay cài nút áo, sau khi trải qua *** tinh thần của hắn cực kỳ sảng khoái, dù bận rộn vẫn nói chuyện với người bị cột thành hình chữ đại trên giường – Lục Hạo Lập.

“Ngươi… ngươi không được động đến nó!” Roth không chú ý đến khiến tóc Lục Hạo Lập dựng thẳng lên, tâm loạn, sự lo lắng khiến y áp chế nhẫn nhịn thương tích của bản thân.

Đứa nhỏ là người quan trong nhất của y, lại còn rất nhỏ, y tuyệt đối không thể để nó chịu bất kì thương tổn nào, giống như châm biếm, Roth bỗng chốc cười ra tiếng, nói: “Ngươi đang cầu ta hay đang cảnh cáo ta?”

Đồng tử đen nhánh của Lục Hạo Lập tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng lại bất lực, chỉ có thể hư không mà chất vấn: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chỉ vì một mối quan hệ căn bản không hề tồn tại của Mimi… ngươi thật buồn cười.”

Lúc này Roth đã sửa soạn xong, mái tóc dài đến thắt lưng phiêu dật, mỉm cười âm tà lộ ra sự kiêu ngạo của người thắng cuộc, tư thái bất động càng thêm cao nhã quý khí, thật khó tưởng tượng đây là người nam nhân đã có hành vi vô nhân tính đối với Lục Hạo Lập.

“Nên nhớ ngươi từ nay phải ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ hảo hảo hầu hạ ta, chờ khi ta chơi chán không chừng có thể khiến ngươi thống khoái.” Tay hắn *** ô chạm vào giữa hai chân Lục Hạo Lập, đâm vào huyệt nhỏ hẹp, trên ngón tay dính một ít nùng dịch hồng bạch giao thoa.

Chính tai nghe thấy khiến Lục Hạo Lập thất sắc môi tái xanh, nhưng y đáp trả cùng cười nhạo, “Thật thái quá, ngươi hao phí tổn tâm bắt ta đến đây, chỉ vì chuyện này thôi sao, sao vậy? Không có nữ nhân nào có thể thỏa mãn ngươi sao? Đói đến mức cường bạo cả nam nhân…”

“Đừng quên tình cảnh hiện tại của ngươi, khoe miệng lưỡi cũng không khiến ngươi tốt hơn đâu, huống chi, ta không thiếu nữ nhân, chỉ là đối đãi với ngươi như nữ nhân mà thôi.” Roth thốt ra những lời nói không chút thiện ý, đối với biểu tình của Lục Hạo Lập hắn cảm thấy tán dương, quả thực hắn không nhìn lầm người, mãnh thú xinh đẹp như vậy sao có thể dễ dàng bị khuất phục, bất quá, nếu có thể thuần hóa y thành sủng vật sẽ là chuyện rất kích thích, là một quá trình rất thú vị.

Hoàn cảnh? Câu nói của Roth khiến y thông suốt một chuyện, y bị bắt đến đây từ tối qua, cho đến lúc này cũng đã một ngày một đêm, Hải Ân không thể nào không phát hiện y mất tích, hơn nữa y bị mang đi thì Rusty Lão phu nhân cũng phải biết, theo lý bọn họ hẳn phải có phương thức hành động chứ.

Thế nhưng y chợt nghĩ, người này cũng đã nghĩ đến, người này rốt cuộc có quỷ kế gì? Việc này thật không đơn giản. Còn Hill thì sao? Huynh đệ theo y nhiều năm thế nào rồi? Chỉ trách y không đề phòng, cho rằng tham gia tiệc sinh nhật của Rusty thì không cần mang theo nhiều người, nếu như Hill gặp chuyện không may, y thật có lỗi với hắn.

Lục Hạo Lập trầm mặc không nói, khắc chế bản thân chịu đựng ngón tay càn quấy kia, “Vốn chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút thôi, thế nhưng không thể tưởng tượng được thân thể ngươi thật tuyệt, vừa chặt vừa nóng còn hơn cả xử nữ, không thượng ngươi thêm mấy lần thật đáng tiếc.” Sự ẩn nhẫn của y chỉ càng cổ vũ Roth hung hăng ngang ngược, cảm thấy ngón tay của hắn đang xâm nhập u huyệt của y thì hơi cong lại, rồi dùng lực rút ra, móng tay quét qua nội bích non mềm không chịu nổi kích thích, u huyệt càng lúc càng chảy nhiều máu hơn cùng bạch dịch trộn vào nhau.

“A……” cơn đau nhức ập đến khiến Lục Hạo Lập không nín được thở nhẹ, hậu huyệt co rút một hồi, đại não hiện lên từng trận u ám.

Roth đem ngón tay đó hoàn toàn xoa lên mặt của Lục Hạo Lập, xem như không có chuyện gì nhìn ánh mắt như muốn phun lửa của y nói: “Ta khuyên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu rảnh thì mở tivi coi, sẽ có thứ ngươi thích đó.”


Khứu giác nồng đặc mùi, huyết khí trong ***g ngực Lục Hạo Lập bốc lên cuồn cuộn, giống như một ngọn núi lửa có dòng nham thạch nóng chảy đang chuẩn bị hoạt động, y thậm chí còn cảm giác muốn nôn huyết, gân xanh trên cổ nổi lên dữ dội, thật muốn giết hắn.

Bộ dạng này của y phải lấy lòng Roth, người có tâm tính rất tốt kia trên nét mặt hiện ý cười khiến vạn vật còn phải thua kém, mặt so với ngọc dương chi sáng bóng long lanh khiến người khác phải động tâm, nhưng trong mắt Lục Hạo Lập thì chỉ là hóa thân của Quỷ Satan, nụ cười càng thêm nham hiểm.

“Khi nào thì có thể buông tha ta?” Liên tục tự nhủ bản thân phải nhẫn nại, Lục Hạo Lập nhanh chóng truy vấn Roth trước khi hắn rời đi, y phỏng chừng tay y bị thương cũng không nhẹ, giãy dụa quá độ có lẽ sẽ gãy cổ tay.

Roth nhẹ nhàng bước đi nhưng không hề quay đầu lại: “Chờ chút sẽ có người đến.” Nói xong, thân ảnh cao lớn của hắn biến mất khỏi căn phòng đan  xen giữa máu và dục vọng này. Lục Hạo Lập hư thoát chìm vào giấc ngủ, bị cướp đoạt đến mức nửa chết nửa sống.

“Chỗ này là chỗ nào?” Lục Hạo Lập hỏi người đang đứng trước mặt y, tay của y đã được cởi trói, nhưng hiện tại nòng súng của nhóm cảnh vệ đang chỉa thẳng vào y, mà phía sau nhóm cảnh vệ có một người thoạt trông địa vị tương đối cao.

Anseph không trả lời, nhưng vẫn hữu lệ tự giới thiệu: “Lục tiên sinh, người có thể gọi ta là Anseph, dựa theo ý tứ của thủ lĩnh chúng ta, ngươi có thể sinh hoạt tự do trong phòng này, có gì cần có thể nói với hạ nhân, nhưng thỉnh không cần đi ra ngoài dù chỉ một bước.” Hoạt động tự do? Ở trong đây thì có thể tự do đi đâu?

Lục Hạo Lập run rẩy khóe miệng, trong nội tâm thầm mắng: “Nếu ta không may đi ra ngoài?”

“Nếu như vậy, chúng ta có quyền sử dụng bạo lực với ngươi.” Nói một cách máy móc, Anseph truyền đạt mệnh lệnh của Roth.

Lục Hạo Lập nắm chặt thành đấm, kéo chăn che khuất thân thể của mình, y hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình, đừng nói đánh nhau, đi lại cũng đã là một vấn đề lớn.

“Thuộc hạ của ta cũng ở đây?” Lục Hạo Lập nuốt xuống tất cả cảm xúc, việc cấp bách bây giờ là cần xác minh rõ hoàn cảnh, y cũng không thể ngồi chờ chết.

Đáng chết, chết tiệt… súc sinh kia, một ngày nào đó ngươi rơi vào tay ta, món nợ hôm nay, ta Lục Hạo Lập nhất định sẽ trả đủ!

“Không thể trả lời, nhưng sinh tử của hắn sẽ do biểu hiện của ngươi quyết định.” Gần như chết lặng, Lục Hạo Lập có chút mờ mịt, bất kể Anseph hay cảnh vệ nào bất kỳ, đều không có chút điểm nào hiếu kỳ.

Lục Hạo Lập nghĩ cũng đúng, cười trơ trẽn, người xảo trá như vậy thì làm sao có thể bỏ qua con cờ uy hiếp y được chứ.

“Ngoài ra, sau này sẽ có người phụ trách chỉ dạy ngươi kỹ xảo trên giường, thỉnh ngươi hảo hảo học hỏi.” Nói sơ lược qua vấn đề dung tục khiến người ta phải giật mình, Trên mặt Anseph không chút chần chừ ái ngại, giống như nói đến vấn đề rất bình thường, nhưng với Lục Hạo Lập mà nói, uy lực còn lớn hơn so với bom nguyên tử.

“Có ý gì? Kỹ xảo trên giường?” Giương mắt không tin nổi, Lục Hạo Lập vẫn cho là mình nghe nhầm, hay những người đều là kẻ điên?

Anseph vẫn không thay đổi: “Đúng vậy, sẽ có thầy trong giáo hội đến dạy ngươi làm thế nào để lấy lòng nam nhân trên giường, hy vọng ngươi sẽ khiến cho thủ lĩnh chúng ta cảm thấy thỏa mãn.” Câu nói trắng trợn đến vậy nếu mà nói không hiểu thì chính là lừa mình dối người, nhưng chính bởi vì hiểu, Lục Hạo Lập trong đầu chỉ có một ý niệm chính là cùng bọn họ liều mạng bằng không sẽ tự sát.


“Đi chết đi a, mẹ nó hoang đường, đừng có si tâm vọng tưởng, các người đều là kẻ điên!” Chợt chiếc đèn ngủ bên cạnh đập bể chỉa vào hắn, toàn bộ khí lực do gầm hét điên cuồng mà mất hết, vết thương trên cổ tay bị rách đỏ máu, hai đồng tử nhuộm đỏ ngầu khiến người khác phải giật mình.

Bệnh hoạn, bọn họ đều là lũ bệnh hoạn, tại sao muốn y làm chuyện như vậy? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể hăm dọa người khác như vậy chứ?

Anseph nhanh chóng né sang một bên, sau đó chậm rãi bổ sung: “Nếu ngươi không muốn làm, chúng ta sẽ cân nhắc có nên tiêm cho ngươi heroin hay chất thuốc kích thích khác, đến khi nào ngươi nghiện mới thôi.” Hắn không hề nhìn thẳng vào người nam nhân này, Anseph không hiểu tại sao thủ lĩnh lại có hứng thú với nam nhân này như vậy, hơn nữa còn là nam, đúng là y tướng mạo xuất chúng, nhưng một người kiêu ngạo như vậy sao có thể dễ dàng bị bài bố khuất phục được, tại sao thủ lĩnh không tìm phương thức mềm mại hơn, ngược lại lại chọn cách khó khăn dã tính như vậy chứ?

“Không cần nhiều lời, động thủ nhanh đi.” Vẻ mặt Lục Hạo Lập ngạo mạn kiên cường, từng chữ vang lên hùng hồn mang đầy khí phách.

Anseph không thể làm gì ngoài việc lắc đầu, lui ra sau một bước, đối với cảnh vệ bên cạnh: “Mở tivi lên.” Trên vách tường trắng tinh có gắn một chiếc TV LCD, bật nút, hình ảnh hiện lên mồn một, hình ảnh đó khiến người kiên cường như Lục Hạo Lập phá nát, hàng mi nhíu lại bối rối, tim như bị dìm xuống tận đáy vực.

Thời gian trôi qua, cũng chấm dứt hết thảy, gục đầu thất bại, mái tóc đỏ trượt xuống cái trán, áp lực không thể chịu nổi từ sâu trong linh hồn phát ra hận ý.

“Tin tường ngươi sẽ biết lựa chọn.” Anseph nắm chắc thắng lợi, sau đó, rời đi phục mệnh với Roth.

Tổng bộ của tập đoàn DeFils đặt tại ven biển Caribbean Nam Mỹ, tường xung quanh đều lắp điện cao thế, khu nhà hơn mười tòa nguy nga sừng sững, tất cả đều có kết cấu thống nhất, thiết kế vừa khoa học vừa tự nhiên, rất kì lạ nhưng không khí lại mang đầy vẻ đe dọa, giữa những tòa nhà to lớn được liên kết với nhau, chính là tòa nhà chính, nơi ở của thủ lĩnh tập đoàn, đồng thời cũng là chỉ huy cao nhất, chỉ có nhân viên cao cấp mới có thể tiếp cận hắn.

Ở đây nhân viên có rất nhiều bậc cấp, các cấp lãnh đạo, sản nghiệp của tập đoàn DeFils nhiều vô số kể, phạm vi hoạt động rộng lớn, các nơi đều có quản lý bộ phận, nhưng chủ yếu là do tổng bộ điều khiển từ xa, cho nên yêu cầu rất nhiều tinh anh, kể cả tài chính, đất đai, khoa học kỹ thuật v.v…

Nhân viên nhậm chức đều được phân về các tầng lầu của các tòa nhà phía sau, có thể công tác ở đây thì không phải là chuyện đơn giản, phải có năng lực còn phải trải qua kì lựa chọn sàng lọc, mọi người đều phải quý trọng cơ hội khó kiếm này, đồng thời cũng biết rằng nếu làm những chuyện không nên làm sẽ có kết cục như thế nào, trung tâm là nơi của lãnh đạo cấp cao mỗi tầng đều được quản lý chặt chẽ, muốn làm loạn là chuyện không tưởng.

Nơi này được tạo dựng nên để che giấu bí mật bên trong, che giấu hoạt động chế tạo buôn bán thuốc phiện của tập đoàn, hơn nữa là nơi vững chắc nhất trên thế giới.

Buổi chiều tịch dương, ánh hào quang dần dần dịu nhẹ, số lượng cảnh vệ đông đúc không ngừng nghỉ tuần tra các nơi, thật cẩn thận tận trung cương vị công tác, Roth trở về tòa nhà chính, vừa bước vào đã đã thấy có người đang trong đại sảnh chờ hắn.

Một nữ nhân đoan trang tú lệ, chân mày lá liễu, trang phục sang trọng không quá cầu kì nhưng vẫn tôn lên khí chất ôn nhã. So với những nữ nhân của hắn, nàng không phải là người đẹp nhất, nhưng lại khiến người khác có cảm giác nàng đứng trên tất cả, nhất cử nhất động đều mang khí phách vừa lão luyện vừa hiền thục.

Trên thực tế, tất cả nữ nhân của Roth đều phải nể nàng vài phần, dù đều được sủng ái như nhau, nhưng nàng là vợ của Roth, con cưng của tập đoàn dầu mỏ Hopson, lý do quan trọng là nàng đã sinh cho Roth một đứa con trai, đứa con duy nhất của Roth.

“Roth, anh về rồi a.” Lana nhẹ nhàng bước đến gần hắn, tiếng cười tự nhiên như chuông bạc.

Roth vẻ mặt ôn hòa, sau đó ngữ khí cũng dịu hơn hỏi: “Em tới đây làm gì?”

Hắn và Lana luôn tương kính như tân, cuộc hôn nhân của hai người là mối quan hệ làm ăn. Vì muốn tiến quân vào giới dầu mỏ nên mới cưới con gái của Vua dầu mỏ, mà hai nhà đều có mối quan hệ tốt từ nhiều đời nay.

Tương kính như tân: đều tôn trọng lẫn nhau.

Bất quá, Lana cũng là một người vợ tốt, dù chồng mình có nhiều tình nhân như thế nào cũng đều nhẫn nhịn mà không ngang ngược như nhiều nữ nhân khác, thật sự hiếm thấy, thông minh thức thời, có làm gì mờ ám cũng không hỏi đến, Roth thích nàng như vậy, mặc dù không có tình yêu.

“Ca ca chiều mai sẽ tới, muốn nói chút chuyện với ngươi.” Lana ôm lấy cánh tay của Roth, dương dương tự đắc cùng hắn lên lầu.

Từ nhỏ nàng đã biết mình sẽ gả cho Roth, đây là mơ ước lớn nhất của nàng, nàng cũng hiểu mình không có khả năng độc chiếm Roth, muốn hắn vui thì phải nhẫn nại, cãi lộn cũng không thể giải quyết gì, bản lĩnh phải cao tay, hơn nữa nàng tin rằng không có ai có thể uy hiếp vị trí của nàng, cuối cùng thì chính nàng mới là người còn lại bên cạnh Roth.


“Em gọi Roger đến sớm một chút, ngày mai anh có chút việc.” Roth nói chuyện vẫn rất bình thường không có gì lạ, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ánh mắt hắn hơi khác thường, một sự khác thường khó hiểu.

“Hảo, để em nói anh ấy.” Cảnh vệ theo sau một tấc cũng không rời, Lana nhìn Roth đi vào phòng làm việc, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Ngươi chờ một chút!” Gọi một cảnh vệ bên cạnh, Lana thừa dịp Roth đi xa liền hỏi gã kia: “Roth tối qua đi đâu?” Nàng không thể hỏi trước mặt Roth, nàng rất hiểu hắn.

Tối hôm qua xe của hắn đều để ở đây, thế nhưng không thấy bóng người, hỏi những nữ nhân khác, hắn tối qua đều không đến chỗ ai cả, nói cách khác là không trở về tòa nhà chính này, vậy hắn đi đâu? Roth không thích ai can thiệp vào chuyện của hắn, thế nhưng, nàng rất lo… Tên cảnh vệ nghiêm túc cung kính. Trả lời không đầu không đuôi: “Thật xin lỗi!” Cảnh vệ bình tĩnh xoay người đi không hề dừng lại một giây, tiếng bước chân không nhanh không chậm, lại càng khiến Lana nghi ngờ sâu sắc, tâm rối như tơ vò.

Ba giờ buổi chiều ngày hôm sau, Roger Hopson, tổng tài tập đoàn Hopson, bằng tuổi với Roth.

Hắn thấp hơn so với Roth, tóc bạch kim ngắn mắt lam, khác với Roth tuấn mỹ âm nhu, hắn ôn văn nho nhã, phong cách nhanh nhẹn, luôn mang vẻ mặt hiền lành ôn nhu, bình dị gần gũi, khuôn mặt rất trắng khiến hắn thoạt nhìn có vẻ yếu đuối.

Rất nhiều người nói rằng, hắn và Roth cả hai người đều có xuất thân vững chắc, từ khi sinh ra đã có được mọi thứ, đó là do bọn họ mệnh hảo, thế nhưng, khi khi bọn họ tiếp nhận gia nghiệp không hề thất bại mà càng ngày càng lớn mạnh, đã nói lên thực lực của họ.

“Yến hội mừng sinh nhật Rusty ngươi có đi không?” Roger ngồi trên chiếc ghế xoay đối diện với Roth, chăm chú lắng nghe.

“Có đi” Roth trả lời không nóng không lạnh cho qua loa.

Roger cũng không để tâm, “Hôm qua bà ấy đột nhiên chuyển qua định cư ở Pháp, hơn nữa không muốn cùng DeFils hay Hopson làm ăn nữa, bộ các ngươi gây chuyện ầm ĩ sao?”

“Viết con số tổn thất của ngươi cho ta.” Roth đáp thật bình thản, gián tiếp thừa nhận nghi ngờ của người kia.

Roger bật cười, “Không đến mức như thế, ta chỉ là hiếu kì muốn biết nguyên nhân thôi.” Tổn thất tất nhiên có, hơn nữa không phải là ít, nhưng hắn cũng không muốn đòi bồi thường.

“Không có gì, chỉ là bà ấy nhìn không chịu nổi thôi.” Vẫn một mực tránh nặng tìm nhẹ cho qua, Roth vẫn để vậy không xử lý.

Bọn họ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại có thể xem như người một nhà, nhưng có lẽ do hoàn cảnh sống, nên bọn họ đối với ai cũng đều cảnh giác, tình bằng hữu thì vẫn liên lạc nhưng không nồng nhiệt, có thể tương trợ nhau nhưng lại không thể xen vào chuyện của đối phương.

Roger nghe xong biết hắn không thích nói nhiều, nên nói lãng đi. “Nói chung, dù sao chúng ta cũng là vãn bối.”

“Thật sao? Có lẽ thời đại của bà ta đã qua.” Roth đọc tờ báo trên tay, bình bình đạm đam nói lời khinh miệt, đối với câu nói của Roth, Roger cũng thản nhiên, chỉ nói: “Đừng xem thường bà ấy, năng lực bà ấy không nhỏ đâu.”

“Cho nên y cân nhắc thiệt hơn, mới đi nói rõ ràng với bà ấy.” Trong câu nói của Roth có chút khe hở, Roger vẫn như cũ đi lòng vòng, “Con người đôi khi sẽ xử trí theo cảm tính, đến lúc nào đó sẽ không quan tâm đến cái gì lợi cái gì hại.” Không muốn tranh luận quan điểm với hắn, chỉ liếc mắt, không nói gì thêm.

Roger cũng có lập trường riêng, dù sao hắn biết rằng người có thể đảo ngược Roth vẫn chưa xuất hiện.

“A, Roth… Anseph đâu?” Rảnh rỗi nhìn xung quanh. Roger cảm thấy kỳ quái khi không thấy thư ký riêng của Roth, thuận miệng hỏi.

Roth như đang suy nghĩ gì đó nên lặng im, sau đó đột nhiên xuất ra tia cười lạnh khiến Roger sợ hãi, nói: “Cậu ta đi làm việc.” Roger khó hiểu, nhưng quỷ dị đến mức khó hiểu khiến hắn đứng ngồi không yên, hắn không thể nói dù nửa lời, lưỡng lự, Roger chắc chắn đó không phải là chuyện tốt gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.