Đọc truyện Lược Đoạt (Cướp Đoạt) – Chương 19: Phiên ngoại: Xác minh quan hệ
Ngày mùa đông gần đây tương đối ngắn, mới sáu giờ thôi mà trời đã bắt đầu đen mịt.
Lục trạch là tòa tiểu biệt thự không lớn lắm, lắp đặt thiết bị tương đối gọn gàng lại mang phong cách dương cương, hơn nữa bài trí thỏa đáng, căn phòng này còn làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là vẻ nam tính, trên thực tế quả thực là do hai nam nhân ở.
Lục Hạo Lập cởi chân trần ngồi trên mặt thảm trước TV, tập trung tinh thần vào chơi trò chơi đang thịnh hành vừa mới mua về, ý định giống như thường ngày phải đạt điểm số cao nhất trong lịch sử ghi điểm của trò chơi này, phá vỡ kỷ lục cũ.
Trong bếp truyền ra tiếng xào rau, trong lúc này âm thanh như vậy lại mang cảm giác đặc biệt ấm áp, có cảm giác gia đình.
Mà Lục Hạo Lập đang chơi trò chơi vào lúc cao trào, chuông điện thoại reo rắt vang lên, Lục Hạo Lập đầu tiên là nhìn lướt qua Roth đang bận rộn trong bếp, sau đó ném máy trò chơi trên tay qua một bên rồi bắt máy, “Uy, ai vậy?”
“Lục tiên sinh, ngài khỏe.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam tính cũng không phải là giọng xa lạ gì, đó một trong những cảnh vệ của Roth. Lục Hạo Lập muốn hỏi hắn có chuyện gì, hắn đã mở miệng nói trước: “Sau một tuần nữa là sinh nhật của thủ lĩnh, tôi chỉ muốn nhắc ngài một chút mà thôi.”
Lục Hạo Lập nói đã biết sau đó cùng hắn hàn huyên mấy câu liền cúp điện thoại, vô thức liếc qua lịch vạn niên trên chiếc đồng hồ điện tử … bảy ngày nữa là sinh nhật Roth.
Sinh nhật… năm nay phải làm thế nào nhỉ? Đi lại ngồi trên ghế salon, Lục Hạo Lập bắt đầu bực bội suy nghĩ, một tay nâng lên xoa rối tung cả mái tóc, con mắt lại một mực nhìn Roth, y càng nghĩ càng không biết Roth muốn thứ gì.
“Đừng chơi nữa, mau đến đây ăn cơm.” Roth bưng món cuối cùng đặt trên bàn ăn liền kêu y một tiếng, đem chén đĩa buông rồi xoay người trở lại bếp rửa tay.
“A, biết rồi.” Lục Hạo Lập lấy lại tinh thần đáp một tiếng, gãi gãi cái gáy buồn rầu bực bội, đứng lên giãn lại gân cốt, sau đó tạm thời gác mọi chuyện lại rửa tay ăn cơm.
Dùng xong bữa tối, mặc dù Roth nhất quyết đuổi y ra khỏi bếp, như Lục Hạo Lập vẫn kiên trì muốn phụ hắn rửa chén, rửa xong liền cùng nhau ngồi ở phòng khách xem chương trình mới quốc tế.
Rót ly rượu vang đỏ vừa uống vừa nói chuyện, sau đó đi vào phòng tắm rửa, sấy khô tóc, xong xuôi cũng đã đến 12 giờ.
Cái chăn bông ấm cúng trên giường, Lục Hạo Lập rúc người vào bên trong, từ chỗ của y có thể nhìn thấy tuyết rơi rơi ngoài cửa sổ. Cảnh tuyết rơi vô cùng đẹp, nhưng cảnh hoa tuyết rơi lúc giữa đêm gây cảm giác thê lương, Lục Hạo Lập nhàm chán nhìn vô định, cho đến khi Roth hạ màn cửa sổ.
Khóa chặt cửa sổ, Roth nhấc một góc chăn lên nằm xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn ấm đấp lên người ngang người cả hai, nói chúc ngủ ngon với Lục Hạo Lập xong thì nâng tay mở ngọn đèn nhỏ ấm áp nơi đầu giường, rồi nằm ngủ bên cạnh Lục Hạo Lập.
Tuyết vẫn từ từ rơi, nhưng một tia rét lạnh cũng không thể tiến vào căn phòng của cả hai.
Trên vách tường vang lên tiếng tí tách đều đặn, Lục Hạo Lập chuyển người hướng mặt vào vách lưng dựa vào Roth, không buồn ngủ nên lẳng lặng mở hai mắt, nghênh hai lỗ tai nghe âm thanh phía sau lưng, y biết Roth nhất định cũng không ngủ được.
Quả nhiên, một lúc lâu sau Lục Hạo Lập liền cảm giác có người nhẹ nhàng chạm vào mông y, lớn mật vuốt ve y, cùng nhau từ ngày hôm ấy, Roth lại bắt đầu hướng y cầu hoan.
Vết thương cùng đau nhức cơ thể từ lần quá độ dục vọng lần trước đã khỏi hẳn, mấy ngày nay Roth thường sẽ hữu tâm vô tâm có những động tác khiêu khích, ban đêm trên giường lại như vô tình vuốt ve nơi mẫn cảm của y, nhưng Lục Hạo Lập đều làm bộ như không biết giả vờ ngủ, mà y làm như vậy thì Roth cũng không dám khư khư cố chấp tiến công.
“Anh ngủ rồi sao?” Roth khẽ nâng người từ phía sau ôm lấy Lục Hạo Lập, ngực thiếp đến gần lưng y, bao lấy cánh tay của y đồng thời hôn lỗ tai y. Dùng giọng rất từ tính khẽ nói với y: “Đêm nay tôi muốn, cho tôi được không?”
Ngữ khí vừa nghiêm túc vừa câu dẫn khiêu khích, Lục Hạo Lập nằm đối diện với vẻ mặt quan ái ôn nhu của Roth, nhìn đôi mắt băng lam thâm thúy của Roth khiến y thấy được sự quý trọng cùng ái tình sâu sắc.
Không chớp mắt nhìn sâu đôi mắt lam đồng, ngũ quan kiên quyết của Lục Hạo Lập từ từ cũng dần hiện ra nét nhu hòa.
Thở dài bất đắc dĩ, Lục Hạo Lập chậm rãi nâng tay phải vuốt bên má Roth xuống mái tóc dài rồi vén sau tai hắn, động tác vuốt ve nhẹ nhàng lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo kia, cuối cùng nắm cằm của hắn, vươn cao đầu hôn lên đôi môi bạc, hôn rất chậm rất nhẹ nhàng…
Ngón tay chạm vào đôi cánh hoa của chính hắn còn đang vươn hương vị Lục Hạo Lập, Roth si ngốc nhìn y, rồi dần thả lỏng một nụ cười kinh diễm khiến người khác thất thần, nhanh chóng xoay người áp lên người Lục Hạo Lập, hai tay giữ lấy đầu y che lấy đôi môi y, cuồng dã đoạt lấy ngọt ngào trong miệng y như trời hạn gặp mưa.
“Ân…..” Chủ động ôm lấy nam nhân đang áp lên người mình, Lục Hạo Lập đóng chặt hai mắt, nghiêng đầu cảm thụ trận kích hôn đầy bá đạo của Roth, xâm nhập vào trong cướp lấy linh lưỡi cũng biểu thị công khai dục vọng say mê của Roth đối với y.
Đến khi cả hai đều không cách nào hô hấp Roth mới rời khỏi môi y, đôi mắt như tỏa nhiệt lan tỏa khiến khuôn mặt anh tuấn nhuộm màu đỏ, ẩn nhẫn đặt những nụ hôn nhẹ khẽ lên khuôn mặt y, rồi mới đối với y cười tà nịnh, cả thân mình tiến vào chăn!
“Cậu làm gì!?”
Khí tức từ vững vàng dần trở nên rối loạn, mắt Lục Hạo Lập nhìn Roth đột nhiên tiến vào trong chăn nằm trước ngực y, nắm lấy cái chăn đang vắt ngang vai che đi tầm nhìn của hắn, ngay khi hắn đang muốn nhấc chăn lên thì y mới hiểu, cảm giác Roth nhấc cao áo ngủ của y, tiếp theo đó là một trận ôn nhuận nóng ẩm giam cầm ngực phủ lên tiểu tiêm nhuyễn nhuyễn ──
Đèn ngủ ánh sáng ái muội, người có ánh mắt màu lam trên giường lớn nằm phủ lên một nam nhân.
Khuôn mặt anh khí dương cương ẩn nét hồng bất thường, lớp chăn dưới vai che khuất bàn tay đang không ngừng càn quấy, ngay nơi cao cao của lớn chăn kia có thể thấy được có người đang làm chuyện vô lễ với ngực của y, khiến lòng ngực y căng cứng liên tục phát ra tiếng rên rỉ.
Đôi môi phủ lên nụ hoa của Lục Hạo Lập mà mút nhẹ, Roth tựa vào ngực y dùng đầu lưỡi duyệt hôn nhũ hoa của y vẽ lộng, đem nhũ đầu chọc người yêu thương kia thấm ướt rồi tiếp nhận nó vào miệng, trước tiên là nhẹ nhàng hấp tự từ tỉ mỉ gây chút đau, ôn nhu liếm, sau đó dần dần hút với lực đạo nhanh hơn…..
“… Ân… Roth… Ách ân…”
Lục Hạo Lập hé mở đôi môi mà nỉ non tên Roth, không thể kiềm lòng mà lần dưới chăn ôm lấy cổ Roth, khuôn mặt nghiêm nghị dần thấm tính dục *** mỹ, tiểu điểm kia do được chiếu cố rất nhanh sung huyết trong miệng nam nhân, để càng được nam nhân sủng ái yêu chiều.
Liềm nén tiếng thở dốc trong không khí xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, hương vị *** càng lúc càng nặng. Lục Hạo Lập dưới thân Roth dần khoái cảm tỏa khắp người, không thể phản kháng mà dần rơi vào bể dục sa đọa…. Mãi cho đến khi đôi nhũ kia bị Roth hôn duyện đến mức phát đau, nhưng vẫn xem nhẹ chỉ muốn được hưởng càng nhiều khoái cảm, chìm đắm trong ngọn lửa ***, thần sắc của y cũng dần trở nên bất mãn.
“Ngô……”
Một lúc sau, Lục Hạo Lập phát hiện Roth vẫn hàm trụ hôn ngực phải của y, y cuối cùng mất kiên nhẫn mà nâng tay kéo Roth vùi vào bên trái, nâng lưng để quả hồng kia tiến cận bên môi hắn, rồi mới nhắm mắt khuôn mặt hưng phấn chờ mong.
Khí tức nóng ẩm như đói khát vây quang nhũ tiêm đang vươn cao, Lục Hạo Lập không khỏi muốn đã lâu càng thêm mà run rẩy, nhưng khi y tưởng nhớ sự nóng ấm phủ lên ngực trái thì nó lại mất đi hơi ấm, hơi ấm ác ý kia lại quay về hôn duyệt nhụy hoa bên phải vừa đau vừa thỏa mãn, còn đối với tiểu hồng điểm bên trái kia thì lại không muốn vương vấn.
“…. Roth…. Ngứa….” Không thể kiềm chế mà nhấc lên một góc tấm chăn, Lục Hạo Lập hạ thấp tầm mắt nhìn vào trong, đôi mắt đẫm ướt mang đầy nét nhẫn nại phóng đãng, hi vọng được nhiều hơn thẹn thùng hô khẽ: “…..Tôi bên này…. Ngứa….”
“Ngứa?” Vẫn cố chấp mút sâu lấy tiêm nhũ đang trương lên đến mức muốn xuất huyết, Roth lưu luyến không muốn rời nó chỉ hôn lên nó, kích động tham lam liếm xuống, hỏi: “Ngứa như thế nào?”
“…..ÂN……” đáp khẽ hùa theo, tay Lục Hạo Lập bất quá thân cường liệt đòi hỏi, đỉnh cao ngực khiến ngực trái nâng lên rồi áp tiểu nhục đáng thương kia lên trước mắt Roth, khẩn thiết kêu lên: “… Roth… nơi này……”
Bên trái của Lục Hạo Lập luôn luôn nhạy cảm hơn so với bên phải, đó là do Roth từ trước đến nay bất công sủng ái mà tạo thành. Nhưng hôm nay nhũ phải đã được Roth yêu thương kéo dài, bên trái đến chạm cũng chưa được chạm qua, nó bị vắng vẻ thì sao có thể chịu nổi.
“Cái gì?” Cố ý lờ đi ám chỉ của Lục Hạo Lập, Roth phải dùng hết lý trí để ngăn cản bản thân bị lôi kéo đến nơi hấp dẫn mê người kia, hai tay ấm nóng của hắn đag ngao du khắp toàn thân Lục Hạo Lập, tùy ý cách quần ngủ mà khẩn cấp vuốt ve đùi, lại cúi đầu dùng đầu lưỡi thành kính hôn nhẹ lên thân thể y, nhưng tuyệt nhiên không chạm vào điểm hồng bên trái cần an ủi kia.
“…. Ngô…. A…..” Lắc đầu suyễn kêu, tay vô lực nắm hai bên, cảm giác luống cuồng buồn bực tích tụ trong lòng ngực Lục Hạo Lập gào hét, quần áo bị Roth vừa kéo vừa cởi, thân thể dưới kỹ xảo vuốt ve của Roth càng cảm thấy thoải mái cùng cực, nhưng như vậy lại càng trở nên lo lắng.
“…. Anh muốn thế nào…..” Khóa ngồi trên người ngang thắt lưng của Lục Hạo Lập, Roth đem hết tất cả chăn nệm ném hết xuống giường, tiếp theo lấy ngón tay ấn lên vùng cơ thể xung quang nhũ tiêm bên trái của y, thanh âm mị hoặc hỏi Lục Hạo Lập: “Anh muốn tôi làm gì nào?”
Ngón tay càn quấy vẽ loạn trên vừng ngực, khát vọng được yêu thương càng kéo dài càng căng thẳng, cùng lúc đó thì chạm vào vùng trung tâm của anh quả màu hồng kia, khiến lý trí còn lại của Lục Hạo Lập như sụp đổ.
Không cách nào khống chế được nữa mà bắt lấy tay Roth đang trêu đùa, Lục Hạo Lập nghiêng đầu tránh nhìn vào ánh mắt Roth, toàn thân đỏ ửng đầy dục vọng nồng đậm, y mê muội mà kéo tay Roth chạm vào nhũ tiêm đang cần tắm tưới kia, tiếng hứ khẽ mong manh: “….. Roth…. Roth…..”
Nhìn chằm chằm nam nhân quần áo không chỉnh tề cùng khuôn mặt đầy dục vọng, trong mắt Roth nổi hỏa mãnh liệt, ngón tay trái thuận theo yêu cầu mà xoa nhẹ ngực trái kiều đĩnh của y, tay phải phủ dần lên má của y, hỏi đi hỏi lại như lời chú: “Muốn tôi sao?”
Má hồn lên giương mắt nhìn Roth đang nằm trên người mình, Lục Hạo Lập giống như trải qua sự chiếu ròi của bảy sắc màu, thâm tình trong mắt Roth mãnh liệt càng khiến ngọn lửa trong nội thể y càng cháy càng lớn, thúc đẩy y phải nâng môi bày tỏ: “…. Muốn…. Tôi muốn….”
“Vậy, anh muốn tôi làm thế nào?”
“….. Muốn….. chạm vào tôi…. Roth…..” Ánh mắt như con rối trong mê mang mà nói, Lục Hạo Lập nôn nóng trèo lên người Roth, toàn thân mỗi chỗ đều khát cầu được Roth vuốt ve, mà câu trả lời của y là câu mà Roth mong chờ nhất, cũng kết thúc quá trình dày vò đầy bất mãn của hai người.
Môi nam nhân cùng y chặt chẽ thiếp vào nhau, đến khi hôn đến cơ ngực của y, Roth dùng hàng răng cắn nhẹ trên nụ hoa của Lục Hạo Lập, khi đem toàn bộ cuốn vào thì dùng đầu lưỡi xoa nắn nó, quyến ái trước ngực Lục Hạo Lập đồng thời vươn tay tiến vào quần của y, qua lớp vải mà vuốt ve nam tính kiên ngạnh đang bị quần bó lấy.
“Ân…. Ân….” Lục Hạo Lập chìm trong khoái cảm trôi nổi vô định, hoàn toàn thất thần xụi lơ trên giường mặc cho người ta bày bố, mặc cho Roth theo trên người y dần ngồi chồm hỗm bên chân y, tay linh hoạt cởi quần dài của y …………….
Quần nhỏ màu xám giữa có phần nam tính đang ngẩng cao đầu quật khởi, trên lớp vải dệt có một chút dịch thể ẩm ướt dính thành một mảng, cảm giác rõ ràng là muốn hung hãn xông ra.
“Khi anh hưng phấn, quần liền ẩm thấp.” Đầu ngón tay gảy gảy rên đỉnh dục vọng của y, Roth thầm thì bên tai quấn lấy Lục Hạo Lập, rồi mới nghiêng thân nằm bên cạnh thân y, hai người mặt đối mặt đem hắn quần bó cởi ra……
“… Roth… A… Ân…” Tính khí được giải phóng càng phát ra sảng khoái, Lục Hạo Lập tiếp nhận ánh mắt đầy *** của Roth, hai cánh tay vươn từ khoảng không không khắc chế mà ôm lấy hắn, đầu nâng đến gần hắn, hai mắt khép hờ nâng cằm tự nguyện chờ đợi một nụ hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi tìm kiếm đôi môi đối phương.
“Đừng chỉ hôn!”
Chịu không nổi động tác dụ hoặc của y Roth muộn rống một tiếng liền ngoan độc hôn y, “Cướp lấy” chiếc lưỡi hồng câu nhân kia mút lấy nó, một tay kéo áo ngủ của chính mình, đồng thời tay kia làm động tác nhanh, linh hoạt chà xát phần nam tính của Lục Hạo Lập mà miết nhẹ…. Nhanh dần, ái dịch từ phân thân của y đầy trên tay Roth….
“Hô…. Hô….” Lục Hạo Lập còn chìm đắm trong cơn cao trào hít khí thở, thân mình sau khi bắn tinh sẽ nhuyễn đi thiếp vào vòng ôm của Roth, cảm thụ bàn tay Roth vuốt khẽ sau lưng y.
Khi y cảm thấy thoải mái mà dần buồn ngủ, thì một ngón tay đâm thẳng vào hậu huyệt của y, xâm chiếm sâu vào vực thẳm kia. Lục Hạo Lập choàng tỉnh dậy, nhưng Roth nhanh chóng dùng tay ôm lấy y môi hôn an ủi, ôn nhu hống y thả lỏng, mắt khép lại mở thân tiếp nhận xâm nhập của dị vật.
Nhẫn nhịn cơn đau trướng của hạ thân trước tiên dùng ngón tay khuếch trương dung đạo mềm mại của Lục Hạo Lập, Roth từ từ trừu động nhẹ, bảo đảm có đủ khe hở mới duỗi một lóng tay đi vào, vừa dùng hai ngón tay tiến vào tiểu huyệt của y vừa dùng ái ngữ thầm thì bên tai y, thà…. Bản thân mình khó chịu chứ không muốn giống như lần trước mà gây thương tổn cho y.
Đợi đến khi nội thể của Lục Hạo Lập có thể dung nạp ba ngón tay cùng lúc, Roth đã sớm toàn thân đổ mồ hôi, cường thế ngăn chặn dục vọng là thống khổ đến mức nào.
“… Tôi muốn đi vào….” Đem y ngã vào đầu giường, Roth khiến hai đùi y phải giải khai, cường ngạnh to lớn kia đặt trước hậu huyệt khít chặt của Lục Hạo Lập, vừa dò dò huyệt khẩu của y vừa dùng ánh mắt hỏi y, rồi mới tiến vào…. Mặc cho tình huống thế nào cũng chỉ đĩnh thắt lưng về phía trước, phân thân thô tráng một tấc một tấc tiến vào…. Dùng y kết hợp làm một.
“A…..” Hai tay cấu vào bả vai Roth, tiếng Lục Hạo Lập thoát phá thể hiện tư vị vui sướng cùng khó chịu, hậu huyệt cảm nhận tồn tại của Roth, tính khí quá lớn tiến vào khiến y cảm thấy đau đớn như lại càng theo cường kịch kích thích.
Một khi tiến vào nội thể nhu nhuyễn nóng ấm của Lục Hạo Lập, phân thân của Roth liền bị khoái cảm cực độ khiến thân thể như yên tiêu vân tán, chỉ còn sự cuồng bạo đòi chiếm lấy, phấn lực trừu sáp chèn vào, ân hành nặng nề mà tiến vào vực thẳm tiểu huyệt của y.
“…. Ân… A….. Ân…..” Dưới thế công xâm lược nhanh cường mãnh của Roth mà hô hấp khó khăn, Lục Hạo Lập không cách mà thừa nhận kích thích mãnh liệt mà khóe mắt hồng lên, rồi ờ sau cổ Roth mà móng tay đâm sâu cào trên lưng hắn dẫn ra tơ máu đỏ, trở thành dấu vết cho trận tình cảm mãnh liệt này.
Khoái cảm ở trong cơ thể mà tàn phá bừa bãi, Roth cùng Lục Hạo Lập khẩn cấp ôm lấy đối phương mà chìm vào dục vọng, một trận rồi một trận, hình thức bất đồng mà thô lỗ.
Dục hỏa hung đúc khiến Roth càng động càng nhanh, càng động càng cuồng, Lục Hạo Lạp chủ động nâng đùi quấn quanh thắt lưng Roth, ôm cổ hắn không thể chống đỡ nổi sự chuyển động, trong cơn nhục dục ăn mòn lý trí càng biểu hiện sự hấp dẫn mê người, mỗi một biểu tình mỗi một câu rên rỉ đều khiến Roth thần hồn muốn phát điên.
Cuối cùng, Lục Hạo Lập hét lên đạt đến cực đại điên phong, khi hắn phun ra dục dịch khiến hậu huyệt co thắt, đột nhiên một cổ dịch nóng hổi khó có thể tả phóng thẳng vào trong nội thể của y…..
Sáng sớm, ánh mắt mùa đông xuyên qua màn cửa tiến vào phòng ngủ, chiếu sáng không gian xung quanh.
Chậm chạp mở mắt ra, Lục Hạo Lập nhập nhèm mơ hồ nhìn sang người nam nhân đang ngủ bên cạnh, không khỏi cong nhẹ khóe môi.
Mái tóc mềm dài đen mun tản trên gối, khuôn mặt trắng nõn tuấn dật mang theo thỏa mãn cùng bình an, khóe môi mỹ lệ khẽ cong nhẹ, khí chất đông lạnh lại mang chút ôn hòa, hai đôi tay cùng tay Lục Hạo Lập mười ngón giao nhau kéo vào lòng, phảng phất một loại thủ hộ kể cả trong giấc mộng cũng không nguyện ý buông ra.
Lục Hạo Lập nhìn hắn một lúc lại nhớ đến trận hoan ái tối qua, bản thân y thì nửa mê nửa tỉnh, còn Roth gần như bận rộn hồi lâu giúp y tắm rửa sấy tóc, có thể bởi vì vậy mà hôm nay Roth mới dậy tương đối trễ.
Xua đi cơn buồn ngủ, Lục Hạo Lập cẩn thận không đáng kinh động mà đem tay mình rút ra khỏi lòng bàn tay Roth, bữa sáng bình thường đều do Roth chuẩn bị, hôm nay ngẫu nhiên y cũng nên giúp một bữa nhỉ, chiên cái trứng hẳn cũng không khó lắm.
Khi hai tay Lục Hạo Lập rút ra, Roth như cảm giác được mà lông mi khẽ động nhíu lại, thần sắc bất an hiện lên khuôn mặt hắn, mặc dù vẫn lãnh đạm lại phá hủy cảm giác bình thản lúc này.
Chú ý đến biểu hiện biến hóa nhỏ kia của Roth, Lục Hạo Lập rút tay ra nhưng không lập tức đi ngay, y nhìn Roth, thầm than nhẹ một tiếng.
Vẫn không đủ để khiến hắn an tâm? Lục Hạo Lập ngồi nửa người, duỗi đầu ngón tay của bàn tay phải cẩn thận vuốt lên mặt Roth, khẽ nhu lông mi nhíu lại của hắn, khiến hắn dần giãn ra, cuối cùng dùng một nụ hôn nhẹ triệt để trấn an cảm xúc xao động của hắn.
Cầm lắm quần áo mà Roth đã chuẩn bị trên cạnh giường mặc vào, Lục Hạo Lập kéo lại chăn rồi rón rén mở cửa xuống lầu.
Thời gian cũng thật kỳ quái, nó khiến một con người thay đổi thậm chí thay đổi rất nhiều là khác, Lục Hạo Lập hoàn toàn không nghĩ đến, y chỉ là khác ngày thường một chút nhấc rời đi trước khi Roth tỉnh lại, lại mang đến nỗi khủng hoảng cho Roth.
Kỳ thật, giữa bọn họ, ai mới là người không thể bỏ đi mọi chuyện trước? Khi y bị Roth vội vàng lao xuống lầu tìm kiếm rồi ôm chặt lấy, Lục Hạo Lập đã nghĩ như vậy, sau đó như u mê đi.
Nâng hai tay lên ôm chặt Roth, Lục Hạo Lập cảm nhận nhịp tim đập dồn dập trong ***g ngực hắn, nghe nhịp tim hắn cùng với giọng hắn, Lục Hạo Lập lại nghe thấy lời nói áy náy cùng lo lắng bất an của hắn.
Vuốt nhẹ lưng hắn, tâm Lục Hạo Lập cũng cảm giác co rút đau đớn như Roth đang trải qua, có phải bởi vì y trước kia quá vô tình lạnh lùng hay không, cho nên khiến Roth cứ mãi bị bóng tối u ám không thể tiêu trừ kia? Khiến hắn luôn trong trạng thái bất an lo sợ, để khi dù cả hai bên nhau thì vẫn mang tâm trạng hèn mọn cũng kinh sợ mọi thứ.
Roth trước kia là người cuồng ngạo tự phụ, bây giờ đối mặt với tình cảm của cả hai, lại không một chút tự tin. Lục Hạo Lập dẫn hắn đi vào góc chết, khiến bây giờ Roth không thể tự mình mở ra gông xiềng vây quanh hắn.
“Không cần rời khỏi tôi…” Lời thỉnh cầu suy yếu mà khe khẽ, Lục Hạo Lập vẫn nghe được, nhưng y cũng chỉ có thể dùng sức ôm lấy Roth không nói lời nào, y biết dù y có nói nhiều hơn đi nữa, có đáp ứng nhiều hơn nữa, Roth cũng không thể mở lòng thấu hiểu.
Tìm một chìa khóa, cởi bỏ xiềng xích trong nội tâm Roth, nếu không mở được, thì cứ như vậy… chém đứt nó đi.
Lục Hạo Lập đi đến trước cửa lớn vừa mang giày vừa nói với Roth đang ngồi dùng máy tính trên salon: “Tôi đi ra ngoài có chút chuyện.”
“Tôi đi lấy chìa khóa xe.” Lập tức tắt máy tính, Roth đứng dậy chuẩn bị đến tủ bên cạnh cầm chìa khóa, lại nghe Lục Hạo Lập nói với hắn rằng: “Không cần, tôi tự mình lái xe đi được rồi.”
Tự mình? Roth kinh ngạc nhìn Lục Hạo Lập, đây là lần đầu tiên a, từ sau khi bọn họ cùng ở bên nhau, hắn bị bỏ lại.
“Anh muốn đi đâu?” Roth vắt một tia cười, tận lực dùng ngữ khí thoải mái nói: “Tôi với anh cùng đi, hai người đi sẽ có bạn…”
“Mua chút đồ, tôi sẽ nhanh trở về, tự mình có thể đi được.” Mong chờ hắn, Lục Hạo Lập dễ dàng thấu hiểu nụ cười kia của Roth đang cất giấu sự bất an, y lần này không muốn Roth đi theo.
Bởi vì, y muốn Roth hiểu rõ, y sẽ trở về. Cho dù y có đi đến nơi xa đến đâu, cho dù y có một mình đi thật xa, y nhất định sẽ trở về, sẽ không vứt bỏ hắn mà lẩn trốn.
Đầu cúi thấp im lặng, biểu tình Roth thật u ám rất rõ ràng là không muốn đồng ý, nhưng cũng không dám phản bác quyết định của Lục Hạo Lập.
“Tin tưởng tôi.” Bước đến bên hắn, Lục Hạo Lập một tay ôm cổ hắn cười nói: “ Là nam tử hàn nói một… không …hai, cậu đừng có như ông cụ lề mề hoài nghi tôi.” Tay ôm lưng Lục Hạo Lập, sau một lúc Roth thở dài phiền não, giọng nặng nề lẩm bẩm nói: “Vậy anh sớm trở về, đừng về quá muộn.”
Tay phải kéo đầu Roth tựa lên vai mình, Lục Hạo Lập đan năm ngón tay theo mái tóc hắn, hy vọng nương thân thể ôm nhau, chia rẻ nhau nhiệt độ cơ thể cũng như chút dũng khí của bản thân. Y đã suy nghĩ, y biết rõ sinh nhật lần này, phải đưa món quà gì cho Roth.
Nhẫn tượng trưng cho sự sở hữu cùng ràng buộc, cũng như lời hứa hẹn, nhưng quan trọng nhất, có lẽ chúng còn mang đến sự tin tưởng.
Lái xe đến khu phố nổi tiếng, nơi đây có tiệm trang sức cao cấp, mà Lục Hạo Lập lại muốn một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.
Đỗ xe xong bước vào cửa hàng xa hoa, Lục Hạo Lập không để ý đến biểu tình của người nhân viên đang tràn đầy kinh ngạc khi y nói muốn một cặp nhẫn nam, còn nói với nhân viên, sau khi làm xong phải khắc trên cặp nhẫn đó tên của y và Roth.
Cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất, chọn một kiểu nhẫn độc đáo, tất cả đều thuận lợi xong xuôi, thế nhưng, Lục Hạo Lập lại gặp một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó chính là, y không có tiền!
Đứng trước máy ATM, Lục Hạo Lập nhìn con số hiển thị trên màn hình mà sợ run, có rất nhiều tiền, nhưng số tiền này tất cả đều là của Roth, tuy nhiên lại tồn tại dưới danh nghĩa tên y.
Nếu dùng tiền Roth mua đồ cho hắn, như vậy cũng không ổn lắm a? “Gặp xui xẻo, xúi quẩy!” Ngồi trên xe đóng cửa lại, Lục Hạo Lập nhìn trong ví tiền tấm chi phiếu cùng một ít tiền mặt. “Sớm biết như vậy khi đó sẽ không đem hết toàn bộ tiền cho Kỳ, mình bây giờ, hai mươi vạn cũng không có.”
Quay cửa xe xuống, Lục Hạo Lập tìm điếu thuốc trong xe đốt hút, vừa hút thuốc vừa nhìn người đi đường náo nhiệt.
Hay gọi điện thoại cho Điệp Huyết nói bọn họ góp tiền cho mượn? Cái này cũng không tốt…
Đám cảnh vệ của Roth cũng hơi hồ đồ, hay mượn bọn họ? Chỉ sợ không đầy nửa phút Roth đã biết chuyện này.
Trái lo phải nghĩ, suy nghĩ một lúc, Lục Hạo Lập cảm giác y ngoại trừ việc cướp ngân hàng ra thì không còn biện pháp nào trong vòng năm ngày kiếm được hai mươi vạn, a, còn có mười vạn tiền cọc trước đó dùng thẻ tính, tổng cộng là ba mươi vạn.
Lục Hạo Lập bực bội trảo trảo tóc, dập tắt thuốc, khởi động xe đang tính chạy đi thì, một thiếu niên nhẹ nhàng linh hoạt đội mũ chạy ván trượt lướt qua xe y, Lục Hạo Lập mơ hồ thấy tờ giấy quảng cáo trong tay thiếu niên, người thắng được bốn mươi vạn.
“Thằng quỷ nhỏ!” Lục Hạo Lập vội vàng hô một tiếng, khi nó quay đầu lại thì ngoắc ngoắc ngón tay với nó, thiếu niên cũng rất phối hợp trượt lại bên cạnh y, dựa vào cửa xe hỏi Lục Hạo Lập: “Tiên sinh, chuyện gì vậy?”
“Trên tay mày là cái gì vậy?”
Thiếu niên đưa tờ quảng cáo cho Lục Hạo Lập, nói: “Thi đấu đua xe, hằng năm đều tổ chức một lần.” Lục Hạo Lập nhìn tờ quảng cáo, bực bội biến mất lộ qua nụ cười, thì ra là đua xe hạng nặng a, sở trường của y chính là nó nha.
Thi đấu năm ngày, một ngày ba trận, hai người mạnh nhất sẽ đua vòng chung kết ngay ngày thứ năm, người thắng giải được nhận số tiền mặt là bốn mươi vạn.
“Bây giờ ghi tên đăng ký còn kịp?” Lục Hạo Lập hỏi thiếu niên, đồng thời tìm địa chỉ ghi danh.
“Ngày mai thi đấu, tiên sinh anh muốn ghi danh thì phải nhanh lên, một giờ nữa là hết hạn ghi danh rồi đó.”
“OK, cảm ơn a, cầm lấy mua nước uống.” Tiện tay đưa một ít tiền cho thiếu niên, Lục Hạo Lập giẫm chân ga hăng hái phóng đi, không hề trì hoãn.
Thiếu niên nhìn tiền trong tay, mơ hồ gãi gãi đầu, sau đó trượt ván rời đi.
Trước kia cho đến bây giờ đều không cảm thấy căn phòng này quá rộng, nhưng hiện tại, Roth cảm thấy nó thật sự rất rộng, rộng đến đáng sợ.
Nhà ăn trống trải, một người, một bàn thức ăn, y hôm nay lại không trở về, ăn cơm một cách máy móc như nhai sáp, Roth thật sự nuốt không trôi mà buông bát đũa, ánh mắt trống rỗng mờ mịt nhìn vị trí đối diện không bóng người kia, cũng món ăn mà Lục Hạo Lập yêu thích.
Đã qua bao lâu rồi? Y cứ như vậy mà buổi sáng hơn sáu giờ thì ra ngoài, buổi tối nửa đêm mới về, trở về tắm rửa xong liền ngã người lăn ra ngủ, không nói câu nào.
Roth tự giễu động khóe môi, hắn nên cảm thấy may mắn, ít nhất Lục Hạo Lập còn không có ở bên ngoài qua đêm, chỉ là… từ nay về sau sợ khó tránh khỏi, hay nói là, hoặc ngày nào đó, y sẽ đi mà không trở lại….
Lúc này sự yên tĩnh quá mức khủng bố, khủng bố nhất là khi Roth tưởng tượng nếu Lục Hạo Lập thật sự không về nữa, hắn sẽ cả đời cô độc ôm nỗi nhớ chờ đợi ở đây, cho đến chết… cũng vẫn chờ.
Có chút hoảng hốt ngồi vào đàn dương cầm, mười đầu ngón tay Roth lướt trên phím đàn, dùng tiếng nhạc xua đi sự yên tĩnh khiến hắn không thở nổi.
Kỳ thật, hắn không muốn chờ đợi. Hắn muốn chính là cũng đi bên nhau tiến lên, cũng bên nhau lùi về, cùng nhau đối mặt, hắn muốn chất vấn can thiệp, thế nhưng, thật sự không có lòng tin.
Lục Hạo Lập yêu thích sự phấn khích, khát vọng cuộc sống vô cầu vô thúc, hắn sợ hãi bản thân mình trở thành sợi dây ràng buộc vướng víu y, sợ hãi sẽ bị vứt bỏ.
Huống chi, hắn đã từng làm ra nhiều chuyện với y, còn có thể lấy gì để chất vấn y….
Nếu như tiếng đàn thể hiện tâm tính người đàn, giờ phút này âm nhạc lẩn quẩn trong phòng, chính là khúc mê võng buồn bã của Roth, rất trầm, rất thương tâm.
Bước khe khẽ tiến vào phòng, Lục Hạo Lập rất cẩn thận tránh đánh thức người đang ngủ trên giường, y đến tủ quần áo lấy đồ thay, tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy rất khẽ, Roth mở mắt, đôi mắt thanh minh chứng tỏ hắn chưa từng ngủ qua. Rồi khi Lục Hạo Lập sắp đi ra, hắn lại nhắm đôi mắt lại.
Lục Hạo Lập lén lút tiến lại gần giường, thật cẩn thận đem cánh tay quấn băng giấu vào trong tay áo, sau đó bấm vào nút mở khóa của thiết bị trên tay…..
Hai mươi tin nhắn chưa đọc, đều từ một người: Roth
Nhìn chiếc xe dưới sân, sợ không tự chủ được mà bấm mở thiết bị trên tay, Lục Hạo Lập cố gắng. Y giờ đây xem nhẹ việc này, y không cần nghĩ cũng biết Roth nhất định đang nổi điên cũng như mien man suy nghĩ.
Nhìn vào nam nhân đang ngủ bên cạnh, Lục Hạo Lập nhẹ nhàng nằm xuống, nắm lấy tay hắn, nỏi khẽ bên tay hắn một câu: “Tin tưởng tôi.”
Roth chưa tỉnh, nhưng hàng lông mi run rẩy, Lục Hạo Lập nhìn thấy, nhưng y cũng chỉ có thể im lặng nằm sát vào Roth, nhắm mắt lại.
Ngày mai là sinh nhật Roth, cũng là ngày quyết đấu, chỉ cần qua hết ngày mai, Roth sẽ thoát khỏi u mê.
Nghĩ đến việc mang đến cho Roth một sự ngạc nhiên, Lục Hạo Lập lộ ra ý cười nhẹ.
Hai nam nhân biểu tình bất đồng, cùng nằm trên giường, kì dị mà không hòa hợp với không khí bất đồng vây quanh trong chiếc ***g của hai người.
Buổi chiều bốn giờ, Lục Hạo Lập cầm tiền mặt đến cửa hàng trang sức kia, đúng hạn đặt hàng, bọn họ hôm nay sẽ giao nhẫn cho y, thế nhưng…
“Cái gì? Còn chưa xong?” Lục Hạo Lập nhíu mày nhìn người nhân viên đang rối rít xin lỗi nói: “Tôi đã nhấn mạnh rằng tôi cần nhẫn trước 12g đêm nay, em gái a’, em quên rồi sao a?”
“Thật sự xin lỗi!” Nhân viên cửa hàng lại cúi người, chân thành xin lỗi, sau đó giải thích: “Bởi vì người thiết kế của chúng tôi làm sai nên có chút chậm trễ, nhưng tối nay chúng tôi nhất định hết sức mình để giao nhẫn cho ngài.”
Hết sức? Lục Hạo Lập kéo căng thần kinh, nói: “Có ai làm ăn như vậy chứ?”
“Thật sự rất khó xử…” Nghe nhân viên cửa hàng liên miên bất tận xin lỗi, Lục Hạo Lập xoay người, dặn bọn họ nếu nhẫn làm xong phải gọi điện thoại cho y sau đó mở cửa đi ra ngoài, nghĩ thầm nếu không kịp cũng hết cách, thúc giục cũng vô dụng, cùng bọn họ dây dưa không bằng về nhà trước, lúc này về nhà vừa lúc có thể dùng cơm tối.
Mấy ngày nay ăn thức ăn nhanh khiến Lục Hạo Lập thật sự khó chịu, so với thức ăn Roth nấu, thì đúng là không phải thức ăn cho người mà.
“Nhìn tôi làm gì? “Vừa nói vừa đem thức ăn tống vào miệng, Lục Hạo Lập giương mắt liếc nhìn Roth, nói: “Cậu sao không ăn đi, chỉ nhìn mà no bụng sao?” Roth nhưng chỉ cười không nói, lẳng lạng nhìn Lục Hạo Lập, tâm tính thấp thỏm dần thả lỏng.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ, Roth cảm giác chân thật rằng, có thể nấu gì đó cho người yêu mình ăn, là một chuyện hạnh phúc. Chỉ có điều, cảm giác hạnh phúc bé nhỏ này của hắn lại bị tiếng điện thoại của Lục Hạo Lập vang lên đánh vỡ, biến mất không còn.
Nhìn thấy Lục Hạo Lập đè nhỏ giọng đi đến một góc nghe điện thoại, ngay cả kéo khóe miệng Roth cũng không thể, thay thế vào đó là tâm trạng trầm trọng cùng nhẫn nại đến cực hạn.
Tư vị hoảng loạn, thật sự rất khó chịu, rất rất khó chịu….
“Tôi đi ra ngoài mua ít đồ.” Lục Hạo Lập nắm áo khoác mặc vào, vừa đi đến cửa vừa đưa lưng lại nói với Roth: “Nhanh trở về thôi, đợi lát nữa tôi về, tôi cam đoan món đồ kia sẽ khiến cậu yêu thích…”
Câu nói vội vã cùng cước bộ dừng lại ngay khi nghe tiếng đồ sứ rơi xuống tạo âm thanh cực lớn, Lục Hạo Lập ngẩn người, sau đó xoay đầu lại.
Sắc mặt vắng lặng đến đáng sợ, ngũ quan của Roth âm nhu có vẻ càng thâm trầm, hai tay giống như muốn khắc chế cái gì đó mà nắm chặt trên bàn, ánh mắt dừng lại nơi bàn ăn đã bị hắn quét sạch sẽ.
Lục Hạo Lập nhìn qua đám đồ lộn xộn trên đất, cảm giác khó hiểu nhìn Roth hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Anh mấy ngày nay đi đâu? Ở với ai? Làm cái gì? Tại sao lại đi ra ngoài sớm như vậy? tại sao muộn như vậy mới trở về? Vì sao anh lại… mệt mỏi như vậy?” Một hơi hỏi rất nhiều vấn đề, Roth áp lực hít thật sâu,, vẫn như trước không đáp lại ánh mắt khó hiểu của y, nói: “Hãy nói cho tôi biết, bất kể… đáp án là gì, tất cả đều nói cho tôi biết.”
“Vẫn không tin tôi, cậu tại sao vẫn không tin tưởng tôi?” Lục Hạo Lập nghe Roth chất vấn yên lặng vài giây, từ ngạc nhiên lại chuyển sang phẫn nộ, hai mắt tràn ngập bi thương nhìn hắn, thật sự không thể giải thích.
“Tin tưởng anh?” Giọng tức giận hỏi lại, Roth lắc đầu cười khẽ, ánh mắt bàng hoàng rốt cuộc cũng chìn thẳng vào Lục Hạo Lập, giọng điệu giãy dụa mà thống khổ phát ra: “Anh muốn tôi tin tưởng anh thế nào? Anh cứ khăng khăng nói tôi tin tưởng, nhưng tôi không biết tôi lấy gì để tin tưởng lời anh nói, anh yêu tôi sao? Tôi có cách gì để tin tưởng anh….”
“Đủ rồi!” Lục Hạo Lập giận dữ quát lớn, mục quang đỏ ngầu hét lên: “Cậu dựa vào cái gì mà cứ nghi ngờ tôi? Thống khổ hay sợ hãi cũng chỉ có một mình cậu sao? Tôi là người chết chắc? Chẳng lẽ tôi không sợ hãi?” Roth chấn động, kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mặt, ánh mắt thoáng rung động.
“Mẹ kiếp, cậu thật khốn nạn!” Lục Hạo Lập giận vén ống tay áo, kéo cái ghế ngồi đối diện Roth, vỗ ầm ầm vào cái bàn, “Không thương yêu cha nội cậu đây nguyện ý bị cậu áp đảo sao? Tôi kiếm tiền mua nhẫn chỉ vì ai hả? Tôi cầm mạng đi đua xe là vì ai? Tôi tham gia nhiều trận đấu như thế là vì ai? Tôi vì muốn thắng mà lật xe bị thương là vì ai?”
Kiến tiền? Chơi xe? Trận đấu? Bị thương? “Anh bị thương?” mãnh liệt đứng dậy, Roth bước nhanh qua cái bàn, hai tay chú ý cẩn thận kiểm tra Lục Hạo Lập, lo lắng hỏi: “Ở đâu? Anh bị thương chỗ nào? Chúng ta ngay lập tức đi bệnh viện!”
“Không sao, buông ra đi.” Lục Hạo Lập rút cánh tay phải lại, nhìn bộ dạng Roth đang sợ hãi, cơn giận dần dần tiêu tán, bất đắc dĩ lại tăng lên, y khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Chúng ta hãy tách nhau ra một chút đi, mọi người cần tĩnh táo lại, cậu thông suốt mọi chuyện thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói rồi, Lục Hạo Lập đẩy Roth ra đứng lên, lấy chìa khóa xe rồi đi ra cửa, chưa đến bốn bước, người đứng phía sau đã ôm y lại, ngăn y rời đi, Lục Hạo Lập trầm mặc, cảm giác Roth đang run rẩy.
Cái người này a, chuyện đến nước này sống chết cũng không suy nghĩ gì a? Ai, thiệt là…
“Rất xin lỗi! Tôi cũng không muốn, chỉ là…” dùng hết sức lực toàn thân ôm y, Roth đem mặt dán vào vai y, “Tôi trước kia đã phạm sai lầm, tôi bây giờ rất sợ mình lại phạm sai lầm…” Lục Hạo Lập thở dài, quả nhiên, không bỏ qua được mọi chuyện lại là hắn.
“Tôi nghĩ, đôi khi tôi thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của cậu.” Sau một lúc rất lâu, Lục Hạo Lập nửa thật nửa giả mắng, sau đó kéo hai cánh tay Roth xuống, xoay người lại, cầm tay hắn, nói: “Đi theo tôi, tôi cho cậu biết một thứ so với [đúng] hay [sai] còn quan trọng hơn.” Roth bị kéo đi, chưa kịp hiểu chuyện đã bị Lục Hạo Lập nhét vào ghế phụ lái.
Không nói lời nào chỉ lo lái xe, Lục Hạo Lập vẫn cứ một mực mang biểu tình thần bí từ chối Roth hỏi thăm bất cứ cái gì, chỉ ngẫu nhiên sẽ nhìn đồng hồ.
Ông trời quả thật cố ý gây phiền phức cho y mà, vừa lúc tuyết rơi, mà nhân viên cửa hàng trang sức bởi vì vội vàng tan ca mà cứ gọi điện thoại thúc giục y.
“Lập tức tới ngay, nếu như các người đóng cửa khiến tôi không lấy được món đồ đó, tôi từ đây về sau cũng không cần lấy nữa, tất nhiên cũng sẽ không trả tiền, hiểu chưa?” Lục Hạo Lập nói xong thì đem điện thoại tắt mất, nhìn ánh mắt khó hiểu của Roth nói: “Còn nửa tiếng nữa mới đến 12h, có lẽ còn kịp.” Roth nhíu lông mày, khiến tâm tính của hắn cũng có chút tò mò.
Lối vào khu buôn bán đã đóng cửa, vài nhân viên cửa hàng cầm theo một cái túi nhỏ ngồi chồm hổm bên cạnh con phố, vẻ mặt cầu mong trong trời tuyết chờ đợi Lục Hạo Lập đến lấy nhẫn của y.
Mười một giờ bốn mươi, khi xe Lục Hạo Lập trơ đến bọn họ gần như muốn hét hoan hô.
Roth cũng theo xuống xe, nghi hoặc nhìn Lục Hạo Lập cùng những người kia trao đổi với nhau, sau đó trả tiền cầm theo một gói đi về phía hắn.
“Hôm nay là sinh nhật cậu, đúng không?” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Roth, Lục Hạo Lập cười cười hỏi, khi Roth gật đầu xong thì y liền nói: “Vậy nhắm mắt lại.”
“Tại sao?”
“Đừng hỏi, nhanh lên.” Nghe Lục Hạo Lập thúc giục, Roth cũng chỉ có thể nghe theo nhắm mắt lại.
Liếm lấy môi dưới, Lục Hạo Lập lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp ra là một đôi nhẫn, tay khẩn trương run rẩy cầm một chiếc lên, sau đó cẩn thận mang vào ngón vô danh trên tay trái Roth……
Roth hoàn toàn thất thần nhìn chiếc nhẫn trên tay, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Chiếc nhẫn sao?
“Khái khái.” Giả ho hai tiếng khiến Roth chú ý, Lục Hạo Lập biểu hiện vẻ ngại ngùng, ánh mắt tránh Roth nhìn xung quanh, che dấu giọng xấu hổ nói: “Mang chiếc nhẫn khắc tên của tôi, từ nay về sau cậu chỉ có thể là người của tôi a.”
Nếu Roth bất an, như vậy, y sẽ hứa hẹn, y muốn Roth biết rõ, so với thị phi đúng sai thì quan trọng nhất chính là cuộc sống hiện tại của bọn họ, mà không phải trước kia.
Mọi chuyện trước kia đã qua rồi, hiện tại của bọn họ mới chính là… Roth hiểu chưa?
Roth vẫn trầm mặc như trước, trong mắt hắn có chút ẩm ướt, gắt gao nhìn Lục Hạo Lập, khiến Lục Hạo Lập không tự chủ được mà nín thở, mà ngay bên cạnh đám nhân viên cửa hàng cũng vì hiếu kỳ mà bắt đầu khẩn trương xem tiến triển của bọn hắn.
“Còn của tôi?” ngay trước khi kim chỉ 12h, Roth chìa tay về phía Lục Hạo Lập, giương nụ cười thuần túy nói: “Chiếc nhẫn khắc tên của tôi?” Lục Hạo Lập đem nhẫn đưa cho hắn, có chút không vui khi thấy phản ứng bình tĩnh của Roth, đến khi vẻ mặt Roth thành kính nâng tay trái của y.
“Cảm ơn anh, tuy trước kia tôi đã gây cho anh nhiều thống khổ, nhưng, tôi vẫn muốn nói với anh rằng,” đem nhẫn vào ngón áp út của Lục Hạo Lập, Roth rộng mở hai tay, chặt chẽ ôm y vào lòng, giọng nghẹn ngào nói tiếp: “Gặp được anh, là may mắn nhất cả đời của tôi.”
Đột nhiên, nỗi sợ hãi chính thức tiêu biến mất trong chớp mắt, đọng lại trong tâm Lục Hạo Lập là sự an ổn cùng ôn hòa trước nay chưa từng có, đó là cảm giác khi được quý trọng, được yêu thương.
Lục Hạo Lập tĩnh lặng, sau đó mở rộng hai tay ôm lại Roth, lộ ra khuôn mặt sung sướng, nhỏ giọng nói bên tai Roth: “Tôi yêu cậu.”
Ngã tư đường thanh tịnh cùng khí lạnh vương vấn, khắp không gian đầy bông tuyết phiêu lượng, những người khán giả bất đắc dĩ không kiềm được mà vỗ tay chúc mừng.
“Hay lắm!” Nữ nhân viên cửa hàng tiếp Lục Hạo Lập nhìn theo hướng xe họ rời đi, hét toáng cùng cười to: “Chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc a.” Hai người trong xe nghe được, không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười.
Tiếng chuông báo 12h vang lên, không khí hạnh phúc. Kỳ, nhìn thấy không? Đó chính là tình yêu của bọn họ……..
Đó là hai tháng trước thềm năm mới, vẫn là mùa đông, vẫn còn bông tuyết tung rơi, vẫn là con phố kia, vẫn là lục trạch.
Ngày mười lăm tháng mười một, mười giờ đêm, bầu trời đen hòa cùng màn tuyết trắng mịn, đường phố đêm mùa đông người qua lại rất ít, đèn đường màu vàng lẻ loi tỏa sáng, trải tia sáng xuống khuôn mặt của vài người đi đường, cái khu dân cư cao cấp trở nên yên tĩnh như bức họa, về phần hai người đang gắn bó làm bạn kia, cũng vẫn trải qua cuộc sống của bọn họ, bình thản, bình thường chỉ thuộc riêng cuộc sống của họ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã trôi qua, thời gian Lục Hạo Lập nói với Roth ba chữ kia, cũng đã một năm, hôm nay là đúng một năm của ngày đặc biệt đó, Lục Hạo Lập cũng đã bước vào tuổi bốn mươi, Roth cũng đã ba lăm tuổi, Lục Dĩ Kỳ cũng đã thành niên, đúng mười tám tuổi.
Hệ thống sưởi xua đi khí lạnh mùa đông, toàn thân núp vào sofa, Lục Hạo Lập mắt mở to nhìn chằm vào TV đang phát chương trình tin tức tài chính và kinh tế, đầu gối chống cằm, “Năm nay kinh tế không ổn sao, cổ phiếu của cậu mua đâu?”
“Cổ phiếu?” Lục Hạo Lập rất thích uống trà, vì vậy Roth học cách pha trà và mỗi ngày đều pha một bình trà, “Thị trường chứng khoán còn chưa bắt đầu xuống dốc, tôi đã vứt nó.”
“A, khá tốt, không cần thua đến mức ngủ ngoài đường.” Không quan tâm, Lục Hạo Lập cầm lấy cái điều khiển từ xa, rồi mở khóa giữ ấm lấy nước.
Phòng của bọn họ rất lạ, “làm sao có thể ngủ ngoài đường.” Mang theo ánh mắt ôn nhu, Roth nhịn không được vươn tay vuốt thoáng tóc Lục Hạo Lập, “Tôi nhìn cổ phiếu rất chuẩn đó.” Nói xong, động tác thành thục mở ấp đun nước đổ vào ấm tử sa, sau đó rửa đảo qua một vòng, cho nước vào, cuối cùng đem trà xanh đổ đều ra ba chén trà, trong đó một ly đặt trước mặt Lục Hạo Lập.
tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)
“Đúng thôi, dù sao ôm máy tính nghiên cứu, không ổn cậu liền tung chúng ra.” Bàn luận đôi chút, Lục Hạo Lập bưng ly trà nóng nhấp một ngụm, ân, Thiết Quan Âm, Roth pha trà càng ngày càng ngon.
Cười không nói, Roth lại sờ lên Lục Hạo Lập, một lòng chăm chút cho người trong lòng của hắn.
“Mùa đông…” Ngâm chút lá trà đã rửa qua, thay lá trà Phổ Nhị mà Lục Hạo Lập thích, Roth đột nhiên thì thào nói nhỏ.
“Cái gì?” Nghe không rõ hắn nói gì, Lục Hạo Lập nghiêng đầu sang trái nhìn hắn, nghi hoặc: “Vừa mới nói gì?”
“Tôi nói, mùa đông tuyết rơi thật tốt.”
Lục Hạo Lập càng khó hiểu, “Có gì tốt chứ? Lạnh như vậy, tôi còn cho rằng cậu không thích mùa đông đó.” Theo lý mà nói, chỗ ở của Roth trước đây, là khu vực có nhiệt độ ấm nóng.
“Bởi vì…” Giọng nói êm tai càng nhẹ nhàng, biểu tình Roth cũng rất nhẹ nhàng, hắn nói rõ ràng với Lục Hạo Lập, cười rất nhu hòa: “Mùa đông năm trước, có người trong đêm tuyết nói với tôi rằng, anh ấy yêu tôi.” Nghe lời hắn nói, Lục Hạo Lập sợ run.
Nhìn Roth, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như trước của hắn, khí chất ôn hoà ấp áp cùng thâm trầm của hắn, tâm Lục Hạo Lập bất đầu khó khống chế, y nghiêm túc lại bị chọc cho tức giận, lông mi bắt đầu vặn căng lại, không thể nhịn được mà hướng Roth mắng: “Cậu… chết tiệt!”
Kích động nhân tâm kẻ đang gây tai hoạ!
“Ha ha…” thoải mái cười, Roth không thèm để ý việc bị nam nhân cường tráng đè lấy người, mái tóc dài đen bóng, từng sợi tóc mảnh nhu tản ra, con ngươi dài nhỏ loé sang, như cũ vui vẻ đến mức khó nói thành lời.
“Còn cười!” Giọng có chút u ám, Lục Hạo Lập mang ánh mắt uy hiếp trừng nhìn Roth, thấy hắn vẫn mang vẻ đắc ý, giữ lấy hai má của hắn cúi đầu xuống cắn lên môi, vừa gặm vừa cắn.
Vui vẻ dần dần lắng lại, hai tay Roth vươn lên ôm lấy Lục Hạo Lập, một tay ôm eo y, một tay đặt sau gáy y, dãn ra khoảng cách gặm cắn, khống chế lực cắn khiến Lục Hạo Lập có chút ngứa, hắn ôm lấy thứ mềm mại trơn trượt kia, làm càng mà hút lấy hương vị đặc biệt của người yêu.
Trò chơi đơn thuần biến thành hôn sâu bốc hoả, không hẹn mà cùng nam nhân khép mắt lại, hai tay du động trên người đối phương, vuốt, đầu lưỡi quấn lấy truyền đến tình cảm nồng nàn, ngẫu nhiên phát ra tiếng thở dốc, cùng tiếng nước như có như không vờn quanh.
“… Hô… Lục, cho tôi….” Một lực xoay đem Lục Hạo Lập đè xuống, Roth đem toàn thân mình dán lên người y nghiêm nghiêm thực thực, dùng thứ gắng gượng đã ngẩng đầu của hắn ma sát vào giữa hai chân y, trái ngược phúc hôn lên ngũ quan cùng hai mắt hiện đang mang chút sương mù, trêu đùa: “Cho tôi, để cho tôi làm…”
“Ngô.” Cách quần áo phát giác hưng phấn của Roth, Lục Hạo Lập tránh né những nụ hôn của Roth, nhớ đến cái eo còn đau đớn do tình cảm triền miên hôm qua, cương quyết dập tắt đám hoả đang bộc phát này, bắt lấy tay hắn đang cố cởi nút áo y ra, thở hồng hộc, “Đừng loạn, đây là phòng khách.”
“Có sao, lại không có ai khác.” Không thoát được nút thắt, tay Roth, trực tiếp duỗi vào trong cổ áo, ôn ngữ mềm mại nói: “Làm a, đừng tàn nhẫn như thế, nhìn xem, phía dưới tôi đã cứng ngắc…”
Vì để tăng độ tin cậy, phần eo Roth đĩnh một cái, hường Lục Hạo Lập dùng sức cọ, có thể nói hết sức *** ô nha.
“Kỳ thật, quả đấm của tôi cũng rất cứng nha!” Vỗ lên trán Roth, Lục Hạo Lập không thua, kéo hắn lên, “Đứng dậy, ép tôi thở không nổi nè.” Không có thương lượng, Roth bắt đắc dĩ rút tay ra, đầu ghé vào ngực Lục Hạo Lập, mặt dán lên trái tim y, nghe tiếng tim đập vững vàng của y mà khiến mình kích động.
Đó là nhịp điệu khiến người khác an tâm, chỉ gối một cánh tay sau cổ, Lục Hạo Lập mặc kệ Roth nằm sấp, híp mắt nhìn mái tóc của hắn, vuốt mái tóc đen dài, thích vô cùng.
Phòng to như vậy cũng chỉ còn lại tiếng TV ồn ào, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc của cơ thể, hưởng thụ an bình, thời gian yên tĩnh như dừng lại, nhưng mà bọn họ nhận thức về thời gian, so với người khác còn sâu sắc hơn, cho nên càng biết cái gì là nên quý trọng hiện tại, vì ngày hôm nay đến không phải dễ.
Qua hơn nửa tiếng, Roth cuối cùng cũng cam lòng đứng dậy rời khỏi Lục Hạo Lập, hắn ngồi lên sửa sang lại áo quần có chút mất trật tự của Lục Hạo Lập, thần sắc có chút ai oán.
Đang múôn nói gì đó với Lục Hạo Lập, đột nhiên bên ngoài có tiếng sấm nổ lên rất lớn, từ phía đông nam kéo hướng tây bắc, mờ mịt nhìn Roth, trong ánh mắt hiện lên sự đề phòng cao độ, còn chưa kịp hoang mang, cả phòng liền bắt đầu lắc lư, “Đùng” một tiếng, bức tranh trên tường rơi xuống đất, ngay cả tủ trưng bày trang trí cũng rơi xuống… Sắc mặt hai người có chút khẩn trương.
Không phải động đất chứ?