Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 8: Hình như "trúng độc" rồi! (1881 từ)


Đọc truyện Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em – Chương 8: Hình như “trúng độc” rồi! (1881 từ)

Editor: Hải Đường

Cậu thích cái gì?

– —

“Bạn học nhỏ, đang nghĩ gì, mau tỉnh táo lại!” Phó Tuyết Lê cắt ngang ngơ ngác của Hứa U.

Cô a một tiếng, ánh mắt từ bình nước dời đi, hồi phục lại tinh thần sau khi mất tập trung, ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”

“À.” Phó Tuyết Lê bảo cô nhìn lên bảng, “Cô nói thảo luận nhóm, bàn trước và bàn sau là một tổ.”

Cái gì.

Giáo viên vừa mới nói gì đó nhưng cô căn bản là không nghe thấy…

Hứa U ngẩng đầu, nhìn lên bảng đen thấy một dòng phấn trắng ở giữa:

Viết ra 5 điều mà bạn thích nhất bằng tiếng Anh, sau đó đọc cho cả lớp nghe.

Phó Tuyết Lê thấy Hứa U vẫn bất động, quay đầu thúc giục cô: “Thân ái, nhanh lên, tụi tớ cần cậu, bà cô này cực thích gọi nhóm chúng ta.”

Cô giáo lấy nước ở bên ngoài lớp học, vừa vặn tiến vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Các em phải tranh thủ thời gian để làm, còn 10 phút.”

Thân thể Hứa U chấn động, không kịp nghĩ nhiều, cầm bút chì và giấy để viết.

Hai nam sinh phía sau đang nói chuyện phiếm, không hẹn mà cùng dừng lại, tầm mắt chuyển tới Hứa U.

Cô hơi cúi đầu, mắt chỉ nhìn giấy nháp, cầm bút, điều chỉnh lại tâm trạng đang nổi sóng của mình rồi nhỏ giọng nói: “Các cậu nói đi, tớ dịch.”

Trong phòng học, ai nấy đều mồm năm miệng mười náo nhiệt nói chuyện, nhưng chỗ bọn họ lại an tĩnh lạ thường.

Phó Tuyết Lê trả lời xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện không khí có chút kì lạ.

“Sao vậy?” Cô không thể hiểu được.

“Ặc…” Tống Nhất Phàm im lặng một chút, “Không biết.”

Thật ra là vì anh em tốt của cậu vừa mới chọc ghẹo bạn học nhỏ nên trong lòng có chút chột dạ.


Về phần Tạ Từ, vì lí do gì mà không nói lời nào… Cậu cũng không biết.

Qua vài giây.

Ngón tay Hứa U khẽ cong lên, vô thức trượt trên tờ giấy. Bên tai vang lên tiếng của Tống Nhất Phàm, “Sao không ai nói gì hết vậy, không nói thì tớ nói trước, cho tớ một giây suy nghĩ đã.”

Nói xong, cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn trời, làm ra vẻ đang suy nghĩ khổ lao.

“Cậu lẹ lên.” Phó Tuyết Lê một tay chống cằm, chán đến chết nói: “Cậu thì cần gì phải nghĩ, người nông cạn như cậu, ngoại trừ việc ăn và ngủ thì còn làm gì?”

“Này, đại Lê tử, cậu không thể nói mình như vậy chứ, tớ chính là một người đàn ông sâu sắc và có chí lớn.”

Phó Tuyết Lê vo một nắm giấy, ra sức nhắm vào người Tông Nhất Phàm mà ném: “Ông đây không thích biệt hiệu “đại Lê tử” này, đã nói là không được gọi như vậy nữa mà, cậu có nghe hiểu tiếng người không vậy?”

“Còn nữa.” Cô ngồi chéo với Tống Nhất Phàm, làm bộ muốn đứng dậy đánh cậu, “Trừ bỏ đám nữ sinh ngu ngốc kia, thứ sâu sắc mà cậu nói, tôi nhìn không ra.”

Tống Nhất Phàm ưỡn ngược, lời lẽ chính đáng nói: “Gì chứ, tớ ngoài thành tích học tập có chút kém thì…”

“Đợi lát nữa, không phải là điểm có chút kém không thôi, mà sẽ là kém muốn chết.”

Hứa U không nhịn được bật cười.

Tống Nhất Phàm thấy cô cuối cùng cũng cười, thở phào nhẹ nhõm, “Ai da, không ầm ĩ với cậu nữa, tớ với bạn học Hứa cùng nhau học để trở thành người sâu sắc đây, cậu và Tạ Từ tiếp tục sa đọa đi xuống đi.”

Sau đó cậu cố ý không nhìn đến bạn cùng bàn của mình, bởi vì những lời này mà một ánh mắt nhàn nhạt liếc qua đây.

Trong lúc bọn họ trình diễn công phu cãi nhau, Hứa U đã sớm viết trên giấy thứ cô thích.

Cô ấn bút bi, thuận tiện gật gật đầu với Tống Nhất Phàm nói: “Vậy cậu nói đi.”

“Nói gì cũng được sao, cậu có thể viết không?”

Hứa U sửng sốt, “Cậu muốn nói cái gì? Tớ không chắc có thể viết được hết.”

“Ừ…” Tống Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, “Tớ thích chơi bóng rổ, ngủ, chơi trò chơi,..”

Hứa U nghe cậu nói, nghiêm túc viết lại trên giấy nháp từng cái: play basketball, sleep, play games…

Phó Tuyết lên ngồi bên cạnh không thể nghe nổi nữa, vương tay ra ngắt lời: “Dừng dừng dừng. Ngài đừng nói nữa thưa ngài, đợi lát nữa đứng lên lại quên hết.”


“Tớ làm gì ngu ngốc vậy chứ.” Tống Nhất Phàm không phục.

Phó Tuyết Lê quay đầu tìm sự đồng cảm từ Tạ Từ, “Từ, cậu nói xem, cậu ta có ngu ngốc không.”

Tạ Từ không nói cũng không có phản ứng gì, khóe miệng thâm sâu nhếch lên.

Hứa U vừa viết, vừa nói với bọn họ: “Còn gì nữa không, nếu không thì tớ nộp bài.”

“Chờ một chút.” Cả buổi không nói một lời, Tạ Từ lúc này mới chậm rãi mở miệng.

Khóe môi gợi lên, kéo dài giọng, có ý khiêu khích, “Tôi nói…”

Muốn nói thì nói nhanh đi.

Hứa U lên tiếng trong lòng, không dám nói ra.

Tạ Từ không nói, Hứa U cũng không có ý tiếp chuyện, bút trên tay im lặng chờ, không chút sốt ruột.

Tay cậu đặt trên mép bàn, ngón tay không ngừng đùa nghịch điện thoại, mắt lại nhìn cô.

Cô an tĩnh dựa vào bàn, ngoan ngoãn cực kỳ, giống một con thỏ nhỏ thuần khiết.

Tống Nhất Phàm nhìn Hứa U và Tạ Từ, nhìn đi nhìn lại, cậu phát hiện có điều gì đó không đúng.

Qua một lát, giọng nói lười biếng của Tạ Từ vang lên.

“Đề tôi nghĩ lại đã…”

Tạ Từ dừng một lúc, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn làm bộ như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Hứa U nhìn thoáng qua đồng hồ, còn 3 phút, tập trung nghe cậu nói, bút trên tay sẳn sang ghi chép.

“Hiện tại không thích gì, làm sao bây giờ?” Giọng điệu đứng đắn hỏi.

“………..”


Phó Tuyết Lê hơi nhíu mày, “Vậy thì cậu đừng nghĩ nữa, thật nhiều chuyện.”

“Không được, cô giáo phạt tôi thì sao?”

Tạ Từ nói với Phó Tuyết Lê nhưng ánh mắt một giây cũng chưa từng rời khỏi người Hứa U, “Viết tên của cậu, thấy thế nào?”

Lời này của cậu có chút quá trớn. Phó Tuyết Lê im lặng nhìn Tạ Từ, không biết hôm nay cậu ta uống nhầm thuốc gì.

Tống Nhất Phàm cười bỉ ổi, đấm vào ngực một cái, “Đơn giản, cậu chỉ cần viết cho cậu ta một chữ “women” là được.”

“Cậu nhạt nhẽo.”Phó Tuyết Lê bực bội ngắt lời, xoay người.

Hứa U kiềm chế khuôn mặt nhỏ, phớt lờ sự vô nghĩa của bọn họ. Nhanh chóng viết vào giấy: nothing, viết xong để lại giấy trên bàn của họ, lấy đồ chuẩn bị quay lên.

“Ah, tôi nhớ ra rồi.” Tạ Từ nhướng mày, gọi Hứa U.

Cô chậm rãi giương mắt nhìn cậu.

“Còn gì nữa?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Người này sao có thể nhiễu sự như vậy.

“Cậu không biết sao?” Tạ Từ hỏi lại.

Hứa U im lặng, qua hai giây nhíu mày, “Sao tớ biết được,”

Tạ Từ cười, cố tình hỏi lại, “Cậu thật sự không biết.”

Cậu có chút ẩn ý nhưng Hứa U lại lười suy nghĩ.

Ngay lúc quay đầu lại, bên tai đột nhiên có hơi thở lại gần.

Mang theo một chút gió.

Tạ Từ đứng dậy, một tay chống trên mặt bàn, cúi tới gần bên cổ Hứa U. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, không đứng đắn nhếch môi, nói khẽ với cô một câu.

Hứa U hóa đá tại chỗ.

Tạ Từ trở về chỗ ngồi, khuỷu tay chống vào bàn sau, nhìn chằm chằm sườn mặt Hứa U đỏ lên. Nụ cười càng thêm xấu xa.

Đột nhiên cảm giác có người đang nhìn, Tạ Từ đưa mắt dời đi.

“Người anh em.” Tống Nhất Phàm dựa lại gần, sắc mặt phức tạp hỏi: “Từ khi nào mà cậu trở nên…”

“Trở nên sao?”


“Trở nên thích chọc ghẹo nữ sinh vậy?”

Tạ Từ liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi: “Cậu có ý kiến sao?”

“Ai da, đâu dám đâu dám.”

Một lát sau.

“Không đúng, tớ cảm thấy chính là như vậy.” Tống Nhất Phàm thật sự không nhịn được nữa, lại thò đầu qua, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói, “Tớ chính là cảm thấy, gần đây cậu “trúng độc” gì mà lại cùng người khác tỏ ra thân thiết với bạn học mới, cậu có thấy vậy không?”

Vừa nói xong, chân cậu liền bị người ta hung hăng đạp một cái. Tống Nhất Phàm đau đớn rên một tiếng, liền lập tức im lặng.

Hứa U dùng mu bàn tay lâu mồ hôi trên trán.

Cuối mắt hướng xuống giấy nháp viết nhanh rồi xé ra ném vào người ngồi phía sau.

Trong phòng học, cô giáo tiếng Anh đứng ở bục giảng, tay cầm giáo án, phía dưới dần dần yên tĩnh lại, cao giọng hỏi: “Thảo luận xong hết chưa?”

Không ai trả lời.

Cô Trương ánh mắt băn khoăn, hất cầm, chỉ vào tổ bốn: “Tạ Từ, em ở đâu ra đây, thật sự không có phép tắc gì cả. Được rồi, đứng dậy nói cho tôi nghe em thích gì nào.”

Hứa U lo lắng cắn môi.

Người phía sau, không nhanh không chậm đứng lên, chân ma xát với đất, phát ra tiếng.

Thấy cậu không nói một lời nào, cô giáo thản nhiên liếc mắt một cái, không chút nể mặt nói: “Không nói được thì phạt đứng một tiết.”

Tạ Từ lười biếng dựa vách tường, từ trên bàn lấy lên một tờ giấy nháp.

Trong lớp học yên lặng, dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của cậu nói ra câu được viết bằng bút bi trong tờ giấy, chậm chạp mở miệng:

___ “I love to give somebody a glass of hot water.”

Cô giáo nghe xong, suy nghĩ vài giây, không tin được hỏi lại: “Em thích giúp người khác rót nước nóng?”

Lời của tác giả:

Đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.

Chỉ có 2 yêu cầu: thứ nhất mong mọi người vui vẻ, thứ hai là tôi vui vẻ. Những thứ khác không quan trọng.

Có thể thấy bình luận của mọi người là tôi sẽ vui vẻ mỗi ngày ~!

(Rùa: Tôi định đăng trên face với wordpress thôi nhưng tôi lại muốn đọc cmt của các cô nên tôi lại đăng trên này nữa, tôi chính là người thay đổi thất thường thế đấy.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.