Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 7: Chữ Kí Văn Tâm
Editor: Đào Tử
__________________________
Thanh niên đưa tay phải ra hướng Thẩm Đường, lòng bàn tay hướng lên.
Thẩm Đường không hiểu, chần chờ một lát đưa tay phải chính mình ngửa lên, nghiêng đầu hỏi anh ta.
“Như vậy?”
Nét mặt thanh niên hờ hững nhìn cô, ánh mắt một lời khó nói hết phảng phất đang hỏi cô “Ngươi cảm thấy thế nào?” .
Thế là Thẩm Đường giống như bị điện giật rụt tay phải về.
“Ngưng khí trong lòng bàn tay.”
Thanh niên thấy Thẩm Đường vẫn một mặt mê mang, đành phải lên tiếng đề điểm.
Anh ta cho rằng mình nói đủ rõ ràng, nhưng Thẩm Đường tới “Khí” còn không biết là gì.
Thấy Thẩm Đường lúc lâu không có động tĩnh, anh ta đành nói thêm: “Vừa rồi thời điểm cậu sử dụng ngôn linh có cảm giác được vật gì xuôi theo kinh mạch đi khắp đan phủ hướng ra ngoài? Đó chính là Khí, bây giờ cậu thử điều nó ra từ đan phủ điều, ngưng tụ tại lòng bàn tay, vậy đã rõ chưa?”
Loại đồ chơi ngôn linh này không phải mỗi lần đều thành công, điều này lại liên quan tới vấn đề trình độ thành thục.
Vị tiểu lang quân trước mắt có thể cưỡng ép lấy Văn tâm chống lại tam phẩm trâm kiêu, hiệu dụng ngôn linh mạnh mẽ, ắt hẳn phải hiểu vài điều mới đúng chứ.
Thanh niên nói rất rõ, Thẩm Đường cẩn thận hồi ức cảm giác lúc trước.
Khí, đan phủ, ngôn linh, văn tâm.
.
.
Hồi lâu trôi qua cô mơ hồ bắt được thứ gì đó, dẫn vật kia chậm rãi chuyển tới lòng bàn tay.
Rốt cuộc ——
Một khối không khí vô sắc dần thành hình, lơ lửng tại một tấc trong lòng bàn tay.
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên, hỏi anh ta: “Tiên sinh, đây chính là Khí ? Thần kỳ ghê.
.
.
Ta là mấy phẩm văn tâm?”
Lúc này thanh niên hơi rũ mắt, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt lắm, nhưng cô khẳng định ánh mắt đối phương rơi vào lòng bàn tay mình.
Thẩm Đường cảm giác bầu không khí không thích hợp, thế là lại lên tiếng hỏi thăm, thanh niên giống như vừa mới hoàn hồn, cho một cái phản ứng.
“Cậu lại tinh luyện đoàn Khí này ngưng thực đi, giống ta thế này là được.”
Vừa nói thanh niên duỗi tay phải ra cấp tốc hiển hiện một đám khí lốc màu xanh nhạt, thoạt nhìn giống một đám sương mù, nhưng qua hai hơi thở đã chuyển hóa thành thể xanh đậm như ngưng kết.
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Đường biến thành một chữ ký màu xanh đậm to bằng nắm đấm trẻ con, tạo hình kì lạ.
Nhìn đáy mắt Thẩm Đường hiện lên vẻ tò mò, thanh niên chủ động đưa viên chữ ký ra.
Tạo hình chữ ký rất tinh xảo, mặt bên có khắc chữ triện “Lục phẩm trung hạ”, dưới đáy thì khắc chữ viết đồng dạng “Kỳ thị Nguyên Lương” .
“Anh tên Kỳ Nguyên Lương?”
Nếu đây là danh tự, như vậy lục phẩm trung hạ hẳn là phẩm cấp văn tâm của anh ta.
Thanh niên nói: “Kỳ mỗ tên Thiện, chữ Nguyên Lương.”
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Đường.
Thấy con ngươi đối phương sạch sẽ, không có chút khinh thị nào với văn tâm trung hạ phẩm, thoáng hài lòng, trông cũng không còn xa cách như trước.
Thẩm Đường: “Đúng là tên rất hay.”
Vừa “Thiện” còn “Lương”, nhìn bộ dáng hẳn là người tốt.
Kỳ Thiện nghe xong yên lặng.
Thẩm Đường trả chữ ký lại, nói: “Ta biết đại khái nên làm thế nào rồi.”
Học phương pháp Kỳ Thiện biểu thị áp súc luồng khí lốc kia hướng vào trong, lốc xoáy dần dần từ không màu chuyển thành màu ngà sữa thể sệt, lại từ màu ngà sữa thể sệt hóa thành vật thể nhỏ trong suốt như thủy tinh.
Lúc này Thẩm Đường mới thu “Khí”, vội đi xem mặt bên chữ ký, nhìn quanh tứ phía.
Kết quả ——
“Hả, tại sao không có chữ?”
“Không có chữ?”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng Kỳ Thiện nghe cũng không kinh ngạc mấy, tựa đã sớm ngờ tới.
“Mặt bên đúng là không có chữ, chỉ có dưới đáy có chữ viết.”
Dưới đáy khắc bốn chữ triện rồng bay phượng múa lại cuồng dã —— “Thẩm thị Ấu Lê” .
“Thẩm.
.
.
Ấu.
.
.
Lê? Cậu quả thật không phải con cháu Cung thị.” Bởi vì chữ ký trong suốt, cho nên nhận rõ mấy chữ phía trên hơi mất sức, Kỳ Thiện vừa nhìn chữ dưới đáy vừa cho lời bình, “Chẳng qua, tiểu lang quân, tên chữ cậu lấy được không khỏi quá thanh tú.
.
.”
Bỗng dưng nghe còn tưởng rằng khuê danh con gái.
Thẩm Đường: “.
.
.”
Cô đã từ bỏ việc giải thích mình là cô em gái.
Vì thế giới này ngầm thừa nhận có văn tâm chính là con trai, cô nhảy ra giải thích, mặc kệ người ngoài tin hay không đều không có lợi ích.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, đợi cô làm rõ tại sao mình có Văn tâm hoặc thực lực đủ mạnh rồi nói, tránh bị xem như tà giáo cạo chết.
Thẩm Đường nói: “Ta gọi Thẩm Đường.”
“Đường lê diệp lạc yên chi sắc, kiều mạch hoa khai bạch tuyết hương.”* Kỳ Thiện lộ ra một vòng cười yếu ớt, nói: “Cũng là tên rất hay.”
*Lá lê rụng mang màu son phấn
Hoa mạch như tuyết trắng thơm lừng
Thẩm Đường: “.
.
.”
Tuy cô rất muốn nói tên mình là “Thẩm Đường”, Ấu Lê là bút danh ngẫu nhiên đặt ra không có bất kì hàm nghĩa đặc thù.
Nhưng người ta đã nghĩ như vậy, ngâm một bụng tri thức, mình không tiện giội nước lạnh chỉ có thể nhận khen ngợi thôi.
Hiện tại cô quan tâm nhất vẫn là mình văn tâm mấy phẩm.
“Kỳ tiên sinh, ta đây là văn tâm phẩm cấp gì?”
Ai ngờ Kỳ Thiện hỏi lại cô: “Cậu nghĩ loại nào?”
Thẩm Đường: “Đây là ý gì? ? ?”
Kỳ Thiện nói sang chuyện khác: “Không giống Võ đảm nhị thập đẳng, văn tâm chỉ có cửu phẩm.
Nhất phẩm thượng thượng, Nhị phẩm thượng trung, tam phẩm thượng hạ, theo thứ tự đến cửu phẩm hạ hạ.
Võ đảm có thể trải qua rèn giũa ngày sau đột phá tấn thăng, người thiên phú cao thậm chí có thể lên hàng triệt hầu, mà Văn tâm sinh ra mấy phẩm là mấy phẩm.
Ta đây là Văn tâm lục phẩm trung hạ, so với bên trên không đủ như so bên dưới có thừa.
Cậu hi vọng mình là mấy phẩm?”
Thẩm Đường ngạc nhiên: “Cái này.
.
.Có vụ ta muốn là được?”
Kỳ Thiện nói: “Nếu là người ngoài, tự nhiên không được, nhưng cậu gặp ta, ngược lại có thể giúp cậu việc này.”
Thẩm Đường không hiểu ra sao.
Trực giác bảo cô trong lời Kỳ Thiện nói có chuyện.
Nhưng người ta cũng không giải thích nhiều, chỉ nhẹ giọng ám hiệu một câu: “Trẻ con mang ngàn vàng dạo giữa phố thị náo nhiệt, cũng chả phải việc tốt lành.”
Thẩm Đường vô thức thần kinh căng thẳng.
Văn tâm này là loại gì mà nghiêm trọng như vậy?
Phúc lợi người “Xuyên việt” cô nhận này còn rước họa sát thân.
Thẩm Đường cũng kiềm chế lòng hiếu kỳ có thể gϊếŧ chết mèo, không truy đến cùng, chỉ hỏi: “Văn tâm mấy phẩm đều có thể giả tạo?”
Bản thân Kỳ Thiện là văn tâm “Lục phẩm trung hạ”, nhưng văn tâm không thể đổi, sinh ra mấy phẩm là mấy phẩm, vậy khẳng định anh ta không thể giúp người chân chính cải biến phẩm cấp văn tâm, vậy thì chỉ còn giả tạo.
Đã như vậy ——
Thẩm Đường thử dò xét: “Thế nhất– — phẩm thượng thượng có thể chứ?”
Kỳ Thiện suýt bị cô hỏi cười.
“Văn tâm nhất phẩm thượng thượng là vua, chính là hư phẩm, chỉ có chư hầu cầm quốc tỷ trong tay mới có được, cậu muốn tìm chết à?”
Tròng mắt Thẩm Đường nhìn thoáng qua chữ ký văn tâm của mình.
Suy nghĩ một lát: “Vậy thì ổn thỏa chút, giả tạo thành cửu phẩm hạ hạ tốt nhất.”
“Cửu phẩm hạ hạ? Há, cậu cũng thật thông minh.”
Đợi mặt bên chữ ký hiện bốn chữ triện “Cửu phẩm hạ hạ”, Thẩm Đường thưởng thức cái chữ ký trong suốt này, không biết nên xử lý ra sao.
“Thứ này làm sao thu hồi?”
“Thu về làm gì? Đây là cầm để chứng minh thân phận, cho dù là văn tâm Cửu phẩm hạ hạ cũng tốt hơn người bình thường.”
Ở niên đại hỗn loạn một thế hệ có thể đổi hai quốc tịch, tính mạng người bình thường còn chẳng bằng cỏ rác, huống chi Thẩm Đường vẫn là phạm nhân bị đày trốn đi.
Chữ khắc vào sau tai là dùng thủ đoạn đặc thù, trừ phi cắt mất lỗ tai, nếu không vĩnh thế khó trừ.
Nhưng có chữ ký văn tâm lại dùng hoa tai che đậy, thông thường sai dịch nhìn thấy cũng không dám kiểm tra.