Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 68: Ngôn Linh Khử Ngụy Tồn Thật
Editor: Đào Tử
___________________________
Mặc kệ bên cạnh còn có Cố tiên sinh, Thẩm Đường vội vàng truy vấn vũ linh: “Quan tài? Quan tài gì? Việc khi nào?”
Vũ linh bị dọa ôm đầu run rẩy.
Cố tiên sinh nhìn Thẩm Đường với ánh mắt thăm thẳm, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Việc phát sinh trên người chính cậu, cậu không biết?”
Thẩm Đường tức giận đáp lại: “Ông đây bị trộm nhà.”
“Trộm nhà? Lời này là ý gì?” Cố tiên sinh bị cô quát một câu thế mà không giận, ngược lại khiêm tốn thỉnh giáo, phản ứng này với người quen thuộc Cố tiên sinh là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Ta mất trí nhớ!”
Thẩm Đường thẳng thắn làm người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhìn Cố tiên sinh bởi vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn mắt, cô tự giễu cười cười: “Rất kinh ngạc rất kinh ngạc phải không? Ta quên những chuyện trước khi đi đày! Ngay cả thân phận Thê huynh trong miệng Cung Vân Trì là cậu ta chủ động gán cho ta, ta thuận nước đẩy thuyền nhận.”
Cố tiên sinh nhất thời ngơ ngác, dường như không ngờ sẽ là như vậy.
Một hồi lâu sau, anh ta hỏi: “Nhưng —— Vì sao?”
Thẩm Đường nói: “Vì sao? Muốn hỏi ta tại sao phải mạo hiểm nhận thân phận? Không tại sao hết! Thuần túy là không muốn tìm phiền toái cho mình mà thôi.
Với các người cứ tự cho là thông minh! Còn nữa, ta làm sao biết thân phận là thật hay giả? Có lẽ ta thật sự là thê huynh cậu ta thì sao.”
Cố tiên sinh nhếch môi, rơi vào trầm tư.
Mới đầu anh ta cho là mình đã đẩy ra bí ẩn nhìn thấy chân tướng, nhưng theo bí mật vũ linh tuôn ra, sự tình ngược lại phức tạp hơn.
Đại nương tử Thẩm gia mất tích, từ phản ứng Cung Sính xem ra, cậu ta và Cung thị đối với chuyện này hoàn toàn không biết rõ tình hình lại càng không biết cô dâu đổi người.
Thẩm lang trước mặt mất trí nhớ —— Tạm thời tin lí do thoái thác của cậu ta —— Vậy Thẩm lang trước kia có thân phận gì?
Vì sao giống đại nương tử Thẩm gia đến sáu bảy phần, còn bị Thẩm thị lấy ra làm thế thân đại nương tử Thẩm gia gả vào Cung thị?
Chẳng lẽ thật sự là con cháu Thẩm thị lưu lạc bên ngoài, dù sao thế gia quý tộc bề ngoài thì sạch sẽ, bên trong ai biết có bao nhiêu dơ bẩn.
Nhưng nếu hai tộc không gặp nạn di tộc và lưu vong mà là thuận lợi kết thân, thân phận cô dâu sẽ không bị phát hiện sao? Cái này hoàn toàn không phải kết thân là kết thù! Cũng không phải đề tài thay gả trong thoại bản chợ búa, thoại bản là những câu chữ tạo thành không sao, hiện thực thật có thể không chết không thôi.
Trong nháy mắt, Cố tiên sinh đã sinh ra vô số suy nghĩ.
Thẩm Đường càng đau đầu hơn anh ta.
Cô không ngại ăn dưa, cũng không để ý ăn dưa ăn trên người mình, nhưng cô để ý dưa ập trên người còn không rõ.
Người một khi bực bội sẽ dễ tức giận mất khống chế, cô mất hết kiên nhẫn, trực tiếp bạo lực uy hiếp vũ linh, muốn dùng vũ lực để ả tỉnh táo lại trả lời vấn đề của cô, kết quả đương nhiên là không được.
Lúc này, Cố tiên sinh vỗ nhẹ bả vai ả nói: “Để tại hạ.”
Thẩm Đường: “Có thể hỏi ra cái gì?”
Cố tiên sinh nói: “Tại hạ có thủ đoạn.”
Ngôn linh là thứ tốt.
Loạn thế hai trăm năm, sớm có kẻ chuyên môn nghiên cứu ra ngôn linh tra tấn người, từ người miệng móc ra chân tướng.
Không khéo, anh ta có.
Lại thêm anh ta có “Đạo văn sĩ” không được người yêu thích lắm, nói theo cách nào đó anh ta sinh vì phương diện này, không ai có thể nói dối ở trước mặt anh ta —— Ngoại trừ Thẩm lang bên người.
Lần đầu anh ta đụng phải người không cần ngôn linh, thuần túy khống chế tâm thần phòng ngừa đọc tâm.
Cái này quả thực cần năng lực tự kiềm chế cường đại.
Thẩm Đường nhường sân khấu lại: “Được, huynh làm đi.”
Hai ngón tay Cố tiên sinh nắm vuốt cằm vũ linh, tay nhìn như khô gầy như củi lại vô cùng có lực, mặc cho đối phương giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát, còn để lại dấu tay rõ ràng, để ánh mắt đối phương đối mặt với mình: “Quyền hành nơi tay, gương tỏ như nước, có thể phá tà phù chính, có thể khử ngụy tồn thật.”
Tinh giản chính là 【 Bỏ đi giả giữ lại thực 】.
Thẩm Đường nhíu nhíu mày.
Câu ngôn linh này cô từng nhìn bên chỗ Kỳ Thiện a, nhưng hiệu quả là phá mở quân trận mê chướng quân địch bày ra, thấy rõ động thái quân địch hơn.
Vị Cố tiên sinh này cũng dùng, nhưng hiệu quả lại là tra hỏi.
Quả nhiên, ngôn linh giống nhau trong tay người khác nhau có đường tắt lí giải và sử dụng khác, hiệu quả tự nhiên cũng không giống.
Phát động ngôn linh, Cố tiên sinh yên tâm tra hỏi.
“Quan tài đưa tới khi nào?”
Vũ linh mặt không biểu tình: “Nửa tháng trước đại hôn.”
“Thẩm lang là dòng dõi bên ngoài của Thẩm thị?”
Vũ linh giật mình, mê mang nói: “Không biết.”
Không biết chính là không xác định.
“Lai lịch quan tài ngươi cũng đã biết?”
Vũ linh dĩ nhiên không biết.
Ả ta đem lời từng nói trước đó “Nghe nô bộc gác cửa sân viện nói, lúc trời tối đưa tới một quan tài rất kỳ quái” thuật lại một lần.
Cố tiên sinh ngược lại có kiên nhẫn: “Là ai đưa tới?”
Vũ linh nói: “Thẩm nhị gia.”
Cố tiên sinh lại hỏi Thẩm nhị gia là ai.
Thẩm nhị gia, cũng chính là huynh đệ song sinh với phụ thân đại nương tử Thẩm gia.
Khác với Thẩm đại gia ở quan trường làm quan, Thẩm nhị gia chính là danh sĩ phóng khoáng say mê sưu tập đồ cổ.
Mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì đàm thơ vui đùa, chu du đây đó, du sơn ngoạn thủy…
Ngôn linh của hắn, mười cái chín cái chơi.
Thẩm Đường không có chấp niệm gì nhiều với lai lịch nguyên thân, nhưng vũ linh vạch trần một bộ phận chân tướng thật sự làm người ta sợ hãi —— Nguyên thân nằm trong quan tài bị Thẩm nhị gia yêu thích đồ cổ trong đêm đưa vào Thẩm phủ, còn là một cái quan tài kỳ quái, nghĩ thế nào cũng thật quái dị.
Cố tiên sinh nghiêm túc ăn dưa, thì thào: “Chẳng lẽ Thẩm lang thật ra là giọt máu bên ngoài của Thẩm nhị gia? Vẫn luôn bị ông nuôi bên ngoài, bởi vì thân thể xảy ra vấn đề bị ông ta mang về, đúng lúc Thẩm đại nương tử biến mất, thay gả đi?”
Thẩm Đường: “Cố tiên sinh thích xem thoại bản lắm?”
Thật tường tận kịch bản máu chó.
Cố tiên sinh quỷ dị trầm mặc ba hơi.
Thẩm Đường nói: “Thẩm thị đều chết sạch, người biết chuyện cũng mất, vũ linh này chỉ là nha hoàn hồi môn, cô ta có thể biết bao nhiêu chân tướng?”
Đoán chừng cũng không phải nha hoàn kề cận.
Nếu không không có khả năng ngay cả cô là nam hay là nữ cũng không biết.
Còn nữa, thật sự là đại nha hoàn kề cận, nào biết múa hoa cổ trống? Cứ xem như hiện tại điên cuồng học cũng không kịp.
Có lẽ trước kia chính là vũ linh Thẩm phủ nuôi.
Nghĩ đến đây, lông mày Thẩm Đường phút chốc nhảy một cái.
Bắt lấy vài thứ.
Cô hỏi: “Ngươi là nha hoàn kề cận hầu hạ Thẩm đại nương tử?”
Vũ linh lắc đầu: “Không phải.”
Thẩm Đường nói: “Nói những hết gì ngươi biết đi.”
Vũ linh nói thật ra.
Ả ta là vũ linh xuất thân tầng chót nhất, khi còn rất nhỏ liền bị bán, trước khi tiến vào Thẩm phủ bị quản đốc bán ra lấy lòng kẻ có bề thế, làm ngoại thất, ngoài ý muốn có một trai một gái, bị vợ cả trong nhà phát hiện bán đi.
Rồi được đại nương tử Thẩm gia có lòng tốt mua, lưu tại trong phòng hầu hạ, ngẫu nhiên biểu diễn múa nhạc cho quý nhân trong phủ, được ít tiền thưởng.
Chỉ là địa vị không cao tuổi lại thiên lớn, nói là nha hoàn thì quá già, nói là ma ma tuổi còn rất trẻ, vẫn luôn bị nha hoàn khác bài xích.
Nói là hầu hạ trong phòng, cũng chỉ là vẩy nước quét nhà làm việc.
Những việc như bưng trà rót nước đến trang điểm cho Thẩm đại nương tử, căn bản không tới phiên ả, đều là nha hoàn kề cận từ nhỏ làm.
“Những nha hoàn kề cận đó cũng thành nha hoàn hồi môn ư?”
Vũ linh trả lời ngoài dự kiến Thẩm Đường.
Ả ta nói: “Không có.”
Nha hoàn hồi môn đều là góp lâm thời.
Nha hoàn thiếp thân bởi vì hầu hạ không tốt bị đánh chết.
Thẩm Đường lạnh lùng chế giễu: “Lý do này lừa gạt quỷ à.”
Chẳng bằng nói Thẩm đại nương tử biến mất là có dự mưu, trước khi biến mất đem cả nha hoàn thiếp thân đi.
Vũ linh lắc đầu: “Không phải gạt, thật bị đánh chết.”
Thẩm Đường: “…”