Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 54: Tạo Rượu Bán Rượu Hạ
Editor: Đào Tử
____________________________
Thẩm Đường: “? ? ?”
Không hiểu sao cảm thấy không khí hơi lạnh.
Cô lắc lắc đầu, đem những ảo giác kỳ lạ đó ném ra sau đầu, trên mặt lại treo nụ cười, chia hết ít đồ vật cô cầm trong tay mang về làm quà.
Kỳ Thiện thu tầm mắt lại, lúc này mới chú ý tới hai vò rượu tròn, mở vải bọc ra ngửi ngửi.
Anh ta hỏi: “Rượu Đỗ Khang?”
Thẩm Đường nói: “Đúng đó, tặng cho huynh.”
Kỳ Thiện chắc chắn nói: “Cậu lại dùng ngôn linh tạo?”
Chử Diệu bên cạnh rốt cuộc có phản ứng, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Kỳ Thiện thêm vài phần ngưng trọng và ý lạnh hãm sâu.
Thẩm Đường: “Vì sao không thể là ta mua?”
Mặc dù sự thật chính là như thế, nhưng Kỳ Thiện lập tức đoán được, cái này khiến cô bất mãn, nói thật giống như cô thích chơi trắng lắm ấy.
Kỳ Thiện ha ha hai tiếng, lời nói ra từng từ đâm thẳng vào tim gan.
“Cậu có tiền? Cho dù cậu có tiền, Hiếu thành đâu ra rượu Đỗ Khang? Cho dù thật có rượu Đỗ Khang, vò rượu và vải bọc sẽ mới như vậy? Rốt cuộc, cậu lại chà đạp mấy câu ngôn linh nào? Là Bất nhạc sĩ hoạn, duy trọng Đỗ Khang* hay là Hà dĩ giải ưu? Duy hữu Đỗ Khang?”
_Đại khái: Làm quan không vui, chỉ trọng Đỗ Khang
Trong những quyển trục của anh ta ngôn linh liên quan đến rượu Đỗ Khang, có vẻ chỉ có hai câu này, nhưng không nghĩ tới Thẩm tiểu lang quân đúng là có thể lấy ra.
Thẩm Đường chột dạ nhưng vẫn cây ngay không sợ chết đứng, giọng dần dần cao lên: “Quản nó là ngôn linh gì, có thể làm ra rượu ngon kiếm tiền chính là ngôn linh tốt.
Làm người chẳng phải sống để ăn uống sao? Ta thấy bách tính Hiếu thành còn rất thích uống rượu, dù sao cũng nhàn rỗi, mỗi ngày làm vài hũ rượu ra ngoài rao hàng bên đường, chẳng phải sẽ kiếm được tiền rồi?”
Sau này còn có thể làm thử rượu mơ một lần.
Kỳ Thiện không khỏi tự xét lại.
Tuy rằng ngày tháng trôi qua không giàu có lắm, nhưng trên đường đi chưa từng để Thẩm tiểu lang quân thiếu chỗ nào, sao tiểu lang quân chỉ một lòng mắt nhìn vào tiền? Quả mơ, bánh nướng, đường mạch nha bán chưa đủ, hiện tại lại chuẩn bị nấu rượu bán rượu, còn chuẩn bị làm dài hạn à?
“Ta thấy cậu làm ăn cái này không lâu dài.”
Kỳ Thiện tạt cho Thẩm Đường một chậu nước lạnh.
Thật lạnh thật lạnh.
“Chơi trắng…!À không, mua bán không vốn, sao làm không lâu dài? Không có chi phí nguyên liệu…” Bán bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, đây là lợi nhuận bao nhiêu tiểu thương nằm mơ cũng thương nhớ?
Kỳ Thiện không trả lời, ngược lại nhấc mí mắt, ánh mắt dời đi, cuối cùng rơi vào Chử Diệu đứng một bên giữ im lặng.
Thẩm Đường nhìn hai người không rõ ràng cho lắm.
“Huynh nhìn ngài ấy làm gì?”
Kỳ Thiện vẫn không có trả lời, ngược lại là Chử Diệu mở miệng giải hoặc: “Ngũ lang, Hiếu thành sắp loạn, cho nên buôn bán không làm được lâu dài.”
“Hiếu thành sắp loạn ư?”
“Ngũ lang?” Kỳ Thiện nhìn Thẩm Đường hỏi.
“Trong nhà ta thứ năm, liền để Vô Hối tiên sinh gọi ta Ngũ lang.” Cô đầu tiên trả lời vấn đề của Kỳ Thiện, ngay sau đó lại hỏi, “Hiếu thành xảy ra chuyện gì mà sắp loạn? Chẳng phải nói chiến sự sơ định? Hôm nay trên đường vẫn náo nhiệt, không nhìn ra dáng vẻ sắp đánh trận.”
Dù trong thành ngoài thành là hai thế giới, thiếu cân bằng như thế sớm muộn cũng xảy ra chuyện, lại thêm lúc trước Kỳ Thiện từng nói với cô quận trưởng là gián điệp Thập Ô, tai hoạ ngầm từ đầu đến cuối tồn tại, bộc phát là chuyện sớm muộn.
Nhưng cô không nghĩ tới sẽ sớm như vậy, trong đó tất có nguyên do.
“Chẳng qua là mặt ngoài bình tĩnh, kì thực sóng ngầm phun trào.
Mới biết được một tin tức, Hiếu thành sợ thành nơi thị phi.
Ta đang suy nghĩ cần đi nơi khác hay không, tạm thời tránh đầu gió.” Kỳ Thiện vẫn luôn cân nhắc vấn đề này, ngay cả báo thù đều lựa chọn gác lại, trong lòng suy nghĩ mang Thẩm tiểu lang quân rời đi.
Không ngờ vị tiểu lang quân này ngược lại rất tốt, trở tay kéo về cho anh ta một người không biết ngọn ngành.
Hố người cũng không kêu một tiếng.
Hừ ╭(╯^╰)╮~~
Thẩm Đường không có chú ý biểu lộ vi diệu của Kỳ Thiện, lực chú ý đều nằm trên tin tức.
Cô đặt mông ngồi dưới hiên, đạp rơi guốc gỗ, xích gần nói: “Tin tức? Tin tức gì? Chẳng lẽ là phản quân hoặc là nước khác nhân danh chính nghĩa đến thảo phạt Trịnh Kiều ư?”
Kỳ Thiện nói: “Đều không phải.”
Thẩm Đường: “Vậy là cái gì?”
Chử Diệu cắm vào cuộc đối thoại giữa hai người, bổ sung nội dung Kỳ Thiện chưa nói xong: “Là một lời đồn, sợ là đầu nguồn mầm tai vạ.”
“Lời đồn đại gì lợi hại như vậy, có thể khiến Hiếu thành loạn?” Thẩm Đường nhìn hai người, không nhịn được nói đùa nghịch vô lại, “Các người ai cho ta một câu trả lời thẳng đi! Huynh nửa câu ngài nửa câu treo lòng hứng thú, ta sớm muộn cũng tăng xông…”
Chử Diệu: “…”
Kỳ Thiện: “…”
Hai người không có chút ăn ý nào lại tâm linh tương thông mà dâng cùng một suy nghĩ —— Thẩm tiểu lang quân (Ngũ lang) vẫn còn tâm tính trẻ con.
Kỳ Thiện không khỏi cười lên: “Chút lòng kiên trì ấy cũng không có?”
Ánh mắt Chử Diệu thì viết “Còn cần rèn giũa rèn giũa” .
Bị trả đũa Thẩm Đường: “…”
Cô không có kiên nhẫn hồi nào?
Có kiên nhẫn cũng không phải dùng như thế.
Hai người ít nhiều có chút bệnh vặt, nói chuyện làm việc hiệu suất thấp như thế, nhà tư bản nào thấy chả tăng huyết áp!
“Chính cậu xem.”
Thấy trên mặt Thẩm Đường không còn che giấu ủy khuất, Kỳ Thiện đành phải đem một tờ giấy vẽ ra, đẩy đến trước mặt cô.
Thẩm Đường nhìn giây lát đã nhận ra đây là trang giấy quan nhi cung cấp vẽ bí hí đồ, phía trên rõ ràng là một bức tranh sa mạc rộng lớn buổi hoàng hôn khá quen mắt, bên cạnh còn có vài hàng chữ chỉnh tề.
Cô đọc thì thầm: “Tây Bắc xuất Tử Vi, bảo đảm thiên hạ nhất thống?”
Nội tâm phỉ nhổ thay nhau nhấp nhô.
Đm, đây là ai vậy?
Tạo thế khoác lác chơi lớn thế?
Chỉ kém đem dã tâm khắc hoạ trên mặt nói cho thế nhân mưu đồ thiên hạ, thiên hạ trăm nước, tính rước ánh mắt từng nhà từng nhà à?
Nếu không thành công, vả mặt đau biết bao?
Nhớ tới quan nhi gặp buổi sáng, Cố tiên sinh biết đọc tâm và Cung Sính được bọn họ cứu, nói: “Bức đồ này buổi sáng ta có thấy ở gian phòng quan nhi kia, giống nhau như đúc, trên bình phong cũng là tranh sa mạc rộng lớn buổi hoàng hôn giống vậy.
Lời đồn đại chẳng lẽ là bọn họ tung?”
Không phải thì vì sao muốn chỉ định giấy vẽ vật liệu?
Nếu nói bọn họ và việc này không quan hệ, ai mà tin chứ?
Chử Diệu nói: “Lời đồn đại này đã có từ lâu.”
Kỳ Thiện cười lạnh: “Không phải Bắc Mạc chính là trò xiếc của Thập Ô thối, mục đích chắc là hấp dẫn nhân tài hội tụ Tây Bắc, thừa cơ lung lạc mời chào, hay là vì ngày sau nhập chủ Trung Nguyên tạo thế, hay là thừa cơ đảo loạn các quốc gia Tây Bắc, thuận tiện đục nước béo cò.”
Chỉ nhìn nội dung văn tự, Trịnh Kiều cũng có hiềm nghi.
Người này vốn đăng vị bất chính, quá khứ lại ám muội, hết lần này tới lần khác tràn đầy dã tâm, chưa hẳn không có dã vọng nhúng chàm thiên hạ, dùng loại thủ đoạn này thiếp vàng lên mặt mình.
Chỉ là với tấm đồ sa mạc hoàng hôn này, hiềm nghi của hắn liền nhỏ.
Bởi vì cảnh nội Canh Quốc không có sa mạc, ngược lại là hai nơi Thập Ô Bắc Mạc phổ biến.
Thẩm Đường chống cằm ( p′︵‵.
)
“Cái này là lan truyền khoác lác rồi còn gì?”
Sẽ có người mắc lừa?
Bị mắc lừa còn không xa ngàn dặm chạy tới tham gia náo nhiệt?
Các nước Tây Bắc đều đang chiến tranh, như Tân Quốc trước đó không lâu bị Canh Quốc tiêu diệt, cảnh nội còn có nhiều dân chúng không nhẫn nhịn nổi cầm vũ khí nổi dậy, phản loạn không ngừng.
Thế cục binh hoang mã loạn, ai ăn no rỗi việc không có chuyện làm, chạy tưng tưng khắp thế giới?
Vừa sinh ra ý niệm này, Thẩm Đường liền nghĩ đến hai người Địch Nhạc vừa gặp, lặng lẽ sửa lại nội dung đâm chọc.
Cô thừa nhận, vẫn có người rảnh nhức cả trứng.
Kỳ Thiện khẽ nói: “Hạc không biết múa.”
Chử Diệu cũng nói: “Tốt mã dẻ cùi.”
Thẩm Đường: “…”