Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 52: Tạo Rượu Bán Rượu Thượng
Editor: Đào Tử
__________________________
“Rượu? Ngũ lang còn biết uống rượu?”
Thật không nhìn ra.
Ngũ lang mang khuôn mặt khí chất thiên dã, chỉ vì quá tuấn tú, nam sinh nữ tướng, ngược lại cho người ta một loại thị cảm không uống được rượu.
Nhưng mà uống rượu cũng không phải chuyện lớn gì, đương thời loạn thế, tập tục phóng khoáng, mặc kệ nam nữ hay già trẻ đều có thể uống vài chén.
Tửu lượng tốt có thể ngàn chén không say.
Thẩm Đường đang muốn trả lời, lại tạm ngừng.
Nói đến việc này, tửu lượng của mình thế nào nhỉ?
“Ngũ lang, có chỗ nào không thoải mái à?” Thấy Thẩm Đường bỗng dưng thất thần, biểu lộ hoảng hốt, Chử Diệu gọi tinh thần cô về.
Thẩm Đường lắc đầu.
Ký ức bị trộm nhà là phiền toái thế đấy.
Cô buồn bực nói: “Không có gì khó chịu, ta chỉ là đang nghĩ tửu lượng của mình thế nào…!Hình như ta không uống được nhiều lắm?” Là họa sĩ trạch nữ hikikomori*, tửu lượng chắc là không mấy khá khẩm mới đúng.
_Thu mình vào bên trong, trở nên hạn chế hoạt động
Chử Diệu nghe vậy bật cười, trong lòng thầm nói chỉ có thiếu niên lang tuổi này mới để ý loại chuyện nhỏ nhặt như vậy, thích sĩ diện da mặt lại mỏng, sợ tửu lượng cạn sẽ bị người ngoài chế nhạo.
Ông uyển chuyển trấn an: “Bất cứ chuyện gì hăng quá đều hoá dở, lượng vừa phải tốt nhất.
Uống rượu di tình, say rượu thương thân.
Ngũ lang đang tuổi lớn, tửu lượng cạn chút không sao đâu.
Đợi lớn tuổi, luyện tửu lượng thêm cũng chưa muộn.”
Thẩm Đường: “…”
Luôn cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện không cùng một cái kênh.
Phiên chợ vừa mới mở, xe ngựa dòng người nối liền không dứt.
Có tiểu thương quầy hàng cố định sớm dựng sạp rao hàng gào to, những người bán hàng rong thì gánh sạp đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Chử Diệu nắm con la Mô-tơ dừng trước một tửu quán quen thuộc, cách đó không xa chính là hàng thịt ông thường xuyên mua nội tạng.
Ngẫu nhiên có người biết ông chào hỏi, ông cũng gật đầu đáp lại.
Chử Diệu: “Rượu tửu quán này coi như chính gốc.”
Phần lớn là rượu khẩu vị thiên về ngọt, có lẽ khá phù hợp với khẩu vị tiểu lang quân, mấu chốt là giá cả một vò rượu không quý.
Thẩm Đường nói: “Ta không mua rượu, ta mua vò rượu.”
Chỉ mua vò rượu không mua rượu?
Lạ lùng thế cơ à.
Chử Diệu không biết vị ngũ lang này muốn làm gì, nhưng cũng không có hỏi, mang cô đi một nhà khác gần đó, buôn bán gốm sành, cũng có bán vò rượu.
Lúc trước vò rượu tửu quán kia chính là nhập hàng từ bên này, giá bao nhiêu trong lòng ông nắm chắc.
Thẩm Đường nhìn hàng, một hơi muốn mười vò rượu nâu đất, vò rượu tròn vo, đáy vò chỉ lớn chừng bàn tay.
Chử Diệu rốt cuộc không nén nổi lòng hiếu kỳ.
“Ngũ lang mua vò rượu làm gì?”
“Bán rượu! Chỉ tiếc cái bình này không đủ tinh xảo, nếu không có thể đóng gói thành rượu tinh phẩm, chuyên lừa gạt kẻ có tiền tiêu tiền như rác.”
Chử Diệu hỏi: “Ngũ lang còn có tay nghề cất rượu?”
“Không có, nhưng mọi thứ đều có thể thử một lần.”
Nụ cười dần cứng ngắc Chử Diệu: “? ? ?”
Thử một lần? ? ?
Ông lại nhìn Thẩm Đường đi mua một băng ghế gỗ dài, tùy tiện tìm một dãy phố ngồi, từng bình rượu theo thứ tự bày ra, trông có mấy phần dáng vẻ nấu rượu bán rượu.
Thế nhưng Chử Diệu rất rõ bên trong vò rượu đều trống rỗng.
Này làm sao bán rượu?
Thẩm Đường lấy một thanh đao nhỏ từ túi đeo bên hông ra.
Tay cô điều khiển đao nhỏ linh hoạt, chưa đầy một lát đã khắc xuống chữ “Rượu” thật to trên ván gỗ.
Ầm một tiếng, cô đem tấm bảng gỗ dựng trước sạp hàng.
Chử Diệu ở một bên vây xem, không rõ “Thiên mệnh” nhà mình muốn làm cái gì —— Cuối cùng là bán rượu hay là bán không khí?
Dù là nước lã cũng ra hình ra dáng hơn bán không khí.
Người qua đường cũng không nhịn được quăng một chút ánh mắt tò mò kinh ngạc về phía bên này —— Chính yếu nhất vẫn là hình thể màu da Mô-tơ quá mức chói mắt, tiếp theo là phong cách tổ hợp hai người Thẩm Đường và Chử Diệu không hợp nhau, cuối cùng mới là cái hàng rượu đơn sơ kia.
Còn có người nhìn tận mắt hai người Thẩm Đường từ cửa hàng gốm sành đi ra, biết bình rượu trống trơn, ngay cả nước cũng không có rót.
“Tiểu nương tử, cô bán cái gì thế?”
Có người rảnh nhức cả trứng chủ động đi lên hỏi thăm.
Thẩm Đường nói: “Ta bán rượu.”
Người qua đường chỉ vào vò rượu nói: “Nhưng đây trống không mà.”
“Hiện tại nó trống không, nhưng ngươi muốn mua, thì nó đầy, một vò rượu hai cân ba trăm văn, chắc giá!”
Người qua đường nghe xong liền phì cười.
Không nói đến giá cả đắt hơn rượu lâu năm ở tửu quán, cho dù hời, ai có bệnh lấy ba trăm văn mua một đống không khí hoặc là nước?
“Tiểu nương tử, chẳng lẽ cô mắc động kinh rồi?” Người qua đường nói xong không đợi Thẩm Đường trả lời, lại nói với Chử Diệu, “Lão già à, đừng bồi tiếp cháu gái nổi điên, trong nhà còn tích lũy, đi tiệm thuốc đầu đường xem đầu óc đi.
Đi sớm, có lẽ còn có thể cứu.”
Chử Diệu: “…”
Ông cũng xem không hiểu thao tác của Ngũ lang, nhưng cũng không có ý định ngăn cản, chỉ muốn biết trong hồ lô Thẩm Đường đến cùng bán thuốc gì.
À, không, là trong vò rượu bán rượu gì!
“Tiểu nương tử, rượu này bán thế nào?”
Thẩm Đường ngồi trên băng ghế đơn sơ, hai tay chống cằm nhìn người đi đường lui tới, đang nghĩ ngợi có cần gào to hai câu, một bóng người che khuất ánh nắng đỉnh đầu.
Cô và Chử Diệu đồng thời nhìn lại, đợi thấy rõ bộ dáng người đến, không khỏi nói thầm thật thanh tú.
Người tới đích thật là một thiếu niên lang tuấn tú xuất sắc.
Nhìn bề ngoài, vừa qua khỏi tuổi múa voi.
Tuy áo vải trên người cực phổ thông, tóc dài tùy ý dùng dây đỏ buộc lên, cổ tay buộc dây thừng đen, eo buộc vải thô, chân mang giày cỏ, nhưng vẫn khó che lấp quý khí quanh thân.
Bởi vì màu da người này thiên trắng, phát âm tròn, nhìn thế nào cũng không giống là người bình thường có thể nuôi ra.
Lại nhìn tướng mạo, mũi cao, môi như thoa son, điểm xuất sắc nhất cả khuôn mặt, không thể nghi ngờ chính là cặp mắt hoa đào tựa cười tựa không kia.
Rõ ràng khóe môi không có một đường cong, nhưng nhìn cặp mắt kia luôn cảm thấy thiếu niên đang cười.
Chử Diệu nhìn người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trước mắt một chút, lại nhìn vò không bày biện trên sạp hàng của Ngũ lang nhà mình.
Hoài nghi trán cậu ta có viết ba chữ “Giàu lắm tiền”.
Thẩm Đường lấy lại tinh thần, hỏi: “Cậu muốn mua rượu?”
Thiếu niên: “Không thể mua?”
Thẩm Đường nói: “Có thể mua có thể mua chứ, đương nhiên có thể mua.
Một vò rượu hai cân ba trăm văn, chắc giá, tiểu lang quân muốn mua thật?”
Thiếu niên lấy ra một góc bạc vụn từ túi tiền.
Bốp một tiếng đặt ở trên ghế gỗ.
Cực kì phóng khoáng: “Mua!”
Chử Diệu: “…”
Người qua đường xem náo nhiệt cũng đang nhỏ giọng thì thầm.
Không ngờ thực sự có người ngốc nhiều tiền mua vò rượu không.
Thẩm Đường ước lượng trọng lượng góc bạc vụn kia một tí, thỏa mãn để vào túi mình, đưa tay chộp một vò rượu không tới.
Còn chưa có động tác, thiếu niên đưa tay vội hỏi: “Tiểu nương tử, cô muốn bán vò rượu không cho ta?”
Nói xong lại quay đầu mắt nhìn một phương hướng nào đó sau lưng.
Nhăn mặt, ủy khuất: “Làm ăn sao có thể như thế?”
Thẩm Đường buồn cười hỏi lại: “Ta nói muốn bán vò rượu không cho cậu lúc nào? Tiểu lang quân thật thú vị, đã lo lắng ta bán vò rượu không, vì sao còn Khẳng khái xuất tiền để bị lừa? Không sợ tiền mất rượu không?”
Chử Diệu âm thầm kéo ống tay áo Thẩm Đường.
Nhìn về phía bên hông thiếu niên chép miệng.
Thẩm Đường ban đầu không hiểu, thuận theo nhìn lại phát hiện bên hông thiếu niên treo một viên ngọc bích màu hổ phách, trên ngọc bích có khắc hoa văn kim sắc, cẩn thận nhìn đúng là có chữ triện nho nhỏ.
Chỉ là màu viên ngọc bích này khá tương đồng với y phục, nhất thời phát hiện.
Thẩm Đường: “…”
Hổ phù võ đảm.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Khó trách không lo bị lừa.
Có bị lừa tiền thật, sợ là thiếu niên có thể xốc sạp hàng, rồi đem gian thương mạnh bạo hành hung một trận, vì dân trừ hại.
Thiếu niên không biết hoạt động tâm lý của Thẩm Đường, trông mong nhìn vò rượu trong tay cô, thúc giục: “Tiểu nương tử, rượu của ta đâu?”
Thẩm Đường hừ một tiếng.
Thôi động văn tâm, thì thầm: “Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong.”
*Khẳng khái phấn chấn lên,
Mà vẫn không quên được sầu.
Muốn giải sầu lấy vật chi
Chỉ có chén rượu.