Lui Ra Để Trẫm Đến!

Chương 5: Phúc Lợi Tân Thủ Đến Chậm


Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 5: Phúc Lợi Tân Thủ Đến Chậm


Editor: Đào Tử
_____________________________
“Từ, từ mẫu thủ trung.

.

.

Kiếm? ? ?”
Thẩm Đường sửng sốt, xác định là kiếm không phải tuyến?
Còn có nửa câu dưới là “Du tử thân thượng phách” !
_Câu thơ gốc:
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.

( Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,
Nay ở trên áo người đi xa)
_Câu trong truyện:
Từ mẫu thủ trung kiếm,
Du tử thân thượng phách
(Thanh kiếm trong tay mẹ hiền,
Nay bổ thân con người đi xa)
“Từ mẫu” này có độc nha.
Nếu nói câu đầu tiên xem như có thể hiểu được —— Gặp phải con trai hố mẹ mình, dù là mẹ hiền tốt tính cũng sẽ bị bức ra lửa giận, bằng không sao có “Dưới roi vọt ra con hiếu” —— Nhưng câu phía dưới quả thực khiến cô sốc cả năm!
【 Một giây mười tám kiếm, kiếm kiếm xuất bạo kích.



Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường chính là ——
“Người đi xa” lạnh không?
Loại văn học kinh khủng không đứng đắn này có thể phá cục thật? ? ?
Cô đối với trực giác của mình sinh ra hoài nghi.
Đồng dạng cảm giác không hợp thói thường còn có quan sai thủ lĩnh bị Thẩm Đường cường ngạnh túm xuống—— Vậy mà hắn lại bị phạm nhân lưu đày mười mấy tuổi ra mặt mạnh mẽ kéo xuống chiến mã!
Đồng thời cũng sinh sát tâm chân chính.
Hôm nay không gϊếŧ Cung tặc, ngày sau tất hậu hoạn!
Tuân thủ nguyên tắc “Bất động như sơn, động như lôi chấn”, cánh tay hắn đột nhiên tụ lực, thu hồi mũi thương bị nắm chặt, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lần nữa mãnh liệt đâm ra ngoài, mục tiêu chính là mắt trái Thẩm Đường.
Ai ngờ ——
Mũi thương đâm xuyên xương sọ trong dự liệu không phát sinh, trên đường nhận được được một cỗ lực cản gần như có thể chấn bàn tay hắn tê dại.
Keng!
Mũi thương và thân kiếm giằng co, kia là một thanh cổ kiếm tạo hình đơn sơ, thân sáng như tuyết, mơ hồ có tiếng long ngâm hổ gầm.
Mà người cầm kiếm chính là Thẩm Đường!
Thấy cảnh này, con ngươi quan sai thủ lĩnh khẽ nhích.
Hai người đấu sức, bất phân thắng bại.
Cái này cũng cho Thẩm Đường ít thời gian thở dốc.
Một ít thời gian này không biết nên dùng để châm chọc “Tử mẫu thủ trung kiếm” thế mà biến ra một thanh kiếm thật, hay tiếc thương bàn tay tiếp lưỡi đao của mình—— Thân là một họa sĩ yêu quý sự nghiệp, trong lòng cô, tay cô tuyệt đối là bộ phận cơ thể còn quan trọng hơn cả đầu óc!
Lửa giận vừa rồi mất khống chế, lại đi dùng tay phải quý giá tay không đón mũi thương.
May mà không bị thương gân cốt, bằng không cả đời không cầm nổi bút vẽ, nhân sinh còn gì vui thú?
Mà người trước mặt tổn thương tay phải cô ——
Mắt Thẩm Đường càng sắc lạnh.
Hôm nay cô làm “Từ mẫu” một lần, dạy đứa con quá lứa này thật tốt!
Ngay tại thời khắc hai người giằng co không xong, bộ pháp dưới chân Thẩm Đường xê dịch một chút, thân kiếm sáng như tuyết sát trường kích, khoảng cách trong nháy mắt rút ngắn.
Cùng lúc đó, trong miệng cũng nhỏ giọng mặc niệm xong một câu phát rồ ——
【 Một giây mười tám kiếm, kiếm kiếm xuất bạo kích.



Ngay tại lúc cô xuất kiếm, một cỗ lực lượng vô hình cường đại từ đan phủ hội tụ đến tay phải, không chỉ để chuôi trường kiếm trong tay có phần nặng này nhẹ tựa lông hồng, cánh tay càng giống lắp vào mười tám cái động cơ siêu cấp, khiến mỗi lần cô xuất kiếm đều lưu lại kiếm ảnh.
Quả nhiên là “Kiếm kiếm xuất bạo kích” .
Trước kia chỉ có thể ra một kiếm, lúc này có thể xuất mười tám kiếm, mỗi kiếm đều trực kích yếu hại!
Kiếm ảnh và ánh kiếm đan xen thành lưới.
Theo lý thuyết có thể đâm đầu quan sai thủ lĩnh thành con nhím, nhưng thế giới này vốn không bàn võ thường, phi khoa học ——
Hắn đan chéo hai tay trước mặt, dùng kim quang màu đen ngưng hóa bao quanh cổ tay mạnh mẽ chống đỡ mười tám kiếm.
Lông tóc không tổn hao gì!
Khoang, ngược lại không thể nói lông tóc không tổn hao gì.
Chí ít phát quan búi tóc của hắn bị cô hất đi.
Thấy cảnh này, Thẩm Đường suýt nữa chửi ầm lên.
Thế giới này còn có thể bình thường lại xíu không?
Tam đẳng trâm kiêu khó giải quyết đến vậy, thế nhị thập triệt hầu chẳng phải muốn phi thăng tại chỗ?
Vẻ mặt quan sai thủ lĩnh càng tập trung, hai đầu lông mày ngưng trọng.
Chờ tốc độ Thẩm Đường hơi chậm, hắn thừa dịp xuất thủ, vung quyền đánh ra một đạo quyền ảnh hồng sắc, Thẩm Đường né tránh kịp thời, quyền ảnh đập xuống đất nổ ra hố to.
Đất cát tung bay che cản tầm mắt cô.
Đợi cô lần nữa thấy rõ, một thanh đại đao sáng bóng bổ xuống đầu.
Đành phải giơ kiếm chống đỡ, dưới cự lực áp bách hơi cong hai đầu gối, trọng tâm chìm xuống, cứng rắn đón lấy một đao kia.
Tiếng đao kiếm tấn công keng keng khiến người ta ù tai sinh nghe nhầm.
Quan sai thủ lĩnh: “Ta ngược lại xem nhẹ ngươi rồi!”
Khí thế hùng hổ, từng bước ép sát.
Một phen triền đấu, hai bên tiêu hao rất nhiều, hắn cũng không bắt được phạm nhân.
Hơi thở Thẩm Đường hơi loạn, trán bất giác thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nên biết khí lực tam đẳng trâm kiêu khí lực gấp hai ba lần mạt lưu công sĩ, mỗi lần quan sai thủ lĩnh vung đao đều dốc hết toàn lực muốn bổ cô thành hai nửa, khiến cô nhiều lần hoài nghi cánh tay mình đang quanh quẩn tại biên giới báo hỏng.

Bởi vì vô cùng đau đớn, tâm tình cô đặc biệt bất ổn.
“Hừ, rõ ràng là ta đánh giá cao ông.”
Không được thì không được, còn vờ nói cái gì “Ta ngược lại coi thường ngươi rồi”.

.

.
Trổ lực miệng lưỡi à!
“Chẳng qua, dừng ở đây thôi —— “
Quan sai thủ lĩnh không bị ảnh hưởng bởi lời Thẩm Đường khiêu khích, thu hồi vẻ giận dữ, kéo đao cấp tốc tới gần, nhưng dừng lại một trượng trước đối phương, mày rậm nhướng lên.
Hét lớn về phía đất trống vắng người.
“Là ai? Ra đây!”
Thẩm Đường nghe vậy kinh hãi, lạnh cả sống lưng.
Phụ cận còn có người?
Đúng lúc này, một giọng nam từ tính trầm thấp truyền vào tai cô.
Chỉ nghe người kia không nhanh không chậm nói: “Răng kiên mà mất trước, lưỡi nhu mà tồn sau, nhu khả năng yếu mà lấy đó thắng mạnh.”
Quan sai thủ lĩnh nghe xong sắc mặt tái xanh.
Tiếng nói vừa ra, dưới chân Thẩm Đường triển khai một bức tranh chữ đen trắng quần giao, văn tự bay ra, từng chữ ngấm vào thân thể cô.
Trong lúc nhất thời, đầy máu phục sinh!
Cánh tay đã hết đau, khí tức hết loạn, khí lực tiêu hao trở về toàn bộ.
Không, còn chỉ hơn chứ không kém!
Cô có dự cảm, mình mà tái xuất kiếm sẽ không chỉ là mười tám kiếm mà là ba mươi sáu kiếm!
Người này rõ ràng là phe bạn nha!
Chẳng lẽ đây chính là phúc lợi tân thủ người xuyên việt đến muộn?
Nhìn khí tức Thẩm Đường cấp tốc khôi phục, quan sai thủ lĩnh tâm tư chửi mẹ đều có.
Gần như cắn răng nghiến lợi cọ xát răng hàm.
“Cản trở công vụ, tội đáng chém!”
Nam nhân trêu tức: “Vậy chớ ngại ngài chém một cái để tại hạ nhìn xem?”
Quan sai thủ lĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cung thị làm điều ngang ngược, mà cậu làm bạn cùng Cung tặc chẳng sợ rước họa vào thân?”
“Vì sao Cung thị bị khám nhà diệt tộc, ta còn rõ hơn ông.


Ai là tặc còn chưa biết nha.”
Quan sai thủ lĩnh vừa nghe đã biết mình hết cơ hội, tiếp tục dây dưa chỉ sợ thứ hắn phải đối mặt là Thẩm Đường và chàng trai kia âm thầm liên thủ, đến lúc đó mạng nhỏ xong đời! Bất đắc dĩ, hắn đành phải kéo đao, đối mặt Thẩm Đường rút lùi về sau, lui khoảng vài trượng mới không cam lòng cưỡi ngựa rời đi.
Gần như cùng lúc đó, tranh chữ dưới chân Thẩm Đường tán đi.
Theo nó biến mất, Thẩm Đường vừa như tiêm máu gà lại khôi phục trạng thái lúc trước.
Thẩm Đường: “.

.

.”
Kỳ hạn thể nghiệm buff này cũng quá ngắn rồi?
Nguy cơ giải trừ, cô đặt mông ngồi tại chỗ điều chỉnh hô hấp, không thể tin nhìn hai tay của mình —— Không ngờ cô có thể chống đỡ khởi đầu ma quỷ đến phúc lợi bảo hộ tân thủ tới, nhặt về cái mạng nhỏ.

.

.
Đại nạn không chết, tất có hậu phúc!
Tiện tay lau đi mồ hôi nóng, Thẩm Đường ngẩng đầu một cái thì thấy một chàng thanh niên thân hình mảnh khảnh, môi tái xanh đi ra từ phía sau cây.
Vội vàng bò dậy nói một tiếng cảm ơn: “Cảm tạ âm cứu mạng của tiên sinh.”
Thanh niên nhìn Thẩm Đường, híp mắt quan sát một lát, nhạt giọng nói: “Nói lời cảm tạ thì miễn đi.

Nếu ông ta không phát hiện tung tích của ta, còn gọi phá lên, chỉ dựa vào cậu là nam tự Cung thị, ta đã không muốn cứu người, thậm chí muốn gϊếŧ cậu.”
Thẩm Đường: “.

.

.”
Nụ cười nơi khóe miệng dần cứng lại.
Mới ra hang hổ, lại vào ổ sói? ? ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.