Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 49: Văn Tâm Thay Xà Đổi Cột
Editor: Đào Tử
__________________________
Chờ…
Ba lượng bạc tiền của cô?
Đầu Thẩm Đường xoay chuyển nhanh chóng, cộng thêm mạch não kín trước giờ thích bay cao bay xa, trong đầu hiện lên vô số suy đoán.
Chắc mình là con gái ông giời trong truyền thuyết nhỉ?
Dù sao đây cũng là cái thế giới vách quan tài khoa học bị đóng đinh, không khoa học mới là khoa học, nhưng nghĩ lại bản thân xui xẻo khởi đầu bằng địa ngục, ngay cả phúc lợi đảm bảo của người xuyên việt cũng không có còn bị trộm nhà, không khỏi lắc đầu tự giễu mình cả nghĩ quá rồi.
Còn con gái ông giời nữa…
Vốn chính là quỷ xui xẻo một đường đen đủi.
“Có câu chuyện gì ở đây sao?” Thẩm Đường cố gắng để ngữ khí mình nghe không quá tự luyến, nhưng khóe miệng lại không khống chế giương lên, hỏi Chử Diệu, “Người bỏ ba lượng bạc tiền nhất định phải là ta, hay người khác cũng vậy, nhưng nhất định phải ba lượng bạc?”
Chử Diệu trả lời nằm ngoài dự liệu của cô.
Ông nói: “Không biết.”
Chử Diệu không theo lẽ thường ra bài, trán Thẩm Đường lại tung ra dấu chấm hỏi thật to, liên đới giọng khẽ cất lên: “Không biết? ? ?”
“Việc này nói ra rất dài dòng…!Ta cũng không xác định lắm.”
Thẩm Đường: “…!Ta có thời gian nghe ngài từ từ nói.”
Cùng một đức hạnh với Kỳ Thiện, một câu “Việc này nói ra rất dài dòng” liền muốn cưỡng ép kết thúc chủ đề, để lại cô hiếu kì đến cào tâm cào phổi.
“Ngũ lang thật sự hiếu kỳ?”
Thẩm Đường thành thật thừa nhận: “Rất hiếu kì!”
“Vậy chuyện này phải nói từ năm ta vỡ lòng…”
Chử Diệu bày dáng vẻ kể chuyện xưa, chuẩn bị kể liên tục, nhưng khó đỡ Thẩm Đường không phải một đứa sẽ ngoan ngoãn nghe chuyện.
Ông vừa nói dạo đầu, cô liền hỏi: “Năm vỡ lòng? Phát sinh chuyện gì?”
Mặc dù Chử Diệu không giống Kỳ Thiện thích câu hứng thú người khác, nhưng tuyến thời gian câu chuyện thật quá xưa, khó trách nói rất dài dòng.
“Năm đó không phát sinh cái gì cả.”
Thẩm Đường: “…”
Sau lưng trầm mặc khiến Chử Diệu không nhịn được cười lên, ông không cần quay đầu trong đầu cũng có thể mường tượng ra vẻ mặt câm lặng của thiếu niên trên lưng la.
Chử Diệu hời hợt nói: “Ta chỉ là tại năm vỡ lòng biết chữ đó cảm ứng được linh khí thiên địa, cũng cùng một năm ngưng tụ văn tâm.”
Thẩm Đường lại hỏi: “Văn tâm mấy phẩm?”
Chử Diệu hồi đáp: “Nhị phẩm thượng trung.”
Thẩm Đường nghe vậy líu lưỡi: “Cao như vậy? ? ?”
Kỳ Thiện lợi hại kiêu ngạo mới là lục phẩm trung hạ.
Văn tâm nhị phẩm thượng trung là gần với nhất phẩm thượng thượng nhất! Văn tâm nhất phẩm thượng thượng được coi là phẩm thánh nhân cũng là hư phẩm, chỉ chư hầu có quốc tỷ mới có được, cho nên văn tâm nhị phẩm thượng trung đã là cấp bậc cao nhất người bình thường có khả năng sở hữu.
Có được văn tâm phẩm cấp nhị phẩm thượng trung, đồng nghĩa cầm trong tay con bài lớn, Chử Diệu sao lại lăn lộn đến tình trạng như bây giờ?
Thật sự không thể tưởng tượng.
Nghe lời Thẩm Đường kinh ngạc không giấu nổi, Chử Diệu ngữ điệu ảm đạm: “Cao sao? Là rất cao…!Nhưng nếu có thể lựa chọn, trái lại ta hi vọng thấp một chút, tứ phẩm, ngũ phẩm hoặc cửu phẩm hạ hạ đều được.
Có được viên văn tâm này đối với ta mà nói là họa không phải phúc.”
Thẩm Đường khó hiểu nói: “Nhưng đây chẳng phải đại biểu cho thiên phú tốt?”
Tại sao có người hi vọng mình thiên phú kém hơn?
Chử Diệu cười khổ một tiếng: “Ngũ lang, tiên sinh giáo cậu việc học không nói cho cậu, phẩm cấp văn tâm của văn sĩ không thể đại biểu tất cả sao?”
“Nguyên Lương từng nói, nhưng ta còn tưởng rằng đây chỉ là cách nhìn cá nhân của huynh ấy, không thể đại biểu quan niệm popular đại chúng*…”
_Chỗ này editor có chỉnh sửa cho phù hợp, từ gốc tiếng Pháp dịch âm ra tiếng Trung
Không ngờ Chử Diệu và Kỳ Thiện có cùng ý nghĩ.
Chẳng lẽ đây chính là nhận thức chung giữa các cao thủ?
“Phổ la đại chúng là cái gì? Ngôn linh hiếm thấy?”
Chử Diệu chú ý điểm giống như Thẩm Đường có chút mê, căn cứ ngữ cảnh biết ý “Phổ la đại chúng” là xấp xỉ “Chúng sinh”, “Phàm phu tục tử”, nhưng đúng là chưa từng nghe cái từ này.
Thẩm Đường giật mình, tạm ngừng: “Ta cũng không biết…!Chỉ thuận miệng nói ngay, nhưng đây không phải trọng điểm.”
Hoàn toàn không phải trọng điểm.
Chử Diệu cũng không đem chi tiết này để trong lòng, ông càng để ý “Nguyên Lương” trong lời Thẩm Đường : “Vị Nguyên Lương kia có phải là thanh niên văn sĩ ta từng gặp qua một lần trên đường?”
Thẩm Đường: “Đúng, chính là huynh ấy.”
Chử Diệu mang theo thưởng thức: “Kia đích thật là vị lương sư.
Vậy, cậu ta không nói cho cậu nội dung về thiên phú văn tâm?”
Thiên phú văn tâm?
Đây là thứ gì?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Loại đồ loạn xì ngầu này sao nhiều thế!
Thẩm Đường tuy không hiểu ra sao, vẫn nói: “Thiên phú…!Văn tâm? Cái này ta thực sự không biết, Nguyên Lương cũng không đề cập qua.
Huynh ấy chỉ từng nói với ta đạo chư hầu gì đó…!Nhắc tới cũng không sợ tiên sinh cười chê, ta tuy có văn tâm, nhưng đối với văn tâm không biết nhiều.
Ngẫu nhiên có vấn đề hỏi Nguyên Lương, huynh ấy luôn gạt ta, không nói sau này giảng, thì bảo Cậu không cần biết …”
Hoài nghi sâu anh ta là do lười biếng không muốn trả lời.
Chử Diệu: “Nguyên Lương huynh có lẽ là vì tốt cho Ngũ lang, có nhiều thứ hiểu rõ càng nhiều, đối với cậu tương lai trưởng thành càng bất lợi…”
Thẩm Đường hiếu kì: “Còn có thuyết pháp này?”
Chử Diệu nói: “Ừ.”
Thẩm Đường xé tâm cào phổi: “…!! ! !”
Vậy cô nghe tiếp câu chuyện hay không nghe đây.
Chử Diệu giúp cô ra quyết định: “Thiên phú văn tâm cụ thể chia làm hai loại, một loại là đạo chư hầu, một loại là đạo văn sĩ.
Chỉ nhìn từ tên, liền biết hai loại thiên phú đại biểu thân phận.
Đạo chư hầu, ta nghĩ vị tiên sinh kia đã nói với cậu, ta sẽ không nhiều lời.
Ta muốn nói là đạo văn sĩ, đó là năng lực đặc hữu của một số nhỏ mưu sĩ văn tâm, có thể phát động không cần bất luận ngôn linh nào.”
Thẩm Đường âm thầm nhớ kỹ: “Tiên sinh cũng có?”
Chử Diệu trầm mặc một lát: “Từng có, nhưng còn chưa kịp trưởng thành, văn tâm của ta đã bị Thay xà đổi cột.”
Thẩm Đường kinh ngạc: “Thay xà đổi cột?”
Chỉ lý giải ý từ mặt chữ, đây chẳng phải…
Chử Diệu cười khổ lắc đầu, nói lời kinh người: “Đúng vậy, vị tiên sinh kia của cậu không có nói cho cậu văn tâm có thể bị đánh cắp sao?”
Thẩm Đường: “…!! ! !”
Kỳ Thiện đúng là chưa từng nói.
“Năm đó viên văn tâm nhị phẩm thượng trung của ta chính là bị đổi như thế.
Tại niên kỷ hăng hái nhất, trong vòng một đêm rơi xuống vũng lầy, không còn cơ hội xoay người.” Chử Diệu lạnh nhạt nói phảng phất như chuyện không liên quan đến bản thân, lại nói, “Vị tiên sinh kia không đề cập Đạo văn sĩ với cậu, có lẽ cũng có nỗi khổ tâm và suy tính riêng trong lòng cậu ấy.
Bởi vì Đạo văn sĩ, không chỉ có một loại năng lực đặc thù, cũng là văn sĩ khẩu tâm tự vấn.
Nó liên quan đến bản thân văn sĩ là ai, tính cách, tìm kiếm đạo hữu nào.
Cho dù là thánh nhân, cũng sẽ không muốn đem loại tư ẩn này phơi nắng dưới ánh mắt mọi người không phải sao?”
Không phải mỗi mưu sĩ văn tâm đều có đạo văn sĩ, nhưng có đạo văn sĩ, 99% đều sẽ lựa chọn giấu diếm.
Không giấu diếm, cái loại cảm giác này như bị lột sạch tất cả quần áo che lấp trên thân thể, trực tiếp bị ném vào đám người.
Vẻ mặt Thẩm Đường nháy mắt xuất hiện một tia hoảng hốt.
Cô không ngờ văn tâm còn có thể chơi như vậy.
Phẩm cấp văn tâm mình không cao, vừa lúc có thể đánh cắp thiên phú năng lực văn tâm của người khác, liền đi ăn cắp của người khác…
Khó trách Chử lão tiên sinh nói văn tâm nhị phẩm thượng trung đối với ông mà nói là họa không phải phúc, cái này chẳng phải là “Trẻ con cầm vàng đi phố thị nhộn nhịp”?
_______________________
Đào: Bạo chương truyện kia thật ra cũng không có cái giá gì, chỉ là editor tập trung bộ này hơn thôi