Lui Ra Để Trẫm Đến!

Chương 25: Hiền Hòa


Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 25: Hiền Hòa


Editor: Đào Tử
_____________________
Thẩm Đường vứt đao đào hố xuống đất.
Tức giận nói: “Ta đi Hiếu thành làm gì? Tự chui đầu vào lưới ư? Hơn nữa, địa phương rách nát kia có gì tốt để đi?”
Tôn trọng nhân thiết đào phạm của cô một chút!
“Thẩm tiểu lang quân bộ không lo lắng thân quyến khác?”
Thẩm Đường nghe vậy chần chờ,
Lời Kỳ Thiện trúng tâm tư của cô.
Bất kể như thế nào, hiện tại cô sử dụng cỗ thân thể này, cần tìm hiểu quá khứ nguyên chủ thân thể một ít, tránh về sau gặp phải người nguyên chủ quen biết bị nhìn ra sơ hở, tăng thêm phiền phức.

Không biết nguyên chủ thân thể có thân nhân không, nếu bọn họ chịu đựng qua nỗi khổ đi đày, bản thân có thể âm thầm trông nom một hai, nếu người thân không chịu nổi chết đi, cũng có thể thu giùm một cái thi, đỡ phải phơi thây hoang dã.
Vẻ mặt Thẩm Đường biến hóa rơi vào mắt Kỳ Thiện, mặt mày đối phương vui vẻ mắt trần có thể thấy.
Liệu định lựa chọn của Thẩm Đường có thể đúng như ý muốn anh ta!
“Tại hạ nhìn ra tiềm lực Thẩm tiểu lang quân phi phàm, ngày sau có lẽ có một phen thành tích.

Kỳ mỗ bất tài, thẹn xưng danh sĩ, dù không bằng những danh sư danh nho đào mận mãn thiên hạ*, nhưng dạy Thẩm tiểu lang quân thứ căn bản vẫn dư dả…”
_Ám chỉ học trò khắp thiên hạ
Trong lòng Thẩm Đường có dự định, nhưng không nói.
Cô cố ý nói: “Những sách kia của Nguyên Lương ta đều đã nhớ kỹ.”
Kỳ Thiện thấy buồn cười, anh ta nâng ngón tay chỉ đầu óc mình, tự tin nói: “Thẩm tiểu lang quân, nội dung trân quý chân chính ở đây này.


Nếu xem xong vài sách ngôn linh là có thể tinh thông chưởng khống văn tâm, học trộm có phần quá đơn giản.”
“Lời Nguyên Lương cũng có đạo lý, nhưng Hiếu thành nơi ấy…” Cô phí sức lớn như vậy trốn ra, kết quả lại vui vẻ chạy về, nếu không may tại thành nhỏ đụng phải quan sai áp giải, cô sẽ khó xử lắm, “Dù sao huynh cũng phải cho cái cam đoan.”
“Ví như?”
Thẩm Đường: “Ví như ngôn linh có thể biến đổi hình dạng.”
Kỳ Thiện: “…”
Chỗ anh ta đúng là không có đồ chơi này thật, trong nhận thức của anh ta cũng không tồn tại loại ngôn linh bàng môn tả đạo này — Ngôn linh thiên hạ, có cái nào mà không phải vì ba sở dụng quyền, mưu, võ, đầu Thẩm tiểu lang quân sao lại kỳ lạ như vậy?
Mặc dù không có ngôn linh, nhưng anh ta có những vật khác.
“Đây là cái gì?”
Thẩm Đường tiếp được bình nhỏ anh ta quăng ra.
Mở nắp bình ra, híp mắt nhìn bên trong, một cái bình bột phấn mịn đen sì, không biết dùng để làm cái gì.
Kỳ Thiện công bố đáp án: “Nhọ nồi.”
Thẩm Đường: “…”
“Bôi một ít lên mặt, hoặc chạy nhiều phơi nhiều đổ mồ hôi, bảy tám ngày không tắm rửa rửa mặt, ai có thể nhận ra cậu”
Thẩm Đường tưởng tượng mình bảy tám ngày đầy mồ hôi không tắm rửa, giống như có thể ngửi được cỗ mùi hôi chua một lời khó nói hết kia.
“Huynh chỉ có cái chủ ý ngu ngốc này?”
“Này làm sao xem là chủ ý ngu ngốc?” Ý cười trên mặt Kỳ Thiện thu liễm vài phần, không mang theo nửa phần tình cảm, “Đây chính là kinh nghiệm thực tiễn.”
Thẩm Đường hơi kinh ngạc.
Kinh nghiệm thực tiễn?
Có điều rõ ràng Kỳ Thiện không nghĩ xoắn xuýt điểm ấy, giọng lại cất lên: “Thật ra Thẩm tiểu lang quân không cần lo lắng như vậy, những tên quan sai áp giải kia so với cậu càng Không làm tròn trách nhiệm hơn.

Đào phạm chạy trốn, khả năng bọn họ sẽ báo lên rất nhỏ, cùng lắm là cắt lỗ tai một người khác bù vào chỗ cậu.


Bởi vậy, cậu chớ lo lắng sẽ tại cửa thành Hiếu thành nhìn thấy bức họa truy nã mình.”
Cho dù quan sai không “Không làm tròn trách nhiệm lừa gạt”, báo sự tình Thẩm Đường chạy trốn lên bên trên, họa sĩ vẽ bức họa truy nã thì tính sao?
Lấy trình độ con người chẳng khác trừu tượng dưới ngòi bút những họa sĩ kia, trừ phi bộ mặt có đặc điểm cực kì đặc thù, nếu không mẹ ruột tới còn không nhận ra, chớ nói chi là cửa thành mỗi ngày đều có bách tính ra vào.

Khả năng Thẩm Đường bại lộ thân phận quá nhỏ.
Một phen lí do thoái thác, để Thẩm Đường ăn viên thuốc an thần.
“Được, đi thì đi.”
Cô hì hục hì hục đào cái hố lớn cực sâu, ném toàn bộ thi thể vào rồi lấp đất lại, làm xong trăng đã lên giữa trời.

Kỳ Thiện nhóm đống lửa, nướng bánh bột ngô Thẩm Đường dùng ngôn linh hóa ra, cô vừa ngồi xuống là có thể ăn vào nóng hổi.
“Nóng!”
Đánh giá sai nhiệt độ bánh bột ngô, kém chút bỏng đầu lưỡi.
Loại bánh bột ngô này không có tư vị gì, trừ mặt ngoài nướng có chút hương thơm, chỗ khác đều như thế, càng ăn càng khát, ăn mỗi hai cái phải phối một ngụm nước, trong miệng nhạt nhẽo cực kì.

Nội tâm cô không nhịn được than sao mà không có nhân, như dưa cải khô kẹp thịt.
Chẳng biết tại sao, đêm nay Kỳ Thiện ngủ đặc biệt sớm.
Đã không đọc sách ôn đọc cũng không luyện tập ngôn linh.
Thẩm Đường không buồn ngủ, trông coi đống lửa trại ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, bên tai nghe được tiếng cỏ cây khẽ bị lay động — Có người đang cẩn thận nhích lại gần mình, nhưng không ác ý, cô cũng mặc kệ.
Người kia ngồi xuống cách đó không xa, nhờ ánh lửa xem xét, chính là con trai ngốc nhà Ngự sử trung thừa, hữu ý vô ý nhìn chằm chằm cô, muốn nói lại thôi, dừng lại muốn nói, tựa hồ muốn xác nhận điều gì.

Mấy lần há miệng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, Thẩm Đường không kiên nhẫn đợi được, cuối cùng vẫn là cô chủ động gợi chuyện.
“Trung thừa ngủ rồi?”
Người kia khẽ giật mình, dường như không ngờ Thẩm Đường sẽ chủ động nói chuyện với mình: “Ừm…!Cha ta ông ấy ngủ rồi, nhưng ngủ không quá an ổn, hơi sốt.

Đoạn đường này chịu thương quá nhiều, vết thương phiếm hồng, đến mai nghĩ kiếm ít thảo dược…”
Dứt lời, nam nhân này ửng đỏ hốc mắt.
Thân thể phụ thân so với người bình thường tốt hơn nhiều, nhưng khó chống niên kỷ còn tại đó, không chịu được xóc nảy lớn và tra tấn.
Thẩm Đường nói: “Phụ cận chắc có thôn xóm, các người có thể đi cùng thôn dân lấy một số thảo dược.

Nói chứ, ta còn chưa hỏi họ tên lang quân, không biết xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Điền Trung, chữ Thủ Nghĩa.”
“Thủ Nghĩa vừa nhìn ta như vậy làm gì?”
“Tại hạ là cảm thấy cậu và một người tại hạ từng gặp, trừ giới tính, sinh cơ hồ giống nhau như đúc.

Với lại, nghe ban ngày cậu cùng Kỳ Thiện tiên sinh đối thoại, nói cậu là…” Điền Trung nuốt xuống hai chữ “Đào phạm”, “Ta liền cho rằng giữa cậu và cô bé có cùng nguồn gốc.”
Thẩm Đường: “…”
Tốt mất linh xấu linh.
Cô đụng phải người quen nguyên chủ thân thể rồi?
Thẩm Đường hỏi: “Người kia là ai? Hai người rất quen?”
Điền Trung liên tục khoát tay: “Không có quen hay không, chỉ gặp qua một lần.

Luận quan hệ, con bé nên tính là cháu dâu ta.”
Thẩm Đường rất chấn động: “…!Cháu, cháu dâu?”
“Nghiêm chỉnh mà nói cũng không tính.” Hắn giải thích nói, “Tại hạ và phụ thân Vân Trì là đồng môn cũng đồng niên, nên nhận cái kết nghĩa.


Vân Trì xem như cháu ta, nếu hai đứa kết thúc buổi lễ, theo quan hệ cũng nên gọi ta một tiếng Điền thúc.”
“Vân Trì là ai?”
“Cung thị Cung Sính, chữ Vân Trì.”
Thẩm Đường: “…”
Khá lắm!
Cô gọi thẳng khá lắm!
Cỗ thân thể này TM mới mười một mười hai tuổi đấy!
“Vì sao không kết thúc buổi lễ?”
“Ngày đại hôn ấy chưa kịp ba bái, lễ chưa thành, đã có quan sai xông vào Cung phủ bắt người, toàn phủ trên dưới tính cả vị kia đều bị áp giải nhốt vào đại lao, không quá hai ngày liền lên đường bị đày đi.

Tại hạ lúc ấy cũng là tân khách…!Quả nhiên đáng tiếc.”
Hắn nói xong thở dài.
Hắn từng vì chuyện Cung phủ bị đày bận rộn bôn ba, vạn vạn không ngờ tới chỉ cách mấy ngày, cả nhà mình cũng gặp tai vạ.
Thẩm Đường hỏi: “Cung Sính hiện ở nơi nào?”
Hắn cười khổ: “Nếu may mắn, đại khái trên đường đi đày.

Nếu không may, đại khái trên đường xuống Hoàng tuyền.”
Thẩm Đường đè xuống gân xanh nhảy loạn, tiếp tục nói bóng nói gió, nén hơi thở: “Vị tân nương Cung Sính kia, là nhà ai?”
“Cô bé xuất thân Thẩm thị, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Hắn nói: “Chỉ là Cung thị bị đày đi chưa được hai ngày, Thẩm thị đã bị Trịnh Kiều hạ lệnh di cửu tộc, thật sự là thảm.”
Thẩm Đường: “…”
Di cửu tộc…
Nói cách khác, trên đời này trừ một tên không biết chết hay chưa Cung Sính, hiện tại thân phận nguyên chủ là — Cô nhi thật?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.