Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 20: Hộ Khẩu Mịt Mù
Editor: Đào Tử
____________________________
Thẩm Đường hít sâu một hơi.
Lúc này mới hiểu vì sao Kỳ Thiện đen mặt.
Nhục nhã cực độ như thế, đặt trên thân ai có thể chịu được?
“Vương thất chiến bại dẫn đầu bách quan đầu hàng, vốn là vinh dự nước chiến thắng nên hưởng.
Đại cục đã định, chắc hẳn quốc chủ Tân quốc dù không cam tâm cũng sẽ không phản kháng.
Nhưng tên Trịnh Kiều này.
.
.
Y điên rồi sao?”
Kỳ Thiện lạnh lùng chế giễu: “Ta thấy là do y không cam tâm.
.
.”
Năm đó ở Tân quốc chịu nhục nhã, hắn muốn Tân quốc hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần, còn muốn Tân quốc bị đính trụ sỉ nhục bên trên dòng lịch sử.
Thẩm Đường cả giận: “Thật quá bỉ ổi!”
Chỉ dựa vào một từ “Bỉ ổi” chưa đủ hình dung Trịnh Kiều phát rồ, Thẩm Đường cảm thấy người ác độc, hẹp hòi thêm buồn nôn.
Cái gì gọi là diện phược hàm bích?
Nói đơn giản chính là trói hai tay ra sau lưng, trong miệng ngậm một khối ngọc —— trong tập tục mai táng, mọi người cho rằng trong miệng hàm ngọc thi thể có thể phòng ngừa thi thể mục nát, đồng thời cũng tỏ rõ thân phận người chết tôn quý —— Dùng hình tượng này đầu hàng nước chiến thắng.
Cụ thể trong quá trình áp dụng, bình thường phải lộ trần thân trên, tỏ rõ mình không mang bất kỳ vũ khí nào, cũng ngụ ý chính mình là một con “Dê đợi làm thịt”.
Chân chính phó thác tính mạng mình ra ngoài, mặc người chém gϊếŧ, muốn chém gϊếŧ róc thịt muốn làm gì cũng được.
Mà hiện tại, Trịnh Kiều ép buộc quốc chủ Tân quốc nhường ngôi cho một vương cơ nữ tính không có văn tâm võ đảm, đồng thời cũng là con gái duy nhất dưới gối quốc chủ Tân quốc —— Để thân thể lõα ɭồ, trước công chúng giao ra thư hàng, ấn tín, hộ sách và quốc khố.
Rõ ràng là đem mặt mũi di dân Tân quốc triệt để đạp dưới chân chà đạp nát, không chừa một chỗ trống.
Kỳ Thiện cười lạnh chăm chăm bát trà trong tay, nỗ lực kiềm chế mới không bóp nát nó, âm thầm hít sâu mấy lần mới bình phục phẫn nộ trào dâng tựa núi lửa: “Lớn lên tại thâm cung, chỉ biết lấy sắc làm ngoại sủng hầu người nịnh hạnh, cậu trông cậy thủ đoạn và lòng dạ y có bao nhiêu Quân Tử? Không chiếm được quốc tỷ Tân quốc, ích lợi cuộc chiến tranh này chặt đôi, lấy tính nết Trịnh Kiều đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
.
.
Chậc!”
Thêm một lần nghe hai chữ “Quốc tỷ”, mí mắt Thẩm Đường khẽ run: “Loại người này cũng ngồi không vững giang sơn.”
Lúc trước Kỳ Thiện nói trong vòng năm năm Trịnh Kiều không chết bất đắc kỳ tử, Canh quốc tất diệt, “Dự đoán” còn tính bảo thủ.
Với ngang ngược và tàn bạo bây giờ của Trịnh Kiều, có thể chống nổi ba năm hay không vẫn là dấu chấm hỏi lớn.
Hắn còn mang cái đầu vô cùng kém cỏi ——
Dung túng binh mã dưới trướng làm xằng làm bậy, đốt sát cướp bóc.
Quân kỷ và trung tâm, bồi dưỡng khó khăn nhưng sụp đổ dễ dàng.
Ngoài hàng trà, binh sĩ Canh quốc thấy bà chủ hàng trà hơi có tư sắc, không khỏi sinh lòng tà niệm, trao đổi ánh mắt lẫn nhau cố ý để bà chủ thêm trà cho bọn họ.
Trong quá trình thêm trà sờ soạn tay nhỏ, lân la eo nhỏ, quá phận một chút còn nghĩ vểnh môi lên hôn vài cái, bà chủ bị dọa hoa dung thất sắc, kêu hãi liên tục, binh sĩ lại cười ha ha.
“Binh gia binh gia.
.
.”
Chủ hàng trà muốn lên trước giúp vợ giải vây, lại bị quăng một cái tát, nửa bên mặt cấp tốc sưng đỏ.
“Lăn đi! Phá hứng gia, muốn chết à?”
Răng rắc ——
Kỳ Thiện theo tiếng cúi đầu nhìn về phía tay Thẩm Đường.
Bát trà con trong tay bị cô bóp nát.
May mắn là Thẩm tiểu lang quân không phẫn nộ hất bàn cũng không xông ra ngoài, mà là lạnh mặt nói: “Nếu không lấy quân kỷ nghiêm minh ước thúc binh mã, những người cung cấp roi đao vì Trịnh Kiều nam chinh bắc chiến này sớm muộn có một ngày bởi vì dục niệm không được thỏa mãn, tiện đà sinh oán hận với Trịnh Kiều, cuối cùng —— Phản phệ sát chủ.”
Kỳ Thiện nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Thẩm Đường.
Đây hoàn toàn là cử động dưới trực giác.
Ánh mắt của cô quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khiến người ta hoài nghi cô đang nhìn một đám sâu kiến sắp chết —— Ý nghĩ này hiển hiện trong lòng, Kỳ Thiện xuất hiện hoảng hốt trong một chớp mắt, mượn động tác dùng trà che giấu loại cảm xúc vi diệu: “Chỉ là trước đó, chưa biết sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội, chí sĩ hữu thức bỏ mạng.
.
.
Ôi, thế cục như thế.
.
.
Thẩm tiểu lang quân, ta cậu có thể thế nào được? Chỉ có thể làm quần chúng thôi.”
“Nguyên Lương.”
Lông mày Kỳ Thiện nhíu lại.
Đừng nhìn Thẩm tiểu lang quân luôn một câu một “Kỳ tiên sinh” hoặc “Tiên sinh”, nghe rất tôn kính nhưng là xuất phát từ nội tâm tôn kính hay dối trá qua loa, anh ta vẫn nhận ra được, ngược lại dưới phẫn nộ lúc trước thốt ra một câu “Kỳ Nguyên Lương” càng chân thực hơn.
Bây giờ gọi thẳng “Nguyên Lương”.
.
.
Anh ta không cảm thấy bị mạo phạm thậm chí có chút chờ mong.
“Chuyện gì?”
Thẩm Đường ngồi xuống, khống chế bản thân bỏ qua động tĩnh bên ngoài hàng trà —— Trước mắt những binh lính kia chỉ dừng lại giai đoạn chấm mút, chiếm tiện nghi, cộng với còn phải áp giải phạm nhân, hẳn sẽ không làm ra cử động quá phận thêm.
Nếu cô nhảy ra ngoài “Bênh vực kẻ yếu”, ngược lại sẽ chuốc họa cho người ta.
Thế là cô đành dùng thứ khác dời lực chú ý, đè xuống loại biệt khuất không làm được gì kia.
“Ta hiếu kì, huynh đến tột cùng là ai?”
Kỳ Thiện biết nhiều thứ lắm.
Còn nữa, thời điểm anh ta xuất hiện quá trùng hợp.
Thẩm Đường cần giá trị may mắn cao bao nhiêu, mới có thể sau khai cục địa ngục gặp được một nhân sĩ trâu bò biết mọi thứ?
Ai ngờ Kỳ Thiện không trả lời mà hỏi lại, đá bóng da về.
“Trước khi trả lời vấn đề này, Thẩm tiểu lang quân cũng nên thẳng thắn một chút thân phận chân thật bản thân nhỉ? Mới lộ ra thành ý.”
Tại sao lại có quốc tỷ!
Nhưng câu nói ấy anh ta không hỏi ra, bởi vì anh ta tin tưởng, lấy tính gian xảo của Thẩm tiểu lang quân nhất định có thể nghe ra ngữ điệu chưa hết của anh ta ——
Đây có lẽ chính là ăn ý giữa hai người bọn họ.
Thẩm Đường: “.
.
.”
Vấn đề này hỏi cô cũng công cốc.
Nếu cô có giữ gốc, có ký ức chủ nhân thân thể, còn cần ỷ lại bên người Kỳ Thiện nói gần nói xa tìm hiểu tình hình?
“Nguyên Lương cho ta là ai đây?”
Thẩm Đường dùng lời thoại sắc bén kinh điển vạn năng.
Đá bóng giả thâm trầm á, cô cũng biết!
Ai ngờ cô nói xong, Kỳ Thiện bên này liền trầm mặc, hai mắt phức tạp khiến cô thể nhìn thấu, phút chốc thở dài: “Ta coi là.
.
.
Đúng rồi, Thẩm, cậu họ Thẩm!”
Không biết anh ta nghĩ đến điều gì, biểu lộ sáng tỏ thông suốt!
Thẩm Đường chả hiểu ra sao, trán sáng lên ba cái dấu hỏi, nhưng trên mặt không thể thua: “Ta họ Thẩm, chẳng phải Nguyên Lương đã biết sớm? Văn tâm sẽ không gạt người, trừ phi ta có bản lĩnh ngụy trang che đậy như Nguyên Lương.”
Có điều ——
Cô họ Thẩm thì làm sao?
Câu tiếp theo, Kỳ Thiện khiến cô câm lặng.
“Nói vậy, tiểu lang quân là Cung Sính?”
Thẩm Đường: “.
.
.”
Cung Sính là ai? ? ?
Cô đột nhiên rất muốn biết, Kỳ Thiện lại não bổ cái gì.
Kỳ Thiện vẫn nói, ánh mắt chăm chú khóa chặt Thẩm Đường, nói đến một cọc tai tiếng: “Quốc chủ Tân quốc thích nữ sắc, đối xử phụ nữ cực kì bạc bẽo, có lẽ là báo ứng nhiều năm qua dưới gối chỉ có một nữ là vương cơ, nhưng ông ta yêu thích vương cơ kém xa con trai trưởng Cung thị Cung Sính.
Từng có người hiểu chuyện đề nghị ông ta để Cung Sính trở thành vị hôn phu vương cơ, kết quả bị quốc chủ nghiêm khắc quát lớn, còn bị giáng chức.
.
.
Thế là trên phố có nghe đồn.
.
.”
Thẩm Đường tự động bù đắp: “Ý huynh là —— Quốc chủ Tân quốc trồng thảo nguyên trên đầu gia chủ Cung thị? Không phải, ý ta là ngủ với vợ gia chủ Cung thị?”
Cung Sính là con quốc chủ Tân quốc? ? ?
Tộc trưởng Cung thị bị cắm sừng nhiều năm? ? ?
Chờ đã ——
Thẩm Đường phút chốc sửng sốt một hồi, lâu sau kịp phản ứng.
Nhìn văn tâm chính mình rồi nhìn con mắt tràn ngập “Ta đã xem thấu bí mật của ngươi” của Kỳ Thiện, suýt nữa phun ra một ngụm máu già.
Cô khẽ run rẩy hỏi: “Dòng họ vương thất Tân quốc là.
.
.”
Kỳ Thiện nói: “Thẩm.”