Lui Ra Để Trẫm Đến!

Chương 12: Tìm Nơi Ngủ Trọ


Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 12: Tìm Nơi Ngủ Trọ


Editor: Đào Tử
__________________________
Cuối đường nhỏ mơ hồ có khói bếp lượn lờ ngút lên.
Bóng người bận rộn mệt mỏi trên đồng ruộng bắt đầu thu thập nông cụ, lục tục trở về nhà.
Một đôi huynh đệ tướng mạo không tầm thường hướng tới Tiền gia thôn.
Một người đi bộ phía trước, một người khác cưỡi một thớt la tuyết trắng cao gần một người.
Con la kia trông rất đẹp, toàn thân không có sợi lông tạp, trên cổ treo chiếc chuông đỏ vàng đinh đang giá trị không nhỏ, mỗi một bước đều nghe được tiếng đinh đang thanh thúy.
Hai người mới xuất hiện đã gây nên sự chú ý của nông dân.
Người lớn tuổi kia một bộ trường bào xanh sẫm, đầu đội khăn, chân mang guốc gỗ, thân hình gầy gò, eo đeo chữ ký văn tâm, hẳn là sĩ tử trẻ tuổi du học bên ngoài.

Tuổi nhỏ kia trông mười một mười hai, tướng mạo không giống người lớn tuổi, nhưng cũng là môi đỏ răng trắng, thiếu niên lang đường nét sâu tuấn tiếu.
Có lẽ tổ tiên mang chút huyết thống ngoại tộc, ngũ quan càng thâm thúy hơn người bình thường.
Chợt nhìn còn tưởng rằng là nữ lang xinh đẹp, nghe thanh niên xưng hô xong mới biết là vị tiểu lang quân.
“Hàn xá* đơn sơ, ủy khuất hai vị lang quân tạm ở một đêm.”
*Lời khiêm tốn, cách xưng hô chính nhà mình.
Thôn Chính đưa hai người vào gian phụ.
Tiền gia thôn là thôn nhỏ chưa tròn trăm hộ, căn nhà sạch thể diện nhất làng là nhà Thôn Chính.
Nghe hai vị lang quân muốn tìm nơi ngủ trọ, ông nhiệt tình mời bọn họ ở lại nhà mình, còn để bà nương trong nhà dọn dẹp sạch gian nhà phụ cho khách nhân ở lại.
Kỳ Thiện lấy một khối bạc vụn giao cho Thôn Chính, phiền bọn họ chuẩn bị cho mình mấy ngày lương khô, rồi đun một nồi nước nóng để tắm rửa, còn lại hợp lý làm quà cảm ơn.

Thôn Chính cười tủm tỉm ước lượng trọng lượng bạc vụn, sau khi tính một phen vội nói không phiền.
Trước khi đi còn hỏi muốn chuẩn bị cỏ tươi cho thớt la kia ăn không.
Nghe Thôn Chính nhắc con la, Kỳ Thiện hiện vẻ mất tự nhiên trong chốc lát.
Anh ta lắc đầu: “Không cần, thớt la ấy không phải vật sống, là ngôn linh xá đệ* tạo vật.”

_Xá đệ: Em tôi.

Tiếng chỉ em mình khi nói với người khác.
Thôn Chính nghe xong đã hiểu, vẻ mặt càng thêm cung kính.
Đinh đang đinh đang ——
Tiếng đinh đang quen thuộc tới gần.
Kỳ Thiện mở cửa sổ tản khí trong phòng, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Đường một tay nắm con la, một tay nắm lấy nhánh cỏ trêu đùa nó.
Thoáng nghe được Thẩm tiểu lang quân nói thầm với thớt la kia.
“Mô-tơ, sao mày không ăn? Nếm một miếng đi, tao đặc biệt hái cho mày đó.

.

.”
Kỳ Thiện: “.

.

.”
Nói đến con la gọi “Mô-tơ” này, anh ta có loại ảo giác không thở được.
Chẳng ai ngờ câu ngôn linh lạ lẫm —— “Nhanh như điện chớp, mô-tơ Dayun” —— Thế mà có thể ngưng ra một thớt la tuyết trắng thật!
Thẩm tiểu lang quân còn vui vẻ cưỡi lên.
“Kỳ tiên sinh, huynh có muốn làm một thớt luôn không?”
Kỳ Thiện quả quyết cự tuyệt.
Chưa kể anh ta sẽ không dùng đoạn ngôn linh kia, cho dù có thể sử dụng thành công, hiệu quả chưa hẳn giống Thẩm tiểu lang quân.
Quan trọng nhất chính là ——

Dáng dấp con la đẹp hơn nữa cũng chỉ là con la, anh ta không cưỡi!
“Vậy có muốn cùng cưỡi không?”
Thẩm Đường đưa tay che lên trước mắt, ngăn trở ánh nắng chói mắt, cung cấp một đề nghị khác.
Kỳ Thiện lần nữa cự tuyệt.
Cho dù anh ta đi gãy chân cũng sẽ không cưỡi con la xuẩn tướng này.
Thẩm Đường nhún vai, không miễn cưỡng thêm.
Có xe thể thao (con la) dáng thấp thay đi bộ, chân cô rốt cuộc đạt được giải phóng.

Đi ngang qua một gốc không biết tên nhưng cực giống cây chuối tây, cô ngồi trên lưng la xoay người nghiêng thân ra, đưa tay bẻ hai mảnh.
Một mảnh chống ở đầu vai che nắng, một mảnh đưa ra che đỉnh đầu Kỳ Thiện.
“Kỳ tiên sinh!”
Ánh nắng đỉnh đầu bị che khuất, Kỳ Thiện nghe vậy quay đầu.
Thẩm Đường ném cái lá cây cho anh ta.
“Tiếp lấy!”
Nhìn bộ dáng che chắn sợ ánh nắng của Thẩm Đường, anh ta bất đắc dĩ cười cười.
“Nam nhi thì sợ gì cái đắng này?”
“Ta không sợ, nhưng xưa có câu nói hay một trắng che trăm xấu.” Thẩm Đường điều chỉnh góc độ cái lá lớn, khiêng lá cười nói, “Màu da rám đen không đồng đều, có hại mỹ cảm.”
Kỳ Thiện: “.

.

.”
Hai người đi mấy canh giờ mới nhìn thấy dân cư.
Mấy năm liên tục khô hạn kèm chiến tranh, Tiền gia thôn không còn thừa mấy hộ gia đình, toàn bộ làng không nhìn thấy mấy mặt trẻ tuổi, chỉ có trưởng lão cao tuổi và trẻ con không rành thế sự.


Đột nhiên xuất hiện hai gương mặt lạ, tin tức từ đầu thôn bay đến cuối thôn, thỉnh thoảng có nhóc con ngó nghiêng nhà Thôn Chính.
Kỳ Thiện có việc đi tìm Thôn Chính, vừa về đến liền nghe tiếng cười của Thẩm Đường và mấy đứa trẻ ranh chơi đùa.
Người ngựa hai phe đang “Đánh trận” .
Nhìn thấy một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác cưỡi tại trên lưng con la tuyết trắng, cầm một cành cây khô trong tay làm trường thương, Thẩm tiểu lang quân thì đi bộ cầm côn.
Hai người ngươi một thương ta một gậy liên tục giao phong, đánh cho “Túi bụi” .
Những đứa trẻ khác làm “Quân tốt”, ở một bên khẩn trương “Xem chiến”, thỉnh thoảng vỗ tay hô to “Tướng quân lợi hại” !
Kỳ Thiện: “.

.

.”
Ngay từ đầu còn tưởng Thẩm Đường là chơi đùa quá trớn —— Dù sao Thẩm tiểu lang quân cũng chỉ là thiếu niên lang mười một mười hai tuổi, cho dù chịu khổ đi đày, bản chất vẫn là ngang bướng hiếu động —— Nhìn một lát mới phát hiện đứa nhóc kia cũng có chút thú vị.
Anh ta hỏi Thôn Chính: “Đứa trẻ đó gọi là gì? Là nhà nào trong thôn?”
Thôn Chính trả lời: “Không phải đứa bé trong làng.”
“Không phải?”
Thôn Chính thở dài: “Nghe nói là đứa trẻ gia đình lớn, vì từ nhỏ có bệnh hiểm nghèo ở trang tử phụ cận dưỡng bệnh.

Nói là dưỡng bệnh, kỳ thực là bị người ta từ bỏ, kẻ dưới hầu hạ đương nhiên sẽ không tận tâm, trông rất đáng thương, Thường thường trộm chạy đến chơi cùng trẻ con trong thôn.

.

.”
Bình thường đều chơi đến trời tối, hạ nhân Trang tử mới tới đón cậu về.
Kỳ Thiện bị khơi lên chút lòng hiếu kỳ.
“Bệnh hiểm nghèo? Nơi nào có tật?”
Thôn Chính nhìn thoáng qua cậu nhóc mặt rạng rỡ kia, cẩn thận chỉ đầu óc mình.
“Nghe nói là tật não.”
Nói trắng ra chính là kẻ ngu.

Kỳ Thiện hơi kinh ngạc, đang định mở miệng lại nghe mấy đứa trẻ phát tiếng hoan hô vang dội.
Thì ra một thương giả kia của cậu nhóc thoáng “Lừa gạt” vượt qua Thẩm Đường, đâm trúng “Chủ công” cô bảo hộ.
Không sai không lệch, chính giữa trán “Chủ công”.
Dựa theo quy tắc trò chơi, cậu thắng.
Nhìn “Chủ công một mạng chầu trời”, Thẩm Đường đành phải “Bất đắc dĩ” giang tay ra, vứt vũ khí “Đầu hàng”.
“Ôi, ta thua rồi.”
Người thắng có thể thu được chiến lợi phẩm.
Cái gọi chiến lợi phẩm là từng viên đường mạch nha lớn chừng ngón cái.
Cô kéo túi đeo bên hông, móc ra một ít đường mạch nha nhàm chán chế tạo, chia cho mỗi người một viên, đây gọi là “Khao thưởng tam quân”, mà “Chủ tướng” lập đại công lao —— Cậu nhóc kia vung thương rất có phong thái vững vàng cưỡi con la độc chiếm ba viên.
Những đứa trẻ khác không kịp chờ bỏ đường mạch nha vào miệng, duy chỉ đứa bé kia là không, ngơ ngẩn cầm đường mạch nha cũng không biết ăn.
Bộ dạng đần độn này hoàn toàn khác lúc cậu cưỡi trên lưng la hăng hái “Đánh trận”.
“Không ăn à?”
Thẩm Đường ngồi xổm xuống hỏi cậu.
Đứa trẻ lắc đầu, do dự một lát, nhặt lên một viên trong đó đưa cho Thẩm Đường.
“Nhóc đút ta?” Cô nháy mắt hiểu ngay.
“Ừm, ăn.” Đứa trẻ nói.
Thẩm Đường cũng không ghét bỏ tay đứa trẻ bẩn, há miệng ăn, cười cong mắt.
“Ưʍ…, thật ngọt, nhóc cũng nếm thử đi?”
Đứa trẻ thấy thế mới cúi đầu nhặt một viên khác ngậm vào.
Một viên cuối cùng bỏ vào túi đeo bạc màu bên hông.
Túi đeo trĩu nặng.
Thẩm Đường mượn ưu thế góc nhìn, mơ hồ nhìn thấy bên trong chứa một khối ngọc bích đầu hổ tinh xảo, phía trên ngọc bích còn khắc chữ triện nho nhỏ.
Những đứa trẻ khác vừa lòng thỏa ý về nhà, chỉ có đứa bé y phục giặt đến phai màu này lưu lại, được Thôn Chính dắt đến phòng khách chờ.
Ngày hè cực dễ thay đổi, sắc trời vừa tối chưa bao lâu, màn trời tối sẫm liền rót mưa to.
Sấm sét vang dội, gió dữ gào thét.
Thẩm Đường đang khêu đèn đọc sách ban đêm, cuồng nhớ ngôn linh.
Lúc này cửa lớn bị người đập vang ầm ầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.