Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 9: Về nhà tân nương


Đọc truyện Lui Lui Lui Lui Ra – Chương 9: Về nhà tân nương

Editor: Greeny 🍀

Beta: Dâu Tây 🍓

_____________

Hôm nay, Tiêu Trường Ninh mặc áo màu đỏ thẫm quàng khăn sam và váy lụa thêu màu chàm, đầu đội mũ phượng, chân mang đôi giày tơ tằm xinh xắn, cử chỉ yểu điệu, nhẹ nhàng càng tôn lên sự duyên dáng của nàng.

Nàng đặt hai tay giao nhau trước màn trân châu, hướng về phía người đang ngồi ở nơi cao quý, nữ nhân quỳ xuống nhẹ nhàng như sương, nói: “Nhi thần Trường Ninh, khấu kiến Thái hậu nương nương.”

Lương thái hậu đưa tay nâng Tiêu Trường Ninh đứng dậy, nói với đại cung nữ là chưởng sự ở Từ Ninh Cung: “Ngọc Khấu, ban Trưởng công chúa ngồi.”

Đại cung nữ Ngọc Khấu là người cần cù, tài giỏi, mau chóng sai người mang thêm ghế, rồi tự tay rót cho Tiêu Trường Ninh một ly trà Bích Loa Xuân thượng đẳng chỉ được sử dụng ở Từ Ninh Cung. Lúc này nàng ta mới dịu dàng nói: “Mời điện hạ dùng trà.”

Tiêu Trường Ninh ngồi xuống thưởng thức trà.

Trước đây, Lương thái hậu luôn mặt lạnh như tiền, bạc tình bạc nghĩa, khó lắm bà mới trưng ra vẻ mặt hiền từ vào hôm nay. Bà chủ động hỏi thăm tình hình của Tiêu Trường Ninh: “Trường Ninh, sau khi gả vào Đông Xưởng, mọi việc thuận lợi cả chứ?”

Tiêu Trường Ninh nhẹ cau mày, chép miệng một tiếng rồi than khổ: “Thái hậu nương nương gả con vào Đông Xưởng, bây giờ không chết đã vô cùng may mắn, sao có thể gọi là thuận lợi?”

Lương thái hậu không giận, chỉ nheo đôi mắt nhỏ hẹp mang theo vài nếp nhăn, cười nói: “Lần này, con hồi cung thăm phụ mẫu thà tới nơi này với ai gia cũng không muốn trở về Đông Xưởng, chắc Thẩm Huyền quá khắt khe với con rồi.”

Tiêu Trường Ninh cúi đầu không đáp, nàng lấy ngón tay nghịch ngợm tay áo, một giọt nước mắt đọng trên hàng mi, chực chờ rớt xuống.

Thái hậu vừa thấy bộ dạng nhu nhược, uất ức của nàng, lập tức đoán được nàng chịu không ít khổ cực khi ở với Thẩm Huyền. Bà mau chóng tính toán trong lòng, nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm, chỉ dựa vào bàn, lần chuỗi phật châu giống như đang suy nghĩ mông lung, bà hỏi: “Trường Ninh, con thật sự muốn rời khỏi Đông Xưởng sao?”

Quả nhiên những lời này đã tới!

Tiêu Trường Ninh vô cùng sáng suốt, biết rõ Thái hậu đang thử lòng mình.


“Đó là điều đương nhiên! Người ở Đông Xưởng hung dữ như sói, cả đám hoạn quan giết người không chớp mắt, một nữ tử yếu mềm như con có thể sống được ở nơi thị phi đó mấy ngày?”

Tiêu Trường Ninh nghẹn lời, nhắc đến việc đau lòng thì nước mắt rơi như mưa, nàng khóc thút thít: “Huống hồ trong mắt Thẩm Huyền, bổn cùng chỉ là gian tế do Thái hậu cử đến mà thôi, không chừng ngày nào đó sẽ giết con xả giận… Nếu mẫu phi còn sống, con sẽ không lưu lạc đến nơi đó đâu.”

“Hung dữ như sói.” Lương thái hậu nghiền ngẫm lời nói của nàng, dập tắt nụ cười, bà ngồi thẳng người, khuôn mặt hẹp dài nhìn thẳng Tiêu Trường Ninh: “Nếu không muốn bị bầy sói hoang cắn đứt yết hầu chỉ có một biện pháp.”

Tiêu Trường Ninh sụt sịt mũi: “Biện pháp gì?”

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Lương thái hậu khẽ mở, gằn từng chữ: “Đánh đòn phủ đầu, giết hắn.”

Tiêu Trường Ninh ra vẻ bị dọa, đột nhiên đứng dậy, liên tục lắc đầu: “Không được đâu! Người có biết Thẩm Huyền đáng sợ thế nào không?! Thân thủ hắn phi phàm, đến chỉ huy của Cẩm Y Vệ – Hoắc Trắc cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi hắn còn nuôi dưỡng rất nhiều thủ hạ giết người không chớp mắt ở Đông Xưởng! Mọi người đều không làm được gì, bổn cung trói gà không chặt càng không thể làm được!”

“Con làm được, chỉ mình con mới có thể làm chuyện này!” Lương thái hậu liếc mắt sang Ngọc Khấu ra hiệu.

Ngọc Khấu hiểu ý, cúi đầu lui ra, tiện thể đóng cửa phòng.

Lư hương đang đốt, trong phòng u ám và tĩnh lặng, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn khiến người ta hô hấp không thông.

“Con kiến cũng chui không lọt phòng bị ở Đông Xưởng, người ngoài rất khó công phá, chỉ có nội bộ làm họ tan rã mới là thượng sách.” Lương thái hậu cầm chuỗi phật châu đứng lên, bộ trường bào màu tím sậm uốn lượn rũ xuống đất, bà đưa mắt nhìn Tiêu Trường Ninh: “Con là người duy nhất có thể đến gần bọn họ, tiếp cận người của Thẩm Huyền.”

“Thẩm Huyền vẫn luôn đề phòng con.”

“Vậy thì phải nghĩ mọi cách để hắn tin con.”

“Nhưng mà… nhưng mà Thẩm Huyền là hoạn quan, không gần nữ sắc, sau khi lấy nhau bọn con vẫn ở riêng, luôn không hòa thuận.”

“Trường Ninh, con được thừa hưởng nhan sắc từ Dư quý phi, mẹ con, con còn có phần xinh đẹp hơn bà ấy.”

Lương thái hậu duỗi ngón tay đeo hộ giáp [*], ngón tay hơi run, nhè nhè lướt trên khuôn mặt Tiêu Trường Ninh. Bà nói: “Con biết không Trường Ninh, bộ dạng xinh đẹp như hoa của con khiến người khác yêu mến cỡ nào. Chỉ cần con muốn, đến cả Thẩm Huyền cũng không ngăn cản được.”


[*] Hộ giáp: Nhẫn móng tay còn được gọi là “móng tay giả” hay “hộ giáp”. Nó đã xuất hiện rất lâu, từ tận thời Chiến quốc. Nhìn bề ngoài, vật này có vẻ làm bằng kim loại, trang trí tinh xảo, đeo ở các ngón tay. Nó dài và nhọn hoắt, “đung đưa” nhiệt tình khi các phi tần hành lễ hay… đấu khẩu với nhau!

Tiêu Trường Ninh khẽ run, nghiêng đầu tránh ngón tay lạnh giá của Lương thái hậu, một giọt nước mắt rớt khỏi khóe mắt, thấm ướt hàng mi cong dài: “Bổn cung không thể lựa chọn, đúng không?”

“Đúng.” Lương thái hậu nói: “Nếu Thẩm Huyền không chết, con và Hoàng đế sẽ chết. Việc duy nhất cho con cơ hội sống sót là đầu quân về phe ai gia, giết tên hoạn quan cầm đầu – Thẩm Huyền.”

“Người đã sớm lên kế hoạch…”

Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh vẫn hiện lên sự sợ hãi và do dự, lùi về sau một bước, mắt phiếm hồng: “Bổn cung không thể đánh bại hắn, trận này vốn không có cơ hội chiến thắng.”

“Chưa thử sao biết không có cơ hội.”

Dứt lời, Lương thái hậu lấy từ tay áo ra một bình ngọc nhỏ đưa tới trước mặt Tiêu Trường Ninh: “Loại độc này ai gia phải dùng số bạc lớn mới mua được, chưa tới nửa bình đã có thể lấy mạng. Khi độc phát tình trạng khá giống phong hàn, thuốc và kim châm đều vô phương cứu chữa, lúc chết cũng tương tự như bị mắc bệnh phong hàn nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không nghi ngờ hắn trúng độc chết. Con chỉ cần tìm cơ hội hạ độc vào thức ăn của Thẩm Huyền thì tất cả cực khổ lập tức chấm dứt.”

Ánh mắt của Tiêu Trường Ninh lóe lên, khuôn mặt trang điểm tinh tế ướt đẫm nước mắt, lộ ra dáng vẻ chật vật.

Thấy nàng không lên tiếng, Lương thái hậu cưỡng chế kéo bàn tay nàng, đặt lọ thuốc độc vào lòng bàn tay của nàng.

Tiêu Trường Ninh cúi xuống nhìn chai thuốc trong tay, nàng hít thật sâu: “Bổn cung có một yêu cầu.”

Thái hậu thẳng thắn: “Nói.”

“Từ khi phụ hoàng qua đời, người lấy lý do quản giáo mà thu hồi sáu trăm thực ấp của bổn cung. Bây giờ con ở Đông Xưởng, nếu không quyền không thế thì việc ăn uống cũng phải phụ thuộc, sao có thể trợ giúp Thái hậu làm nên nghiệp lớn đây?”

“Cho nên?”

Tiêu Trường Ninh ngẩng đầy, nghẹn ngào, chậm rãi nói: “Cho nên bổn cung thỉnh cầu Thái hậu trả thực ấp lại cho bổn cung, như vậy con cũng có thêm sức mạnh đối phó với Thẩm Huyền.”


Lương thái hậu nheo mắt, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo nhìn kỹ khuôn mặt nhu nhược của Trưởng công chúa, dường như bà đang suy tính thiệt hơn, rất lâu vẫn không lên tiếng.

“Hoàng thượng giá lâm…”

Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, phá tan sự yên lặng trong phòng.

“Từ nay trở đi, lùi về sau một bước là vực sâu thăm thẳm. Nhớ kỹ, con hết đường lui rồi.” Lương thái hậu mỉm cười: “Thỉnh cầu của con, ai gia đồng ý! Yên tâm đi!”

“Tỷ tỷ!”

Nghe thấy giọng nói mừng rỡ của tiểu Hoàng đế, Tiêu Trường Ninh bỏ chai thuốc vào tay áo, quỳ xuống cúi sát đất: “Nhi thần… cáo lui.”

Cửa lớn Từ Ninh Cung chậm rãi khép lại, từng chút từng chút ngăn cách bóng dáng cô đơn, mảnh khảnh của Tiêu Trường Ninh.

Dưới ánh mặt trời mùa thu dịu dàng, Tiêu Trường Ninh đưa lưng về phía Từ Ninh Cung, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng giơ tay áo lau nước mắt còn đọng trên khóe mắt, đôi môi vô cùng tự tin cong lên, không còn bộ dạng yếu ớt, bất lực như lúc ở Từ Ninh Cung.

Rõ ràng là tiểu hồ ly đội lốt thỏ!

“Tỷ tỷ!” Tiểu Hoàng đế Tiêu Hoàn bước nhanh tới, vừa vẫy tay cho nha hoàn lui xuống vừa kéo tay Tiêu Trường Ninh: “Tỷ còn sống để hồi cung, thật là tốt quá! Trẫm lo lắng đến chết rồi… hu hu hu…”

“Được rồi, đừng khóc nhè!” Tiêu Trường Ninh cong ngón tay búng vào trán tiểu Hoàng đế.

Tiêu Hoàn đưa tay chạm vào mi mắt ươn ướt, ửng hồng của nàng: “Tỷ tỷ khóc hả?”

“Đây là hai giọt nước mắt vô giá.” Tiêu Trường Ninh cười cười né tránh, rồi hạ giọng: “Ở đây bất tiện, tỷ và đệ vừa đi vừa nói chuyện.”

Hai tỷ đệ một trái một phải đi dạo ven theo con đường đá xanh uốn lượn. Lá mai vàng óng, cây phong đỏ như ngọn lửa, trong hồ chỉ còn vài nhánh sen tàn mọc thẳng đứng, ngược lại, hoa cúc vàng ở con đường bên cạnh đang đua nở, khiến không khí cũng thoang thoảng hương thơm.

“Thái hậu nói gì với tỷ?” Tiêu Hoàn mở to đôi mắt trong suốt, lo lắng nhìn Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Trường Ninh không có ý định giấu diếm đệ đệ, nàng thở dài: “Bà ta đưa tỷ một lọ độc dược.”

“Bà ta muốn giết tỷ sao?!” Tiêu Hoàn kinh hãi.

“Nghiêm trọng hơn cả việc giết tỷ.” Tiêu Trường Ninh nhìn xung quanh, thấy không có ai liền thì thầm nói: “Bà ta muốn tỷ giết Thẩm Huyền.”


“Tỷ đồng ý rồi à?” Tiêu Hoàn nóng nảy, hai mắt đỏ bừng: “Tỷ không thể đồng ý! Thẩm Huyền là loại người gì?! Thái hậu và chỉ huy Cẩm Y Vệ – Hoắc Trắc đều không giết được hắn, sao tỷ có thể…”

“Suỵt.” Tiêu Trường Ninh nói: “Tỷ là công chúa của một nước mà bị gả vào Đông Xưởng, vừa là người của Thái hậu, cũng là người của Đông Xưởng; vừa không phải người của Thái hậu, cũng không phải người của Đông Xưởng. Giống như tỷ đang đứng giữa cây cầu trên vách núi cao, một đầu là Thái hậu, một đầu là Thẩm Huyền, chỉ cần hành động sai lầm trong phút chốc sẽ lập tức rớt xuống vực sâu, muôn đời không thể trở lại (vạn kiếp bất phục).”

Tiêu hoàn gãi đầu: “Sao tỷ tỷ nói nhiều thành ngữ vậy? Trẫm hồ đồ luôn rồi.”

“Hoàng thượng chỉ cần hiểu bây giờ bước đi của bổn vô cùng khó khăn. Tỷ đoán không ra ý Thẩm Huyền, nhưng tỷ biết rõ Thái hậu luôn lo lắng tỷ làm phản, bà nghi ngờ tỷ rất nhiều, vì vậy hôm nay tỷ mới khóc lóc, kể lể những thiệt thòi cho Thái hậu nghe, dùng lý do sợ hãi Thẩm Huyền để loại bỏ phòng bị của Thái hậu với tỷ.”

“Lọ độc kia không phải củ khoai lang, dùng không được mà không dùng cũng không được…”

Tiêu Trường Ninh cười gian xảo, lấy chai thuốc trong tay áo ném lên không trung rồi thận trọng bắt lấy: “Về phần lọ độc này, mặc dù nằm trong tay tỷ nhưng sử dụng hay không đều do tỷ quyết định. Sau này Thái hậu hỏi đến tỷ chỉ cần nói rằng không tìm được cơ hội thì bà ta chẳng thể truy cứu.”

Huống chi nàng còn phải nhân cơ hội lấy về thực ấp đã bị Thái hậu chiếm đoạt!

“Nhưng mà tỷ tỷ, Thái hậu và Thẩm Huyền không phải người dễ lừa gạt, tỷ cũng không thể lợi dụng kẻ hở này mà sống sót cả đời được.”

“Bổn cung hiểu. Yên tâm, tỷ có thể tự bảo vệ mình.” Tiêu Trường Ninh vỗ vai tiểu Hoàng đế: “Thay vì lo cho tỷ, Hoàng thượng phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn.”

Tiêu Hoàn há hốc miệng, vừa định nói gì đó đột nhiên sắc mặt của hắn thay đổi, mở to mắt nhìn phía sau Tiêu Trường Ninh, bờ môi trắng bệch, run rẩy: “Tỷ tỷ, phía sau tỷ… Thẩm… Thẩm…”

Tiêu Trường Ninh không hiểu, quay lại nhìn theo tầm mắt của hắn, cười nói: “Phía sau tỷ thế nào?”

Chưa dứt lời, toàn thân nàng run lên, chết đứng tại chỗ.

Một người một chó đang đứng ở cánh cổng hình vòm cách đó hơn mười bước. Người nọ mặc quan phục và áo choàng đen, vững chãi như núi. Thẩm đô đốc dắt con chó đen đến đây để đón kiều thê.

Không ngờ hắn sẽ tới, Tiêu Trường Ninh bất giác nghiêng người, siết chặt lọ thuốc trong tay.

____________

Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^

Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.