Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 2: Quyền hoạn


Đọc truyện Lui Lui Lui Lui Ra – Chương 2: Quyền hoạn

Editor: Greeny

Beta: Dâu Tây

________

“Ngươi đi theo ta làm gì? Cút ngay”

Sáu năm trước, Tẩy Bích Cung phồn hoa, hưng thịnh, mẹ của Tiêu Trường Ninh là Dư quý phi vẫn khỏe mạnh. Thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu thân, Tiêu Trường Ninh xinh đẹp, mỹ miều khiến cho Tiên hoàng rất yêu thích. Bởi vì Dư quý phi được sủng ái nhiều năm nên việc ăn mặc của Trường Ninh công chúa tốt hơn rất nhiều so với công chúa do Lương hoàng hậu sinh ra.

Lúc này, tiểu công chúa đang chống nạnh, trừng mắt nhìn thái giám trẻ tuổi ở trước mặt mình, nàng khẽ nâng cằm, vì được nuông chiều nên giọng điệu nàng vô cùng kiêu căng, nàng nhíu mày nói: “Bẩn chết.”

Mùa xuân vừa qua mùa thu đã tới… Bộ dáng thái giám trẻ tuổi u tối, bùn đất dính đầy người, bởi vì dây roi mà y phục phía sau lưng rách một mảng lớn hòa cùng vết màu, dơ bẩn không chịu nổi. Điều kỳ quái là cho dù thân thể đang bị mắc kẹt nhưng thái giám không có chút biểu hiện chật vật nào, hàng mi rậm rạp của hắn nhíu lại.

Thái giám trẻ tuổi này chính là Thẩm Huyền.

Đúng…lúc đó Thẩm Huyền không phải là Thẩm đô đốc nắm quyền thế như hôm nay, thậm chí hắn còn không được gọi là Thẩm Huyền, tiện danh của hắn là Thẩm Thất. Không biết hắn đã phạm phải tội gì mà lại nhận một trận đòn roi, sau đó từ Tư Lễ Giám bị giáng xuống làm tạp dịch ở Tẩy Bích Cung của Tiêu Trường Ninh.

Lần đầu gặp gỡ, khi đối mặt với Tiêu Trường Ninh, Thẩm Thất chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên gạt đi ít máu dính trên mặt, hắn miễn cưỡng đứng thẳng người, thái độ lạnh lùng và bình tĩnh.

Tiêu Trường Ninh rất đau đầu.

Từ trước đến nay nàng không thích thái giám, khi Tiên đế dung túng cho Đông Xưởng kiêu ngạo, hoạn quan được tham dự vào chính sự thì nàng đã rất ghét cái đám thái giám âm dương quái khí, nam không ra nam, nữ không ra nữ kia. Vì vậy, Tẩy Bích Cung của nàng là nơi có ít thái giám nhất.

Thẩm Thất cúi đầu, Tiêu Trường Ninh không thấy rõ bộ dạng của hắn, nàng chỉ thấy giọt máu từ thái dương chảy dọc theo khuôn mặt thon gầy, rồi lại nhỏ giọt từ chiếc cằm trơn bóng của hắn xuống đất.

“Công chúa, hắn là Thẩm Thất. Tư Lễ Giám đưa hắn đến làm tạp dịch cho người.” Cung nữ bên cạnh cẩn thận nói.


“Tư Lễ Giám? Nếu không phạm lỗi gì tại sao Tư Lễ Giám lại đưa ngươi đến chỗ ta làm tạp dịch?”

Trong lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Trường Ninh không nghĩ ngợi, hung ác nói với thiếu niên:

“Ta không cần kẻ bị thiến hầu hạ, bổn cung ghét nhất là người dối trên gạt dưới, suốt ngày chỉ biết ẻo lả như ngươi!”

Vừa dứt lời, Thẩm Huyền chợt ngẩng đầu nhìn nàng.

Sáu năm trôi qua, dĩ nhiên Tiêu Trường Ninh đã quên mất khuôn mặt của hắn, chỉ có đôi mắt hẹp dài như lưỡi dao khắc sâu vào đầu nàng… lạnh lẽo, sắc bén và nguy hiểm, giống như loài thú dữ đang ẩn mình mai phục.

Tiêu Trường Ninh cứng đờ, nàng cảm thấy có lẽ lời mình vừa nói quá nặng, dường như nàng vừa xát muối vào vết thương của tiểu thái giám… Nhưng nàng khiến người khác bị tổn thương thì sao? Nàng là công chúa, làm gì có công chúa nào lại đi xin lỗi một kẻ bị thiến.

“Công chúa, vậy nên xử lí hắn thế nào đây?” Cung nữ lên tiếng, kéo thần trí của Tiêu Trường Ninh trở về.

Tiêu Trường Ninh cong môi, một lúc sau nàng khẽ ho khan rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải Đông Xưởng đang thiếu người sao? Ta thấy hắn rất thích hợp.”

Nàng đâu ngờ rằng lần chuyển giao người này đã đưa Thẩm Huyền lên đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Đúng là tự mình hại mình…

Sáu năm sau.

Ngày mùa thu, Tiêu Trường Ninh nằm mơ thấy ác mộng, sợ hãi giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài màn che có bóng người mờ mờ, âm thanh nức nở truyền tới tai nàng. Tiêu Trường Ninh một tay ôm trán, một tay vén màn lụa, nàng thấy tiểu Hoàng đế Tiêu Hoàn đang khóc tu tu bên cạnh giường rất đáng thương, khuôn mặt trẻ con đẫm nước mắt.

Vừa nhìn thấy tỷ tỷ, Tiêu Hoàn bật khóc, nước mắt giàn giụa, hắn đau khổ nói: “Tỷ tỷ…”


Trong các huynh đệ, tỷ muội thì Tiêu Hoàn đứng thứ sáu, là đệ đệ ruột của Tiêu Trường Ninh. Sau khi Dư quý phi bị bệnh qua đời, Tiêu Hoàn tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, hắn bị gửi sang cho Lương hoàng hậu nuôi dưỡng.

Mùa đông năm trước, Tiên đế đột ngột băng hà, Tiêu Hoàn được Lương hoàng hậu nâng đỡ đăng cơ.

Vì Tân hoàng tuổi còn nhỏ nên Lương thái hậu phải buông rèm nhiếp chính, bà âm thầm tỉ thí với thế lực của Đông Xưởng. Tiểu hoàng đế gian nan sinh tồn, không có nhiều thời gian nhàn rỗi như Tiêu Trường Ninh.

Cuối thu nắng rất gắt, tiết trời cũng nóng bức theo, Tiêu Trường Ninh chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng rồi bước xuống giường, nàng cầm lấy khăn tay của cung nữ và lau nước mắt cho Tiêu Hoàn đang làm loạn, nàng hỏi: “Hoàng thượng sao thế? Thái hậu lại trách mắng đệ rồi à?”

Tiểu hoàng đế lắc đầu, khóc thút thít: “Không.”

Tiêu Trường Ninh nghi hoặc: “Vậy tại sao đệ khóc?”

Tiểu hoàng đế đau lòng không thể kìm nén, hắn dùng bộ dạng sinh ly tử biệt nhìn Tiêu Trường Ninh, gào khóc lớn hơn: “Tỷ tỷ, trẫm rất xin lỗi tỷ!”

“Này, không được!”

Tiểu hoàng đế lớn rất nhanh, bây giờ hắn đã cao gần bằng Tiêu Trường Ninh. Hắn giống như một chú chó to nhào vào lòng Tiêu Trường Ninh, hắn bất ngờ nhào tới khiến Tiêu Trường Ninh lảo đảo lui về phía sau. Y phục Hoàng đế lấm lem nước mắt, nước mũi, Tiêu Trường Ninh thở dài rồi búng tay vào cái trán trơn bóng của hắn: “Nói mau, Hoàng thượng xin lỗi bổn cung chuyện gì?”

“Tỷ tỷ…” Tiêu Hoàn đáng thương ngẩng khuôn mặt trẻ con lên, đôi mắt hắn đỏ hồng vì khóc nhiều, hắn kéo ống tay áo Tiêu Trường Ninh, nói:”Thẩm đô đốc nói nếu không gả tỷ cho hắn, hắn sẽ phế trẫm lập tân hoàng… huhuhu…”

Tiêu Trường Ninh bối rối, trong khoảnh khắc đầu óc vẫn chưa thông, nàng gãi tai hỏi:

“Thẩm đô đốc là ai?”


Tiểu hoàng đế sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói: “Hắn là người sáu năm trước bị tỷ mắng là kẻ ẻo lả, Thẩm Huyền…”

Ầm ầm…

Dường như bị thiên lôi đánh vào đầu, Tiêu Trường Ninh lập tức bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch.

Đại danh của Thẩm Huyền nổi như cồn, tuổi còn nhỏ mà tay đã dính đầy máu tanh, hắn ngồi vững ở vị trí Đô đốc của Đông Xưởng, chỉ cần nghe tên hắn cũng đủ khiến mọi người sợ hãi. Một tên hoạn quan khét tiếng như vậy Tiêu Trường Ninh tránh còn không kịp, nàng đã chọc giận hắn khi nào vậy?

Đợi một chút… Sáu năm trước? Ẻo lả?

“Tiểu thái giám bị ta mắng ẻo lả năm ấy không phải tên Thẩm Thất sao?!”

Đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trời đến.

“Ta đường đường là trưởng công chúa mà phải gả cho một tên thái giám à? Thật lố bịch! Triều thần đồng ý sao? Tiên đế đồng ý sao? Liệt tổ liệt tông đang yên nghỉ trong hoàng lăng của Tiêu gia đồng ý sao?”

Trong Từ Ninh cung, mi mắt Tiêu Trường Ninh hồng hồng: “Các ngươi đều khi dễ ta vì mẹ ta mất sớm, không có chỗ dựa.”

Mấy ngày nay, nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, nhưng Lương thái hậu đã tính toán bán tiểu công chúa không nơi nương tựa cho tên thái giám kia lấy làm vợ.

Nhìn Tiêu Trường Ninh khóc nháo, Lương thái hậu coi như không thấy, bà chỉ nhẹ nhè lăn chuỗi hạt Phật châu bằng bảo thạch hồng trong tay. Rất lâu sau, bà ngước mắt lên, thở dài nói: “Trường Ninh, ai gia đồng ý gả con cho Thẩm Huyền không phải vì tư lợi cho ai gia, mà là vì Tiên đế, vì Hoàng thượng, nếu không giang sơn Đại Ngu sẽ bị hủy dưới tay kẻ bị thiến đó! Thẩm Huyền kết thân với hoàng thất thì Đông Xưởng sẽ trung thành với Hoàng thượng…”

Cho nên phải hi sinh nàng?

Cả người Tiêu Trường Ninh phát run, đột nhiên nàng rút cây trâm trên đầu đưa vào cổ mình, kiên quyết nói: “Nếu Thái hậu không thu hồi ý chỉ, con thà chết còn hơn!”

Nàng dùng tính mạng để uy hiếp, Lương thái hậu chỉ cười lạnh một tiếng, bà hờ hững nhìn nàng giống như đang trông thấy một chuyện cười.


Lương thái hậu trầm giọng: “Trường Ninh, ai gia nói thật với con, cho dù hôm nay con có chết trước mặt ai gia thì thi thể của con vẫn phải mặc hỷ phục, và bài vị của con vẫn phải nằm trên bàn thở của Thẩm gia. Con là người thông minh, con nên biết cái gì gọi là Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”*.”

[*] Kẻ thức thời mới là người tuấn kiệt.

Ngừng lại một chút, bà nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lạnh lùng quét ánh mắt qua khuôn mặt Tiêu Trường Ninh: “Huống hồ, Thẩm đô đốc là người có thù sẽ báo, con từng đối xử với hắn thế nào thì sẽ bị quả báo thế đấy. Vì sao hắn không để mắt tới những vị công chúa khác mà hết lần này đến lần khác muốn lấy con?”

Lời này đã điểm trúng tử huyệt của Tiêu Trường Ninh. Câu nói năm xưa: “Bổn cung ghét nhất là người dối trên gạt dưới, suốt ngày chỉ biết ẻo lả như ngươi!” văng vẳng bên tai nàng.

Sao nàng có thể ngờ đến Thẩm đô đốc đứng đầu Đông Xưởng, người hôm nay nắm quyền trong triều, uy hiếp cả chư hầu và thiên tử lại là tiểu thái giám Thẩm Thất năm ấy! Nàng càng không thể ngờ hắn có thể vì một câu nói mà ghi hận suốt sáu năm!

Thấy Tiêu Trường Ninh sắp sụp đổ, Lương thái hậu bắt đầu mềm mỏng nói với nàng: “Trường Ninh, người làm nên đại sự là người không so đo chuyện nhỏ. Nếu như bây giờ con không chịu lấy hắn, chỉ sợ trong tương lai giang sơn sẽ là của họ Thẩm. Nhưng nếu con thuận lợi gả cho hắn, ít nhất công chúa như con cũng trở thành Đô đốc phu nhân, hắn không dám giết con. Còn nữa, hắn là thái giám, con không cần sợ bị hắn làm bẩn, vài năm sau vẫn có thể giữ nguyên trinh tiết rồi hồi cung.”

Tiêu Trường Ninh nhìn đôi mắt tính toán của Lương thái hậu, nghĩ thầm: Có kẻ đần mới tin lời nói của bà! Công chúa gả cho một hoạn quan thì còn có ngày giữ nguyên trinh tiết hồi cung sao?

Lương thái hậu thấy Tiêu Trường Ninh dây dưa không nói liền uể oải đứng dậy, bà dịu dàng nắm bàn tay đang run rẩy của Tiêu Trường Ninh, lấy cây trâm ra khỏi tay nàng.

Bà dã tâm bừng bừng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trường Ninh, dụ dỗ nàng: “Tiêu Hoàn là đệ đệ ruột của con, nếu ai gia không ra chút sức thì sinh mệnh của hắn đã nằm trong tay Thẩm Huyền rồi. Trường Ninh, không lẽ con thấy chết không cứu?”

“Con một thân một mình bị gả đi, người nghĩ con có thể làm được gì?”

“Ít nhất chúng ta vẫn có cơ hội.”

“Thái hậu có ý gì?”

“Hỗ trợ ai gia và Hoàng đế giết Thẩm Huyền.”

Tiêu Trường Ninh nhíu mày, rút tay lại, lùi về phía sau một bước.

Lương thái hậu nheo mắt, để lại thông điệp cuối cùng: “Đông Xưởng lòng lang dạ sói rõ như ban ngày, chỉ minh quân mới có thể bảo toàn mạng sống cho Tiêu gia. Sau khi Thẩm Huyền chết, ai gia sẽ tổ chức đại lễ nghênh đón con hồi cung và con có thể sống an nhàn, con thấy thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.