Đọc truyện Lục Yên, Anh Yêu Em – Chương 69: Chờ đợi
Editor: Yang3S
________
Năm 22 tuổi ấy, Tạ Đạo Niên và Lục Yên cùng nhau viết lên một bài thơ tình yêu, có chút ngọt ngào cũng có chút đắng chát, và bây giờ, vẫn còn những sóng gió đang chờ họ ở phía trước.
Lục Yên cầm bình rượu mơ đến phòng làm việc, để mọi người cùng nhau uống những lúc rảnh dỗi.
Công việc của cô đã ổn định và đi vào quỹ đạo. Gần đây Lục Yên và Tịch Phong đã cùng nhau hoàn thành được một dự án, và đạt được thành quả tốt, tiền lương của cô cũng được tăng lên một chút, mỗi khi gọi điện thoại cho Tạ Đạo Niên, cô đều sẽ cười đến mức không ngừng lại được.
Một chút tiền đã khiến cô vui vẻ như vậy, đúng người dễ thỏa mãn.
Tổ trưởng Lý của văn phòng đã rời đi, tất cả mọi người đều đang đoán ai sẽ là người kế nhiệm chức vụ đó.
Dự án của tháng này đã hoàn thành, nên hôm nay mọi người được nghỉ làm sớm, sau đó cùng nhau dọn dẹp đồ đạc.
Gần đây Tiểu Ngư không được may mắn cho lắm, mặt mày ủ dũ, cô ấy hỏi cô, “Tiểu Yên, cậu có cảm thấy tớ rất lười không?”
Lục Yên uống một hụm rượu mơ, “Không hề, thực ra trước đây tớ cũng siêu lười.”
May mà có Trường Canh đôn đốc cô.
Từ lúc Lục Yên thực tập ở đây, cô đã cởi mở và thích giúp đỡ mọi người hơn trước, lâu ngày, có một số đồng nghiệp nam theo đuổi cô, Lục Yên đều cự tuyệt rất dứt khoát, để bọn họ không còn vấn vương gì nữa. Cho đến gần đây, họ mới thỉnh thoảng thấy vào chiều thứ sáu có một chiếc xe ô tô màu trắng chờ ở dưới văn phòng, một người đàn ông đẹp trai cao to đứng dựa ở cửa xe, bộ dạng sạch sẽ, nhã nhặn.
Thì ra người ta đã sớm là hoa đã có chủ.
“Vậy sao cậu thay đổi được vậy?”
Lục Yên suy nghĩ một lúc, “Có thể là từ khi tớ ý thức được, nếu bản thân không cố gắng, thì sẽ ngày càng tụt về phía sau người khác.” Cô gật đầu, “Ừm, chính là như vậy.”
Tiểu Ngư bị ảnh hưởng nặng bởi các bộ phim truyền hình, cô ấy nhiều lần hỏi cô, “Tiểu Yên, bạn trai cậu đúng là rất đẹp trai đó, có phải nhà anh ấy rất giàu đúng không? Ah, kiểu người như vậy rất dễ khiến các cô gái thích.”
Lục Yên nở nụ cười, cắt đứt những ảo tưởng của cô ấy, “Xem ít phim truyền hình thôi, anh ấy không giàu có như cậu tưởng đâu, gia đình bình thường thôi.”
Hiển nhiên Tiểu Ngư vẫn chưa thoát ra khỏi sự ảo tưởng của cô ấy, cô ấy hỏi, “Thế thì anh ấy nhất định là đối xử với cậu rất tốt, vô cùng yêu thương cưng chiều cậu.”
Lục Yên suy nghĩ một chút, “Đúng là rất tốt, nhưng không phải là kiểu yêu thương cưng chiều vô điều kiện, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau.” Tuy rằng mỗi lần anh đều im lặng, còn cô thì nổi cáu lên, bộ dạng không muốn nói chuyện với người khác, hai người cứ trừng mắt với nhau như vậy, trừng được một lúc lâu thì cả hai đều bật cười.
Bộ dạng Tiểu Ngư vô cùng thất vọng, “Sao lại như vậy, sao lại không phải là cưng chiều vô điều kiện chứ?”
“Ai mà lại có thể chiều chuộng mình cả đời được chứ? Điều quan trọng là phải dựa vào chính mình.”
“Phim truyền hình đều là lừa người.”
“Cũng không hoàn toàn.”
Tịch Phong đi tới, tây trang phẳng phiu, vẻ mặt hồng hào, anh hỏi Lục Yên, “Tiểu Yên, cho tôi một chén được không?”
Lục Yên rót cho anh một chén, “Được, Lão đại.”
Tịch Phong nhận lấy, uống một ngụm, gật đầu khen ngợi, “Ngâm rất ngon.”
Lục Yên nở nụ cười, nâng cầm lên cao, đôi mắt sáng rực, nhìn tràn đầy năng lượng.
Anh cũng cười lại với cô.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Yên nhìn điện thoại, “Xin lỗi, phải nghe máy.”
Tịch Phong ngẩn người, Lục Yên đã cầm điện thoại di động đi ra ban công nghe máy.
Anh hỏi mọi người, “Tối nay có muốn liên hoan không?”
“Có, có.” Ông chủ đã mời thì nhất định phải đi chứ.
Tịch Phong đi ra
ngoài hành lang tìm Lục Yên, thấy cô đang nghe điện thoại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, ngón tay vân vê cái chuông gió.
Tiếng chuông gió kêu rất trong trẻo…..
Bầu trời có chút u ám, không khí có chút lạnh.
Không hiểu sao, anh có một cảm giác, người cô đang nói chuyện điện thoại chính là bạn trai của cô, hơn nữa họ đang nói về một chủ đề rất bình thường.
Anh có khả năng chỉ cần một cuộc điện thoại là xác nhận được người kia có phải là bạn trai của cô hay không.
Nhìn một lúc, anh không tiến lên quấy rầy mà xoay người rời đi.
Lục Yên cúp điện thoại, nhìn thời gian, “Ah, phải mua vé đã.”
Ngày mai là cuối tuần, tối nay cô phải đến thành phố Cẩm tìm Trường Canh, nhưng cô chưa nói cho anh biết, vì muốn cho anh một sự kinh hỉ*.
(*kinh hỉ =ngạc nhiên + vui vẻ. Từ này có xuất hiện nhiều lần trong truyện rồi nhưng ta vẫn không biết nên thanh từ gì thuần Việt cho nó hợp với nghĩa vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, ai biết từ gì hợp thì bình luận ở dưới nhá.)
Tan làm, Tiểu Ngư nói, “Tiểu Yên, lão đại nói tối nay sẽ liên hoan.”
Lục Yên cầm túi xách lên, nhỏ giọng thì thầm với cô ấy, “Tớ có việc, nên về trước, mọi người đi ăn vui vẻ nhé, tớ sẽ nói với lão đại.”
Cô bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, vẫy một xe taxi, đi về hướng ga tàu điện ngầm.
Khi lên đến tàu điện, cô gửi tin nhắn cho anh, đợi một lúc, vẫn chưa thấy anh trả lời lại, cô để điện thoại xuống, khi xe đến thành phố Cẩm, cô lại gửi một tin nhắn nữa cho anh, nhưng vẫn không thấy anh trả lời.
Lục Yên ra khỏi nhà ga, cô đi đến trạm kiểm soát, trên đường đi thấy có người vừa diễn xiếc xe đạp vừa thổi saxophone, cô dừng lại nghe một lúc, sau đó bỏ một ít tiền cho họ, Tạ Đạo Niên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô, cô không gọi điện cho anh, vì bây giờ vẫn trong thời gian làm việc của anh, Lục Yên quyết định đến gần nơi anh làm việc, ngồi đợi một lúc.
Tổng cục thuế Quốc gia.
Điện thoại trên bàn làm việc của Tạ Đạo Niên lóe sáng lên, không có ai trong văn phòng, sau đó Tương Mạn Lệ bước vào, cầm cái điện thoại đó lên thấy màn hình hiển thị có mấy tin nhắn đến, tên người gửi là “người yêu”, cô ta cắn môi, thử trượt màn hình lên để xem, nhưng lại có mật khẩu, mà cô ta lại không biết mật khẩu, nên không thể làm gì khác là để cái điện thoại đó về chỗ cũ.
Có một đồng nghiệp nữ đi vào, nhìn cô ta nói, “Đạo Niên vừa ra ngoài rồi à? Điện thoại của anh ấy rung mãi, hay là mang nó qua cho anh ấy nhỉ?”
Tương Mạn Lệ liếc nhìn cô đồng nghiệp đó một cái, “Vẫn đang trong giờ làm mà? Với lại kinh tế gia* vừa tìm anh ấy mà đúng không? Tốt nhất là chúng ta không nên quấy rầy.”
(*kinh tế gia = nhà kinh tế học = chuyên gia kinh tế, là một trong những danh hiệu chuyên nghiệp ở Trung Quốc. Để có được danh hiệu “kinh tế gia” thì người học cần phải thực hiện một bài thi “kiểm tra trình độ chuyên môn kinh tế.”, nếu đạt điểm qua thì sẽ được Bộ Nhân Sự cấp giấy chứng nhận “Kinh tế gia.”)
Nhắc đến Tạ Thanh Phàm, tất cả mọi người đều không khỏi cẩn thận hơn một chút.
(Yang: xin lỗi mọi người, về chức danh của Tạ Thanh Phàm – người bác của TĐN, mấy chương trước ta đã có sự nhầm lẫn giữa trưởng ban kinh tế với kinh tế gia, chính xác là bác của TĐN là một kinh tế gia của Tổng cục thuế nhé.)
“Cũng đúng, nên tập trung vào công việc.”
Sau khi người đồng nghiệp nữ đó đi ra ngoài, Tương Mạn Lệ lúc nào cũng nhìn về chiếc điện thoại đó xem có tin nhắn nữa không, cô ta nhìn đồng hồ treo tường, nở nụ cười, “Còn lâu nữa mới tan làm, cô cứ từ từ mà chờ đi.”