Đọc truyện Lục Yên, Anh Yêu Em – Chương 102: Canh Yên 3
Editor: Yang3S
____
Anh bế cô đặt lên yên xe, sau đó với tay ra sau kéo khóa váy của cô xuống, Lục Yên nằm trên yên xe, anh ngồi xuống cuối yên xe, đôi chân dài dễ dàng chống xuống đất, sau đó anh tiếp tục kéo váy của cô xuống rồi cởi áo lót của cô ra, hai bầu ngực đẫy đà nhảy ra ngoài, trắng nõn, chắc nịch, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Lục Yên rên rỉ một tiếng, anh cúi người xuống, tay chộp lấy hai bầu ngực và đưa chúng vào miệng mút.
“Ưm ~” Hai bắp đùi của cô kẹp chặt lấy hông của anh, Lục Yên đưa tay lên tai của anh, tiểu huyệt ở bên dưới cũng đã dần trở lên ướt át.
Tiếng liếm mút, tiếng đầu lưỡi khuấy đảo, tiếng hít thở ngày càng thêm nặng nề, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh này.
Lục Yên ngậm lấy vành tai của anh, nũng nịu nói: “Trường Canh, Trường Canh ~”
Anh ngẩng đầu lên, đưa tay cô vào trong quần của mình, sau đó kéo quần lót của cô xuống, tách hai chân của cô ra, đến gần tai của cô nói: “Có muốn làm ở trên này không?”
Đáy lòng của Lục Yên đã sớm nhộn nhạo, cô vuốt ve tiểu Trường Canh hai cái, gật đầu, “Muốn.”
Anh đưa tay tiến vào trong tiểu huyệt, “Vậy thỏa mãn em.”
Nói xong liền vùi đầu xuống phía dưới, ngậm mút, Lục Yên khẽ rên lên một tiếng, tay bám chặt vào gương chiếu hậu, đầu chạm vào bảng điều khiển xe, có chút cứng rắn, chiếc xe rất to, yên xe cũng tương đối to, dư dả cho hai người làm tình ở trên đó.
Anh thật là to gan, thế mà cũng dám làm.
Cô biết làm gì đây? Cô đã rất ướt, ướt không chịu được nữa.
Đầu lưỡi của anh xâm nhập vào sâu bên trong, khuấy đảo, liếm liếm, mút mút từng cái một, như muốn mút cả miếng thịt non của cô vào miệng.
Cá vàng nhả bọt*, mưa rơi xuống cây chuối tây.
(*Cá vàng nhả bọt: Cá nhả bọt thể hiện sự hung dữ của nó, nhả càng nhiều bọt chứng tỏ cá càng dữ. Đến thời kỳ sinh sản cá đực nhả nhiều bọt hơn để cho trứng của cá cái vào trong.)
(Mưa rơi xuống cây chuối tây: ta cũng không biết nghĩa từ này là gì? Chả lẽ mưa nhiều thì tốt cho chuối? cho chuối mau phát triển?)
Trong ánh mắt có hàng ngàn ánh đèn của thành phố, Lục Yên đặt hai chân lên lưng của anh, Tạ Đạo Niên liếm dọc theo hai cái rãnh của hai cánh hoa, sau đó lại chui vào hang động nhỏ, chui vào rồi lại chui ra, cái bụng của Lục Yên co thắt lại, tay bắt đầu tự xoa bóp bản thân, trong nháy mắt, ánh sáng như thể biến thành những hạt châu, chúng nối liền vào nhau, liên tục tiến vào cơ thể của cô, chui vào trong tử cung.
“Ưm ~ a……. Trường Canh…. Nhột quá….”
Anh cong lưng, nhấc chân của cô lên cao, đôi chân thon dài trắng nõn trông rất bắt mắt. Tay của Lục Yên bám chặt vào gương chiếu hậu, mồ hôi liên tục tuôn rơi.
“Xin chào Tiểu Ướt.”
“Gọi tao hóa, gọi tao hóa!”
Bốp, cái mông bị đánh một cái, cô “ưm” lên một tiếng.
Cái miệng của anh đang không ngừng mút, đầu lưỡi liên tục chui vào trong, người của Lục Yên như bị sợi lông chim chạm vào, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cả người như có dòng điện chạy qua, xương cốt mềm nhũn, không biết gì nữa.
Sau đó anh lại mút mạnh một cái, rồi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đen kịt như có một ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy rừng rực. Lục Yên cởi quần lót ra, ngồi dậy đẩy anh nằm xuống yên xe, chiếc xe lắc lư một cái, Tạ Đạo Niên đặt chân lên tay lái, Lục Yên ngồi ở phần đầu yên xe, kéo quần lót của anh xuống, cầm cây gậy th*t cứng rắn như sắt nóng đưa vào miệng ngậm, anh dựa đầu vào phần đỡ phía sau của xe, ngón tay trượt từ cổ của cô ra sau lưng, sau đó lại trượt đến trước bộ ngực, Lục Yên vẫn ngậm gậy th*t của anh, miệng mút, mắt nhìn anh, dựa vào ánh trăng, có thể thấy ở khóe miệng của cô có một dòng nước chảy ra.
Cái miệng của cô không thật thà, lừa đem người em trai của anh vào trong, đưa xuống tận cổ họng, cổ họng siết chặt lại, sự sung sướng ập đến tựa như lên tiên.
Tạ Đạo Niên mỉm cười, bình thường anh không thích cười, nhưng một khi cười thì, khóe miệng hơi cong lên, nhìn vừa có chút hư hỏng, lại vừa có chút trêu nghẹo người.
“Đúng là đại yêu tinh.”
“Ưm ~ anh có thoải mái không?”
Anh xoa đầu cô, “Thoải mái.”
Bàn tay của cô luồn vào áo của anh, sờ lên cơ bụng của anh, lại di chuyển lên, lên nữa, cầm lấy hạt đậu đỏ của anh, bắt đầu vân vê.
Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại, “Muốn chết ~…. Yên Yên, ngậm vào sâu hơn một chút nữa.”
Cô nằm úp xuống yên xe, há to miệng, đưa phân thân của anh vào sâu hết mức có thể, cho đến khi xuống đến cổ họng, cổ họng liền siết chăt lại, cảm giác không hít thở được ập đến, cả anh và cô đều bật ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Dây lưng của Tạ Đạo Niên bị kéo mở sang hai bên, còn áo thì bị kéo lên đến ngực, cái đầu gối lên tay phải, cái cằm đẹp đẽ được nâng cao lên, yết hầu cuộn lên xuống, cơ bắp co lại.
Anh ngồi dậy và đẩy cô nằm xuống yên xe, “Để anh nhìn xem em đã ướt đến mức nào rồi.”
Lục Yên vén tóc ra sau, hai tay chống xuống yên xe, cơ thể hơi cong lên, hai bầu ngực ưỡn lên thành một độ cong vô cùng đẹp mắt, cơ thể đã trưởng thành, đường cong mượt mà, ánh mắt phong tình vạn chủng.
Anh bắt đầu từ từ bắt nạt cô, Lục Yên vòng hai tay ra sau lưng anh, cào nhẹ xuống lưng anh, sau đó kéo anh xuống, “Em ẩm ướt hay không, anh không biết à?”
Anh cầm người em trai của mình quật vào khu vườn ẩm ướt của cô, “Anh đây thử nhìn xem.”
Nói xong, anh liền cầm hai chân của cô vòng qua hông của mình, sau đó anh cầm người em trai của mình để trước cửa vào, đẩy mạnh một cái, lấp đầy cô, Lục Yên rên rỉ, vách tường bên trong siết chặt lại, Tạ Đạo Niên bắt đầu di chuyển, một bàn tay đặt dưới lưng của cô, cơ thể Lục Yên hoàn toàn treo trên người anh, phía dưới bị anh vào sâu ra nông, miệng nhả ra từng tiếng rên rỉ sung sướng.
Cô vừa khóc nức nở vừa nói, “Trường Canh, sao anh lại khỏe như vậy…. lại to như vậy…… thật thoải mái.”
Bàn tay của anh trượt xuống bờ mông căng tròn của cô, bóp mạnh nó, hung hăng đẩy nó về phía trước để đón lấy sự va chạm của anh, Lục Yên kêu lên một tiếng đau đớn, anh lại cắn lên vành tai của cô, “Anh còn có thể làm cho em thoải mái hơn nữa.”
Tách hai chân của cô rộng ra hết cỡ, sau đó đâm vào thật sâu, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, xương mu liên tục đụng vào nhau, giống như những người lính chiến đấu ở tiền tuyến, dồn địch vào chỗ chết, không cho chúng có cơ hội chạy thoát.
Tiếng nước vang lên bốn phía, vừa dụ hoặc vừa dâm đãng.
Cái mông của Lục Yên bị bàn tay của anh liên tục đánh rồi xoa bóp, cô không thể khống chế được, cái mông liên tục co giật.
“Ưm ~ Trường Canh…… A…… “
“Tao hóa, ẩm ướt như vậy, đừng siết chặt như vậy, siết đến mức không rút ra được rồi.”
Lục Yên càng siết chặt hơn nữa, bắp đùi cũng hung hăng siết chặt hông của anh lại, muốn anh không có đường lui, phải tước vũ khí đầu hàng.
Ngón tay của đè lên hạt châu của cô, cái mông ấn mạnh xuống, đâm vào tận sâu bên trong tử cung, “Vậy phải xem em có bản lĩnh hay không đã?”
Cô ôm lấy cổ anh, hung hăng hôn anh một cái, “Còn lâu mới sợ anh.”
Chiếc xe lắc lư, anh giữ vững cơ thể, Lục Yên ôm lấy cổ của anh và ngồi dậy, rúc người vào trong vòng tay của anh, đầu lưỡi tiến vào lỗ tai của anh, rồi lại liếm xuống cổ của anh, sau đó lại đi lên, lúc đi đến bờ môi của anh cái mông liền đẩy mạnh về phía trước, một tay Tạ Đạo Niên bóp lấy eo của cô, thở hổn hển, một tay nắm chặt lấy thanh sắt ở bên hông xe.
“A….. Ưm…. Nóng quá….. Trường Canh ~ Anh có nóng không?”
Anh liếm mút bầu ngực sữa của cô, “Rất nóng.”
Sự ma sát của em khiến anh nóng muốn bùng cháy, muốn chết.
Chiếc xe có ngoại hình cứng rắn liên tục lắc lư, phía trên có một cặp vợ chồng đang háng hái làm tình, nửa người dưới của hai người đều trần truồng, tại nơi yên tĩnh không có người này, làm chuyện vui sướng nhất đời người.
Lục Yên quay người lại cầm lấy hai cái cột của gương chiếu hậu, cái mông liên tục nện xuống đùi của anh, nhìn từ phía sau, cái eo thon nhỏ, cái mông căng tròn, hai cánh hoa nhỏ đỏ tươi bị kéo cáng ra, anh nhịn không được liền bóp mông cô một cái.
Cô đánh vào bắp đùi của anh, “Ưm ~ đừng bóp em.”
Anh vỗ mông cô, Lục Yên đưa tay ra sau, kéo tay anh, anh bắt lấy tay cô, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, tay ma sát vào nhau có chút cảm giác cứng ngắc.
Tay nóng, cơ thể càng nóng hơn.
Lục Yên liên tục di chuyển mông lên xuống, hỏi anh: “Trường Canh, anh sắp bắn rồi?”
Giọng nói của anh mang theo sự đè nén, “Ừm.”
“Bắn vào trong, mau bắn vào trong.””
Cô xoay người lại, cúi người hôn anh, đầu lưỡi liếm quanh cánh môi của anh, lớp da trên yên xe phát ra tiếng kít két vì sự ma sát của hai người.
Phía xa xa có ánh sáng của pháo hoa nổ!
“A!………”
Lục Yên nắm chặt lấy tay của anh, cái bụng của cô co thắt lại, Tạ Đạo Niên cầm bóp mông của cô đưa về phía trước, còn thân dưới của anh thì liên tục đỉnh lên trên.
Dòng dịch nóng bỏng, ấm áp từ hai túi ngọc, chảy ra khỏi lỗ quy đầu, chậm rãi chạy vào sâu bên trong tiểu huyệt.
Cả hai đều thở mạnh, cho đến khi pháo hoa ở đằng xa kia bắn xong, Tạ Đạo Niên hôn cô một cái, rồi nói “Đứng lên, mặc quần áo, trên núi lạnh.”
Lấy khăn giấy ra, lau chùi phần thân dưới cho cô, lấy chiếc váy treo ở đầu xe mặc vào cho cô, Lục Yên đi giày, Tạ Đạo Niên chỉnh sửa lại quần áo xong, ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô, sau đó đứng lên, Lục Yên ôm lấy anh, “Trường Canh, nói mau, có phải anh có chuyện gì gạt em không?”
Gần đây nào thì mua xe, nào thì đi hóng gió….
Tạ Đạo Niên sửa sang lại mái tóc cho cô, “Yên Yên, từ nay về sau, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi nhiều hơn một chút.”
Cô mỉm cười, “Anh nghĩ rằng em cô đơn?”
Anh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.
Cô bóp lấy bả vai của anh, “Đồ ngốc, em bận rộn với một đống công việc như vậy, cô đơn gì chứ? Em hạnh phúc ý.”
Anh nghĩ cô là kiểu người một ngày không gặp như cách ba thu?
Mặc dù cô rất muốn, nhưng càng muốn bản thân có sự nghiệp riêng trong cuộc sống hôn nhân.
Anh xoa bóp chỗ bị cô bóp, Lục Yên rúc đầu vào lồng ngực của anh, “Nhưng mà em rất thích đi hóng gió cùng anh.”
“Thích là được rồi.”
Anh muốn cùng cô đi qua những ngày tẻ nhạt, cũng muốn đi phiêu lưu cùng cô, Lục Yên rất hiểu anh, cũng phối hợp rất ăn ý với anh, anh nguyện cùng cô đi tiếp con đường dài đằng đẵng phía trước.
Hai người ngắm nhìn cảnh vật một lúc, chờ hương thơm của cuộc yêu bay đi hết, mới thu dọn một số thứ, sau đó đội mũ bảo hiểm lên, Lục Yên ôm chặt lấy Tạ Đạo Niên, chiếc xe nổ máy, bắt đầu chậm xuống núi.
……
Khi đến Vân Phù Cư, Lục Yên cởi mũ bảo hiểm ra, Tạ Đạo Niên đi cất xe, hai vợ chồng bước vào nhà, thấy Nam Chi đeo giỏ trúc ở trên lưng, A Bảo ở bên trong giỏ, vẻ mặt của A Bảo rất là hãi hùng, muốn xuống mà lại không dám nhảy xuống.
“Tiểu Hồng Tảo, chúng ta về nhà nào.”
“Bố, mẹ.” Nam Chi chạy liêu xa liêu xiêu đến, hai cái tóc tết đuôi sam vung lên, cô bé quay lưng lại cho hai người nhìn cái giỏ có đựng A Bảo ở bên trong, “Trư Bát Giới cõng vợ.”
“………”
“……….”
Đứa bé ngốc nghếch, đúng là ngốc giống Trư Bát Giới.
Trần Lộ và Tạ Vân Bằng nhìn thấy vậy cũng cười, Trần Lộ tháo giỏ trúc trên lưng của cô bé xuống, A Bảo như được giải cứu, chạy đến chân của Lục Yên để trốn.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Nam Chi gật đầu, nói với Trần Lộ và Tạ Vân Bằng: “Cháu chào ông nội bà nội.”
“Chào Nam Chi.”
Tạ Vân Bằng nói với Tạ Đạo Niên, “Đừng lái xe quá nhanh, mặc thêm quần áo ấm cho Nam Chi đi.”
“Vâng ạ.”
Anh bế Nam Chi lên, Nam Chi vươn tay ra nói: “A Bảo, chúng ta về nhà nào.”
Lục Yên ngồi xổm xuống, A Bảo nhảy vào trong ngực của cô, hai vợ chồng một người ôm con, một người ôm mèo, lên xe, A Bảo bị Nam Chi ôm vào ngực, Lục Yên đội mũ bảo hiểm xong, ôm cô bé vào lòng không để hở ra một kẽ hỡ nào, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Vân Phù Cư, chạy về hướng Nhã An Hoa Viên.
Gió thổi khiến lá vàng rơi rụng, chậm rãi tung bay đi nơi xa.