Đọc truyện Lục Tử Hề – Chương 26: Mê mang suy nghĩ
Hai người đứng trong phòng, một người cười khổ, một người nhíu mày.
Tống Cáp ôm thùng lẳng lặng chờ y nói chuyện, Lục Bạch khẽ cắn môi ghét hận hành vi đó của Tống Cáp, anh ta có ý gì chứ, vì sao cứ muốn xuyên tạc lời y nói, rõ ràng đã nói sẽ không dây dưa nữa, thế thì phải buông tay ra, hai người hai lối mới đúng!
Cần gì phải tặng y cái này cái nọ, chọc y bất an trong lòng?
Tống Cáp nhếch môi người với y, trong đôi mắt đen kịt có thêm vài tia tà mị, hắn nói: “Ta chỉ là muốn đối tốt với ngươi thôi.”
Lục Bạch cứng đờ.
Tống Cáp tiếp tục nói: “Ngày ấy hôn ngươi là do ta kìm lòng không đậu. Lại không suy xét đến cảm thụ của ngươi nữa, ta rất xin lỗi. Ngươi có thể từ chối thích ta nhưng xin người đừng từ chối tâm ý của ta. Tử Hề, nhận lấy đi.”
Lục Bạch cơ hồ muốn chạy trốn chết.
Đối tốt với y, hắn muốn đối tốt với y….
Chưa từng có một ai từng nói, muốn đối tốt với y.
Trước đây Nguyễn Trú toàn tâm toàn ý muốn y chấp nhận anh ta, miệng niệm nói muốn cái là làm liền tay, cứ nói với y rằng anh ta thích y đến nhường nào, thương y đến nhường nào, cho nên y nhất định phải chấp nhận anh ta. Không hề suy xét đến cảm thụ của y, chỉ chăm chăm áp đặt tình cảm của mình lên người y.
Nguyễn Trú từng cho rằng như vậy mới là yêu.
Y thiếu chút nữa đã tin tưởng.
Cho đến khi Nguyễn Trú gặp Thương Hoàn, cho đến khi y lên chùa, đến kinh thành, có một người nói với y rằng, ta chỉ muốn đối tốt với ngươi thôi.
Rốt cuộc thì thích là gì, yêu là gì đây?
Cuối cùng y vẫn để hắn ôm cái rương kia về phủ, là Tống Cáp đưa y trở về. Đến cửa, Tông Cáp đặt rương vào trong tay y, Lục Bạch ngây ngốc ôm lấy, nhìn hắn rời đi rồi mới chậm chạp đi vào phủ.
Đặt rương lên bàn đá trong viện, y dùng hai tay chống cằm ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm rương sách trước mặt, đôi mắt không chớp cũng không thấy đau.
Thật ra trong lòng y đã suy đoán được tâm tư của Tống Cáp, thi thoảng vẫn sờ môi sau đó lại hoảng hốt một trận.
Lúc Tử Tấn tìm đến, y sắp ngủ đến nơi.
“Đây là tướng quân đưa cho ngươi à?”
Lục Bạch gật gật đầu, hoảng hốt giật mình, ngửa đầu nghi hoặc nhìn Lục Tử Tấn, hỏi: “Ngươi nói xem tướng quân là người thế nào? Không, ý ta là, hắn sẽ thật lòng thích một người sao?”
Lục Tử Tấn nghe vậy thì lắc đầu thở dài, xem chừng anh ta thấy bất đắc dĩ.
“Tử Hề, chuyện đã tới nước này, ngươi còn suy đoán hắn có thật lòng hay không sao?
Lục Bạch kinh ngạc: “Ta…”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ không rơi vào, lại chẳng nghĩ rằng, ngươi đã động tâm rồi.” Tử Tấn nói.
“Không, ta không có!”
“Tử hề, chuyện tới nay, ngươi còn đang suy nghĩ hắn chân tâm sao?”
Tử tấn: “Còn nói không có, nếu ngươi mà không thích hắn thì cứ nói thẳng đi. Vì sao còn muốn hỏi tới hỏi lui ngờ vực vô căn cứ chân tâm của hắn? Tướng quân có thật lòng không ta không biết, ngươi thế nào ta lại càng không biết. Điều quan trọng nhất hiện tại là tại sao ngươi lại do dự lâu đến thế, thích thì thích, không thích thì thôi, nào có khó như vậy, ngươi phí tâm cố sức nghi ngờ hắn vô căn cứ mà lại quên mất cái tâm của mình.”
“Bây giờ ngươi còn dám nói ngươi không có sao?”
“Ta không biết.” Lục Bạch ủ rũ.
Tử Tấn không còn lời nào để nói với đệ đệ ngốc nhà mình, hắn sờ sờ đầu y, an ủi rằng: “Nếu đã không biết thì đừng phí tâm suy nghĩ nữa. Đợi thời cơ đến là ngươi sẽ hiểu rõ thôi.”
“Thời cơ, lúc nào cơ?”
Tử Tấn cười, chớp chớp mắt với y, thần bí nói rằng: “Chính là, lúc nào mà ngươi vừa thấy tướng quân, đã muốn hung hăng ăn hắn vào….”
Ăn, ăn vào?
Lục Bạch ngạc nhiên, phản ứng lại rồi mặt mũi đỏ ửng lên, nổi giận nói: “Ăn vào cái gì!” Y nào có nghĩ muốn ăn Tống đại tướng quân.
“Được rồi, Tử Hề đừng nghĩ nhiều nữa.” Anh ta chỉ chỉ rương sách nói, “Nhiệm vụ của ngươi hiện tại là nghĩ xem làm sao có thể xem hết cả đống sách này, ông trời của tôi ơi, tướng quân đúng thật là cường hãn, đưa nhiều sách như vậy thì đến bao giờ mới đọc xong!”
Lục Bạch thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn, vươn tay lấy sách ra, “Sách thì đương nhiên phải từ từ mà xem rồi, đừng nói bậy.”
Lục Tử Tấn nhấc tay đầu hàng, “Ai bảo ta là vũ phu đâu, nào so đọc sách với mấy tên thư sinh nho nhã bọn ngươi được !”
Lục Bạch vừa thẹn vừa giận, ôm rương sách chạy vào phòng.
“Tướng quân, xem ra ngài còn phải đợi lâu a….”
Tướng quân hơi hơi thở dài. Ngồi phịch xuống ghế rồi lại đạp bàn đứng lên, sờ sờ phía sau, cắn răng cười khổ. Hôm nay hắn thật sự bị đánh thảm, mông nở hoa cả rồi. Hắn thề, về sau sẽ không dám trêu chọc cái vị tướng quân “mặt người dạ thú” kia nữa, đúng là thù dai.
Lại thở dài, sau đó mới chậm rì rì đi ra ngoài, vẫn phải đi bôi chút thuốc đã.
Lục Bạch mở rương sách ra, lấy sách cổ bên trong ra, dọn chúng lên giá sách, nhìn từng quyển sách cổ căn bản không thể tìm được trên thị trường, đầu ngón tay y chạm vào gáy sách, chợt hoảng hốt nhớ tới những lời Tống Cáp đã nói trước đó.
Là góp nhặt từ nhiều nơi về sao?
Còn có cả kinh Phật, không nghĩ tới người nọ thế nhưng lại biết chuyện mình từng tu hành trên chùa, còn tặng mình cả kinh thư nữa, nhớ đến dáng vẻ khó xử của Tống Cáp khi quên mất tên kinh, Lục Bạch nhỏe miệng cười cảm thấy người nọ cũng khá là đáng yêu.
Ngón tay mảnh dài lướt qua từng quyển sách, y buông hai mắt xuống, không biết đang suy xét cái gì.
Đã có sách mới để đọc lại thêm thời tiết càng ngày càng lạnh, thế nên y cả ngày đều trốn trong phòng đọc sách. Không phải, là sáng sớm tỉnh dậy mặc áo khoác thật dày rồi trèo lên giường đọc sách.
Y đọc rất chậm, nói gì thì nói y vẫn là vừa đọc vừa nghiên cứu mà, gặp được chỗ khó khăn xa lạ thì sẽ đứng dậy tìm kiếm tài liệu liên quanh trong phong, có đôi khi tìm non nửa ngày vẫn chẳng thấy mệt.
Nhưng trong lòng không mệt chứ thân thể lại thấy ăn không tiêu.
Bình thường đã không rèn luyện nay lại cả ngày ru rú trong phòng đọc sách, y càng ngày càng gầy, da dẻ càng ngày càng tái nhợt.
Lục Tử Tấn cũng thường mắng y, nói y phải ra ngoài một chút, phải hô hấp không khí trong lành, nhưng y dù đáp lời chứ người cứ bất động. Cứ có cảm giác càng ngày càng lười, suy nghĩ sâu xa cái là mệt, chẳng biết vì đâu.
Thật sự không rõ mình thay đổi, Lục Bạch chỉ rời giường, ăn cơm, đọc sách, đọc sách, đọc sách, cứ đọc cho đến khi mệt thì nghỉ ngơi, đây là sinh hoạt một ngày của y, giống như mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không làm y nổi tinh thần lên được.
Lục Tử Tấn lo lắng, Lục Bạch cũng rất là bất đắc dĩ.
Nhưng y không có biện pháp, y thậm chí còn có cảm giác không biết có phải mình bị bệnh rồi không.
Hôm nay, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Y vẫn biết kinh thành gần phương Bắc, trời lạnh nhiều tuyết, tuyết rơi so với Linh Châu đúng là đẹp đẽ không sao tả xiết. Chỉ là, ban đầu thấy tuyết rơi thì cũng thích thật đấy nhưng giờ y không có tâm tư đi ngắm cảnh, y ngồi trên giường, ôm lò, cầm trên tay một quyển kinh thư, lẳng lặng đọc.
Bên ngoài gió lớn tuyết lớn, y khóa cửa chặt chẽ, giữ ấm cả căn phòng, sau đó liền làm ổ trong đó, không hỏi thế sự.
Lục Tử Tấn đứng ngoài cửa, thở dài thật sâu, gọi một tiểu tư tới nói: “Đến phủ Tướng quân, nói cho Tống tướng quân biết ta mời ngài ấy đến đây một chuyến.”
Tiểu tư vội vàng chạy tới.
Lưu lại một Lục Tử Tấn đứng lắc lắc đầu, nhìn tuyết hoa đầy trời, bỗng nhiên cảm giác Tử Hề cần một người hảo hảo yêu thương nó, người kia không thể là thân nhân bằng hữu mà chỉ có thể là ái nhân, chỉ có như vậy mới an ủi được cõi lòng cô quạnh của nó.