Lục Tử Hề

Chương 15: Nguyệt hạ thâm lâm


Đọc truyện Lục Tử Hề – Chương 15: Nguyệt hạ thâm lâm

Lục Bạch nghe xong những lời ấy thì bỏ ra cả một tối để suy nghĩ, y thế nhưng lại may mắn thế, có thể nghe được chuyện xưa này. Vậy y nên làm gì đây, giữa hai người này có bao nhiêu máu chảy, họ phải có dũng khí thế nào mới dám đến bên nhau, y có thể giúp gì được họ hay chăng, để những kẻ hữu tình đến được với nhau.

Y chưa từng trải qua chuyện tình cảm, thứ cảm tình duy nhất y đã trải qua trên cõi đời này chính là cố chấp Nguyễn Trú dành cho y, lúc này, y ngẩng đầu nhìn hai người bên đống lửa, họ gắn bó kề cận nhau, họ muốn cùng nhau đi qua suốt cả một cuộc đời.

Ban đêm yên tĩnh, có người yên giấc, có người lo âu.

“Tướng quân, bên kia có khói lửa! Bánh xe biến mất ở chỗ này, Tử Hề nhất định đang ở cách đây không xa!” Lục Tử Tấn kích động chỉ về ngọn núi xa xa rồi nói với Tống Cáp.

Hai người bọn họ đi quá nhanh, lại quên mang đội nhân mã đi cùng, lúc này, hai người họ tứ cố vô thân mỗi người chỉ có một cây đuốc để tìm kiếm, nếu không phải tìm được nơi bánh xe biến mất thì không biết sẽ định tìm tận đâu.

Tống Cáp giơ cây đuốc ra xa xa một chút, thấy bên đó có một sơn động, hắn lập tức đi về hướng đó. Lục Tử Tấn thấy thế thì vội đuổi theo, theo lời của Tiểu Lâm thì lúc ấy ngoài một nam một nữ ra thì còn có rất nhiều tiếng vó ngựa, có khả năng là chúng còn có đồng lõa. Tống Cáp phóng đi nhanh quá, Tử Tấn nhắm mắt theo đuôi.

Lúc sắp đến sơn động, lỗ tai Tống Cáp vừa động bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động vang lên từ phía sau, hắn vội vã cúi người, giữ chặt Lục Tử Tấn cùng nhau trốn sau đống cỏ khô, im lặng xem biến.

“Lão đại, sơn động kia có động tĩnh, có khi nào ở trong đó hay không?!”

“Hẳn là thế, đã trễ thế này, bọn họ sẽ không tìm được chỗ nghỉ ngơi đâu, mấy đứa tụi bây cẩn thận cho ta, trăm ngàn lần đừng làm tiểu thư bị thương.”

“Vâng thưa lão đại!”

Sau đống cỏ khô, Lục Tử Tấn nghi vấn: “Bọn họ bắt người? Còn có tiểu thư, làm cái quỷ gì vậy chứ?”


Tống Cáp nói: “Nhỏ giọng chút, để xem đã.”

Lúc này một đội đã tới gần cửa động, bỗng nhiên từ trong động xuất hiện một nam tử, anh ta một thân một mình cầm kiếm bước ra, oai phong lẫm liệt.

“Tiểu tử chết tiệt, dám bắt cóc tiểu thư nhà ta, còn chưa ra chịu chết!” Có người nói.

Thẩm Thanh phản thủ một kiếm: “Bớt xàm ngôn, động thủ đi.”

Nói rồi khua kiếm đối phó với những người xung quanh. Cả chỗ đó hỗn loạn một mảnh, khắp nơi đều có tiếng đao kiếm đánh nhau. Lạc Vân trong động đã gấp đến độ không sao chịu nổi, cũng cầm lấy một thanh kiếm chuẩn bị lao ra: “Không được, tôi không thể để A Thanh đối mặt một mình được.”

Lục Bạch vội vàng giữ chặt nàng, “Lạc tiểu thư, cô trăm ngàn lần đừng xúc động.”

“Đây không phải xúc động, thương thế lần trước của A Thanh vẫn còn chưa khỏi, lần này nhiều người như thế hắn sao có thể đối phó nổi.”

Lục Bạch vẫn giữ chặt, “Nhưng Thẩm công tử đã nói….”

Lạc Vân đột nhiên giật người ra, yên lặng nhìn Lục Bạch, gằn từng chữ: “Lục công tử, nếu như có một ngày anh biết yêu thì anh sẽ biết, không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh với hai chữ “Làm bạn”.”

“Tôi muốn cùng hắn, Lục công tử.”

Lục Bạch sửng sốt, khẽ cười một tiếng buông tay ra: “Được.”


Sau đó Lạc Vân nở nụ cười, xách kiếm lao đi, Lục Bạch không có vũ khí, hai tay trống trơn ra khỏi sơn động cùng nàng.

Bên ngoài đã đánh nhau đến là kịch liệt, Lạc Vân vừa ra khỏi sơn động đã rút kiếm ra, hai bên thấy vậy hiển nhiên đều thấy băn khoăn, một người hô lên: “Tiểu thư…”

Lạc Vân chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh, đáp: “Đừng gọi ta là tiểu thư, phụ thân thật sự muốn các ngươi giết ta sao?”

“Tiểu thư, chúng tôi chỉ giết một mình Thẩm Thanh, lão gia gọi cô trở về.”

Lạc Vân nói, “Ta sẽ không trở về.”

Thẩm Thanh cầm kiếm chỉ vào một người trong đó nói rằng, “Ta đây Thẩm Thanh đường đường chính chính, một cái mệnh này nguyên bản chứa cả ân oán hai nhà, chỉ là nay đã khác ngày xưa, ta muốn mang Vân nhi đi, các ngươi có nói gì cũng vô nghĩa, muốn động thủ thì tới đi.”

Lão đại hừ lạnh một tiếng, quát đàn em rằng: “Không phải khách khí với nó, lên cho ta! Bắt lấy Thẩm Thanh mang về!”

Lúc này Lục Bạch nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra vừa vặn thấy một màn song phương giằng co này, y hoảng sợ, vội vàng chạy qua che trước người Thẩm Thanh và Lạc Vân, khụ khụ, nghiêm trang nói: “Ấy, chờ đã….”

Sau đống cỏ khô Tống Cáp thấy mà không khỏi căng thẳng, tay gắt gao nắm chặt.

Lục Tử Tấn thì kinh hãi: “Tử Hề, là Tử Hề, nó làm cái gì thế?!”

Mặt Lục Bạch dưới ánh trăng càng có vẻ lành hiền nhợt nhạt, cơ thể gầy yếu khiến người ta cảm thấy người này thật yếu đuối, nhưng y lại cố tình dùng cơ thể mình chắn trước mặt một đám người mang kiếm trên tay, đã thế mặt lại không hề đổi sắc.


Thẩm Thanh bắt lấy Lục Bạch kéo qua một bên: “Ngươi làm gì thế?”

Lục Bạch đối mặt với Thẩm Thanh thì có hơi thấp hơn, y nghĩ bụng, kiễng chân lại gần bên tai Thẩm Thanh nói nhỏ rằng: “Đừng lo lắng, tôi có cách, lát nữa, lúc tôi kêu đi thì hai người cứ chạy đi là được.”

Thẩm Thanh nhíu mày, có chút không yên lòng, Lục Bạch thấy thế thì cười, “Xem tôi.”

Dứt lời thì đứng ra giữa hai bên, chuẩn bị nói chuyện.

Hành động vừa rồi của Lục Bạch đều bị hai kẻ vẫn đang theo dõi y nhìn thấy, Lục Tử Tấn há to miệng, chỉ Lục Bạch, “Trời ơi, Tử Hề mới làm cái gì thế nha, hai người bọn họ….”

Tống Cáp thấy anh ta kích động như vậy thì nhịn không được mắng: “Nói bậy bạ gì đó!”

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn thoáng giật mình, đành phải xem như mình nhìn nhầm, khẽ cắn môi tiếp tục quan sát. Hắn không biết, tay mình siết ngày một chặt hơn, gân cốt trên mặt sắp sửa lộ hết cả ra rồi.

Lục Bạch đứng ở tuyến giữa, một kẻ hỏi: “Ngươi là người nào, không muốn chết thì mau cút đi!”

Lục Bạch nhìn bọn họ: “Tại hạ Lục Tử Hề, chỉ là một thư sinh. Hôm nay ngẫu nhiên gặp các vị đại hiệp, nghĩ muốn xin học hỏi thêm kiến thức.”

“Ha ha ha, còn muốn thêm kiến thức, ngươi cái tên tiểu thư sinh này trái lại cũng thú vị đó. Bất quá nên sợ chết thì mau tránh ra đi, không lại trách lão tử đao kiếm không có mắt.”

Lục Bạch đột nhiên chỉ về phía sau bọn họ, nói: “Nghe nói, đỉnh núi này vài năm trước có rất nhiều người chết, mỗi khi đêm về, họ đều hiện thân đi kiếm ăn, ai….”

Lời Lục Bạch vừa chuyển thì tựa hồ bị cái gì kéo mất hồn, mê man nói: “Vị huynh đài này, vì sao ngươi lại lang thang ở đó, không lẽ những người còn sống trong nhà chưa thắp hương bái ngươi hết bổn phận hay sao?”

Mọi người dừng lại, giọng Lục Bạch rất nhẹ rất thanh, phối hợp với cái mặt tái nhợt của y thì rất đỗi đáng sợ.

Lục Bạch còn nói: “Mọi người quay đầu lại mà xem, người nọ kỳ quái quá, sao lại lại đây…..Đừng, ngươi đừng có tới đây, nơi này không có tiền vàng, đừng đến tìm chúng ta a…..”


Mọi người đánh một cái rùng mình tận xương tủy, lẩy bẩy quay đầu lại, đập vào mắt chỉ thấy rừng già sâu thẳm.

Im lặng, im lặng.

Được một lúc, bọn họ đều biết mình bị đùa giỡn, oán hận vội vàng xoay người lại, thế mà Lục Bạch lại vung tay phẩy một cái gì đó từ trong tay áo ra, sau đó bọn họ chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Lục Bạch hét lớn lên một tiếng: “Mau đi đi!”

Sau đó liền đẩy người chắn trước mắt y, nhanh chóng chạy về phía trước, Thẩm Thanh phản ứng kịp, kéo tay Lạc Vân chạy mất.

Những người đó đều bị cát bay vào mắt, họ dùng sức xoa mắt, miệng thì mắng, đợi đến khi nhìn thấy thì vội vàng đuổi theo, khí thế còn kinh khủng hơn so với hồi nãy. Cùng lúc đó, Tống Cáp và Lục Thử Tấn đều đứng lên, đuổi theo.

Lục Bạch cơ thể yếu đuối chạy không nhanh, mới được mấy bước đã bị đuổi kịp, lão đại lên tiếng: “Tụi bây bắt lấy nó cho ta, còn lại theo ta đuổi theo Thẩm Thanh!”

Lạc Vân thấy y bị bao quanh thì hô một tiếng, “Lục công tử!”

Lục Bạch thở dốc đáp lại: “Hai người đi trước đi, đừng đợi tôi!” Sau đó liền bị mấy người vây kín.

Lúc này, Thẩm Thanh cách bọn họ rất xa, vốn định quay lại, lại thấy phía sau đuổi nhanh hơn, mà lúc này, Tống Cáp cũng đã chạy tới, giữ chặt lấy Lục Bạch, Thẩm Thanh thấy vậy thì không quay đầu lại nữa, kéo Lạc Vân chạy như bay.

Lục Tử Hề, ân ngày hôm nay, hữu duyên sẽ báo.

Trong rừng rất nhiều dốc, Lục Bạch thậm chí còn không hề phản ứng xem người đang túm chặt lấy mình là ai, dưới sự hoảng hốt không biết dẫm phải thứ gì, thân mình lung lay, ngã nhào xuống mặt đất.

Vừa vặn chỗ đó chính là một sườn dốc, y vừa ngã đã trượt xuống dốc, Tống Cáp giữ chặt y, nhanh chóng ôm Lục Bạch vào ngực bảo vệ, hai người rơi xuống trong nháy mắt, không biết tung tích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.