Bạn đang đọc Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! FULL – Chương 32: Từ Nay Hãy Gọi Lâm Huyền Là Cô Bé Tự Luyến
Lục Ngạn trầm ngâm suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi Tần Hách.
“Hiện tại cô ấy đang ở đâu? Lâm gia à?”
“Vâng.”
Lục Ngạn gật đầu.
Trong lòng đang thầm tính toán không biết tối nay có nên đi gặp Lâm Huyền một chút hay không? Dù sao bọn họ cũng chưa có chính thức ly hôn, trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng mà?
Lục Ngạn cười nhẹ một cái.
Cứ coi như là tới gặp cô để bàn chuyện phân chia tài sản gì đó đi, dù sao bọn họ cũng không phải là thiếu chuyện để nói!
[…]
Tối hôm đó, lúc bảy giờ thì Lâm Huyền đã có mặt tại thành phố Cảnh Hoa.
Công ty thuê cho cô một khách sạn nhỏ để ở lại, mọi chi phí cô đều không cẩn phải bận tâm.
Lâm Huyền đi thật nhanh vào trong, sống với Lục Ngạn đã quen, bây giờ ra ngoài cái gì cũng cần tiền đúng thật là có chút bỡ ngỡ.
“Vẫn là có tiền tốt, sau này mình nhất định phải trở thành một tiểu phú bà, trong tay có vô số vàng bạc châu báu mới được.
Ha ha ha.”
Lâm Huyền sắp xếp đồ đạc một chút rồi gọi ít đồ ăn lên ăn tối.
Chuyến bay xuất phát từ lúc hơn sáu giờ, vì khoảng cách khá gần nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
vì vậy mà Lâm Huyền tự nhủ lúc đến đây thì ăn luôn một thể cũng được.
“Vương thị hình như có chút không giống lời đồn cho lắm.
Tỉ như công ty đang trên bờ vực phá sản chẳng hạn? Nào có đâu, chi phí của mình đều được công ty bao tất đây này, còn có cả stylist riêng nữa.”
Lâm Huyền vừa nói xong liền cắn một miếng đùi gà.
Cô quả thật đã chọn trúng công ty rồi, hơn nữa còn là công ty có đại boss chống lưng.
Sau này khi kim chủ của Vương thị được tiết lộ chắc chắn sẽ khiến vô số người ngạc nhiên đây.
“Ắt xì! Ai vừa nhắc đến mình đấy à?” Lâm Huyền xoa xoa mũi, cũng không biết là ai lại mắng cô.
Thật là, người ta xinh xắn dễ thương vậy cơ mà.
Hứ! Từ nay hãy gọi Lâm Huyền là cô bé tự luyến!
Lục Ngạn ngồi ở trước cửa nhà Lâm gia, trong lòng thầm mắng Lâm Huyền bảy bảy bốn chín lần.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là đi đâu cơ chứ?”
Lục Ngạn đứng dậy đi vào trong xe lấy điện thoại gọi cho Tần Hách bảo anh điều tra lịch trình của Lâm Huyền.
Một lát sau cuối cùng cũng tra ra được.
“Sự kiện thời trang tại thành phố Cảnh Hoa? Vậy là đi rồi sao?”
“Vâng.
Thưa giám đốc.”
Lục Ngạn thở dài một hơi, chẳng lẽ ông trời đang cố tình không cho anh gặp cô à? Sao cứ phải trúng hôm nay Lâm Huyền lại phải đi đến Cảnh Hoa chứ?
Sự kiện thời trang này tối mai mới bắt đầu, cô tới sớm thế làm gì? Nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu Lục Ngạn bỗng nhiên xuất hiện vô số ý nghĩ táo bạo.
Tỉ như ngay bây giờ book vé máy bay đi tới Cảnh Hoa gặp Lâm Huyền.
Việc này chắc…!sẽ không có gì đáng chê cười đâu nhỉ?
[…]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền ngủ dậy rất muộn.
Cô đến đây thật sự quá sớm.
Thời gian từ bây giờ đến bảy giờ tối ngày mai còn rất lâu, Lâm Huyền có thể ngủ thả ga mà chẳng phải lo lắng điều gì.
“Sáng nay nên ăn gì nhỉ? Mỳ trộn hay là mì thịt bò đây?”
Lâm Huyền vui vẻ chạy vào nhà tắm thay đồ sau đó gọi nhân viên mang lên cho mình hai tô mì.
Đã phân vân lâu vậy thì ngại gì không ăn cả hai?
Cốc! Cốc!
Lúc Lâm Huyền đang ăn mỳ thì một hồi gõ cửa vang lên.
Cô bực mình chạy ra mở cửa, đã tới Cảnh Hoa rồi, chắc cũng sẽ không gặp được người quen đâu nhỉ?
“Chị dậy muộn thế?”
Cao Huy tự nhiên bước vào trong phòng, không hề để ý đến khoảng cách nam nữ.
“Này, ai cho cậu vào đấy hả?”
“Không phải là chị mở cửa cho tôi vào sao?”
Lâm Huyền không thèm đôi co với Cao Huy.
Cô đóng cửa lại sau đó đi tới bên bàn tiếp tục ăn.
“Chị ăn gì mà nhiều thế hả? Tối nay phải mặc đồ tham gia sự kiện rồi đấy, chẳng lẽ không sợ mặc không vừa à?”
“Ăn một chút thôi mà, cũng có sao đâu.”
Cao Huy hết nói nổi với Lâm Huyền.
Cậu trực tiếp giật lấy tô mỳ bên cạnh húp một ngụm nước.
“Này, Cao Huy…!đó là mỳ của tôi, tôi còn chưa có ăn đâu.”
“Chị ăn mỳ trộn của mình đi, như thế đã đủ no rồi đấy.
Hoặc là chị có thể ăn cả hai, tôi không có cản.”
Lâm Huyền tức giận không nói thành lời.
Cái tên Cao Huy này còn dám nói thế để khiêu khích cô cơ, cậu ta đã uống một miếng nước mỳ rồi, ai mà dám ăn nữa chứ.
“Được rồi.
Tôi ăn ít một chút cũng được, lỡ như không mặc vừa váy thì thật sự tội lỗi mà.”
Cao Huy rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Huyền.
Nghệ sĩ thì ai mà chẳng muốn giữ dáng chứ, ăn vừa phải là được rồi, ít quá cũng không tốt cho sức khỏe.
Vì Lâm Huyền ngủ dậy muộn nên ăn sáng cũng được xem là ăn trưa.
Cô lướt điện thoại xem tin tức một chút sau đó lăn ra ngủ, Cao Huy cũng biết ý mà về phòng của mình.
[…]
Tầm sáu giờ tối, Lâm Huyền trang điểm và thay đồ để chuẩn bị đi đến sự kiện.
Sự kiện này quy mô rất lớn, đều gửi lời mời đến cho các công ty.
Những công ty khác chắc cũng có bốn năm suất, riêng Vương thị lại chỉ có một.
Haizzz, thật là biết phân biệt đối xử mà.
Lâm Huyền lắc lắc đầu, vả lại nghệ sĩ của Vương thị còn lại cũng chẳng có mấy người, một suất này coi như cũng khá ổn rồi.
“Lát nữa đi thảm đỏ em nhớ cười tươi lên nhé, thần thái một chút.”
“Vâng.”
Ngồi trên xe đi đến địa điểm của sự kiện, trong lòng Lâm Huyền có chút hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng, không biết phản ứng của mọi người sẽ ra sao đây?
“Chị đừng có lo lắng quá, chỉ là đi thảm đỏ thôi mà, đừng coi đó là vấn đề gì phức tạp lắm.”
“Cậu nói thì dễ, nhưng người phải đi đâu phải là cậu, là tôi đây nè.”
Cao Huy cười nhẹ một cái rồi không nói gì nữa.
Để tránh tự làm bản thân thêm căng thẳng, Lâm Huyền bèn tạo đề tài để nói chuyện.
“Cao Huy, cậu có bạn gái chưa?”
Cao Huy nhăn mày lại, biểu cảm đáng sợ quay sang nhìn Lâm Huyền.
“Chị, chị không phải là muốn…”
“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Mắt nhìn của tôi cũng không có kém như vậy.
Đúng là tự đánh giá cao mình mà.”
Cao Huy cười kha khả, bác tài xế phía trước cũng cười.
Lâm Huyện có chút ngại ngùng, má cô phiếm hồng nhè nhẹ không tự nhiên mà quay sang cửa sổ.
Một lát sau, xe dừng lại trước cổng sự kiện.
Phóng viên ở ngoài đã chuẩn bị tinh thần, khi nghệ sĩ trên xe bước xuống sẽ chụp lia lịa.
Nhưng sau khi nhìn thấy người bước xuống là một nữ diễn viên lạ mặt, thậm chí là chưa nhìn thấy bao giờ, tay cầm máy ảnh của bọn họ bỗng nhiên khựng lại.
Lâm Huyền cười nhẹ sau đó vẫy tay với mọi người.
Trạng thái hiện tại so với lúc bồn chồn lo lắng trên xe đúng là một trời một vực.
Phóng viên lúc này mới lấy lại tinh thần.
Đây chắc là nữ diễn viên mới nào đó được công ty chủ quản lăng xê đây mà, phải chụp thật lẹ mới được, biết đâu cô gái này là viên ngọc quý trên tay của giám đốc nào đó.
Lâm Huyền sải từng bước chân nhẹ nhàng đi vào trong, tay vén váy, thật giống như công chúa trong cổ tích.
Bên ngoài xuất hiện nhiều tiếng reo hò, không biết là diễn viên nổi tiếng nào vừa đến.
Lâm Huyền đã đi vào bên trong, cô gật đầu chào hỏi mọi người sau đó ngồi xuống ghế.
“Nhìn em có chút lạ mặt, mới vào giới giải trí à?”.