Bạn đang đọc Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! FULL – Chương 30: Lâm Huyền Em Thật Đúng Là Vô Lương Tâm
Ngồi một lúc thì trời cũng đã ráng chiều.
Lâm Huyền mở điện thoại lên, bây giờ đã hơn năm giờ.
Cũng tại cô đến muộn, ngủ một lúc lại ngủ đến tận chiều.
Lâm Huyền vỗ vỗ trán, sau này đi làm nhất định không được ngủ quên thế này nữa.
Người trong công ty kéo nhau đến một quán lẩu khá nổi tiếng.
Lâm Huyền trùm chặt khăn vào cổ, tiết trời hôm nay thật lạnh, còn lạnh hơn cả hôm qua vài phần.
Mọi người nói chuyện rôm rả.
Lâm Huyền đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn chung cũng chẳng có mấy người.
Nhân viên mang đồ thả lẩu ra bày biện trên bàn.
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, sau này chắc cô cũng phải mời bọn họ một bữa.
Không thể để thua Cao Huy còn gia nhập sau cả mình.
“Mọi người mau ăn thôi nào.”
Người người đi lại trong quán lẩu rất tấp nập.
Lâm Huyền xoa xoa bụng, đúng là bắt đầu có chút đói rồi.
Cao Huy gắp vào bát cô một miếng thịt bò vừa chín.
Lâm Huyền nhìn cậu với ánh mắt cảm kích sau đó bắt đầu đánh chén.
Những người có mặt tại đây đa số đều là nhân viên, cũng vì vậy mà chẳng ai lo bị phóng viên và fan hâm mộ bắt gặp phải.
Lâm Huyền lại càng chẳng cần phải lo lắng.
Cô chưa chân chính bước vào giới giải trí, cũng chẳng ai biết cô là người dưới trướng Vương thị.
Lúc ăn xong thì trời cũng đã tối hẳn.
Lâm Huyền là con gái nên xin phép về trước, nếu để trời tối quá mà đi về một mình thì cũng khá nguy hiểm.
Mọi người chào tạm biệt Lâm Huyền sau đó lại tiếp tục cuộc vui của mình.
Đã lâu rồi công ty bọn họ không có người mới, phải nhân dịp này vui đùa một phen mới được.
[…]
Lục Ngạn đứng ở bên cửa sổ, gương mặt anh có chút hồng hồng, chắc là vừa uống một ít rượu.
“Đã mấy ngày rồi nhỉ? Hừm, cũng được gần một tuần rồi, vậy mà cô ấy ngay cả gọi điện cũng không hề.
Lâm Huyền, em đúng thật là vô lương tâm.”
Lục Ngạn đóng lại cửa sổ sau đó đi tới ngồi dựa lên thành giường, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lâm Huyền nũng nịu ôm lấy anh.
“Mới có mấy ngày thôi mà, mày nhớ cái gì mà nhớ chứ? Đúng là chẳng ra gì cả.”
Điện thoại của Lục Ngạn reo lên mấy cái, lúc đầu, anh còn chẳng định xem nhưng nghĩ tới bây giờ cũng chẳng có gì làm, anh bèn tùy tiện bật máy lên nhấn nghe.
“Có chuyện gì?”
“Thưa giám đốc, phu nhân đã gia nhập công ty Vương thị, chiều nay còn đi ăn lẩu với một số người.”
Lục Ngạn lặng thinh một chút.
Vương thị là công ty giải trí đã hết thời, Lâm Huyền vào đó làm gì? Hơn nữa còn đi ăn lẩu?
“Đi ăn cùng ai?”
Tần Hách bỗng toát mồ hôi hột.
Nếu nói đi cùng nhiều người thì chắc giám đốc sẽ không nghĩ bậy bạ gì? Nhưng còn việc phu nhân chọn một cậu nhóc hai mốt tuổi xuân xanh rất đẹp trai làm người đại diện thì sao nhỉ?
Nghĩ đến cảm xúc của Lục Ngạn sau khi nghe nói đến việc này, Tần Hách bỗng có chút cao hứng.
Giám đốc nhất định sẽ khen thưởng anh vì đào ra được ra nhiều thông tin hữu ích nhỉ?
“Phu nhân đi cùng một nhóm năm sáu người gì đó.
Bao gồm cả người đại diện của cô ấy là Cao Huy.”
“Cao Huy?”
“Vâng.
Năm nay vừa tròn hai mốt, đặc biệt rất đẹp trai, gia đình cũng khá giả.”
Lục Ngạn nghe đến hai từ đẹp trai kia, bàn tay bỗng nắm chặt thành quyền.
Mới có hai mốt tuổi thôi đã đi làm người đại diện rồi, không phải là có ý đồ gì với Lâm Huyền đó chứ?
“Đẹp hơn tôi không?”
“Giám đốc à, anh nói thật là thừa thãi quá đi, làm sao mà đẹp trai hơn anh được.”
Lục Ngạn khá hài lòng với đáp án của Tần Hách.
Anh vừa định cúp máy nhưng nghĩ đến gì đó, Lục Ngạn bèn nói tiếp.
“Có thông tin gì mới thì nhớ báo cho tôi, tháng này tăng lương cho cậu.”
Lục Ngạn vứt điện thoại sang một bên.
Tuy anh không quan tâm nhiều đến tin tức giải trí nhưng cũng hiểu được một số thứ quan trọng.
Tỉ như việc muốn bay cao bay xa không phải chỉ cần thực lực là đủ.
“Sao tự dưng lại muốn vào giới giải trí chứ? Cái thân phận phu nhân Lục thị chưa đủ để em tự hào đến ngất đi à?”
Lục Ngạn xoa xoa đầu.
Còn phần người đại diện tên Cao Huy kia, chắc cũng nên liên hệ Vương thị cho đổi người đi.
Người đại diện và nghệ sĩ sáng tối kề cận nhau, quả thật không ổn tí nào.
[…]
Lâm Huyền về đến nhà thì dì Châu cũng chuẩn bị rời khỏi.
Nghĩ đến sau này cô chỉ có một thân một mình, chẳng có ai cùng trò chuyện cùng, Lâm Huyền bỗng hụt hẫng mấy phần.
“Tạm biệt dì, lúc nào rảnh nhớ tới thăm con.”
“Được được.
Dì sẽ tới thăm mà.
Con nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé!”
“Vâng.”
Dì Châu xách đồ ra khỏi nhà, Lâm Huyền đi theo ra ngoài.
Trước cổng có một chiếc xe ô tô dừng lại.
Từ trên xe, một cô gái bước xuống.
“Dì đi trước nhé.”
“Vâng.”
Lâm Huyền vẫy tay cười tươi với dì Châu.
Cô nhìn theo chiếc xe đang dần dần đi xa, thầm thở dài.
“Sau này mày phải tự lực cánh sinh rồi, nhất định phải sống thật tốt mới được!”
Lâm Huyền nắm chặt tay, cô nhất định phải trở thành người có tiếng nói trong giới giải trí, nữ minh tinh có đông đảo người biết đến.
Lòng cô tràn đầy quyết tâm, gương mặt bừng bừng ý chí.
Tuy rằng thực lực hiện tại của cô không được tốt lắm nhưng sống ở đời mà, ai mà chẳng có cho mình một mộng tưởng tốt đẹp để lấy thêm hy vọng đâu?
Cuộc sống mà cô ngày ngày ước ao đang chờ ở phía trước rồi, cô phải nhanh chân chạy tới thôi!
[…]
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Lâm Huyền nên cô đặc biệt đến từ sớm, ngay sau đó một lúc thì Cao Huy cũng từ ngoài đi vào.
“Chị đến sớm nhỉ?”
“Ừ.
Công việc của tôi nghe nói đều được giám đốc Đông chuyển cả cho cậu rồi.
Thế nào, có tài nguyên gì đó ổn không?”
Cao Huy lắc đầu, anh ngồi xuống bàn, lấy trong ngăn tủ ra ba bốn xấp tài liệu đưa cho Lâm Huyền.
“Sắp tới ở thành phố Cảnh Hoa tổ chức một sự kiện thời trang, công ty sẽ để chị tới đó.”
Lâm Huyền gật đầu nhè nhẹ, cẩn thận xem xét một ít thông tin.
Cảnh Hoa là thành phố xa hoa bậc nhất, để lấy được tài nguyên này xem chừng giám đốc cũng hao tốn không ít tâm lực.
“Hôm đó tôi sẽ mặc gì?”
“Về trang phục sẽ do công ty lo, đến lúc đó sẽ cho chị mặc thử trước, có gì không ổn thì cứ nói với stylist sửa lại.”
“Được.”
Lâm Huyền cực kì hài lòng về sắp xếp lần này của công ty.
Được tham dự sự kiện thời trang đối với một người mới như cô quả thật là miếng ngon béo bở.
“Tài nguyên này chưa là gì đâu, sau này thậm còn hơn cả thế nữa.”
Lâm Huyền có chút khó hiểu về câu nói vừa rồi của Cao Huy.
Cậu ấy làm sao chắc chắn rằng một người không tài cán gì như cô có thể có được nhiều tài nguyên tốt hơn chứ?
“Chị cứ yên tâm đi, công ty Vương thị không hề nát như vẻ bề ngoài mà chị thấy đâu.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Cao Huy nghiêng mình cười mỉm.
“Sau này chị sẽ biết thôi.
Còn bây giờ, mục tiêu của chúng ta là trở nên nổi tiếng.”
Lâm Huyền gật gật đầu tuy rằng trong lòng còn đang có vô số thắc mắc.
Nghe ra trong lời nói của Cao Huy, phải chăng Vương thị còn có chống lưng chưa lộ diện? Hoặc là nói đây chính là đại boss trong truyền thuyết sao?
Càng ngày càng hấp dẫn rồi đây.
Lâm Huyền thầm than trong lòng một tiếng.
Dây mơ rễ má của Vương thị, một ngày nào đó chắc cô cũng nên tìm hiểu một phen!.