Đọc truyện Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân – Cửu Kiếm – Chương 26
Cung Cửu bị Diệp Cô Thành trảm đinh tiệt chặt sắt làm kinh sợ, trợn to hai mắt, tội nghiệp hỏi:“Vì sao không thể?” Cửu công tử hắn mới là kỳ tài ngút trời chân chính, chỗ nào kém Tây Môn Xuy Tuyết chứ hả?
Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Đạo bất đồng.”. “Tri kỷ” của Diệp Cô Thành tuyệt đối chỉ có thể là Tây Môn Xuy Tuyết a, những người khác mơ cũng đừng mơ à nha.
Cung Cửu bỗng không nói lời nào, hắn yên lặng nhìn Diệp Cô Thành trong chốc lát, rồi xoay người bước đi.
Đây là lần đầu tiên Cung Cửu vứt Diệp Cô Thành sau lưng bỏ đi từ lúc quen với y, lúc trước đều là Diệp Cô Thành bỏ Cung Cửu qua một bên…… Chậc chậc, Diệp Cô Thành âm thầm bĩu môi: Xem ra Cung Cửu giận thật rồi. Nhưng mà, Cung Cửu không phải luôn muốn làm Diệp Cô Thành biến sắc mặt sao? Vậy cớ gì mà Diệp Cô Thành không thể cố ý làm Cung Cửu sinh khí chứ…… Ác thú vị vân vân vũ vũ, ngươi có ta cũng có, Diệp Cô Thành trong lòng cười trộm, bình tĩnh xoay người trở về phòng tìm hiểu kiếm đạo .
Vừa vặn biến thái sinh khí không đến làm phiền y, đúng là thời cơ tốt để bế quan lĩnh ngộ kiếm đạo a.
Mái hiên bên này, Cung Cửu và Diệp Cô Thành chiến tranh lạnh; Mà mái hiên bên kia, Lục Tiểu Phụng đi gặp Hoắc Hưu .
Là Hoắc Thiên Thanh chỉ Lục Tiểu Phụng đi tìm Hoắc Hưu, bởi vì công chúa Đan Phượng mất tích. Mà trong thời điểm này, ba cựu thần Kim Bằng Vương Triều đã chết hai rồi, không phải Hoắc Hưu bắt Đan Phượng công chúa đi, còn có thể là ai chứ?
Nhưng ngay trong tiểu lâu của Hoắc Hưu, Lục Tiểu Phụng lại nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác – câu chuyện công chúa Đan Phượng kể cho hắn là, ba cựu thần âm thầm nuốt chửng tiền tài của Kim Bằng Vương Triều, cho nên muốn thỉnh Lục Tiểu Phụng lấy lại công đạo cho nàng; Mà câu chuyện của Hoắc Hưu lại là…… lại là chân tướng.
Không sai, chính là chân tướng, còn chân thật hơn cả vàng bạc, như vậy vô luận Lục Tiểu Phụng tra thế nào, cũng không biến thành nói dối — nhưng vấn đề là, chân tướng này chỉ là một bộ phân thôi. Dùng một bộ phận của sự thật để lừa gạt, cao minh hơn nhiều so với nói dối a.
Hoắc Hưu tự nhiên cao minh hơn nhiều so với Thượng Quan Phi Yến giả trang Đan Phượng công chúa, lão lấy sự thật ra mà kể, lại nêu ví dụ nói rõ lý lẽ, Lục Tiểu Phụng không thể không tin lão.
Lục Tiểu Phụng rốt cục chỉ có thể cười khổ thừa nhận, hắn bị lừa, bị nữ nhân lừa.
Thân là một lãng tử, bị nữ nhân xinh đẹp lừa, tựa hồ chỉ là một chuyện thật bình thường. Thế nhưng Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc lại vì Lục Tiểu Phụng mắc mưu mà chết, khoản nợ này nên tính thế nào đây? Ai có thể lấy lại công đạo vì họ đây?
Diêm Thiết San không có hậu nhân, Lục Tiểu Phụng bọn họ từng đoán lão là thái giám, bởi vì lão vốn là tổng quản nội vụ của Kim Bằng Vương Triều, nên lão chết cũng trăm chuyện rõ ràng. Nhưng Độc Cô Nhất Hạc thì khác, lão là chưởng môn phái Nga Mi, là võ lâm danh túc, đệ tử thân truyền tam anh tứ tú của lão tuy chết một Tô Thiếu Anh, nhưng những vị còn lại sao có thể không đến giành công đạo cho lão?
Lục Tiểu Phụng cực buồn rầu. Càng khiến hắn buồn rầu là, khi Nga Mi tứ tú tìm đến hắn, tìm Tây Môn Xuy Tuyết “giành công đạo” thì bị ám toán , Thạch Tú Tuyết chết ngay đương trường, Tây Môn Xuy Tuyết mang Tôn Tú Thanh đi — Tôn Tú Thanh từng thập phần lớn mật thổ lộ với Tây Môn Xuy Tuyết, cho nên mới nói Tây Môn Xuy Tuyết cũng không phải là một người vô tình, nếu không sao lại có thể “đối đãi khác nhau” như thế chứ?
Hung phạm sau bức màn tựa hồ đã trồi lên mặt nước, chính là công chúa Đan Phượng. Mà khi Lục Tiểu Phụng đào lên một công chúa Đan Phượng đã chết mấy tháng từ lòng đất lên, chân tướng cũng đã sáng tỏ.
Đan Phượng công chúa chân chính sớm đã chết, Thượng Quan Phi Yến giết nàng, sau đó lại giả thành nàng, để lợi dụng thân phận hậu duệ hoàng thất Kim Bằng Vương Triều đến thỉnh Lục Tiểu Phụng hỗ trợ, độc chiếm tiền của kếch xù của Kim Bằng Vương Triều.
Nhưng một mình Thượng Quan Phi Yến có thể làm chuyện lớn như vậy sao? Nàng không thể.
Thượng Quan Phi Yến có lẽ chỉ là một công cụ trong đại kế liên hoàn này, nhưng không thể nghi ngờ nàng là một công cụ cực hữu dụng — bởi vì nàng đẹp, rất đẹp. Nữ nhân càng đẹp, không phải càng biết gạt người sao?
Ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng bị Thượng Quan Phi Yến gạt, hắn động tâm với nàng, cho nên Thượng Quan Phi Yến lợi dụng điểm này bắt Hoa Mãn Lâu để uy hiếp Lục Tiểu Phụng.
Có một số kẻ luôn thích nói toạc ra toàn bộ chân tướng khi chúng tự cho là “Nắm chắc thắng lợi”, có lẽ là vì kiềm nén quá lâu…… con người luôn cần thổ lộ, đây là nhân chi thường tình[1]; Nhưng nói hết trước mặt đối thủ “Đã thua cuộc”, cái này gọi là khoe khoang: Khoe khoang luôn khiến người ta sung sướng mà.
[1] Nhân chi thường tình: chuyện bình thường đối với con người.
Cho nên Thượng Quan Phi Yến thừa nhận hết thảy, ả thừa nhận là ả giết Đan Phượng công chúa thật, ả lừa gạt Hoa Mãn Lâu trước, lại giả làm Đan Phượng công chúa lợi dụng Lục Tiểu Phụng. Nhưng ả làm tất cả cũng chỉ vì một nam nhân khác, ả thương hắn.
Ngay lúc này, Hoa Mãn Lâu đi ra, nguyên lai hắn cũng không bị Thượng Quan Phi Yến điểm trúng huyệt đạo — Hoa Mãn Lâu tự nhiên cũng là cao thủ, cao thủ luôn không dễ đối phó như vậy.
Cho dù là nữ nhân giỏi chuyện lừa gạt nam nhân như Thượng Quan Phi Yến, cũng không khỏi cảm thấy áy náy với Hoa Mãn Lâu, bởi vì Hoa Mãn Lâu thật sự là người tốt. Hắn bị lừa tình, nhưng vẫn có thể nói “Mỗi người đều khó tránh khỏi làm điều sai trái, huống chi, ngươi cũng không muốn ta thích ngươi” như vậy, hắn thật sự là quân tử, hắn săn sóc tất cả mọi người như thế đấy.
Cuối cùng, Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu không làm gì Thượng Quan Phi Yến cả, bọn họ cứ ly khai như vậy.
Nhưng rời đi cũng không có nghĩa là sự tình hoàn toàn chấm dứt, Thượng Quan Phi Yến không muốn nói tên của nam nhân kia ra, Lục Tiểu Phụng muốn bức nam nhân kia phải lộ diện – thế nhưng động tác của người nọ càng nhanh hơn họ, chờ Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu chạy về lần nữa, Thượng Quan Phi Yến đã chết, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đương nhiên không thể tin, bởi vì ả chết trong tay nam nhân ả yêu thương. Tình nhân của ả, không thể nghi ngờ là một tên vô tình.
Tất cả dấu vết đều chỉ về phía độc thủ sau màn chân chính, chính là Hoắc Thiên Thanh.
Hoắc Thiên Thanh là người nối dõi của Thiên Cầm lão nhân, Thiên Cầm lão nhân uy danh hiển hách, hơn nữa có rất nhiều đệ tử lợi hại, bao gồm Phàn Đại tiên sinh, Giản Nhị tiên sinh, Thị Tỉnh Thất Hiệp và Sơn Tây Nhạn vân vân, bọn họ đều là cao thủ nghĩa hiệp thành danh đã lâu, xét về tuổi, bọn họ ai cũng có thể làm phụ thân của Hoắc Thiên Thanh, nhưng đều phải cung kính kêu hắn một tiếng “Chưởng môn sư đệ”, chỉ vì Hoắc Thiên Thanh là chưởng môn của Thiên Cầm Môn.
Hoắc Thiên Thanh có thân phận lừng lẫy như vậy, lại đến Châu Quang Bảo Khí Các làm tổng quản cho Diêm Thiết San — nói hắn không có mục đích khác, ai tin? Huống chi hiện tại Diêm Thiết San chết, Thượng Quan Phi Yến cũng đã chết, Châu Quang Bảo Khí Các liền trở thành tài sản của Hoắc Thiên Thanh .
Lục Tiểu Phụng phải đối phó Hoắc Thiên Thanh, nhưng Hoắc Thiên Thanh thật sự khó đối phó, cho nên Lục Tiểu Phụng đi tìm các sư huynh của Hoắc Thiên Thanh trước — bọn họ tuy là sư huynh của Hoắc Thiên Thanh, nhưng đều là người hiệp nghĩa, Lục Tiểu Phụng đem chân tướng nói cho bọn họ, vì thế bọn họ cùng nhau tìm đến Hoắc Thiên Thanh nghe trình bày rõ ràng.
Hoắc Thiên Thanh đến tột cùng đang ở nơi nào? Hắn đang uống rượu trong sân, uống say như chết.
Đây là nhà trọ của Cung Cửu, sân của Cung Cửu, cho nên khi bọn Lục Tiểu Phụng đến, chỉ nhìn thấy Cung Cửu dựa vào chiếc giường mềm mại, điệu bộ như quý công tử, cùng với Hoắc Thiên Thanh ngâm mình trong bình rượu, say khướt té trên mặt đất.
Lục Tiểu Phụng giật mình ngây người, nói:“Cung Cửu…… Ngươi sao lại cùng một chỗ với hắn?”
Cung Cửu tao nhã cười, nói:“Khách quý ở xa tới, xin mời ngồi.” Hắn khẽ nhấc tay một cái, trong viên bỗng nhiên có thêm một ít ghế dựa, số lượng vừa đúng; Hắn lại vung tay lên, những người mang ghế đến liền lập tức tiêu thất.
Người nâng ghế đến đều là cao thủ nhất lưu, lại như bọn đầy tớ gọi thì đến vẫy thì đi của Cung Cửu.
Sắc mặt Lục Tiểu Phụng thay đổi, mặt bọn Sơn Tây Nhạn cũng xanh mét — độc thủ sau màn thật sự là Hoắc Thiên Thanh sao? Hoặc có lẽ Hoắc Thiên Thanh cũng bị kẻ khác lợi dụng ? !
Cung Cửu phảng phất như không nhìn thấy mấy gương mặt biến sắc kia, ôn hòa cười hỏi:“Lục huynh cớ sao lại đến đây?”
Mắt Lục Tiểu Phụng sáng quắc nhìn hắn, nói:“Ngươi không biết?”
Cung Cửu vô tội nhún vai, nói:“Mấy ngày nay ta đều đang dưỡng thương, thật sự không có tinh lực quản chuyện gì, Lục huynh đến vì ta, hay vì Hoắc huynh?”
Lục Tiểu Phụng kéo miệng lên cười khổ nói:“Vì ngươi hay vì hắn, có khác nhau sao?”
Cung Cửu trừng lớn mắt, ngữ khí càng thêm vô tội nói:“Đương nhiên là có khác nhau, Hoắc huynh bất quá chỉ tới chỗ ta uống rượu thôi, Lục huynh ngươi nói lời này, sẽ khiến người ta hiểu lầm quan hệ giữa ta và hắn à nha.”
“Như vậy ngươi và Hoắc Thiên Thanh đến tột cùng có quan hệ gì?”
Cung Cửu lạnh nhạt cười nói:“Diêm lão bản chết, ta muốn mời Hoắc huynh làm tổng quản cho ta.”
Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ, bật cười nói:“Toàn bộ Châu Quang Bảo Khí Các đều là của hắn, ngươi dựa vào cái gì mời hắn?”
Cung Cửu khẽ lắc đầu nói:“Không không, Châu Quang Bảo Khí Các đầu tiên là của Diêm lão bản, sau lại là của Thượng Quan Phi Yến, nay cũng không thuộc về Hoắc Thiên Thanh .”
“Vậy là của ai?” Lục Tiểu Phụng gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu.
Cung Cửu “Ha ha” hai tiếng, cười nói:“Tự nhiên cũng không phải của ta.” Nói xong Cung Cửu thu liễm tươi cười, ngồi thẳng người dậy, nghiêm mặt nói:“Châu Quang Bảo Khí Các hiện tại là của ‘độc thủ sau bức màn’, mà ‘độc thủ sau bức màn’ không phải là ta, Châu Quang Bảo Khí Các tự nhiên không phải của ta rồi.”
Lục Tiểu Phụng chậm rãi nói:“Không phải ngươi?”
Cung Cửu lại bật cười, ngạo khí lộ rõ trên nét mặt, nói:“Lục Tiểu Phụng, nếu là ta, ta chẳng thèm phủ nhận…… E rằng ngươi không biết ta rốt cục có bao nhiêu tiền, trên thực tế Châu Quang Bảo Khí Các còn làm ta chướng mắt?” Châu Quang Bảo Khí Các được xưng là nơi châu báu nhiều nhất thiên hạ, cùng Hoa gia Giang Nam điền sản nhiều nhất, và Hoắc Hưu giàu có nhất được coi là “Thiên hạ tam đại phú”—Nếu Cung Cửu cả châu quang bảo khí các cũng thấy chướng mắt, vậy đến tột cùng hắn giàu đến thế nào? Hắn tàng lại sâu bao nhiêu?
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lát, hỏi:“Như vậy ngươi có biết kẻ sau bức màn đến tột cùng là ai chăng?”
Cung Cửu trào phúng nói:“Tự nhiên là tổng biều cầm[2] của một trăm lẻ tám tòa thanh y lâu!”
[2] Tổng biều cầm: Ý chỉ đầu não/thủ lĩnh/lão đại/ của tổ chức nào đó.
Bọn Sơn Tây Nhạn rốt cục nhịn không được nữa, Cung Cửu cùng Lục Tiểu Phụng chơi trò bí hiểm nửa ngày, cuối cùng đã nói đến trọng điểm, vì thế bọn họ đều hỏi:“Là ai? Đó là ai?”
Cung Cửu nhìn Lục Tiểu Phụng, thản nhiên nói:“Lục huynh vừa đi qua thanh y đệ nhất lâu, cớ sao lại tới hỏi ta nữa chứ?”
Lục Tiểu Phụng như bị sét đánh giật mình ngẩn người, lẩm bẩm nói:“Hoắc Hưu?”
Cung Cửu thương hại thở dài một hơi, nói:“Có một số kẻ thoạt nhìn như người bị hại, kỳ thật hắn mới là hung thủ thật sự; Mà có một số kẻ, nhìn cứ như hung phạm, ngược lại lại là người bị hại chân chính.” Hắn nói lời này xong, còn liếc Hoắc Thiên Thanh say như đống bùn nhão một cái.
Lục Tiểu Phụng bất khả tư nghị nói:“Ý ngươi là, kẻ Thượng Quan Phi Yến chân chính yêu là Hoắc Hưu?”
Cung Cửu ái muội cười cười, nói:“Đúng, nàng không thích Hoắc Thiên Thanh trẻ trung anh tuấn, cả Hoa Mãn Lâu và ngươi, cư nhiên lại yêu phải Hoắc Hưu già khụm lại giảo hoạt, tình yêu thật thần kì, đúng không?” Hắn hỏi đến đây, biểu tình bỗng nhiên có chút cổ quái, không phải hắn nghĩ tới ai chứ? Tình yêu a, quả nhiên là thần kỳ .
Cho nên kỳ thật quẹo một vòng lớn như vậy, Hoắc Hưu mới là kẻ âm mưu chân chính…… Lão kéo Thượng Quan Phi Yến che trước người, lại thôi động Hoắc Thiên Thanh yêu Thượng Quan Phi Yến đến không thể tự kềm chế, đều là để lão thoát tội.
Hoắc Hưu mới là kẻ muốn độc chiếm tài sản của Kim Bằng Vương Triều, mà Hoắc Thiên Thanh, thẳng đến Thượng Quan Phi Yến chết, hắn mới biết nguyên lai phía sau màn còn có người khác, mà hắn chẳng qua là một kẻ đáng thương bị lợi dụng thôi, cũng như Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng, thậm chí là bọn Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ và Độc Cô Phương đã bị diệt khẩu– đáng tiếc Hoắc Thiên Thanh vốn còn tưởng Thượng Quan Phi Yến thuộc về hắn, cho nên mới cam nguyện để nàng sử dụng, vẽ đường cho hươu chạy[3].
[3]tiếp tay cho giặc
Chân tướng đáng cười cỡ nào, nguyên bản Lục Tiểu Phụng còn tưởng là Hoắc Thiên Thanh lợi dụng Thượng Quan Phi Yến còn muốn hại chết Hoắc Hưu, mà sự thật lại là Hoắc Hưu giết Thượng Quan Phi Yến, ngược lại giá họa cho Hoắc Thiên Thanh.
Bọn Sơn Tây Nhạn họ đã nhịn không được xông ra ngoài, bọn họ muốn tìm Hoắc Hưu chấm dứt ân oán. Vốn Hoắc Thiên Thanh cũng muốn đi tìm Hoắc Hưu, nhưng Cung Cửu ngăn hắn lại, còn chuốc say hắn, bởi vì nếu Hoắc Thiên Thanh thật sự đi, tất nhiên sẽ bị Hoắc Hưu diệt khẩu, lại bị biến thành bộ dạng sợ tội tự sát…… Nhưng Cung Cửu lại muốn giữ lại mạng của Hoắc Thiên Thanh, hắn vốn không nên chết, hắn chỉ là quá si tình.
Si tình cũng sai sao? Cung Cửu lấy tay phủ lên vết thương do kiếm trên ngực, suy nghĩ bỗng bay đi thật xa.(Cái này gọi là đồng bệnh tương lân, thương người hóa ra là thương mình =)))
Lục Tiểu Phụng cũng muốn đi tìm Hoắc Hưu, nhưng trước khi đi, hắn lại quay đầu lại lần nữa, hỏi:“Như vậy ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện này?”
Lời Lục Tiểu Phụng nói kéo suy nghĩ của Cung Cửu lại, Cung Cửu ho nhẹ vài tiếng, thản nhiên cười nói:“Thanh Y Lâu trước sau tổng cộng phái ra sáu nhóm sát thủ tới chỗ ta,” Hắn nói xong, nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, trong mắt ứa ra sát ý, lại cười càng vui, nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi cảm thấy, ta sẽ làm thế nào đây?”
Lục Tiểu Phụng run run, bay vèo đi như chạy trốn.
Lục Tiểu Phụng lúc trước cũng đã biết, Cung Cửu tuyệt đối là một tên trừng mắt tất báo[4]mà.
[4] trừng mắt tất báo: chỉ những người chấp nhặt việc nhỏ, giống như người ta trừng mắt mình một cái bạn liền trả đũa lại vậy.
Cung Cửu nhìn bóng dáng Lục Tiểu Phụng, cũng không cười, hắn nhắm mắt lại. Kỳ thật Cung Cửu làm sao chỉ trừng mắt tất báo? Chuyện hắn càng thích làm, là ngư ông đắc lợi a