Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 11: Thần thâu


Đọc truyện Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân – Cửu Kiếm – Chương 11: Thần thâu

Mắt thấy Cung Cửu cười ái muội vô cùng đi đến bên giường…… Diệp Cô Thành “Thân bất do kỷ” mà nhộn nhạo .

Kỳ thật dùng đầu ngón chân tự hỏi, Diệp Cô Thành cũng có thể đoán được chiếc giường kia đại khái có mật đạo cửa ra vào linh tinh lang tang gì đó – thứ cơ quan nhỏ nhặt như vậy, trên cơ bản mỗi cuốn tiểu thuyết võ hiệp đều có nhắc tới…… Kỳ thật đó chẳng phải mật đạo gì, mà là cửa thoát hiểm của đại chúng phải không? !

Tuy nói lý trí Diệp Cô Thành đang nói cho y đừng nghĩ bậy, kỳ thật cái gì cũng sẽ không phát sinh, nhưng vì tướng mạo Cung Cửu thật sự quá tốt, dáng người cũng là thuộc loại ưu, hơn nữa hắn còn “Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh”[1]…… Thân là thành viên của hiệp hội ngoại hình, Diệp thành chủ thật sự sắp chịu không nổi nữa …… thế nhưng Diệp Cô Thành lập tức đứng vững, nguyên nhân không phải do y, chỉ vì não Diệp Cô Thành thoáng bổ sung vào hình ảnh y đang bị bắt cầm roi da trong tay không ngừng…. — lập tức cả người ác hàn, nửa điểm nhộn nhạo cũng không dậy nổi!

_____________________–

[1] “hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh _Lục cung phấn đại vô nhan sắc” nghĩa có thể tạm hiểu: quay đầu một nụ cười thôi đã lộ ra trăm vẻ tuyệt sắc, phấn sơn của sáu cung bỗng nhiên phải nhạt, câu này trích trong “Trường hận cả” của Bạch Cư Dị.

_____________________—-

Diệp Cô Thành không khỏi trong lòng ai thán: Đáng tiếc a đáng tiếc, một tiểu mỹ nhân như vậy lại là biến thái…… Càng đáng tiếc là ta không có khẩu vị như thế, đành phải làm bằng hữu nhìn cho đã con mắt thôi, thật sự là phung phí của giời a a……

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tuy nói não Diệp Cô Thành đã chuyển được một vòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ ngắn ngủn có vài bước chân, Cung Cửu ra vẻ hoàn toàn không có ý “Sắc. Dụ” chi hết, mà là thật lưu loát đi qua kia, tay phất một cái nơi nào đó trên mép giường, liền khởi động cơ quan — nhưng thực tế cũng không phải ván giường “Bá” một tiếng tách ra hai bên, lộ ra đường hầm tối như mực; Mà là vách tường đối diện chiếc giường kéo về hai bên, lộ ra một con đường sáng trưng……

“……” Diệp Cô Thành yên lặng xoay người, cảm thấy không biết nói gì đến cực điểm: mật đạo sau tường, chốt mở cơ quan không phải là xoay xoay bình hoa xoay xoay cây nến hay sao? Sao lại phải đi đến bên giường ấn cơ quan hả? Đây thật sự là một chút đạo lý cũng không có! Biến thái quả nhiên không nói lý mà!

Cung Cửu cũng không biết rối rắm và oán thầm của Diệp Cô Thành, hắn khẽ cười, vươn tay ý bảo “Thỉnh”, lập tức liền đi vào mật đạo, đi trước dẫn đường. Diệp Cô Thành không nói một lời theo, yên lặng thưởng thức dáng người Cung Cửu.

Mật đạo này rất dài vả lại lối rẽ rất nhiều, Diệp Cô Thành hoài nghi nơi này có thể ban đầu là một địa cung bỏ trống hoặc một hệ thống hang động ngầm tự nhiên, nếu không lấy niên kỉ hiện tại của Cung Cửu, mặc dù bối cảnh hắn hùng hậu, phú khả địch quốc[2] cũng không thể hoàn thành công trình lớn như vậy — mà sự thật cũng cách suy đoán của y không xa.


_____________________

[2]giàu ngang quốc khố

_____________________________

Cung Cửu càng chạy càng nhanh, cuối cùng cư nhiên sử dụng khinh công. Diệp Cô Thành theo sát phía sau, cũng xuất bản lĩnh nhà nghề, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu — nếu không đuổi kịp, y chắc chắn sẽ lạc đường a !

Cuối cùng trải qua một phen lên lên xuống xuống, xuống xuống rồi lại lên lên, hai người tới được nơi cần đến

Cung Cửu lúc này mới quay đầu, cười nói:“Thành chủ khinh công quả nhiên không phải tầm thường.”

Diệp Cô Thành vẻ mặt lạnh nhạt, liếc Cung Cửu một cái, biểu đạt ra một loại ám chỉ “Loại khinh công này, chuyện xoàng thôi”. Nhưng lại ngầm thở hổn hển một hơi: biến thái chết tiệt, bay còn nhanh hơn cả chim, nếu ta không có tuyệt kỹ Thiên Ngoại Phi Tiên, thật đúng không đuổi kịp ngươi rồi !

Có biết Thiên Ngoại Phi Tiên huyền bí chỗ nào không? Chính là vô luận Diệp Cô Thành sử xuất một phần hay mười phần lực, mặt ngoài đều thoạt nhìn rất dễ dàng, phiêu phiêu dục tiên — nói ngắn gọn, khinh công này tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới cao nhất của “Trang”!

Cũng không biết Cung Cửu đang thầm buồn rầu: khinh công của Diệp Cô Thành quả rất tốt, ta dùng tám phần tốc độ, y vẫn thoải mái tự nhiên như vậy, nói như vậy về sau ta nên cẩn thận, nếu không một lúc sơ suất làm y chạy, chưa chắc mình có thể đuổi kịp a.

Hai con người tâm tư trăm chuyển lại e dè cực lớn với nhau cùng đi ra mật đạo, nơi này thoạt nhìn như một gian phòng bình thường — nhưng lại là sòng bạc, chính giữa phòng là một bàn đánh bạc, ngay ngắn chỉnh tề bày Bài Cửu cùng vài cái chung. Mà người cũng rất nhiều, hiệu quả cách âm phòng này tựa hồ cũng không tốt lắm, lấy nhĩ lực cao thủ có thể tinh tường nghe được ngoài phòng náo nhiệt ầm ỹ, thanh âm hét năm quát sáu…… Nơi này rõ ràng chính là một sòng bạc.

Quả nhiên, Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Lần trước ta mời thành chủ cùng chơi thanh lâu, lần này lại mang thành chủ đến sòng bạc chơi, mong rằng thành chủ thông cảm cho, đừng sinh khí với ta nha !”


Diệp Cô Thành im lặng không nói gì, trưng mặt lạnh ra, nhưng kỳ thật trong đầu y thập phần chờ mong: Thanh lâu sòng bạc, không phải đều là những nơi nhiều sự cố phát sinh nhất trong chốn giang hồ sao? Nếu để y tự mình đến, chắc chỉ dám đứng ngoài cửa thôi, dù sao Diệp Cô Thành vốn tuyệt đối không đến những nơi thế này — may mắn có bằng hữu “Ngũ Độc câu toàn”[3] Cung Cửu này, xem ra về sau sẽ không ngừng được coi náo nhiệt nha.

__________________

[3] Ngũ độc câu toàn: năm tật xấu đều có: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, đánh bạc: háo sắc      

_____________________

Cung Cửu tựa hồ biết Diệp Cô Thành không thật sự đang sinh khí, liền cười hề hề như tên trộm kéo tay áo Diệp Cô Thành, nói:“Đến cũng đến rồi, liền cùng ta đi ra ngoài kiến thức một cái nào. Trải hồng trần mà không nhiễm bụi nhơ, chính là bàng môn tả đạo, tuyệt đối không làm dao động kiếm đạo của thành chủ đâu, đúng không?” Dứt lời cũng không chờ Diệp Cô Thành đáp, liền lôi kéo y ra cửa.

Diệp Cô Thành tùy ý để Cung Cửu lôi kéo đi, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện y vẫn luôn tránh suy nghĩ: Nhưng kiếm đạo của y đến tột cùng nên làm sao? Y đã là Bạch Vân thành chủ, là Kiếm Thánh đường đường, cả đời này cũng không có khả năng rời xa kiếm — nhưng vấn đề là, y vẫn không tìm ra “Kiếm đạo” của mình!

Y cũng không phải không có cố gắng, cũng mỗi ngày luyện kiếm như trước, nhưng y chỉ kế thừa kiếm pháp Kiếm Thánh, nhưng không cách nào kế thừa kiếm đạo của Kiếm Thánh…… Kiếm chi đạo, cùng tâm tương hợp; Tâm đã sinh dị, kiếm đạo có thể không thay đổi sao?

Cho dù y vẫn có thể sử xuất tuyệt chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, nhưng tâm cảnh lại bất đồng quá lớn, dù kiếm pháp y luyện thuần thục đến đâu, uy lực thiên ngoại phi tiên ngày đó cũng không đạt được cao nhất — y tuyệt không cam tâm…… Cho dù tuyệt đỉnh kiếm pháp thiếu một tia uy lực cũng sẽ không làm y ngã xuống đỉnh, thậm chí người thường cũng rất khó phát giác chênh lệch trong đó, nhưng Diệp Cô Thành tất nhiên sẽ ngộ ra, cũng sẽ không thoát khỏi ánh mắt những kẻ đó, không phải sao? Cao thủ đứng đầu thế gian này: Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, thậm chí còn thêm Cung Cửu, khó bảo đảm sẽ không nhiều thêm mấy người, thí dụ như Mộc đạo nhân linh tinh …… Một khi cùng cao thủ so chiêu, sai một li sẽ là sinh tử chi biệt a !

Cho nên Diệp Cô Thành không phải không nóng lòng, nhưng y cũng hiểu được sự tình này không thể gấp được, y không có trải qua nổi khổ luyện kiếm hơn hai mươi năm của Diệp Cô Thành, mà là dễ dàng nhặt được hời lớn — chuyện tốt như vậy, cũng sẽ có chỗ hại, kiếm đạo là nút thắt tâm hồn, trừ chính mình lĩnh ngộ không có phương pháp nào khác…… Bất quá vừa rồi Cung Cửu thuận miệng nói một câu, ngược lại lại khiến y ẩn ẩn có chút hiểu ra……

Liền trong nháy mắt, Diệp Cô Thành suy nghĩ không biết bay tới nơi nào, chờ y lại lần nữa phục hồi tinh thần, đã phát hiện mình đang đứng trong một góc đại sảnh hỗn độn, trong phòng bày đầy bàn đánh bạc, cạnh từng bàn đều chật ních người, may mà Cung Cửu cũng không kéo Diệp Cô Thành qua cùng người ta chen chút, mà là cùng đứng ở một góc hẻo lánh, đám người giang hồ lỗ mãng tam nhị lưu tâm thần bị bạc trắng bóng loáng chiếm giữ không có mấy ai chú ý tới bọn họ.

Cung Cửu lúc này đang cùng người bên ngoài nói chuyện, người nọ ăn mặc hoa quý, tướng mạo phúc hậu, ánh mắt khôn khéo, quanh thân lại mang theo sát khí, cho thấy là lão bản sòng bạc này — tự nhiên cũng là cấp dưới của Cung Cửu.


Không biết lão bản kia nói gì với Cung Cửu, ánh mắt Cung Cửu lãnh liệt lên, nhếch khóe miệng, nói:“Nga? Lại có chuyện này, ta lại muốn hảo hảo kiến thức một phen.” lão bản kia nghe nói thế, lại lấy lòng cười cười, nói vài câu lời hay, liền lui xuống.

Cung Cửu quay đầu nhìn Diệp Cô Thành, khẽ cười nói:“Diệp thành chủ quả nhiên là tâm vô ngoại vật, đến địa phương náo nhiệt như vậy cũng có thể làm như không thấy, chẳng lẽ còn thể ngộ kiếm đạo trong lòng sao?”

Diệp Cô Thành thực nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:“Ờ.” Lần này là sự thật, y cũng không nói dối a.

Nhưng Cung Cửu hiển nhiên cảm thấy Diệp Cô Thành đang cố ý móc họng hắn, hơi thở gần như ngừng lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Kiếm đạo tất nhiên trọng yếu, nhưng cho dù là thiên hạ đệ nhất kiếm, cũng không có khả năng chém đứt hết thảy tục duyên……” Lại chuyển đề tài, nói:“Vừa rồi lão bản sòng bạc này nói cho ta biết, có người đổ thuật siêu quần, đã liên tục thắng tam ngày, thắng hơn phân nữa thu nhập tháng này của sòng bạc ta…… Diệp thành chủ kiếm thuật tuyệt đỉnh, chẳng biết có giúp bằng hữu một tay, đi giải quyết phiền toái này hay không?” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Bằng hữu”, trong lời nói mang theo một loại hàm xúc không thể cự tuyệt.

Diệp Cô Thành lại không nghe ra ý tứ gì, bản thân y liền có hứng thú với loại kỳ nhân “Đổ thần” này, tự nhiên đáp:“Hảo.” Đáp ứng cực sảng khoái.

Cung Cửu cảm thấy đắc ý: Xem ra Diệp Cô Thành cũng không hoàn toàn không gần khói lửa nhân gian. Hắn chỉ sợ Diệp Cô Thành không cảm thấy hứng thú với cái gì hết, như vậy cũng không thể xuống tay, nên luôn thử nhiều lần, chỉ cần Diệp Cô Thành nổi lên một chút hưng trí, hắn có thể tận dụng mọi thứ, thừa dịp mà chui vào .

Cung Cửu mang theo Diệp Cô Thành đi vào một cách gian, thực hiển nhiên, tiền đặt cược của người trong cách gian này phải nhiều hơn nhiều so với người bên ngoài.

Một người trung niên vẻ mặt chảy mỡ, đeo vàng đeo bạc đang làm cái, chỉ thấy dáng người gã hơi béo, nhưng đôi tay thập phần linh hoạt, lắc xúc xắc cũng lắc như cánh bướm trang hoa vậy.

Thấy có người mới vào nhà, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên xem xét một cái – không nhìn cũng không được, Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều là một thân bạch y, khí chất cao quý, quả thực không hợp với sòng bạc này.

Bất đồng là trên bạch y của Cung Cửu còn thêu hoa văn phức tạp, trong tay nắm một chiếc quạt xếp, trên mặt mang nụ cười khéo léo, giống y như công tử phú quý, đến sòng bạc tuy có chút hạ thấp thân phận, nhưng cũng không phải không được. Ngược lại là Diệp Cô Thành, một thân thuần túy bạch, trên tay còn nắm một thanh kiếm xưa cổ, biểu tình lạnh lùng, nơi nào giống tới đánh bạc, quả thực cứ như đến quyết đấu .

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngay cả nhà cái kia cũng dừng cái chung trong tay, giật mình sửng sốt một lát, sau đó mới hỏi:“Các ngươi cũng đến đặt ? Vậy mau đặt đi.”

Cung Cửu cười đi lên vài bước, ngữ khí ôn hòa nói:“Ta liền đặt cược ngươi, ngươi xem ta nên hạ bao nhiêu tiền mới thích hợp?” Lời này tuy ôn nhu, nghe lại như mang theo chút sát khí – người trên giang hồ, thủ đoạn không lượng không được, mắt thấy Cung Cửu cùng Diệp Cô Thành hẳn là lai giả bất thiện, vài người quanh bàn đều “Bá” một tiếng thối lui .

Nhà cái kia nghe vậy không khỏi cười lạnh, nói:“Yêu, xem ra là sòng bạc tìm người thu thập ta đây, ta liền nói nha, ta đã thắng nhiều như vậy, nếu sòng bạc này còn không tìm người đến, vậy không phải sòng bạc mà là thiện đường(nhà từ thiện)!” Tiếp đó còn nói:“Bất quá gian sòng bạc này nhìn thực không tồi, có thể để ta liên tục thắng ba ngày, lúc trước ta đi sòng bạc, không đến một ngày đã kêu đánh kêu giết……” Nói xong ánh mắt vèo vèo chuyển, bĩu môi nói:“Bất quá ta xem các ngươi thế này, cũng không như sẽ đặt cược, không phải cũng muốn đến kêu đánh kêu giết với ta chứ?”

Gã vừa nói, vừa nhìn Cung Cửu, lại không thấy cái gì; Lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, thấy được kiếm trong tay y, đồng tử chợt hơi co lại, lưng cũng thoáng cong — đây là điềm báo sắp thi triển khinh công đào tẩu.


Cung Cửu nhìn như không thấy, ôn hòa cười như trước, nói:“Ta tuy không thường cược, nhưng cũng có thể.” Nói xong thoáng quay đầu nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành bình tĩnh tùy ý để các ánh mắt sắc thái khác nhau đánh giá y từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói:“Ta không cược.”

“Úc,” nhà cái cảnh giác hỏi:“Nơi này là sòng bạc, ngươi không cược, vậy ngươi muốn thế nào?”

“Hoặc là giết, hoặc là đi.” Diệp Cô Thành nhìn quét qua nhà cái trung niên hơi béo kia một vòng, nói:“Ngươi còn không xứng để ta ra tay.”

Nhà cái kia như bị tức đến bật cười, liền nói:“Vậy ngươi đi đi.” sau đó nói với Cung Cửu:“Ta cược với ngươi, ngươi thắng , ta tự nhiên đi; Nếu ngươi thua, trở về nói cho lão bản sòng bạc, phái thêm vài người lợi hại hơn tới đây.”

Cung Cửu cười mị mắt, nói:“Ta không cược với ngươi.”

“Cái gì? Hai người các ngươi có thể đánh mà không ra tay, có thể cược lại không cược, vậy các ngươi tới làm gì ?” nhà cái kia trợn tròn đôi mắt, quái dị kêu lên. Nói người này có đôi mắt linh hoạt mà minh lượng, hợp với đôi tay linh hoạt kia của gã lại càng tăng thêm sức mạnh, nhưng còn dáng người và gương mặt của gã, nửa điểm cũng không xứng, thật sự có chút đáng tiếc.

Cung Cửu cười bí hiểm, nói:“Y không đánh với ngươi, là vì ngươi không xứng; Mà ta không cược với ngươi, là vì ngươi cũng không phải đang cược, mà là trộm !”

Từ “Trộm” này vừa ra, ánh mắt nhà cái kia liền thay đổi — nhưng sắc mặt gã lại nửa điểm cũng không biến, chẳng lẽ gã cũng như Diệp Cô Thành luyện thành mặt than thần công? Hiển nhiên không có khả năng…… Diệp Cô Thành rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người này là dịch dung! Lại nhìn Cung Cửu, tên này vừa vào cửa liền nhìn ra, Diệp Cô Thành trong lòng không khỏi hơi cảm thấy thất bại: Xem ra kinh nghiệm giang hồ của y vẫn còn quá ít , may mà không lộ ra sơ hở gì.

Nhà cái kia vẫn không chịu nhận, hỏi vặn lại:“Ngươi dựa vào cái gì nói ta ‘Trộm’? Hứ! gian sòng bạc này thật thú vị, thấy ta thắng nhiều quá, phái người đến, không cược cũng không đánh, lại đi vu khống nha!”

Cung Cửu không một chút để ý nhà cái châm chọc, tươi cười không đổi, cũng hỏi:“Ngươi có biết không, đổ thuật cùng thâu thuật khác nhau ở chỗ nào?”

Nhà cái kia đã có chút chột dạ, lại vẫn bày ra tư thái “Cây ngay không sợ chết đứng” như trước, dùng giọng điệu khinh thường nói:“Khác nhau cái gì? Ta cũng không có trộm, sao ta biết được chứ?”

“Ngươi đương nhiên biết,” Cung Cửu thu nụ cười, lạnh nhạt nói:“Đổ thuật tinh túy ở hai chữ ‘Biến’,‘Đổi’, mà thâu thuật coi trọng ‘Tay’ và ‘Nhanh’……” Nói xong liền lập tức xuất thủ, như điện xẹt chộp lấy tay nhà cái, u u nói:“Có gan tự xưng là ‘Thâu vương chi vương’, Tư Không Trích Tinh ngươi lại không hiểu sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.