Đọc truyện Lục Tiên – Chương 849: Chuyện trọng yếu
Dịch giả: hien055
Có một liền có hai, bầu không khí yên tĩnh bao nhiêu năm bên trong Lăng Tiêu Tông giờ đã không còn sót lại chút nào. Vì đại vị Chưởng giáo tương lai mà đám anh tài tuấn kiệt cùng thế lực khắp nơi nổ ra tranh đấu làm cho bên trong Lăng Tiêu Tông nhất thời trở nên một màn nhốn nháo. Đây thực sự là một chuyện kỳ quái bởi vì hôm nay Hoài Viễn chân nhân tuy là không còn thịnh thời, nhưng khoảng cách thối vị hãy còn rất xa thế nhưng chẳng biết tại sao nhân tài bên trong Lăng Tiêu Tông cùng thế lực hỗ trợ lại trở nên cấp bách lạ thường. Thật giống như không bao lâu nữa Hoài Viễn Chân nhân thật sự sẽ thoái vị.
Trong hương vị thập phần vi diệu mà lại nguy hiểm này, hơn nữa lại chẳng hề có sự giấu giếm gì, sử dụng một câu nói cũng như là mũi tên bắn đi không thể quay đầu lại. Bầu không khí bên trong Lăng Tiêu Tông bắt đầu nhanh chóng khẩn trương lên, mọi người đều chú ý đến đại vị cao cao tại thượng kia, hướng tới chức vị tân chưởng giáo chân nhân. Nhưng mà chẳng biết tại sao Hoài Viễn Chân Nhân lại như chẳng hề đối nghịch với tất cả mọi người. Sau cái hôm khắc khẩu với Đỗ Thiết Kiếm bên trong Vân Tiêu Điện liền bế quan.
Người bên trong tông môn bình thường khó thể diện kiến được vị chưởng giáo chân nhân này, cho dù là những trưởng lão đức cao vọng trọng như Tôn Minh Dương, Vân Nghê, Bồ lão đầu cũng thường sẽ bị Hoài Viễn viện lý do bế quan mà không gặp. Loại hành vi này của Hoài Viễn Chân Nhân càng làm cho nhiều loại lời đồn đãi thêm xôn xao; có người lo lắng, có người ngờ vực vô căn cứ, cũng có người mừng thầm không thôi.
Tìm hỏi Thẩm Thạch cũng không chỉ riêng Chung Thanh Trúc. Với tình thế hiện tại mà thấy bên trong Lăng Tiêu Tông hầu như không có phe nào chiếm được ưu thế tuyệt đối, cho nên bất kỳ một khả năng nào có thể lôi kéo thêm một trợ lực cũng đều có ý nghĩa. Tất cả nhân tuyển bên trong Lăng Tiêu Tông không nghi ngờ có mặt hơn hai mươi vị Nguyên Đan Cảnh trưởng lão là đối tượng trọng yếu nhất, tiếp theo chính là tông môn đệ tử trẻ tuổi xuất chúng có thực lực ảnh hưởng mà mạnh nhất là đám người kia.
Mà sau cuộc chiến ở Yêu giới thì Thẩm Thạch cũng mơ hồ đã được liệt vào hàng ngũ của nhóm này, hơn nữa ai cũng biết Thuật Đường Bồ lão đầu đối với Thẩm Thạch đặc biệt thiên vị, chỉ cần là tranh thủ cho Thẩm Thạch thậm chí có khả năng đem trọn cái Thuật Đường trực tiếp kéo qua. Cho nên trong vòng một đêm Thẩm Thạch đột nhiên phát hiện rõ ràng quyền thế của mình bên trong tông môn thực sự rất mạnh, rất được ưa chuộng.
Sau Chung Thanh Trúc là Tôn Hữu, rồi Cam Trạch đã từng tới tìm hắn, tâm sự nói chuyện nhân sinh lý tưởng. Lòng dạ họ như thế nào Thẩm Thạch đều biết rõ chẳng qua là không biết vì cái gì tựa hồ trong nội tâm hắn luôn có một cảm giác mệt mỏi cho nên đối với loại sự tình này không tăng nổi hứng thú.
Chỉ là mệt mỏi quá chứ thực sự chẳng phải là cái gì gọi là nghi thức của bậc chính nhân quân tử. Trước kia hắn đã từng một lần giúp Tôn Hữu nhưng đến lúc này hắn phát hiện mình tựa như chẳng muốn dính vào. Loại tâm tình này khiến cho Thẩm Thạch có chút mờ mịt, cảm thấy chính mình cũng không biết rốt cục mình đang nghĩ cái gì. Hắn tìm Bồ Lão đầu để hỏi, nhưng Bồ lão cũng rõ ràng học theo sư huynh Hoài Viễn Chân Nhân bỏ đi bế quan, dù là Thẩm Thạch có cầm theo rượu ngon dụ hoặc cũng chẳng hề có ý xuất quan.
Thẩm Thạch có chút bất đắc dĩ đành rời khỏi Thuật Đường Ngũ Hành Điện, trên tay còn cầm bình rượu mà Bồ lão thích nhất, Hoa Điêu. Bất quá lúc hắn tới trên Quan Hải Đài chứng kiến một đôi nam nữ kề vai sát cánh đi qua, thần sắc ung dung nhàn nhã tựa hồ như đối lập với bầu không khí bên trong tông môn.
Đó là Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai.
Bọn họ cũng thấy Thẩm Thạch, dừng bước nhoẻn cười chào hỏi Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch khẽ cười, vò rượu trong tay hơi nâng lên: “Hai người có muốn uống tí không?”
Ánh mặt trời ôn hòa lan tỏa lên sườn núi một màu xanh hoa cỏ mềm mại, gió biển tươi mát thổi tới từ xa, phía trước chính là Thương Hải xanh thẳm mênh mông bát ngát, trời cao biển rộng thu hết vào mắt.
Thẩm Thạch cùng Tôn Hằng và Hạ Tiểu Mai ngồi trên bãi cỏ. Thẩm Thạch định mở vò Hoa Điêu chợt Hạ Tiểu Mai cười nói:
“Không uống cái này, nếm thử một chút rượu quê nhà ta.”
Thẩm Thạch hơi ngơ ngác rồi lập tức gật đầu đáp ứng. Theo như lời của Hạ Tiểu Mai thì thứ rượu kia chính là Tang Lạc tửu. Hạ Tiểu Mai lấy ra một bình rượu ngon rồi uống một ngụm. Thẩm Thạch hơi nhíu mày, đối với hắn mà nói thì vẫn còn có chút không quen với tư vị chua chua này.
Nhìn bộ dạng hắn Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai đều nở nụ cười, Thẩm Thạch cũng bật cười. Lát sau Thẩm Thạch nhìn Tôn Hằng nói: “Tôn sư huynh, ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh một chút.”
Tôn Hằng vội vàng đáp: “Không dám nhận. Ngươi nói đi.”
Thẩm Thạch nhìn hắn: “Tình thế mấy ngày gần đây bên trong tông môn chắc hẳn huynh cũng rõ. Bất quá ta xem huynh tựa hồ hôm nay đã hoàn toàn buông xuôi sao?”
Tôn Hằng gật đầu đáp: “Không sai.”
Thẩm Thạch nói: “Chẳng lẽ huynh cũng không có một chút ý nào khác sao?”
Tôn Hằng suy nghĩ giây lát đáp: “Nếu như lúc trước mà nói thì đương nhiên sẽ có đôi chút. Bất quá giờ đây ta đã minh bạch, những sự tình kiểu này kỳ thật không còn trọng yếu đối với chúng ta. Đương nhiên ta cũng chẳng phải Thánh Hiền, chỉ là khi quen được Tiểu Mai khiến ta cảm thấy kỳ thật trên đời này có nhiều thứ so với danh lợi quyền thế còn trọng yếu hơn nhiều.”
Hạ Tiểu Mai ở một bên nở nụ cười, nhìn lại tựa hồ toàn thân có chút sáng lên, hiện lên một vẻ ôn hòa xinh đẹp.
Thẩm Thạch nhìn bọn họ, tâm tình theo đó cũng khá hơn đôi chút, nở nụ cười nói: “Vậy các ngươi cũng không nên uống Tang Lạc này nữa làm gì.”
Tôn Hằng ngạc nhiên hỏi: “Là vì lẽ gì?”
Thẩm Thạch đứng lên nói: “Tang Tử Lạc Thì, Biệt Ly Chi Khắc*. Các ngươi muốn ở với nhau lâu dài thì nên uống loại rượu khác chứ sao?”
*Tang Tử Lạc Thì, Biệt Ly Chi Khắc: Cây dâu tử rơi cũng là thời khắc biệt ly.
Tôn Hằng nhìn Hạ Tiểu Mai hỏi: “Có loại kiến giải này hay sao?”
Hạ Tiểu Mai cũng nhíu mày: “Trước kia chưa nghe nói qua, bất quá bây giờ nghe Thạch Đầu vừa nói ngược lại quả thật có chút đạo lý. Vậy sau này không uống thì tốt rồi.”
Thẩm Thạch hặc hặc cười, cũng không nói nhiều, chắp tay từ biệt hai người, cứ như vậy mà đi khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch xa dần, Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai đứng trên bãi cỏ tràn ngập ánh nắng. Một lát sau Tôn Hằng hỏi: “Nàng có nhớ không nơi đây chính là nơi lúc trước nàng an ủi ta?”
Hạ Tiểu Mai tự nhiên cười nói, nhìn Tôn Hằng: “Vừa rồi Thạch Đầu nói, ngươi quả thật không hối hận sao? “
Tôn Hằng lắc đầu đáp: “Không hối hận. Những lời ta nói đều là thật tâm.”
Dứt lời, hắn nhẹ giang tay ôm Hạ Tiểu Mai vào lòng. Dưới ánh mặt trời thân ảnh bọn họ yên tĩnh đứng giữa nơi sơn thủy xinh đẹp này.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Thạch thu dọn hành lý, mang theo con hồ ly lông trắng đi qua Ngũ Hành Điện gặp Từ Nhạn Chi nhờ nàng chuyển lời với sư phụ khi người xuất quan rằng hắn đã xuống núi. Không kinh động một ai, cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi Kim Hồng Sơn.
Một đường tiến về Lưu Vân Thành đến Truyền Tống Trận, phong trần mệt mỏi lại lẫn nữa đi tới Thiên Hồng Thành.
Trên đời này kỳ thật còn có nhiều chuyện trọng yếu hơn so với danh lợi quyền thế. Thẩm Thạch trước kia không suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà hiện tại hắn cảm giác mình có lẽ còn có một số việc vẫn chưa làm xong.
Ánh mắt hắn lướt qua trường thành thật cao. Đằng sau chính là đô thành thanh danh vạn năm mà bên trong hẳn còn che giấu vô số bí mật của Thanh Long Sơn mạch.
Chuyện nên làm cũng nên làm cho xong.