Lục Tiên Sinh Đêm Nay Không Ăn Thịt

Chương 53: Mang Thai


Đọc truyện Lục Tiên Sinh Đêm Nay Không Ăn Thịt FULL – Chương 53: Mang Thai


Lam Phi mở mắt tỉnh dậy.
Trên người cô lúc này chỉ duy nhất chiếc chăn màu trắng mỏng bao quanh thân thể.
Trên cổ và xương quai xanh rất nhiều vết hôn xanh tím khiến ai nhìn vào cũng phải có liên tưởng đen tối.
Mà Lục Tử Hàn lúc này vươn tay ra kéo Lam Phi nằm xuống, ôm lấy cô định ngủ tiếp.
Đêm qua Lục Tử Hàn trở về, thấy Lam Phi vẫn ngồi một mình trên giường đợi hắn.

Vốn tưởng rằng cô đã ngủ rồi, nhưng cô vẫn thức.
Hắn lo lắng cho cô, nên đã cố gắng về nhanh nhất có thể.

Khi ấy, Lục Tử Hàn chỉ cảm thán rằng mình quyết định đúng đắn.

Nếu hắn không về, có lẽ Lam Phi vẫn cứ đợi như vậy.
– Trưa nay nhớ xem tin tức, sẽ có bất ngờ cho em.
– Anh ôm em chặt quá.
Lục Tử Hàn mỉm cười hôn lên trán của Lam Phi.

Hắn cứ muốn thế này mãi cũng được, ngày nào cũng được ôm cô vào lòng thế này hắn chẳng còn gì hạnh phúc hơn.
– Tiểu Phi, anh từng nói với em là anh muốn chúng ta có con gái.

Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Về vấn đề này cô đã từng suy nghĩ đến.

Lục Tử Hàn từng khẩn thiết bày tỏ mong muốn của hắn với cô nhưng cô đều lẩn tránh.

Không phải là cô không muốn có con, chỉ là cô chưa có tâm lí vững chắc để làm mẹ.

Mọi chuyện chưa giải quyết xong thì chưa phải là cơ hội tốt nhất.

Ngoài kia Lục Cẩn có thể tin cô đã chết, nhưng đến một ngày nào đó hắn phát hiện ra, cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.


Thời điểm này chưa nên có đứa bé, cô sợ nếu sinh đưa nhỏ ra thì nó sẽ gặp phải nguy hiểm, cũng có trường hợp xấu nhất là nó sẽ phải mất đi mẹ giống như cô.
Đừng nói cô thẳng tính hay lo xa, nhưng thực tế nó chính là như vậy.

Chưa đến lúc thích hợp, cô vẫn không nên có thai, chắc phải sử dụng thuốc tránh thai một thời gian.
– Chẳng lẽ anh chỉ vì đứa con mà không để ý đến tâm trạng của em sao?
Nghe cô nói vậy, Lục Tử Hàn chỉ thở dài.
– Anh nghe nói phụ nữ rất thích có con với người đàn ông họ yêu.

Nếu như chúng ta có con, anh nghĩ em sẽ yêu anh hơn.

Nếu em không thích thì không sao, anh cũng chỉ cần em thôi.
Có lẽ Lam Phi đã làm cho Lục Tử Hàn cảm thấy thất vọng.

Dù sao thì sau này hai bọn họ sẽ có con, cho nên bây giờ không vội.
Trưa hôm ấy, Lam Phi bật tivi lên xem tin tức.

Thật không thể tin bất ngờ mà Lục Tử Hàn muốn nói với coi lại liên quan đến Lam Thị.

Trên tất cả các phương tiện truyền thông, video mà Lam Tuyết gặp gỡ Mộc Y Na và Lưu Thương ở quán cà phê đã bị tung ra.

Các kênh tin tức đều đưa tin vào vấn đề động trời này.
Lam Phi nhớ cô chỉ gửi video cho luật sư để xem xét lại di chúc, sao lại thành ra thế này?
Ai đã tung đoạn video lên mạng sao?
Lúc này, điện thoại của Lam Phi vang lên, là Lục Tử Hàn gọi đến.
– Xem tin tức chưa?
– Là do anh làm sao?
– Anh chỉ muốn giúp em lấy lại những thứ thuộc về mình thôi.

Tiểu Phi, từ giờ đã có anh.

Anh sẽ là chỗ dựa cho em.
Trái tim của Lam Phi như có một dòng nước ấm chảy qua.

Thật là, nếu Lục Tử Hàn không làm vậy thì cô cũng sẽ nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của mẹ con Lam Tuyết.

Không ngờ hắn lại đi trước, giúp cô một bước.

Dù sao bao năm nay hai mẹ con Lam Tuyết cũng đã ăn khá nhiều từ Lam Gia, chưa đòi lại đã là may mắn lắm cho hai mẹ con họ rồi.

Bọn họ lừa dối ba cô, ăn sung mặc sướng gần nửa đời người từ gia đình cô.

Tất cả đến đây cũng cần phải chấm dứt.
Thời thế cũng phải thay đổi.
– Tiểu Phi, tối anh về muộn.

Em đừng đợi anh, ngủ trước đi.

Mãi anh mới nuôi em có da có thịt một chút, đừng có chờ anh mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.
– Vậy anh phải cố gắng về sớm.

Không có anh, em không ngủ được.
– Anh sẽ cố.
Lam Phi tắt điện thoại.


Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô đứng dậy, chợt nhớ ra áo sơ mi trắng của Lục Tử Hàn bị rơi xuống gầm giường.

Đêm qua, do hai người quá kịch liệt nên chiếc áo mới rơi xuống bị bay sâu vào bên trong, chắc người giúp việc sẽ không nhìn thấy để đem đi giặt.

Vậy là Lam Phi trở lại phòng, cúi xuống tìm kiếm.

Quả nhiên, lúc sau cô kéo một chiếc áo sơ mi trắng ra định đem đi giặt.
Nụ cười trên môi của Lam Phi chợt vụt tắt khi thấy mấy cái cúc áo của Lục Tử Hàn có dính một ít son, nếu không để ý kĩ sẽ không thể trông ra.

Không những vậy, khi đưa áo lên ngửi còn có một mùi nước hoa phụ nữ.

Mà loại này… Chính là loại nước hoa phiên bản giới hạn của Ý…
Là người phụ nữ có tiền, hoặc là thiên kim của đại gia tộc lớn nào đó mới sử dụng những mùi nước hoa như vậy.
Không phải cô không tin Lục Tử Hàn rất yêu cô.

Nhưng những thứ này, làm sao có thể xuất hiện trên áo của Lục Tử Hàn?
Vì hắn vô tình đụng trúng hay đối phương cố ý để lại đây?

Vị bác sĩ bước ra từ một căn phòng, lau mồ hôi trên trán khi nhìn người đàn ông trước mặt.
– Cô ta vì sao lại ngất?
– Lục Tam Gia, cơ thể của Tô Song tiểu thư hiện tại rất yếu và bị suy nhược nghiêm trọng.

Ngài nên bồi bổ cho cô ấy nhiều hơn, nhất là trong gia đoạn này.
Lục Cẩn nghe xong thì tâm trạng không những không được vui mà còn càng trở lên tồi tệ hơn.
Kể từ khi Lam Phi biến mất khỏi cuộc sống của hắn, hắn lại quay trở lại thời điểm mất kiểm soát nhất.

Mà Tô Song chính là công cụ để hắn phát tiết cơn giận.

Nếu không phải vì cô thả Lam Phi đi, hết thảy mọi chuyện sẽ chẳng trở lên như vậy.
Tô Song mất đi tự do, ngày ngày bị nhốt trong căn phòng lớn này.

Cô cũng không thiết tha gì ăn uống, rất nhiều lần cầu xin Lục Cẩn tha cho mình nhưng đều vô dụng.

Tình yêu cô dành cho hắn ban đầu rất sâu đậm, chính vì vậy vết thương lòng bây giờ mới càng đau hơn.

Nhiều lúc, Tô Song rất muốn tự tử, nhưng đều bị Lục Cẩn bắt gặp.


Nếu không là những trận đòn thì là những cái tát tái lòng giáng xuống trừng phạt cô.
– Giai đoạn này là giai đoạn gì?
– Tô Song tiểu thư mang thai rồi.

Ngài nên…
Vị bác sĩ còn chưa nói dứt câu, Lục Cẩn đã cau mày lập tức đẩy ông ta sang một bên đi vào trong phòng.
Cả căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi như vậy chẳng có chút cảm giác ấm áp nào.

Mà Tô Song co ro ngồi trên giường cuộn tròn lại một góc có vẻ như đang rất sợ hãi.

Trông thấy Lục Cẩn, cô có vẻ hoảng loạn muốn lẩn tránh, nhưng hắn rất nhanh đi đến nắm chặt lấy hai cổ tay cô kéo lại.
– Trốn tránh cái gì? Bị đòn chưa đủ cho cô sao?
Trên gương mặt Tô Song rơi xuống những giọt nước mắt đau thương.

Giọng của cô yếu ớt nói không lớn không nhỏ.
– Tôi không yêu anh nữa, thật sự yêu anh quá mệt mỏi.

Xin hãy để tôi rời đi, tôi… Tôi xin lỗi…
Cái sự yếu ớt này của Tô Song khiến Lục Cẩn bất giác nhớ lại hình ảnh của Lam Phi năm đó.

Cô cũng yết ớt cầu xin hắn như vậy, nhưng lại cầu xin hắn tha cho Lục Tử Hàn.

Vì sao cô lại chọn Lục Tử Hàn chứ? Nếu là kẻ khác, hắn có thể dễ dàng gϊếŧ chết bằng mấy phát súng.

Nhưng tại sao cứ phải là người mang họ Lục? Cứ phải là cháu trai hắn?
– Hiện tại cô không thể rời đi.

Đứa bé trong bụng cô, cũng phải giữ lại!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.