Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 70


Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 70


Vào tháng 6 trong năm, Thẩm Thần với tư cách là chủ trì đã tổ chức thành công cuộc triển lãm ảnh, triển lãm ảnh kéo dài hai tuần thu hút rất nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng và những người yêu thích chụp ảnh đến từ khắp nơi trên thế giới, và đã trở thành chủ đề hot nhất trong giới nhiếp ảnh.
Sau khi kết thúc cuộc triển lãm, Thẩm Thần cuối cùng cũng dành được thời gian rảnh rỗi để chú ý đến hôn lễ của cậu và Lục Tranh.
Hôn lễ sẽ diễn ra vào giữa tháng chín, bởi vì thân phận của Lục Tranh nên hôn lễ được tổ chức kín đáo, không quá phô trương.

Sau hôn lễ, Lục Tranh phải đi công tác ở nước ngoài, Thẩm Thần cũng đi theo bay sang châu Âu.

Mặc dù khoảng thời gian này anh không thể dành cả ngày ở bên cậu nhưng cũng xem như là trải qua tuần trăng mật ở nước ngoài.
Hai tháng sau, Lục Tranh trở về nước, Thẩm Thần cũng đi một chuyến bay khác từ Pháp trở về.
“Hôm nay chúng ta đến trung tâm thương mại mua chút quà cho bọn nhỏ nhé.” Ngay ngày hôm sau khi về đến nhà, Thẩm Thần dùng điện thoại di động mà lướt web, xem [Em bé mới sinh thì nên tặng gì].
Ngày hôm qua trở về nhà rất muộn, hành lý còn chưa sắp xếp, Lục Tranh một bên vừa giúp cậu lấy đồ trong va ly ra một bên nói: “Mua cái gì?”
“Chúng ta sẽ trở về Lục gia sau, Thiệu Tích mới sinh em bé không lâu, chúng ta phải đến đó tặng ít đồ.”
Thiệu Tích vợ của Hàn Bạch Khởi, em trai của Lục Tranh, đã sinh được một cặp song sinh khi Thẩm Thần đi ra nước ngoài trong tháng đầu.

Bởi vì Thẩm Thần ở bên ngoài nên còn chưa nhìn thấy, cho nên sau khi trở về liền nhanh chóng muốn chạy đến xem.
Mà lúc này, mối quan hệ của Lục Tranh và Hàn Bạch Khởi từ “gặp mặt đã chế nhạo thậm chí là đánh nhau” năm 17, 18 tuổi đến tình anh em “trước đó là hiểu lầm giờ thấy nhìn thuận mắt hơn nhiều” như bây giờ.
Hàn Bạch Khởi ra nước ngoài học đại học, sau khi về nước thì làm giáo sư ở một trường đại học nào đó, nhưng về sau lại không biết vì lí do gì mà anh nghe theo Lục Trí Minh, trở về tiếp nhận khối thương nghiệp của Lục gia, rồi sau đó kết hôn với đại thiếu gia của Thiệu gia, Thiệu Tích.
Lục Tranh là trưởng tôn của Lục gia đi theo con đường quân nhân, cho nên anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào việc kinh doanh, mặc dù Lục Tinh Di và những cháu ngoại khác cũng là người làm ăn, nhưng Lục Trí Minh lại xem trọng năng lực của Hàn Bạch Khởi, cho nên ông vẫn luôn tìm cách để anh về nhà làm việc.
Lúc này, mọi thứ đều đúng quỹ đạo.
“Anh nói xem chúng ta nên mua cái gì bây giờ?” Thẩm Thần có chút rối rắm: “Em chưa từng mua đồ cho em bé.”
Lục Tranh cũng không chút để ý mà nói: “Cũng không cần phải đặc biệt mua cái gì, lúc trước khi còn chưa sinh, anh và Bạch Khởi đã đến cửa hàng của mẹ và em bé.”
Thẩm Thần ngạc nhiên: “Anh và anh ấy? Hai người cùng nhau đi mua đồ sao?”
“Ừ, tình cờ gặp nhau, nói thế nào thì cũng là cháu trai, hẳn là nên mua một ít.”
“Nhưng em còn chưa mua mà, không được, phải mua một chút đồ đem đến mới tốt.” Thẩm Thần nắm lấy cánh tay Lục Tranh: “Anh có muốn đi cùng em không?”
Lục Tranh nhìn cậu một cái, cười nhạt: “Em đã nói như vậy anh có thể không đi sao.”
Cùng Lục Tranh đi dạo trung tâm thương mại hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Thần vui vẻ ôm một đống đồ trở về Lục gia.


Lúc về đến nhà, Thẩm Thần liền chạy ngay đến phòng của Thiệu Tích.
Cửa phòng không có đóng, Thẩm Thần nhìn thấy Thiệu Tích đang có chút nóng nảy.
“Em không muốn ăn cái này, cái này béo lắm.

Anh nhìn xem bây giờ em mập thành cái dạng gì đây?”
Mặc dù đang trong cơn tức giận nhưng cũng rất ôn hoà: “Em mập chỗ nào, cái này ăn không béo, đây là bồi bổ thân thể cho em.”
“Hàn Bạch Khởi! Anh đừng có mở mắt ra mà nói dối được không!” Thiệu Tích bộ dạng muốn khóc: “Rõ ràng là em mập muốn chết, oa anh nhìn mỡ này.”
Hàn Bạch Khởi: “Tích Tích…….”
Một trận nhốn nháo, Hàn Bạch Khởi của lúc này so với Hàn Bạch Khởi trong ấn tượng của Thẩm Thần của nhiều năm trước thật không giống nhau, quả nhiên, thời điểm gặp được đúng người rồi yêu người đó, liền thay đổi thành bộ dáng vui vẻ mà chịu đựng.
Thẩm Thần đứng ở cửa, cũng ngại mà đi vào luôn.
“Khụ.”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng ho khan, mà âm thanh này cũng sự gây chú ý của hai người trong phòng.

Thẩm Thần quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tranh đứng ở phía sau, không khách khí mà làm phiền hai người bên trong kia.
“Thẩm Thần?!” Thiệu Tích nhìn cậu, biểu tình trên mặt nháy mắt liền đổi, cậu ấy vui vẻ cười nói: “Anh đã trở về a?”
Tính tình Thiệu Tích và Thẩm Thần như ở hai thái cực khác nhau, một người tính tình nóng nảy tuỳ tiện, một người thì cẩn thận ôn hoà, nhưng tính cách bất đồng của hai người họ lần đầu gặp nhau lại ăn ý nhịp nhàng đến thế.
Thẩm Thần đi vào: “Ừ, khuya hôm qua mới về tới nhà,…..Cậu, ổn chứ?”
Thiệu Tích: “Ổn cái gì, em vì cặp nhóc kia mà hy sinh nhiều lắm đấy.”
Mặc dù Thẩm Thần nhìn cậu ấy nói vậy, nhưng ý cười đáy mắt là thật, Thẩm Thần trong lòng cũng mừng cho cậu ấy: “Anh đi nhìn bọn nhóc xem.”
“Ở bên này, đi nhìn một chút.”
“Ừ.” Thẩm Thần đi đến một bên giường nhỏ, liền nhìn thấy hai khúc nhỏ một hồng một xanh.

Trẻ sơ sinh thật sự rất nhỏ, mặt, tay, chân, muốn bao nhiêu nhỏ thì có bấy nhiêu nhỏ.
“Thật là đáng yêu.” Thẩm Thần nhất thời nhìn đến ngây người: “Thật sự giống nhau như đúc.”
Lục Tranh đi tới bên cạnh cậu: “Sinh đôi, đương nhiên phải giống nhau rồi.”
“Thực sự rất đáng yêu đó.” Thẩm Thần kéo tay áo Lục Tranh, lời nói hiện rõ sự kích động: “Anh xem bé này…..Nha bé cười với em đó.”
Lục Tranh đưa tay chạm vào khuôn mặt bé nhỏ: “Ừ, thấy rồi.”

Thiệu Tích xuống giường đi tới bên cạnh Thẩm Thần: “Anh có thể ôm một cái mà.”
Thẩm Thần sững người một chút: “Thôi bỏ đi, còn nhỏ như vậy, nếu bị thương thì phải làm sao.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Thiệu Tích cúi người ôm một trong hai đứa đứng lên đưa đến Thẩm Thần: “Đây là em trai Dịch Trì, đây, ôm bé một cái.”
Tiểu Dịch Trì y y nha nha, đôi mắt lấp lánh, chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã ngứa ngáy.

Thẩm Thần lo lắng nhìn Thiệu Tích một cái, sau đó như lấy hết dũng khí, đưa tay qua ôm lấy.
Thực sự rất nhẹ, cảm giác ôm vào trong vòng tay làm cậu không dám chậm trễ dù chỉ một chút, mềm mại như thể chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ khiến cậu không dám buông lơi.
Thẩm Thần không dời tầm mắt chăm chú mà nhìn bé, vẻ mặt cảnh giác, cho đến khi tiểu Dịch Trì ở trong ngực nhìn cậu cười một cái.
“Bé lại nhìn anh cười!”
Thiệu Tích tựa người vào giường trẻ con bên cạnh: “Ừ, có vẻ thằng bé rất thích anh.”
Thẩm Thần vẻ mặt vui mừng, thích thú trêu chọc tiểu Dịch Trì.
Thiệu Tích duỗi lưng một cái: “Tiểu Thần, em thấy anh rất thích trẻ con.”
Thẩm Thần: “Thằng bé rất đáng yêu mà.”
“Tối đến là bắt đầu nhao nháo, hai đứa cùng nhau khóc, giống như hát nhạc giao hưởng vậy.” Thiệu Tích vỗ vỗ bả vai Thẩm Thần, có chút tuỳ ý nói: “Anh thích như vậy, đưa anh nuôi một đứa nhé.”
Thẩm Thần: “Hả?”
Lục Tranh ở một bên nhướng nhướng mày: “Nói đưa liền đưa, cũng phải xem người nào đó có đồng ý hay không đã.”
Thiệu Tích nghe vậy liền chuyển dời tầm mắt, nhìn thấy Hàn Bạch Khởi đứng ở bên cạnh vẻ mặt không nói nên lời.

Cậu mỉm cười, đè thấp giọng nói ở bên tai Hàn Bạch Khởi: “Dù sao cũng là Lục gia nuôi nấng, buổi tối để một đứa ở phòng bọn họ cho nó ồn.”
Hàn Bạch Khởi thấp mắt liếc cậu một cái: “Muốn anh khen em thông minh à.”
Thiệu Tích lập tức nói: “Thầy giáo Hàn cảm thấy vui vẻ cũng có thể khen một chút nha.”
“……”
Thẩm Thần cười: “Cậu dám đưa anh cũng không dám nuôi đâu.”
Thiệu Tích: “Không dám nuôi à…..Cũng đúng, con cái của người khác nuôi có thể sẽ hoảng một chút.


Vậy thì hai người tự mình sinh đi, đang chuẩn bị mang thai sao?”
Thẩm Thần làm mặt quỷ với tiểu Dịch Trì, nghe vậy ngừng lại một chút, vẻ mặt có chút đỏ: “Không, không có đặc biệt chuẩn bị.”
Thiệu Tích thích nhìn Thẩm Thần đỏ mặt, thấy vẻ mặt cậu đỏ liền muốn trêu chọc cậu: “Không chuẩn bị mới tốt nha, thuận theo tự nhiên cũng không sai, đúng không Hàn Bạch Khởi?”
Hàn Bạch Khởi hiển nhiên không muốn tham gia đề tài này, khom lưng ôm một đứa khác.
Thiệu Tích cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Em còn nghe nói những đứa trẻ được sinh ra từ trong tuần trăng mật sẽ rất thông minh, đúng rồi…” Thiệu Tích đột nhiên lại gần ở bên tai Thẩm Thần nói nhỏ một câu.
Lục Tranh nhìn đứa bé, vô tình ngước mắt lên liền nhìn thấy Thẩm Thần bắt đầu từ tai đỏ lan sang má, mà tình huống này, không cần nghĩ cũng biết Thiệu Tích đang thì thầm những điều kỳ lạ cho cậu nghe.
Tiểu Thần của nhà anh gặp được người như Thiệu Tích, thoả thoả bị “ăn hiếp.”
Vì vậy, Lục Tranh đi đến, một chút đem Thẩm Thần kéo về bên cạnh mình: “Không còn sớm nữa, trẻ con cũng nhìn xong rồi, đi gặp ông nội thôi.”
Thẩm Thần liền được giải cứu: “Vâng ạ!”
Nói xong, nhanh chóng đem tiểu Dịch Trì trở lại giường: “Thiệu Tích, vậy anh đi trước nha, đúng rồi, quà anh mua để ở dưới lầu, lát nữa anh sẽ nhờ người mang lên.”
“Được, cám ơn nha tiểu Thần Thần.”
“Không sao mà.”
Lục Tranh cùng Thẩm Thần rời đi, Thiệu Tích vẻ mặt thích thú ngồi xuống bên cạnh Hàn Bạch Khởi.
Hàn Bạch Khởi: “Lại nói với Thẩm Thần cái gì vậy?”
Thiệu Tích vẻ mặt vô tội: “Em không có.”
Đôi mắt Hàn Bạch Khởi chứa ý cười: “Đừng nói những thứ có với không, dạy hư người khác.”
“Em làm sao lại có thể dạy hư Tiểu Thần…….!Này, Hàn Bạch Khởi, trong lòng anh hình tượng của em là như vậy sao?!”
Hàn Bạch Khởi nhéo nhéo gương mặt đứa bé ở trong ngực: “Nếu không thì như thế nào?”
Thiệu Tích hừ hừ: “Có ai đi nói như thế với học sinh của mình không, nói chung không cần biết em như thế nào, dù em có thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là do lỗi của thầy.”
Hàn Bạch Khởi dừng một chút, quay đầu lại nhìn cậu: “Ở đại học anh dạy em được mấy tiết, em đem cái nồi lớn như vậy vứt cho anh, hửm?”
Thiệu Tích tức giận ở trong lòng anh mà cọ: “Không quan trọng! Dù sao mọi thứ cũng đều do anh!”
……..
Sau khi gặp ông nội, Thẩm Thần cùng Lục Tranh trở về phòng nghỉ ngơi.
Lục Tranh sau khi tắm xong liền nhìn thấy Thẩm Thần đang nằm úp sấp trên giường chơi điện thoại, anh vén một góc chăn lên chui vào, vươn tay đem cậu ôm vào trong ngực của mình: “Lại cùng Thiệu Tích tán gẫu chuyện gì.”
Thẩm Thần tắt màn hình di động: “Không có gì….”
“Ở gần như vậy còn muốn gửi tin nhắn à.”
Thẩm Thần: “Đột nhiên cậu ấy gửi cho em, muốn nói chuyện phiếm.”
Lục Tranh kề sát mặt cậu, nghiêng đầu tựa vào tai cậu, cậu cũng vừa mới tắm xong, hương thơm của sữa tắm hoà quyện với hương thơm ban đầu của cơ thể cậu….Mùi hương đó khiến anh mê muội.
Lục Tranh hôn lên tai cậu, thuận miệng nói: “Vừa rồi ở trong phòng cậu ấy nói với em cái gì.”
Thẩm Thần có chút ngại ngùng, nhưng mà giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, cho nên cậu liền mở miệng nói: “Hỏi chúng ta lúc hưởng tuần trăng mật có…đeo bao không.”
Lục Tranh dừng lại một chút: “Ừ, em nói như thế nào?”

“Em? Em không có nói cho cậu ấy.”
Tay Lục Tranh bắt đầu hướng vào trong quần áo, đột nhiên nói: “Vậy em cảm thấy đeo hay là không đeo mới tốt.”
Lòng bàn tay áp lên sau mông mềm mại, hơi thở từ từ.
Thẩm Thần thanh âm ưm, thấp giọng nói: “Không phải lúc nào chúng ta cũng đeo sao.”
Lục Tranh xoay người đem cậu áp dưới thân mình, chui đầu vào cổ cậu khẽ cắn: “Nếu em muốn có con, vậy thì không đeo….”
Quần áo dần dần bị cởi ra, trong chăn ấm áp, da thịt mơn trớn, cảnh tượng kiều diễm.
“Em muốn có con đúng không, Tiểu Thần?”
“Anh thì sao?”
“Anh cũng có thể.”
“Đột nhiên phát hiện trẻ con thật đáng yêu.” Hơi thở của Thẩm Thần hỗn loạn: “Em,….hình như cũng muốn.”
Lục Tranh cười khẽ: “Vậy chúng ta lập tức chuẩn bị?”
“Hả? Được…..”
Không chút khoảng cách mà đắm chìm vào, không có bất kỳ khúc mắc nào, gắt gao mà bám chặt vào nhau cùng một chỗ.
Dạ nguyệt hoa trêu, phiên vân phúc vũ*.
Đêm nay của bọn họ dường như rất dài.
* “Dạ Nguyệt Hoa Trêu” (夜月花朝): Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ khoảng thời gian tươi đẹp.

“Hoa Trêu” (花朝) :Ngày sinh của trăm hoa; ngày trăm hoa đua nở (tương truyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch) là ngày trăm hoa đua nở.

-Nguồn Baidu.
Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨).

Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.

Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.

Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).

– Nguồn google..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.