Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 7
Tống Từ chỉ nói hai ba câu dỗi người như ngày thường, nhưng cậu không nghĩ được bạn cùng bàn vậy mà lại đỏ ửng hai mắt chực khóc.
Cậu ngẩn người, bỗng không biết mình nên làm gì tiếp theo: “Nè, tôi chưa nói gì hết, cậu khóc cái gì hả?”
“Tôi, không có khóc.” Thẩm Thần khịt mũi, liếc cậu một cái.
Tống Từ cảm thấy hơi lúng túng, cậu vừa gãi đầu vừa nói: “Hai mắt đỏ như thỏ rồi mà còn nói không khóc.
Thật ra chuyện này cũng đâu có lớn, 58 điểm thôi mà.
Tuy là thấp thật, tôi cũng không biết cậu làm bài kiểu gì nữa.
Nhưng mà không sao, sau này trong giờ học chịu khó nghe thầy cô giảng là hiểu à.”
Câu này đúng là điển hình của việc đứng nói chuyện không thấy đau eo đây mà.
Tống Từ không nói thì thôi, nói xong lại bổ cho Thẩm Thần mấy đao lên người.
Tống Từ thấy vẻ mặt Thẩm Thần thay đổi mới giật mình phát hiện, hình như cậu lại nói sai rồi: “À…Tôi nói không đúng sao?”
Thẩm Thần: “……..”
Tiếng chuông trong trường vang lên, Thẩm Thần lật bài kiểm tra, đặt mặt giấy có ghi điểm số lên bàn.
Tống Từ nhìn cậu bạn ngồi cạnh mình, cậu ấy im lặng không nói lời nào, khóe mắt đỏ hoe lên.
Cậu cảm thấy hơi áy náy, vì thế suốt tiết học cứ thường quay sang nhìn Thẩm Thần, cậu sợ Thẩm Thần nhân lúc cậu không để ý lại trộm khóc.
Nếu như thế, tội của cậu lại nặng thêm một bậc.
Tiết thứ hai là tiết thể dục.
Nửa đầu tiết giáo viên cho mọi người chạy bộ làm nóng người, nửa sau tiết lại mang bóng ra phân phát để mọi người tự do hoạt động.
Bởi vì làm bài kiểm tra bị điểm thấp nên tâm trạng Thẩm Thần không tốt lắm, cậu chơi bóng chuyền với Trúc Lan Khuê được một lát thì không chơi nữa, một mình đi lại dưới bóng cây bên sân thể dục, ngồi xuống ngẩn người.
“Này, Thẩm Thần.”
Thẩm Thần quay đầu nhìn lại thì thấy cậu bạn Tống Từ ngồi cùng bàn đang đi lại chỗ mình.
Cậu nhìn thoáng qua cậu ta xong quay đầu lại tiếp tục ngẩn người.
“Cậu….Còn đang giận tôi sao?” Tống Từ hỏi.
Thẩm Thần không giận cậu ta, nếu có giận cũng là giận chính mình.
Cậu lắc đầu, nói không phải.
“Cho cậu, mời cậu chai nước này tạ lỗi nhé.” Tống Từ ngượng ngùng đưa chai nước ngọt tới trước mặt cậu.
Thẩm Thần ngạc nhiên, cậu ngẩn người một tí sau đó nói: “Không cần đâu, tôi, không có giận.”
“Mua cũng mua rồi, cầm đi.” Tống Từ trả lời lại.
Tống Từ nhét chai nước vào lòng Thẩm Thần, sau đó cũng không để ý tới phản ứng của cậu,, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tôi nói này, một bài kiểm tra thôi mà, cậu đừng có rầu rĩ thế chứ.”
“Khó, khó quá.” Thẩm Thần cúi đầu nói.
“Bình thường giáo viên giảng bài cậu có hiểu không?”
“Một chút…..”
“Cậu không hiểu sao không hỏi tôi hả? Tôi chỉ cho cậu nha.” Tống Từ vừa nói vừa vỗ ngực.
Thẩm Thần hơi bất ngờ, cậu nhìn Tống Từ hỏi: “Chỉ cho tôi?”
“Đúng rồi.
Bạn cùng bàn cũng đâu phải để trang trí đâu.
Tôi nghe hiểu hết, cậu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi, sợ gì chứ?”
“Thật sao?”
“Thật gì….” Tống Từ cười cười, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thần, nhưng không biết vì sao ngay khi cậu vừa nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ngưng lại không nói nữa.
Tia nắng mặt trời len qua bóng cây chiếu lên người Thẩm Thần, hương vị nắng sáng và hương thơm thoang thoảng trên người Thẩm Thần hòa lại với nhau, chỉ là vài giây thôi, nhưng Tống Từ cũng ngửi được.
Mà đôi mắt trong veo của Thẩm Thần tựa như một cây kim nhỏ, khẽ đâm vào tim cậu một cái, cậu không thấy đau, chỉ cảm thấy hơi rung động một chút, kỳ lạ thật.
Tống Từ xoay đầu lại, tiếp tục nói: “Thật hay giả gì chứ, cậu nói nghe khó hiểu quá.”
Thẩm Thần hiếm khi nở nụ cười thật lòng, nói: “Tống Từ, cảm ơn cậu.”
Tống Từ khẽ ho một cái rồi nói: “Chuyện nhỏ thôi.
Hay là chiều nay tan học cậu ở lại một lát đi, tôi giảng lại cho cậu mấy câu mà cậu làm sai nhé?”
Hai mắt Thẩm Thần sáng rực lên, vội trả lời: “Được, được chứ.”
Tiết trước giáo viên có giảng lại câu hỏi trong bài kiểm tra, nhưng mà đa số các bạn trong lớp đều làm đúng cả nên giáo viên cũng chỉ nói sơ qua, vì vậy Thẩm Thần nghe không hiểu gì cả.
Bây giờ lại có người bằng lòng giảng lại cho cậu, cậu cảm thấy hết sức vui vẻ.
Tâm trạng Thẩm Thần bên khu cấp hai vừa vui lên, thì bên khu cấp ba, Cửu Dạ vì cướp bảng bóng rổ với Quý Nhiễm mà bị bóng đập trúng đầu một cái.
“Úi da móa nó, Quý Nhiễm cậu muốn mưu sát tôi à!”
Quý Nhiễm nhướng mày, nói: “Ai bảo kỹ thuật của cậu kém hơn người ta làm chi.”
“Kỹ thuật của tôi kém hơn người ta? Hừ!” Cửu Dạ tức giận bất bình, đi lại chỗ Lục Tranh đang ngồi, hỏi: “Cậu nói xem, kỹ thuật của tôi mà không bằng cậu ta à? Đùa gì thế.”
Lục Tranh bình thản nói: “Không bằng thật.”
Cửu Dạ: “…..Móa.”
Lục Tranh cong môi lên, dựa ra đằng sau nhắm mắt dưỡng thần.
Cửu Dạ trợn mắt nhìn hai người họ, ngay lúc anh ta đang hùng hổ mắng người thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi dưới bóng cây cách đó không xa.
“Ể? Anh Lục! Anh Lục anh Lục!” Cửu Dạ vừa nói vừa quay người lại vỗ vai Lục Tranh.
Lục Tranh bị anh ta vỗ một cái thì bực mình, cau mày nói: “Nói kỹ thuật cậu kém người ta cậu không phục à?”
Cửu Dạ đáp: “Không phải, cậu nhìn kìa, nhìn bên kia kìa!”
Lục Tranh kiên nhẫn nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ.
Anh vừa nhìn một cái cũng lập tức sững sờ.
Dưới bóng cây cách đây không xa, có một đôi thiếu niên đang ngồi ở đấy, một thiếu niên nghiêng đầu nói chuyện, không biết là cậu ta đang nói gì, chỉ thấy cậu thiếu niên còn lại kia cong môi nở nụ cười, tuy chỉ cười nhẹ thôi nhưng trông rất là vui vẻ.
Lục Tranh nheo mắt lại, xác nhận cậu nhóc ngồi đó là nhóc con đang ở trong nhà anh.
“Ôi chao, cuộc sống thật là, học sinh cấp hai cũng đã yêu nhau rồi, tại sao trai già lớp mười hai như tôi còn chưa có bạn gái chứ!” Cửu Dạ lên tiếng.
Lục Tranh: “……”
Cửu Dạ cười khoác vai Lục Tranh, nói tiếp: “Này, tình huống này là sao vậy? Tại sao vị hôn thê nhỏ của cậu lại nói cười vui vẻ với thằng nhóc kia như vậy? Anh Lục à, tôi nói cậu nghe, mấy tên nhóc bây giờ thủ đoạn ghê lắm, vị hôn thê nhỏ của cậu ngốc như thế, coi chừng bị lừa đi đấy.”
Lục Tranh quát anh ta: “……Cậu câm miệng đi.”
“Chậc, người ta nói nghiêm túc đó.”
Ánh mắt Lục Tranh tối lại, anh đứng dậy xoay người rời khỏi sân thể dục.
Cửu Dạ gọi với theo: “Ấy……Cậu đi đâu thế, còn chưa tan học cơ mà.”
**
Sau giờ tan học, Thẩm Thần trước tiên chạy ra cổng trường, nói với chú tài xế là hôm nay mình sẽ tự về nhà, sau đó cậu chạy về lớp, lấy bài kiểm tra toán ra đưa Tống Từ giảng lại cho mình.
Vì thế, sau khi Lục Tranh lên xe thì không thấy Thẩm Thần đâu.
“Thằng bé còn chưa ra sao?” Lục Tranh thuận miệng hỏi tài xế.
“Cậu ấy còn trên lớp, có nói với tôi là có việc bảo chúng ta về nhà trước đi.”
Lục Tranh nghe vậy cau mày lại, nói: “Còn trên lớp?”
“Đúng vậy, cậu chủ, chúng ta có đi về trước không?”
Lục Tranh im lặng không nói gì, một lát sau, anh mở cửa bước xuống xe, sau đó nói với tài xế: “Chú Chung, chú lái xe về trước đi, buổi tối con tự về sau.”
Tài xế khó xử, nói: “Việc này…..Nếu không để chú chờ ở đây đi.”
“Không cần ạ, con còn có chút việc.”
“Được rồi, vậy giờ chú lái xe về trước đúng không?”
“Dạ.”
Sau khi Lục Tranh xuống xe liền đi về phía cổng trường, tài xế đợi đến khi bóng lưng anh biến mất sau mới lái xe đi về nhà.
Lúc này ở trong phòng học, Tống Từ đang giảng lại câu hỏi thứ ba trong bài cho Thẩm Thần nghe.
“Cậu hiểu chưa?”
Thẩm Thần gật đầu, nói: “Thì ra là thế, có vẻ, có vẻ khá là đơn giản.”
“Đúng là đơn giản lắm, chỉ là do cậu nghĩ chưa tới thôi.” Tống Từ đưa tay lên chỉ vào đầu, một tay khác vỗ vai cậu, nói tiếp: “Này, thật ra cậu cũng thông minh lắm, thật đó.”
Nghe cậu ấy khen mình như vậy, Thẩm Thần cảm thấy hơi xấu hổ, cậu khẽ mỉm cười đang định trả lời lại thì bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.
“Thẩm Thần.” Giọng nói hơi trầm, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nghe vào có vẻ rất lạnh lùng.
Thẩm Thần kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Tranh đang đi về phía mình, anh nhìn thoáng qua Tống Từ, sau đó chuyển tầm mắt sang cánh tay của Tống Từ đang đặt trên vai Thẩm Thần.
“Tôi tới nói với em một tiếng, trong nhà chú Chung có việc nên chú ấy đã đi trước rồi.” Lục Tranh nói.
Thẩm Thần trả lời anh: “Em, em đã nói với chú Chung là hôm nay không cần đón em, em tự về sau.”
Lục Tranh “à” một tiếng, sau đó mặt không đổi sắc nói tiếp: “Chú ấy không nói với tôi, tôi còn tưởng em không biết hôm nay mình phải tự về nhà chứ.”
Thẩm Thần: “Vậy….”
“Ừ, vậy nên em thu dọn sách vở đi rồi về với tôi.”
Bàn tay đang cầm bút của Thẩm Thần hơi khựng lại, cậu nói: “Em, em còn chưa……”
“Em vẫn chưa giảng xong bài kiểm tra hôm nay cho bạn ấy.
Anh, anh là anh trai của bạn ấy sao?” Đúng lúc này, Tống Từ lên tiếng hỏi.
Nghe Lục Tranh nói cùng về nhà, Tống Từ bỗng nhiên nhớ tới lời các bạn nữ trong lớp hay tám với nhau, họ nói Thẩm Thần là bà con của Lục Tranh.
Lục Tranh không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ nói: “Vậy thì về nhà tôi giảng cho.”
Thẩm Thần ngạc nhiên “a” một tiếng.
“Em nghĩ nếu ông biết tôi để em về nhà một mình thì phản ứng thế nào hả? Không phải đã nói với em là cái nào không biết thì về nhà hỏi tôi sao?” Lục Tranh nhăn mày lại nói.
Thẩm Thần giật mình, đúng là ông Lục có nói như vậy, nhưng cậu đâu dám đến làm phiền anh chứ.
Hiện tại việc cậu không dám làm này lại được anh mở lời như thế, cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Nhanh lên, còn không về thì trời tối mất.”
“Oh! Oh!”
Thẩm Thần luống cuống thu dọn sách vở cho vào cặp, Tống Từ đứng bên cạnh nhìn cậu, cậu cảm thấy có một tầm mắt không thân thiện vẫn luôn nhìn mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tranh.
Tống Từ hơi xấu hổ khẽ ho một tiếng rồi nói: “Thẩm Thần, vậy, vậy tớ về nhà trước đây.”
“Oh…..”
“Ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.”
Một lát sau, Lục Tranh rời khỏi lớp học, Thẩm Thần ôm cặp chạy theo sau.
Một người tính cách vốn lạnh lùng, một người lại không nói chuyện bình thường được, vậy nên dọc đường đi cả hai đều im lặng không nói gì cả.
Thẩm Thần cúi đầu đi đường, đang đi thì bỗng nhiên đâm phải một bức tường thịt, cậu che trán mình lại rồi ngẩng đầu lên nhìn, Lục Tranh cốc đầu cậu một cái, anh nói: “Đi mà không nhìn đường à?”
“Anh…..anh dừng lại.”
“À, ra là lỗi của tôi.”
“……Không ạ.
“
Lục Tranh nhếch khóe miệng, anh nhìn thoáng sang bên cạnh, sau đó nói: “Thẩm Thần, tuổi của em quan trọng nhất vẫn là việc học, biết không?”
Thẩm Thần không biết tại sao anh lại đột nhiên nói chuyện này, chỉ là cậu cảm thấy anh nói cũng không sai, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Tranh tiếp tục nói: “Đừng suy nghĩ những việc khác, cũng không nên nói chuyện nhiều với người em không thân, ví như bạn học nam chẳng hạn, hoặc là mấy người nhờ em đưa thư cho tôi nữa.”
Thật ra Lục Tranh không phải không muốn cậu có bạn bè, thế nhưng nam sinh trong trường này, mượn lời Cửu Dạ nói thì quả thật tuổi nhỏ mà thủ đoạn không hề nhỏ tí nào.
Ví dụ điển hình chính là Quý Nhiễm kia, từ năm lớp bảy anh đã chứng kiến cậu ta dùng mọi cách tán tỉnh con trai nhà người ta như thế nào rồi.
Thế nên với một Thẩm Thần ngoan ngoãn như con cừu non, anh quả thật hơi lo ngại cậu bị người ta lừa đi mất.
Thẩm Thần chớp mắt, nghĩ, chắc có lẽ là do hôm đó cậu tự ý nhận thư tình của anh làm anh không vui, nên anh không muốn cậu tiếp xúc với các học sinh đó rồi tiếp tục làm như vậy nữa.
Việc này cậu có thể hiểu được, chỉ là nói bạn học nam thì, cậu có nói chuyện nhiều với bạn nam nào đâu nhỉ? Ý của anh là……không thích cậu nói chuyện nhiều với các bạn nam hả?
Thẩm Thần tự mình bổ não, nhịp tim của cậu tăng lên không ngừng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nghe được giọng nói ra vẻ bề trên của anh nói với cậu: “Không phải tôi muốn quản em, chỉ là nếu xảy ra chuyện thì tôi không giải thích được với ông nội và mẹ em, hiểu không?”
Trái tim ngây ngô vừa nảy mầm lập tức héo đi, muôn vàn suy nghĩ tựa như ngôi sao băng lóe lên trên bầu trời rồi nhanh chóng biến mất, một lát sau, Thẩm Thần mới nhỏ giọng lên tiếng: “Oh……”
Lục Tranh thấy cậu không phản kháng lại thì rất hài lòng, vì vậy anh quay người tiếp tục đi về phía trước.
Anh đi được vài bước bỗng nhiên quay người lại, lúc này Thẩm Thần vẫn chú ý tới anh, cậu thấy anh dừng lại thì cũng dừng theo, đề phòng mình đụng phải anh lần nữa.
“Sao, sao vậy ạ?”
Lục Tranh cúi xuống nhìn cậu, chiếc cặp cậu đeo có vẻ khá nặng, anh bỗng nhiên duỗi tay xách chiếc cặp cậu đang đeo trên lưng lên.
Anh vừa xách lên, hai tay Thẩm Thần cũng giơ lên theo quai chiếc cặp.
“……”
“…………”
Thẩm Thần lấy tư thế đại bàng giương cánh đứng ngẩn người.
Lục Tranh nhìn dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau đó, anh bình thản nói: “Buông ra đi, tôi cầm cho.”.