Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 65
Kế hoạch chụp ảnh của Thẩm Thần cũng đã sớm được chuẩn bị tốt, sau khi liên lạc với các nhân viên trong ký túc xá liền mang theo thiết bị xuất phát.
Đầu tiên cần phải chụp ảnh là chụp một tổ phương trận* đứng nghiêm và chạy bộ, sau khi Thẩm Thần đến sân huấn luyện, trước đó đã trao đổi với Cửu Dạ bàn bạc một chút với tiểu đội trưởng, chuẩn bị chụp hình.
*Phương trận: Phalanx (tiếng Hy Lạp), thường được chuyển ngữ Việt là Phương trận, là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy.
– Theo google
“Thầy giáo Thẩm, khung máy ảnh để vị trí như này có được không ạ?” Tiểu Du cẩn thận hỏi.
Thẩm Thần nhìn cậu ấy một cái: “Dịch sang bên trái nửa mét.”
Tiểu Du: “Ồ vâng!”
Thẩm Thần giúp cậu ấy xách một cái, khi cầm giá ba chân Thẩm Thần cười nhạt một tiếng: “Tôi không có dọa em, em không cần phải sợ tôi.”
Tiểu Du sửng sốt một chút: “Em, em không có…”
Thực tế thì làm sao mà không có khả năng chứ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thần, Tiểu Du vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ rằng nhiếp ảnh gia từ trong miệng Giang Tiêu Đoàn mà nước Mỹ muốn giành giật lại là một chàng trai trẻ tuổi như vậy.
Sau một hồi kinh ngạc, cậu lo sợ vị nhiếp ảnh gia tài năng này không dễ giao tiếp.
Nhưng bây giờ Thẩm Thần đột nhiên nói một câu như vậy, cậu có chút không biết phải làm sao.
Thẩm Thần: “Cái này để đây đi.”
Tiểu Du vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Thả tay ra sau, Tiểu Du lén lút đánh giá Thẩm Thần vài lần.
Thẩm Thần hết sức chuyên chú, mọi hành vi cử chi đều không có một chút kiêu ngạo nào…
“Xin chào, lúc này chúng ta gần như có thể rồi đấy.” Thẩm Thần tự mình cầm máy chụp hình chuyên dụng đi về phía tiểu đội trưởng: “Bây giờ có thể bắt đầu quay phim chụp hình, ngài xem…”
“Được rồi, không thành vấn đề.” Tiểu đội trưởng gật gật đầu, lập tức bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ đội hình: ” Tất cả sẵn sàng! Bên phải làm chuẩn!”
Xoát xoát xoát, âm thanh cấp tốc thưa thớt vang lên, nhưng trong nháy mắt, vốn những quân nhân còn ở chỗ nghỉ ngơi đã lập tức chỉnh tề như một.
Sau đó, tiểu đội trưởng hạ lệnh cho toàn bộ phương trận, Thẩm Thần để phụ tá Dương Phàm dùng giá ba chân quay phim, còn cậu cầm máy chụp hình di chuyển góc chụp.
“Nghiêm! Cất bước đi!”
Phương trận bắt đầu di chuyển, Thẩm Thần lùi lại phía sau chụp hình.
Lui lui, đột nhiên đụng trúng một người nào đó.
Thẩm Thần theo hướng bên cạnh liếc mắt nhìn sang, đập vào trong mắt là huy chương quân nhân, Thẩm Thần thu hồi máy chụp hình, lập tức lùi sang một bên: “Thật xin lỗi.”
Người không cẩn thận bị đụng trúng kia cười một cái: “Không có việc gì.”
“Tất cả nghiêm!” Tiểu đội trưởng đột nhiên chỉ huy toàn bộ phương trận dừng lại: “Cúi chào!”
Thẩm Thần không dám suy xét lung tung người này, vội vàng mà thối lui sang một bên.
Giờ phút này bị khẩu hiệu vang dội của tiểu đội trưởng hấp dẫn, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy mới vừa rồi phương trận chỉnh tề nâng tay phải lên, soạt một tiếng cùng nhau nói: “Chào thủ trưởng.”
Thủ…trưởng?
Thẩm Thần buông máy chụp hình xuống, nhìn về phía người không cẩn thận bị mình đụng trúng.
Người đến thật ra có sáu bảy người, bọn họ không phải mặc trang phục huấn luyện, mà chính là quân phục hết sức đặc biệt, bên trên quân phục huy chương có sao vàng dễ dàng phân biệt rõ ràng được cấp bậc.
Thẩm Thần nhìn thoáng qua người vừa rồi bị mình đụng kia, người kia gương mặt vẫn xa lạ, chỉ là bên cạnh anh….
Tay cầm mắt chụp hình của cậu bắt đầu hơi phát run.
Không phải sợ, mà là quá kinh ngạc quá vui mừng.
Bởi vì người kia không phải ai khác, mà là Lục Tranh.
“Báo cáo thủ trưởng, đồng chí nhiếp ảnh gia đang quay chụp tuyên truyền cho đợt nhập ngũ năm nay.”
Một màn quen thuộc….
Mấy năm trước, ở trong nhà ăn quân đội, bọn họ cũng đối mặt như vậy, lúc ấy binh lính cũng giải thích như vậy với Lục Tranh.
Vòng vòng chuyển chuyển, giống như mấy năm nay dường như chưa bao giờ trôi qua.
Thẩm Thần buông máy ảnh xuống, mặc cho nó treo ở trên người.
Cậu không chớp mắt nhìn người đàn ông quen thuộc trước mắt, cũng nhìn anh từng bước một đi đến chỗ cậu.
“Vất vả rồi.” Anh rốt cuộc cũng đến trước mặt cậu.
Anh hướng về phía cậu chào một cái, đứng đắn uy nghiêm, lạnh lùng nghiêm nghị, giống như năm xưa.
Thẩm Thần nhàn nhạt cười một tiếng, học bộ dạng của anh nâng tay phải lên: “Thủ trưởng, không hề khổ cực.”
Lúc này cậu không khẩn trương, đương nhiên cũng không giơ sai tay như trước kia.
Sắc mặt Lục Tranh như trước không thay đổi, chỉ là con mắt rung động kịch liệt, anh nhìn thật sâu Thẩm Thần một chút, quay đầu về phía mọi người nói: “Các cậu cứ tiếp tục.”
“Rõ!”
Tiểu đội trưởng được lệnh tiếp tục diễn tập, mà Thẩm Thần cầm lấy máy chụp hình đi qua bên cạnh Lục Tranh, anh không giữ cậu, cậu cũng không dừng lại.
Hết thảy đều không vì khúc nhạc đệm nhỏ này mà bị đình trệ, Thẩm Thần cầm máy chụp hình tiếp tục quay phim, nghiêm túc nghiêm cẩn giống như chưa từng bị quấy rầy.
Những người đàn ông mặc quân phục kia sau khi thị sát đã rời đi, ánh mắt của cậu từ màn hình máy ảnh lướt qua, dừng trên bóng lưng anh.
Anh giống như đã thay đổi, quá khứ liếm máu trên lưỡi đao* trên người anh lắng đọng hạ xuống một tầng nồng đậm sự trang nghiêm, nhưng tràn ngập nhiệt huyết yêu nước, giúp anh dốc lòng hướng về chính nghĩa đầy cảm hứng.
*”Liếm máu trên lưỡi đao” xuất phát từ một truyền thuyết mô tả kỹ năng bẫy sói của người dân miền bắc.
Người thợ săn đặt một con dao với máu cừu trong tuyết (trộn máu cừu với nước và đóng băng nó trên con dao).
Mùi máu sẽ thu hút con sói đói, vì vậy con sói sẽ liếm băng máu cừu trên mép dao.
Cái lạnh sẽ dần làm tê lưỡi của con sói.
Sau khi băng tan, con dao sẽ cắt lưỡi con sói, nhưng con sói không hề hay biết và tiếp tục liếm máu của chính mình cho đến khi mất máu quá nhiều.
Điều này dùng để mô tả một điều hoặc hành động là rất nguy hiểm.
– Theo Baidu.
Anh vẫn như cũ làm cho lòng người thấy sợ hãi, vẫn như cũ làm cho cậu…!trái tim hướng về người đó.
***
Văn phòng, có người gõ cửa.
Đứng bên cửa sổ người đàn ông không hề quay đầu lại: “Vào đi.”
“Báo cáo thủ trưởng, có việc gấp cần báo cáo.”
Lục Tranh liếc mắt, quay đầu lại: “Cậu qua đây.”
Cửu Dạ ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, thủ trưởng à, trước hết nghe tôi đem việc gấp nói cho cậu nghe một chút.”
Lục Tranh thanh âm trầm thấp: “Cửu Dạ.”
“Tới đây.” Cửu Dạ quay người đóng cửa lại, không có ai duỗi thắt lưng một cái, bộ dáng thật sự nháy mắt bại lộ ra: “Anh Lục, anh Lục, trước hết cậu đừng nói chuyện, tôi có việc gấp nhất thiết phải nói cho cậu một tiếng.”
Lục Tranh hừ lạnh một tiếng.
Cửu Dạ lập tức nói: “Cậu đoán xem tôi vừa gặp được người nào? Thẩm Thần! Cậu biết không! Em ấy hóa ra là tới đây làm nhiếp ảnh gia để chụp ảnh!”
Lục Tranh: “Ồ? Giờ mới biết?”
Cửu Dạ: “Đúng, đúng vậy.”
“Không phải cậu là người phụ trách việc này sao, nhiếp ảnh gia tên gì mà bây giờ mới biết?”
Sắc mặt Cửu Dạ biến đổi: “Là, là tôi an bài cho cấp dưới đi làm nha, tôi không biết là em ấy……”
“Em ấy trở về lúc nào?”
Tầm mắt Cửu Dạ trốn tránh: “A? Tôi nào biết.”
Giọng nói Lục Tranh mỉa mai: “Tôi hỏi cậu em ấy trở về lúc nào.”
Cửu Dạ thấy anh lộ ra vẻ bất mãn, sợ hãi: “Hôm qua…”
“A, các người có năng lực.”
“Anh Lục à, việc này không thể trách tôi, là Thẩm Thần nói muốn cho cậu kinh hỉ cho nên mới không nói cho cậu biết.”
Lục Tranh không hé răng, anh một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ thân ảnh màu trắng trên sân huấn luyện kia.
Ánh mắt khắc chế, ẩn nhẫn, còn có vô hạn ôn nhu.
“Hai ngưởi chạm mặt nhau sao?” Cửu Dạ cũng đứng bên cạnh anh nhìn xuống phía dưới Thẩm Thần và nhóm sĩ binh.
Lục Tranh ừ một tiếng.
“Có nói chuyện không?”
Lục Tranh tức giận nói: “Tôi là đi thị sát, không phải đi nói chuyện phiếm.”
Cửu Dạ nghẹn cười: “Xin lỗi nha anh Lục, để cậu chỉ có thể nhìn không thể đụng vào.”
“Cậu câm miệng đi.” Lục Tranh thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa sau khi phía dưới kết thúc, cậu để em ấy lên đây một chuyến.”
Cửu Dạ cười đùa chào một cái: “Rõ!”
Buổi chiều chụp hình xong, Thẩm Thần để trợ lý thu dọn thiết bị, bản thân đi lên phía trước nói lời cảm ơn với nhóm binh lính đã phối hợp.
“Thầy giáo Thẩm Thần, tôi có thể nhìn qua một chút ảnh chụp vừa rồi được không?”
Nhóm binh sĩ dù sao đều là người trẻ chừng hai mươi tuổi, giờ phút này là thời gian tự do nghỉ ngơi, mọi người đều tò mò mà tiến về lên đây.
“Có thể nha.” Thẩm Thần ấn lại một vài bức hình: “Mấy tấm hình này không tệ, các cậu nhìn xem!”
“Tôi nhìn thấy tôi kìa!”
“Đây là Tiểu Trương phải không, khá ăn ảnh đấy.”
“Ha ha ha ha cái này không tệ cái này không tệ.”
“Thầy giáo Thẩm, ngày mai chúng ta còn chụp nữa hay không?”
“Ừ, ngày mai chúng ta chụp hạng mục cá nhân.”
“Thật tốt! Chúng tôi sẽ biểu hiện thật tốt!”
Thẩm Thần hướng về người kia cười cười: “Cảm ơn.”
Chàng trai ôn nhu da trắng nõn nà nói chuyện lộ ra nụ cười đầu tiên làm cậu lính đỏ mặt, hắn ngượng ngùng mà cào cào cái ót: “Không, không cần.”
Đúng lúc này có người đi tới, binh lính vây quanh Thẩm Thần vội đối với hắn hành lễ.
Thẩm Thần ngước mắt nhìn: “Cửu Dạ?”
Cửu Dạ đáp lễ với mấy binh sĩ kia, sau đó nói: “Em làm xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Vậy thì tốt, em đi theo anh.”
Thẩm Thần gật đầu, cùng Tiểu Du giao phó một câu sau đó theo Cửu Dạ rời đi.
Đi qua sân huấn luyện đến trước một tòa nhà, sau khi lên lầu, Cửu Dạ dẫn cậu tới trước một phòng làm việc.
Thẩm Thần đứng ở cửa, co quắp mà nhìn Cửu Dạ một chút.
Cửu Dạ nở nụ cười, gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửu Dạ đẩy cửa vào: “Báo cáo, đã đưa nhiếp ảnh gia đến.”
Tầm mắt Lục Tranh từ văn kiện trên bàn nâng lên, rơi xuống trên người Thẩm Thần.
Trầm mặc một lúc lâu, anh nói: “Ngồi đi.”
Thẩm Thần ho nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng, vốn dĩ chính là cậu muốn cho anh kinh hỉ, hiện tại ở trong quân đội nhìn thấy anh, ngược lại không biết phải làm sao.
Thẩm Thần: “Cảm, cảm ơn.”
Lục Tranh: “….”
Cửu Dạ nhìn người đang ngồi sau bàn làm việc, lại nhìn chàng trai bên cạnh, hết sức săn sóc mà đi về phía cửa ra ngoài: “Thủ trưởng có gì muốn hỏi nhiếp ảnh gia của chúng tôi thì cứ hỏi đi, việc tuyên truyền chụp ảnh quay phim bên trên có cái gì không hiểu hoặc có yêu cầu gì thì cứ đưa ra, tôi chờ ở ngoài cửa, hai người cứ trò chuyện.”
Thẩm Thần: “…..”
Lục Tranh: “…..”
Cửu Dạ sau khi rời khỏi đây, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.
Nhất thời im lặng, Thẩm Thần không tự giác mà cúi đầu thấp mắt nghịch ngón tay…..
“Làm loạn.”
Thẩm Thần lập tức ngước mắt: “Ai? Em sao?”
Lục Tranh không chớp mắt mà nhìn cậu: “Ngày hôm qua trở về cũng không nói cho anh một tiếng, chạy đến đây?”
“Hôm nay nói cho anh biết cũng giống như vậy chứ sao.” Thẩm Thần mỉm cười: “Không biết ngài nhìn thấy tôi có vui vẻ hay không?”
Lục Tranh híp híp mắt, hận đến nghiến răng.
Biết rõ ràng ở nơi này anh có thân phận đặc biệt khóa lại, biết rõ anh không thể làm gì cậu còn cố ý đến đây ở lại.
Nếu như giờ phút này thay đổi địa điểm, thay quần áo khác, anh không phải sẽ đem cậu….
“Không vui sao?” Thẩm Thần suy tư một hồi nói: “Vậy đi, nếu như ngài không có việc gì để nói thì tôi trở về ký túc xá, đồng nghiệp còn đang chờ tôi.”
Nói xong Thẩm Thần đứng lên.
“Tiểu Thần.” Lục Tranh đột nhiên đứng dậy, vòng qua cái bàn giữ cổ tay cậu lại.
Thẩm Thần: “Dạ?”
“Trở về luôn sao?”
Anh hỏi vô cùng nghiêm túc, một cái chớp mắt, ý cười Thẩm Thần vụt tắt.
Cậu biết, vấn đề này đối với bọn họ vô cùng quan trọng.
Cậu chậm rãi nhìn về phía ánh mắt anh, gật đầu: “Ừm, không đi nữa.”
Ánh mắt Lục Tranh sáng ngời, mấy năm vất vả đè nén tình cảm cùng nỗi nhớ mong cứ như vậy mà xóa đi.
Giống như có một chiếc bút lông xuất hiện nhẹ nhàng, mực đặc màu đậm mà ở trong tim hạ một nét bút.
Anh siết chặt cổ tay Thẩm Thần, kéo cậu hướng vào trong lồng ngực anh: “Lại đây.”
Thẩm Thần nán lại trước người anh, vốn dĩ muốn vòng lấy eo anh, nhưng sau khi vươn tay lại dừng lại.
Cậu dừng một chút, ngước mắt, vội vã cuống cuồng mà nhìn anh: “A…!Có thể ôm sao?”
Đáy mắt Lục Tranh lộ ra một tia ôn nhu không cách nào có thể áp chế, anh đưa tay ôm cậu vào trong ngực, thấp giọng nói: “Có thể.”.