Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 50


Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 50


Qua năm mới, học kỳ mới lại bắt đầu, Lục Tranh đưa Thẩm Thần trở về trường.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều xe, trường học chặn lại các xe không phải là giáo viên và nhân viên của nhà trường.

Vì vậy Lục Tranh liền kéo hai valy, cùng Thẩm Thần đi về phía ký túc xá.
Nhiều người đi qua đi lại như vậy cho nên không tránh khỏi có người quay đầu lại nhìn.
Lục Tranh dáng người cao, khuôn mặt đẹp trai, toàn thân toát ra một cỗ khí chất lạnh lùng cao ngạo đặc biệt thu hút sự chú ý với các sinh viên.

Thẩm Thần sớm đã quen anh có năng lực thu hút nhiều ánh mắt, cũng đã quen với việc người khác nhìn anh sau đó nhìn về phía cậu mà đánh giá.
“Em cảm thấy nếu anh không tham gia quân đội, anh có thể trở thành diễn viên.” Thẩm Thần đi bên cạnh anh, đột nhiên nói một câu.
Lục Tranh hơi nheo mắt, khó hiểu: “Diễn viên?”
Thẩm Thần mỉm cười: “Đúng vậy, anh rất đẹp trai, mọi người nhất định sẽ rất thích anh.”
“Mọi người?” Lục Tranh thản nhiên mỉm cười: “Anh cần nhiều người thích để làm gì, em thích anh là đủ rồi.”
Thẩm Thần nghẹn một cái, hai má lập tức đỏ bừng.
“Hơn nữa, việc diễn xuất cũng không đơn giản như vậy.”
Thẩm Thần rũ mắt, lẩm bẩm: “Cũng phải, anh chỉ có duy nhất một biểu cảm, đặt vào ngành diễn xuất….chính là khối băng.”
Lục Tranh: “Em nói cái gì?”
Thẩm Thần: “A….không có gì không có gì, chúng ta đi nhanh lên, đừng làm chậm trễ công việc hôm nay của anh.”
Lục Tranh liếc cậu một cái: “Em đừng lo, hôm nay anh không bận.”
“Anh không quay về quân đội sao?”
“Còn mấy ngày nghỉ nữa, sao vậy, em muốn anh sớm quay trở lại quân đội à?”
Thẩm Thần: “….Không có.”
“Không có thì tốt.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lúc gần đi đến phòng ký túc ở lầu một, vừa lúc bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, người nọ cũng sửng sốt một chút khi nhìn thấy hai người họ, dường như không ngờ sẽ gặp nhau.
“Thẩm Thần.” Tạ Hoài Tư đi được vài bước liền dừng lại, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Thần: “Học trưởng, sao anh lại ở đây?”
“Anh, anh đến để đưa cho em vài cuốn sách.” Tạ Hoài Tư có chút ngại ngùng nói: “Ban đầu muốn đưa cho dì quản lý để đưa cho em, không nghĩ rằng vừa đến liền gặp em, thật đúng lúc, của em này.”
Thẩm Thần nhìn mấy cuốn sách trong tay Tạ Hoài Tư, ngoài ý muốn nói: “Cái này…..Làm sao anh biết em đang tìm nó vậy.”

“Anh nghe Tiểu Tống nói, sau đó vừa lúc có được liền nghĩ khai giảng tới sẽ đưa cho em.” Tạ Hoài Tư nói xong có chút không tự nhiên mà nhìn Lục Tranh một cái: “Ừ….Dù sao trước đây em cũng từng là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh của bọn anh, anh chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Thẩm Thần đã lâu không gặp lại Tạ Hoài Tư, cậu không ngờ rằng từ sau lần đó, ngày đầu tiên khai giảng đã gặp lại nhau mà anh còn đưa sách cho cậu.
“Cám ơn.”
Tạ Hoài Tư cười cười: “Không có việc gì, sau này có cần cái gì có thể đến câu lạc bộ nhiếp ảnh, mọi người đều rất nhớ em.”
Thẩm Thần nhớ đến nhóm bạn cùng chung chí hướng, trong lòng cảm động nói: “Ừ, em sẽ đến.”
“Vậy, không còn việc gì nữa anh đi trước đây.”
“Vâng, hẹn gặp lại học trưởng.”
“Hẹn gặp lại.” Khi quay lại, Tạ Hoài Tư gật đầu với Lục Tranh để tỏ ý, Lục Tranh mỉm cười sau đó nhìn anh ta rời đi.
Thẩm Thần ôm mấy cuốn sách ở trong ngực, lúc quay lại nhìn Lục Tranh không tự giác có chút chột dạ.

Đương nhiên, không phải bởi vì cậu cho rằng Tạ Hoài Tư còn ý nghĩ gì khác, chỉ là những tâm tư trước đây của cậu về Tạ Hoài Tư khiến cậu có chút ngại ngùng.
“Cậu ta đối với em cũng không tệ, còn nhớ em đang cần sách.” Lục Tranh đột nhiên ôn hoà mà mở miệng.
Thẩm Thần ho nhẹ một tiếng: “Học trưởng đối với ai cũng rất tốt, thường xuyên giúp đỡ khoá dưới bọn em.”
“Ồ.” Lục Tranh hơi nghiêng người nhìn cậu: “Là với mọi người, hay chỉ một mình em.”
Thẩm Thần lập tức thẳng lưng: “Bọn em, là bọn em, không chỉ mình em!”
“Phải không?”
“Phải!”
“Tốt bụng, thân thiện dễ gần, lớn lên còn rất thuận mắt.” Lục Tranh chỉ chỉ trán cậu, mỉm cười: “Khó trách trước kia em lại thích.”
Thẩm Thần: “…..”
Nụ cười này, nhìn thế nào cũng thấy thật khủng bố.
Valy được đem lên lầu.
Lúc này, Lục Tranh được các cậu bạn cùng phòng của Thẩm Thần nhiệt liệt mà chào đón.
“Vậy, Lục tiên sinh anh cứ tự nhiên mà ngồi, bọn em rất thoải mái.”
“Cảm ơn.” Lục Tranh cũng rất lịch sự với mọi người nhưng anh không ngồi xuống, nói với Thẩm Thần: “Không sắp xếp hành lý à? Có cần phải trải giường không.”
Thẩm Thần: “Cần ạ, nhưng không gấp.”
Lục Tranh: “Anh giúp em.”
Thẩm Thần ngẩn ngơ, vội nói: “Không cần, không cần, tự em, anh không cần làm.”

“Ôi Lục tiên sinh đối với Tiểu Thần của chúng ta thật tốt.” Trần Hiểu nghiêng sang một bên buôn chuyện nói: “Chà….nghe nói ngài là quân nhân.”
“Ừ.”
“Wow! Thật lợi hại!” Trần Hiểu nói: “Hình như quân nhân thì sẽ rất khó để gặp mặt, hai người bình thường có thể thường xuyên gặp nhau sao?”
“Có thể.” Lục Tranh dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Chúng tôi ở cùng một chỗ.”
Các bạn cùng phòng nhìn nhau, lại bắt đầu một tràn âm thanh hâm mộ.
Thẩm Thần xấu hổ: “Các cậu đang nghĩ cái gì vậy, lúc trước tớ đã nói bọn tớ là hàng xóm, ở cùng một nơi là đương nhiên rồi.”
Lục Tranh nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của Thẩm Thần, bên miệng nở nụ cười.
Trần Hiểu vỗ vỗ bả vai Thẩm Thần: “Này, bọn tớ không nghĩ gì cả, cậu đang nghĩ cái gì vậy.”
Thẩm Thần: “……”
Mấy cậu bạn cùng phòng lại bắt đầu phỏng vấn cuộc sống hằng ngày của hai người bọn họ, Thẩm Thần vốn nghĩ rằng Lục Tranh sẽ không kiên nhẫn, nhưng sau đó lại phát hiện vẻ mặt anh rất ôn hoà mà trả lời câu hỏi.
Sau đó là đến giờ cơm, mọi người liền định rủ cả Lục Tranh đi ăn trưa.
Mặc dù không thích giao tiếp, nhưng là bạn trai Thẩm Thần, Lục Tranh cảm thấy cần phải mời bạn cùng phòng của cậu ăn một bữa cơm.
“Muốn ăn cái gì?”
Trần Hiểu và mấy cậu bạn khác nghe vậy trong lòng liền nở hoa nhưng vẫn giả vờ nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, tuỳ tiện ăn một bữa cơm là được rồi.”
Lục Tranh nhìn Thẩm Thần: “Vậy em nói đi.”
Thẩm Thần không ngờ Lục Tranh còn muốn mời mọi người ăn cơm: “Cái này…..em cũng không biết.”
Lục Tranh nghĩ nghĩ: “Vậy đi nhà hàng trước kia chúng ta từng đến, được không?”
Trần Hiểu: “Đương nhiên là có thể, cứ thoải mái, mọi người không chọn đâu ạ!”
Tuỳ tiện một nơi, không cần chọn.
Sau khi đến nhà hàng, các cậu bạn cùng phòng nhìn xung quanh, âm thầm liếc nhìn nhau vài lần.
Nơi này có vẻ kín đáo, nhưng thực tế có một bầu không khí bí ẩn khi vừa bước chân vào, hoàn cảnh tuyệt đẹp, thiết kế rất đặc biệt, cũng không có nhiều người ăn cơm.
Có vẻ là một nhà hàng bình thường nhưng lại cảm thấy có chỗ không bình thường……..
Vẫn là căn phòng mà Lục Tranh thường đến, ngoài cửa sổ là dòng sông chảy chậm, một mảnh tĩnh lặng.
Ngồi vào chỗ, người phục vụ ở ngoài phòng đi vào: “Lục tiên sinh, hôm nay ngài muốn ăn gì.”
Lục Tranh không trả lời ngay, mà nhìn về phía mấy nam sinh: “Có ăn kiêng không?”
“Không có không có.”

Lục Tranh gật đầu, nhìn người phục vụ nói: “Mấy món ăn nổi tiếng của nhà hàng.”
“Vâng.”
Người phục vụ lui ra ngoài, lúc sắp đóng cửa đột nhiên có người dừng lại ở cửa.
“Anh Lục Tranh?”
Mấy nam sinh đang nói chuyện bị giọng nói của người phụ nữ này thu hút, đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Sau khi liếc mắt một cái, cả đám người liền ngây ra.
Trần Hiểu hít sâu một hơi, kéo kéo vạt áo của cậu bạn bên cạnh: “Trình, Trình Yên Chi?”
Bạn cùng phòng: “Đệch mợ……”
Trình Yên Chi nhìn mọi người trong phòng, nói một tiếng với trợ lý đi ở phía sau, sau đó liền đi vào: “Không ngờ đến đây dùng cơm còn gặp anh…..Đây là bạn của anh?”
Lục Tranh gật đầu: “Bạn cùng phòng của Tiểu Thần, hôm nay đưa em ấy đến trường, vừa lúc cùng nhau ra ngoài đi ăn cơm.”
Nụ cười của Trình Yên Chi cứng đờ, Lục Tranh là người như thế nào nhiều năm qua cô biết rất rõ, anh làm sao có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với người lạ.
Nhưng hôm nay anh có thể tuỳ ý như thế, nói cho cùng cũng là vì có Thẩm Thần.
“Hóa ra là như vậy.” Trình Yên Chi rất nhanh đã khôi phục sắc mặt: “Em ở gian phòng cách vách, thật là khéo.”
Lục Tranh “ừ” một tiếng, có vẻ như không muốn tiếp lời.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói: “Cái kia, xin chào…..”
Thẩm Thần nhìn về phía Trần Hiểu, vội dùng ánh mắt tỏ ý cậu chàng giữ bình tĩnh.

Bình thường Thẩm Thần vẫn luôn thấy ảnh của Trình Yên Chi ở chỗ Trần Hiểu trong phòng ký túc xá.

Lúc này người thật xuất hiện, cậu đoán chắc cậu ấy sẽ không thể ngồi yên được.
Quả nhiên, Trần Hiểu vẻ mặt kích động mà đứng lên: “Trời ơi, em không ngờ có thể sẽ được gặp chị ở ngoài đời….”
Trình Yên Chi thường xuyên thấy vẻ kích động của người hâm mộ, đối với chuyện này sắc mặt cô cũng không đổi, nói: “Xin chào.”
“A a a…..” Trần Hiểu quay đầu nhìn hai cậu bạn cùng phòng khác cũng đang phát ngốc, chân tay luống cuống: “Phải làm thế nào đây phải làm thế nào đây, có thể ký tên được không ạ?”
Trình Yên Chi: “Nếu đã là bạn của anh Lục Tranh, vậy tất nhiên cũng là bạn của tôi, có thể ký tên.”
“Thật sự!”
“Ừ.”
“Em tìm bút! Đâu rồi, nó đâu rồi, bút tớ đâu!” Trần Hiểu vẻ mặt vui sướng :”Vậy, có thể chụp ảnh chung được không ạ?”
Thẩm Thần ho nhẹ: “Trần Hiểu.”
Hoàn toàn phớt lờ cậu.
Trình Yên Chi: “Được.”
Trần Hiểu: “Ôi cảm ơn! Em lấy di động để chụp ảnh!”

Thẩm Thần yên lặng đỡ trán.
Mấy cậu bạn cùng phòng kích động mà chụp ảnh cùng Trình Yên Chi, Lục Tranh ngồi ở bên cạnh thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Thần, liền nắm tay cậu ở dưới bàn: “Em nhìn đã quen, nhưng người khác nhìn cô ấy ở trong TV bước ra ngoài cho nên mới lạ.”
Thẩm Thần nghe vậy, cậu mỉm cười một cái: “Vậy còn anh, có phải vì đã nhìn quen, cho nên mới thờ ơ.”
Lục Tranh hơi nhướng mày lên: “Câu hỏi này của em có chút vấn đề.”
Thẩm Thần không tự giác mà nhéo nhéo tay anh, chột dạ nói: “Nào có vấn đề….”
Lục Tranh đối với bộ dáng ăn dấm chua lần này của Thẩm Thần có bao nhiêu hưởng thụ, ngay trước mặt mọi người giữ lại một chút tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu.
“Vốn dĩ đã thờ ơ, không phải bởi vì nhìn đã quen.” Lục Tranh ở bên tai cậu thấp giọng nói: “Vậy nên, em nên thay đổi vị trí từ sau ra trước.”
Trong lòng Thẩm Thần rất vui sướng, đưa tay kéo cánh tay của anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh đừng chạm vào em.”
Lục Tranh muốn trêu chọc cậu, đổi tay khác nắm chặt tay cậu.
“Đừng…..”
Trình Yên Chi chụp ảnh với nhóm người Trần Hiểu nhưng tầm mắt lại không tự giác mà đặt ở trên người Lục Tranh, cô nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, nhìn anh ôn nhu như nước, nhìn anh đối xử khác biệt với người con trai khác, nhìn anh…..để lộ ra những mặt mà cô chưa từng thấy qua.
Cô từ nhỏ đã thích anh, cho đến bây giờ cũng không để Thẩm Thần vào trong mắt.
Cô là thiên chi kiêu tử*, có rất nhiều người theo đuổi cô, cho nên cô thật sự nghĩ không ra, cô rốt cuộc có chỗ nào không bằng Thẩm Thần.
(*Thiên chi kiêu tử (天之骄子): Đứa con cưng của ông trời.

Hay ý chỉ là một người được cưng chiều và rất kiêu ngạo.

Dưới triều nhà Hán, những người Hung Nô ở phương Bắc có thế lực rất hùng mạnh.

Thiện Vu (tên gọi thủ lĩnh Hung Nô) kiêu ngạo tự xưng là “Thiên Kiêu”.

Về sau một số vua chúa của các dân thiểu số ở phương Bắc cũng dùng tên hiệu này.)
“Được rồi ạ! Cám ơn chị, Trình tiểu thư!” Giọng nói của Trần Hiểu kéo Trình Yên Chi trở lại, cô mỉm cười với những người này, sau đó chuyển hướng nhìn Lục Tranh: “Anh Lục Tranh, Thẩm Thần, em đi trước đây.”
“Được.”
Trình Yên Chi đi rồi, Trần Hiểu lòng vui sướng tràn đầy ra trên mặt, cậu bổ nhào đến bên cạnh Thẩm Thần: “Tiểu Thần! Cậu thế mà lại quen biết Trình Yên Chi! Trước đây chưa bao giờ thấy cậu nhắc đến!”
“Tớ không thân với cô ấy.” Thẩm Thần nghĩ nghĩ, chỉ vào Lục Tranh: “Anh ấy quen thân.”
Lục Tranh: “……”
Trần Hiểu: “A! Làm thế nào mà Lục tiên sinh và Trình Yên Chi quen biết nhau vậy?”
“Chà….Xem như là quen biết nhau từ nhỏ.” Nói xong, Thẩm Thần quay đầu lại nhìn Lục Tranh một cái: “Có đúng không, anh Lục Tranh?”
Lục Tranh hạ khoé miệng, nghiêm túc nói: “Tiểu Thần, đừng nói bậy, anh và cô ấy không thân.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.