Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 5
Thẩm Thần hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, đứng tựa vào cầu thang, ban nãy….cậu nhìn thấy cái gì vậy nha.
Cậu ôm hai má của mình lại để nhiệt độ trên mặt giảm bớt đi, nhưng vừa làm thế, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi: thân hình săn chắc như ngọc tạc trong căn phòng mờ tối…..
Tại sao anh đi ngủ mà không mặc quần áo chứ.
Thẩm Thần thở dài, cảm thấy ngượng quá đi mất.
“Tiểu Thần à, A Tranh có dậy không?” Ngay lúc này, dì Từ lên tiếng hỏi cậu.
Thẩm Thần hoàn hồn lại, nói: “Dậy, dậy rồi ạ!”
“Vậy con bảo thằng bé nhanh xuống ăn cơm rồi tới trường nhé.”
“Vâng ạ.”
Lục Tranh xuống lầu thì thấy Thẩm Thần đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, lúc đi ngang qua cậu anh thuận miệng hỏi: “Chưa đi nữa à?”
“Tiểu Thần còn chưa quen trường, Lục Tranh, mẹ thấy con đi với em nó thì tốt hơn.” Thẩm Thần chưa kịp trả lời anh thì bà Hàn Ngọc Mai từ thư phòng bước ra nói trước.
Lục Tranh hơi khựng lại, xong cũng không trả lời bà mà đi nhanh vào phòng bếp ăn bữa sáng của mình.
Hàn Ngọc Mai hơi gượng gạo đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Tranh.
Thẩm Thần không hiểu vì sao Hàn Ngọc Mai lại gượng gạo như vậy, chỉ cảm thấy chắc chắn là Lục Tranh không muốn đến trường cùng cậu, nên mới không trả lời dì ấy.
Thẩm Thần là một cậu bé nhát gan hướng nội, không giỏi giao tiếp lại còn nhạy cảm, cậu không nói gì không có nghĩa là cậu sẽ không suy nghĩ.
Sự im lặng của Lục Tranh lúc này quả thật là một đả kích với cậu.
Ấn tượng tốt về anh mới nhen nhóm lên hôm qua hiện tại đã bay sạch.
“Dì ơi, con, con muốn đến trường.
Chú Mạc đâu rồi ạ?” Thẩm Thần không nghĩ miễn cưỡng Lục Tranh, vì vậy rụt rè quay sang hỏi Hàn Ngọc Mai.
Hàn Ngọc Mai cũng lúng túng trả lời cậu: “Vậy…Để dì đi gọi lão Mạc.”
“Dạ.”
“Cũng không để tôi ăn cơm xong nữa à?” Mắt thấy Hàn Ngọc Mai muốn đi ra ngoài, Lục Tranh bèn lên tiếng.
Hàn Ngọc Mai dừng lại, Thẩm Thần nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Lục Tranh liếc cậu, không lạnh không nhạt nói: “Không phải bảo chờ tôi dưới lầu rồi cùng đến trường sao, giờ em phải đi trước à?”
“Không phải, anh, anh….” Thẩm Thần nghe thế hơi bất ngờ.
“Vậy còn đi gọi lão Mạc làm gì.” Lục Tranh nói xong tiếp tục ăn sáng, ngay sau đó lại dùng giọng nửa dặn dò nửa ra lệnh nói: “Chuẩn bị cặp sách, ba phút sau xuất phát.”
Chỉ một câu nói của anh thôi đã lập tức xua tan đi hết sự khó chịu nãy giờ trong lòng Thẩm Thần, cậu thầm vui vẻ trong lòng, khóe miệng khẽ giương lên: “Oh!”
Sau đó, Thẩm Thần và Lục Tranh cùng lên xe đi đến trường.
Chiếc xe cậu đang ngồi là xe thường dùng để đưa đón Lục Tranh đi học, tài xế là một người đàn ông trung niên kiệm lời hơn bốn mươi tuổi.
Lúc này đây, cậu và anh đang ngồi ở ghế sau xe, cả hai đều im lặng không lên tiếng.
Từ nhà đi đến trường học khoảng hơn hai mươi phút.
Lúc lên xe, bởi vì Lục Tranh nên Thẩm Thần cảm thấy căng thẳng.
Hiện tại, cảm thấy căng thẳng là vì xe đã sắp đến trường học, cậu sắp sửa phải bắt đầu làm quen với một hoàn cảnh mới.
Cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ không hòa nhập được với tập thể mới.
Dù sao thì lúc còn ở trường cũ bạn bè đều cô lập cậu, nhưng cậu không biết vì sao lại thế nữa.
“Tới rồi.” Sau khi xe dừng lại, Lục Tranh mở cửa bước xuống xe.
Thẩm Thần ôm cặp của mình xuống xe theo anh.
“Biết lớp mình chưa?”
“Lớp ba ạ.”
“Ừ, vậy là dãy lầu trước mặt này.” Nói rồi Lục Tranh sải bước đi về phía trước, Thẩm Thần ôm cặp chạy chậm theo anh, cậu căng thẳng đến nổi hô hấp cũng thay đổi luôn.
“Lên đỉnh Kiệt Thạch, ngắm nhìn biển xanh.
Trập trùng sóng nước, non nước tranh vanh.
Cây cối tươi tốt, hoa cỏ đua chen,…*” Bước trên hành lang đi qua hai lớp học, cuối cùng Lục Tranh và Thẩm Thần cũng đi tới cửa lớp ba.
Lúc này các học sinh trong lớp đều đang vào tiết đọc thầm buổi sáng.
[*] Trích bài thơ “Bộ xuất Hạ Môn hành kỳ 2 – Quan thương hải” của Tào Tháo.
Nguồn dịch: Xuân Như @thivien.net
Giáo viên nữ đứng trên bục giảng nhìn ra ngoài cửa thấy có người đứng đó bèn đi tới hỏi: “Hai em….”
“Thưa cô, em ấy là Thẩm Thần.” Lục Tranh trả lời.
Cô giáo này là giáo viên chủ nhiệm lớp ba, cô ấy đã được thông báo trước là hôm nay sẽ có một học sinh mới sẽ đến, vậy nên khi nghe tên Thẩm Thần lập tức hiểu rõ, “À, ra em là Thẩm Thần, chào em, cô là cô Phùng chủ nhiệm lớp này.”
Lúc này, các học sinh vốn đang đọc thầm trong lớp đều mang theo vẻ mặt tò mò và kinh ngạc nhìn ra cửa.
Cũng không biết là nhìn bạn học mới đến hay là nhìn vị học trưởng mặc đồng phục cấp ba đang đứng đó nữa.
Thẩm Thần không nhìn các bạn trong lớp, cậu ngoan ngoãn cúi người chào giáo viên chủ nhiệm: “Chào, chào cô ạ.”
Lục Tranh không căng thẳng giống Thẩm Thần, trái lại anh rất bình tĩnh, nói với giáo viện chủ nhiệm: “Vậy làm phiền cô ạ, Thẩm Thần giao cho cô, em đi trước.”
“Được, cứ giao em ấy cho cô.” Trường học này rất lớn, nhưng học sinh như Lục Tranh thì giáo viên nào cũng biết cả, cô Phùng chủ nhiệm tuy thắc mắc vì sao Lục Tranh lại đưa Thẩm Thần đến lớp, song cũng không hỏi gì nhiều.
Lục Tranh gật đầu với cô Phùng, sau đó nhìn sang Thẩm Thần: “Thả lỏng đi, đừng căng thẳng.”
Ngữ khí của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lúc này đây lại tựa như có dòng nước ấm chảy vào lòng Thẩm Thần, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, chầm chậm gật đầu.
Sau khi Lục Tranh rời đi, cô Phùng dẫn Thẩm Thần vào lớp, cô tự giới thiệu đơn giản về mình, sau đó cô Phùng xếp cho cậu ngồi ở hàng thứ tư.
Tiết đọc thầm lại tiếp tục, nhưng các bạn trong lớp lại thường xuyên quay lại nhìn cậu.
Thậm chí, bạn nữ hàng trước còn trực tiếp quay xuống bắt chuyện với cậu: “Nè, là cậu à.
Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại cùng lớp đấy.”
Thẩm Thần nghe vậy hoảng sợ, nhìn bạn nữ hoàn toàn xa lạ trước mặt này, mờ mịt hỏi: “Cậu, cậu biết tớ.”
“Hôm qua thấy cậu ở sân bóng nha.
Lúc mà Tiết Linh Linh trả máy ảnh cho cậu á, có nhớ không?” Trúc Lan Khuê chống cằm nói.
“Cậu cũng có mặt ở đó?”
“Có chứ, cơ mà lúc ấy nhiều người, cậu không thấy tớ cũng là chuyện bình thường.
Mà này, hôm đó cậu làm tớ sảng khoái ghê luôn ý, nhìn dáng vẻ khó chịu của Tiết Linh Linh tớ vui dễ sợ.
Ừm….Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.
Thẩm Thần à, sau này chúng ta là bạn bè nhá.” Trúc Lan Khuê nhướng mày nói.
Thẩm Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng nghe tới hai chữ “bạn bè” thì lại giật mình: “Bạn bè?”
“Ừ, đúng thế, sau này chúng ta là bạn bè cùng chiến tuyến há.”
Mặc dù lý do của cô ấy rất kỳ lạ, nhưng Thẩm Thần cũng thầm cảm thấy vui vẻ.
Ngày đầu tiên đi học đã quen được bạn mới, đây là việc cậu không thể tưởng tượng được.
“Cậu, không thích, Tiết Linh Linh.”
“Đương nhiên không thích.
Ngày nào cũng diễu võ giương oai, nhìn thôi cũng phiền chết được.” Trúc Lan Khuê hừ mũi nói.
Thẩm Thần bị dáng vẻ khoa trương của cô ấy chọc cười lên, Trúc Lan Khuê thấy cậu cười cũng cười theo, hỏi: “Này, có phải cậu nhảy lớp không, nhìn cậu nhỏ quá.”
“….Không phải.” Thẩm Thần lắc đầu.
Trúc Lan Khuê nghi ngờ nhìn cậu một cái, sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy, cậu và anh Lục Tranh thật sự là loại quan hệ kia à?”
Mọi người trong lớp có lẽ còn đang tò mò quan hệ của Thẩm Thần và Lục Tranh, nhưng Trúc Lan Khuê sống trong đại viện lại từng nghe được tin đồn.
Mấy cô bé hơn mười tuổi đối với chuyện tình yêu vẫn còn đang ở trạng thái ngây thơ không biết gì, nhiều lắm cũng chỉ là chớm yêu thôi, nhưng đối với mấy chủ đề thần bí kiểu này, kiểu gì cũng sẽ vô cùng tò mò.
Thẩm Thần cảm thấy Lục Tranh không thích mối quan hệ kì lạ giữa bọn họ, vậy nên cậu lắc đầu trả lời: “Không phải.”
“Không phải á? Nhưng mọi người đều nói thế mà nhỉ, vả lại hôm qua anh Lục Tranh còn ra mặt giúp cậu cơ mà.”
Thẩm Thần đúng là sợ Lục Tranh, nhưng vừa nghĩ tới việc hôm qua lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Có người tốt với cậu, cậu sẽ luôn khắc sâu trong lòng.
Trúc Lan Khuê thấy Thẩm Thần không nói gì thì cũng không hỏi nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta không nên nói chuyện này nữa.
Trong trường nhiều người thích anh Lục Tranh lắm, nếu để người khác biết, chỉ sợ ghét chết cậu luôn.”
“……”
Học sinh mới đến ngày đầu tiên đã được Lục Tranh đưa đi học, tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp khu cấp hai.
Lục Tranh ấy à, không chỉ đẹp trai, trong việc học tập lại là thiên tài, là học sinh được tất cả thầy cô nâng trong lòng bàn tay.
Mẫu người vừa đẹp trai vừa thông minh đương nhiên sẽ được các thiếu nữ, thiếu niên xem như là nam thần mà ngưỡng mộ.
Nhưng nam thần này lại cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến nỗi không có học đệ học muội nào dám đến gần anh.
Vậy nên khi bỗng nhiên nhìn thấy anh đưa một người đến lớp học, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ.
Nhưng mọi người sau khi mang lòng hiếu kỳ tới xem Thẩm Thần đều thở phào nhẹ nhõm, à, hóa ra là một thằng nhóc con, dáng vẻ như này, có lẽ là bà con của Lục Tranh ấy nhỉ.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không một ai liên hệ Thẩm Thần cùng mấy chữ “vị hôn thê” cả.
Thật ra Thẩm Thần không xấu, chỉ là do cậu dậy thì chậm.
Vóc người nhỏ thôi không nói, làn da lại vô cùng sạm màu.
Vậy nên, trong ngôi trường tập trung mỹ nữ mỹ nam thế này, người nhỏ bé như cậu thật sự không đáng nhắc tới.
Sau đó, các bạn học cả nam cả nữ không có lòng đề phòng đều chủ động tới làm quen với cậu, trong tối ngoài sáng hỏi thăm tin tức của Lục Tranh.
Vóc người Thẩm Thần tuy nhỏ, nhưng tư tưởng lại trưởng thành hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa.
Cậu biết mọi người đều là vì Lục Tranh nên mới tiếp cận cậu, cậu hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng từ trước đến nay cậu luôn bị mọi người cô lập, hiện tại bên cạnh có nhiều bạn như thế làm cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cậu không nỡ cự tuyệt, mà kết quả của việc không cự tuyệt là lâu lâu lại có người đặt thư tình viết cho Lục Tranh lên bàn học của cậu.
Chiều hôm nay, sau khi tan học.
“Tiểu Thần ơi, hôm nay hai ta ra ngoài ăn cơm đi, ăn xong rồi lại về nhà nhé?” Sau khi thu dọn sách vở cho vào cặp, Trúc Lan Khuê đi đến cạnh bàn cậu hỏi.
“Hôm nay, ông Lục bảo bọn tớ, đúng, đúng giờ về nhà ăn cơm.” Thẩm Thần áy náy nhìn cô ấy nói.
Trúc Lan Khuê thất vọng nói: “Vậy thôi, lần sau chúng ta lại đi.
Tớ nghe nói cạnh trường có một nhà hàng bít tết mới mở ngon lắm.”
“Xin lỗi cậu nha.” Thẩm Thần gật đầu đồng ý.
“Không sao đâu, về nhà thôi.”
“Ừ.”
Thẩm Thần không nghĩ tới vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Lục Tranh.
Anh đứng dưới bậc thang, trên người mặc đồng phục của trường, cúc áo sơ mi đầu tiên trên cổ mở ra, anh đứng ở nơi ấy, nhìn vô cùng chói mắt.
“Cửu Dạ, mấy anh làm gì ở đây, chờ bọn em á?” Trúc Lan Khuê không dám làm càn trước mặt Lục Tranh, nhưng trước mặt Cửu Dạ lại vô cùng tự nhiên.
Chỉ là cô ấy vừa mới chạy qua đã bị Cửu Dạ cốc cho một cái: “Này, em không lớn không nhỏ gì cả.
Đã nói em bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh, Cửu Dạ, Cửu Dạ cái gì, không lễ phép gì cả.”
“Gớm, lớn hơn em có mấy tuổi thì ngon lắm à, cậy già lên mặt.” Trúc Lan Khuê trợn mắt nhìn anh ta.
“Em, cái con bé này….” Vừa nói Đường Tranh vừa khoác vai Lục Tranh, ra vẻ “bề trên khó làm” nói: “Cậu nói xem tại sao con nít bây giờ đều không ngoan vậy chứ.”
Lục Tranh hơi cong môi, nhìn về phía Thẩm Thần.
Không ngoan gì chứ, cậu nhóc này ngoan lắm này, bảo gọi anh một lần thôi là ngoan ngoãn gọi liền.
“Đứng đấy làm gì, qua đây.” Lục Tranh nói với Thẩm Thần.
Thẩm Thần “oh” một tiếng, chạy qua chỗ anh, lại hỏi: “Sao anh, lại đây?”
“Ngồi trên xe đợi một lúc, không thấy em ra.”
“Lớp em, tan trễ.” Thẩm Thần trả lời.
“Ừ.”
Mọi người cùng ra về, có học sinh đi ngang qua đều nhìn bọn học, chỉ là lúc này Thẩm Thần cũng không để ý tới, cậu sờ sờ mấy bức thư tình trong cặp, khó xử nhìn theo bóng lưng Lục Tranh.
Mấy cái này, giao cho anh kiểu gì đây?.