Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 21


Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 21


Bởi vì Thẩm Thần bất ngờ trở về, cậu cùng ăn cơm tối với mọi người.

Dì Từ bận rộn ở trong phòng bếp, Thẩm Thần đã quen đứng bên cạnh trợ giúp.
“Được rồi được rồi, con mau đi ra ngoài nghỉ ngơi, một mình dì có thể làm được.” Dì Từ cười cười nói.
Thẩm Thần ở bên cạnh rửa rau: “Không sao ạ, dù sao con cũng đang rảnh, con có thể ở đây học trù nghệ của dì.”
“Thằng bé này……”
“Con rửa xong rồi, cái này làm sao ạ?” Thẩm Thần đem rau đã rửa sạch đặt trên thớt.
“Cái này….” Dì Từ vừa định mở miệng liền nghe tiếng xe ở bên ngoài, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn: “A Tranh đã về rồi sao?”
Thẩm Thần theo tầm mắt của dì Từ nhìn ra hướng cửa sổ, vừa lúc thấy đuôi xe ngang qua.
Dì Từ: “Con mau ra ngoài nhìn xem có phải là A Tranh đã về rồi không?”
Thẩm Thần ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu.

Nghe tiếng xe dừng lại ở cửa, Thẩm Thần rút một mảnh giấy vừa đi về phía trước vừa lau tay.
Dinh Dong – Tiếng chuông cửa reo lên, Thẩm Thần chạy nhanh vài bước mở cửa ra.

Mặt trời sắp lặn, ánh nắng chiều tà ùa vào khi cánh cửa vừa mở.

Thẩm Thần nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa che khuất ánh sáng.
“Tôi quên mang chìa khóa.” Anh nói.
Thẩm Thần sững người một chút, di chuyển qua một bên nhường lối cho anh, người đàn ông ở ngoài cửa đi vào.
Anh đi ngang qua cậu, đang là mùa xuân nhưng Thẩm Thần cảm thấy mùi gió lạnh của mùa đông.

Cậu lặng lẽ nhìn anh, có lẽ anh vừa mới từ quân đội trở về, đồng phục quân đội màu xanh đậm, khoác lên trên người anh, nhìn anh càng đẹp trai hơn.
Chiếc quần quân đội ôm sát hai chân anh, thon dài và thẳng tắp, tỏa ra hơi thở của sự cấm kỵ làm người ta không thể giải thích.

Hướng lên trên, đó là lưng và bờ vai nam tính có quân hàm ngôi sao nam cánh trên vai.
“Trong nhà hòm thuốc để ở đâu vậy?” Đột nhiên anh quay người lại, Thẩm Thần nghe anh hỏi có chút sững sờ, lập tức thu hồi ánh mắt.
Lục Tranh: “….”
Thẩm Thần quay lưng về phía sau, cậu tự nhủ với chính mình, cậu đúng thật là có tật giật mình mà?
Lục Tranh: “Thẩm Thần?”
“Ah! dì, dì Từ để ở trong thư phòng! Để em đi lấy cho anh!” Thẩm Thần không dám nhìn anh, vội chạy đến thư phòng.
Chạy vào thư phòng, cậu không dám đối mặt với Lục Tranh, Thẩm Thần có chút ảo não.

Cậu đưa bàn tay chạm vào má thử nhiệt độ mặt mình, chỉ là nhìn anh mặc quân phục quân đội thôi mà, trước kia cũng không phải chưa từng thấy qua, đỏ mặt cái gì chứ….

Thẩm Thần yên lặng mà đem mặt dán ở trên cửa thư phòng một lúc, chờ cho nhiệt độ trên mặt dần trở lại bình thường, cậu mới chầm rãi mang hòm thuốc đi ra ngoài.
“Đây ạ.”
Lục Tranh cầm lấy: “Cảm ơn.”
Thẩm Thần nhíu mày: “Sao anh lại cần hòm thuốc? Không lẽ anh bị thương?”
Lục Tranh đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Không có gì nghiêm trọng.”
“Anh bị thương chỗ nào?”
Anh trầm mặc nhìn Thẩm Thần, khóe môi hơi cong, không trả lời câu hỏi của cậu nhưng lại bất ngờ hỏi: “Có bạn trai rồi à?”
Trên mặt Thẩm Thần vốn đang lo lắng bỗng chốc cứng lại, sắc mặt cậu khi nghe câu “anh bị thương” và “có bạn trai” cùng đan xen nhau khiến cậu cảm thấy sững sờ, sau một hồi bần thần Thẩm Thần mới kịp phản ứng: “Dạ?”
Lục Tranh hơi nhướng mày: “Tối hôm đó?”
Thẩm Thần theo bản năng mà buột miệng định nói: “Không phải!” Chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, cậu lại cảm thấy mình có hơi giả tạo, mặc dù, Thẩm Thần vẫn luôn hy vọng Tạ Hoài Tư biết rằng cậu vẫn không phải là: “Không nguyện ý chấp nhận” tình cảm của anh.

Sau một hồi suy tư, cậu nhỏ giọng: “Chưa phải.”
Không đúng không đúng, sao lại chưa phải.
Anh Hoài Tư đối xử với cậu rất tốt.

Cậu luôn cố gắng mở lòng mình…..
“Ồ.” Lục Tranh rũ mắt nhìn sắc mặt ửng đỏ của cậu, trong lòng có chút khó chịu, anh nhíu mày, xoay người đi lên lầu.
Thẩm Thần nhìn bóng dáng anh dần biến mất, có chút phiền muộn khi anh không trả lời câu hỏi ban nãy của cậu, rốt cuộc là anh bị thương ở đâu vậy.

Dì Từ bước từ trong bếp đi ra: “Tiểu Thần, có phải là A Tranh không?”
Thẩm Thần gật gật đầu: “Vâng.”
“Người đâu?”
“Trong phòng ạ.”
“Sao vừa về đã vào phòng rồi”
“Con không biết.” Thẩm Thần hơi ngập ngừng vài giây, lại nói: “Cầm hòm thuốc.”
“A, hòm thuốc, có phải bị thương ở đâu không? Bọn họ là những người thường xuyên bị thương.”
Dì Từ vội vã quay lại xem nồi súp: “Tiểu Thần, con mau đi xem có nghiêm trọng hay không, thằng bé không chịu nói cho ai cả.”
“Vâng.”
Thẩm Thần đi lên lầu, gõ cửa phòng.
Một lúc sâu, bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lục Tranh: “Vào đi.”
Được anh cho phép Thẩm Thần đẩy cửa đi vào, nhưng cậu không nghĩ tới vừa đi vào cậu đã bắt gặp một cảnh tượng khiến cậu hoảng sợ.

Thẩm Thần hít sâu một hơi, vội đưa lưng về phía Lục Tranh.
“Em vào đây làm gì?” Lục Tranh ngồi ở mép giường, như cười như không mà nhìn cậu.

Thẩm Thần hai tai đã đỏ bừng: “Em, em….!Dì Từ nói em đi xem vết thương của anh, có nghiêm trọng không ạ?”
“Không nghiêm trọng.”
“Vậy tốt rồi, em đi đây.”
“Chờ đã.”
Tay Thẩm Thần vừa chạm đến chốt cửa đã nghe anh gọi.
“Em đến đây giúp tôi bôi thuốc.” Lục Tranh nhìn đôi tai đỏ bừng của Thẩm Thần, khẽ bật cười: “Tôi không bôi được phía sau.”
Thẩm Thần: “……….”
Chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng Thẩm Thần vẫn thấy rõ.

Anh cởi áo khoác quân đội lộ ra chiếc áo sơ mi ở bên trong.

Nhưng áo sơ mi trông không được hoàn chỉnh, nút áo đều đã được cởi, cà vạt đặt ở một bên.

Anh cởi một bên tay áo, để lộ nửa cơ thể.

Thẩm Thần càng nhìn càng đỏ mặt, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Còn đứng đó làm cái gì, qua đây.”
“A…vâng.”
Thẩm Thần mắt nhìn thẳng mà đi tới mép giường, chỉ dám nhìn chằm chằm vào hòm thuốc trên đầu giường: “Chỗ nào ạ?”
Lục Tranh nâng tay lên: “Chỗ này, bôi lên đi.”
“Vâng.”
Thẩm Thần dần bình tĩnh lại, nhìn vết thương ở phía bên phải trên lưng anh.
Mắt vừa chạm đến, thật ghê người.
Một mảng vết bầm tím, Thẩm Thần nghĩ nghĩ nếu đây là lưng của người bình thương mà bị đánh thành như vậy thì chưa chắc gì đã nâng tay lên được đâu.

Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn bình thản như không có chuyện gì vậy, chân mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.
Lúc này Thẩm Thần cũng không rảnh lo việc thẹn thùng hay không thẹn thùng, giọng cậu nghiêm túc hỏi anh: “Nghiêm trọng như vậy? Anh không đi bệnh viện sao?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhìn có hơi đáng sợ mà thôi.”
“Nhưng….”
“Tôi không sao, em bôi thuốc đi.”
Ngữ khí của anh giống như đang nói: “trời đang mưa, mang theo ô đi” vậy.
Thẩm Thần đành phải ngậm miệng, đem thuốc đổ vào trên tay, hai bàn tay chập lại để làm ấm, sau đó cẩn thận mà ấn nhẹ lên lưng anh.


Lòng bàn tay ấm áp đặt ở trên lưng, làn da nhẵn nhụi dính chút nước thuốc chạm nhẹ vào vết thương của anh, cái ấn nhẹ nhàng này làm cho bả vai anh vừa xót vừa đau.
Anh có thể cảm nhận được lòng bàn tay của cậu đang di chuyển trên lưng, dịu dàng và mềm mại.

Một cảm giác khó tả từ chỗ vết thương.

Cảm giác này không đến đột ngột nhưng nó nhanh chóng lan ra toàn thân.
Lục Tranh cứng đờ, đột nhiên có chút hối hận nhờ Thẩm Thần bôi thuốc giúp mình.

Thẩm Thần chuyên tâm mát xa cảm thấy da anh có chút căng ra, cậu lập tức rút tay: “Có đau không?”
Lục Tranh nhìn thấy đôi mắt Thẩm Thần mở to vì hoảng sợ.

Không biết vì sao, Lục Tranh đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, lần đó anh và Hàn Bạch Khởi đánh nhau, khóe miệng anh bị đánh có chút bầm, cậu cũng giống như lúc này vậy thật nhẹ nhàng mà mát xa cho anh.
Nhiều năm qua, ánh mắt của cậu vẫn như cũ không có thay đổi, vẫn chứa đựng sự quan tâm nơi đáy mắt, anh không tìm thấy chút hư tình giả ý nào ở cậu.
Lục Tranh cảm giác tim anh như đang được vuốt nhẹ: “Không đau.”
“Em, sẽ nhẹ tay”
“Ừ.”
Kỳ thật đã đủ nhẹ rồi.

Chưa kể đến sự quan tâm lặng lẽ của cậu ở phía sau anh.
Vài phút sau, Thẩm Thần đậy nắp thuốc, có chút hài lòng: “Xong rồi.”
“Ừ.”  
“Sao lại bị thương như vậy?” Thẩm Thần nhìn anh, có chút nghi ngờ về vết thương.
“Hôm nay ở trại huấn luyện, không cẩn thận nên bị thương.”
“A” Thẩm Thần đột nhiên túm lấy áo anh.
Lục Tranh muốn đi đến tủ quần áo để lấy chiếc áo phông thay, nhưng bây giờ chiếc áo sơ mi bị cởi một nửa bị cậu kéo lại, nhất thời anh không đi được.
Thẩm Thần: “….”
Tư thế này có chút ám muội, như thể cậu không cho anh thay áo vậy.

Thẩm Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò của mình.
“Vết sẹo trên người anh là….”
Mới vừa rồi khi anh đứng dậy, một bên nửa người không mặc áo của anh, Thẩm Thần nhìn thấy một vết sẹo nằm ở ngay sườn eo bên trái.
“Em nhìn vào chỗ nào vậy? Mắt em có vẻ rất tốt nhỉ?” Lục Tranh đột nhiên bật cười, tiếng cười khe khẽ, nhưng cũng đủ làm Thẩm Thần xấu hổ, muốn đào một cái lỗ để chui xuống cho xong.  
“Không….em chỉ vô tình nhìn thấy thôi.”
Lục Tranh không nói gì, Thẩm Thần nghĩ có lẽ anh không muốn trả lời câu hỏi này của cậu, một lúc sau anh chậm rãi nói cho cậu: “Vết thương do súng.”
Thẩm Thần đột nhiên ngước mắt nhìn anh: “Đừng nói cho mọi người.

Biết không?”
“Vâng….nhưng anh làm sao lại để súng bắn bị thương?”
Lục Tranh bị câu hỏi của cậu làm anh cảm thấy buồn cười: “Là quân nhân mà không bị thương, em cảm thấy sao?”

Thẩm Thần: “……”
Sau khi Thẩm Thần xuống lầu, vừa hay cũng đến giờ cơm tối, mọi người trong nhà cùng nhau ăn cơm.

Lục Tinh Di quấn lấy Lục Tranh hỏi những chuyện ở doanh trại huấn luyện quân doanh, Lục Tranh có câu trả lời có câu không.

Nếu là bình thường, Lục Trí Minh chắc chắn sẽ nói “ăn không nói ngủ không nói*”, nhưng lần này ông chỉ im lặng, có lẽ ông cũng muốn biết những chuyện thường ngày trong quân đội của cháu trai mình.
(*Ăn không nói ngủ không nói là một câu ngạn ngữ gọi đáp cổ xưa của người Trung Quốc.

Ăn không nói: lúc ăn cơm tốt nhất không nói chuyện để tránh ảnh hưởng đến việc tiêu hoá thức ăn.

Ngủ không nói: có ý nghĩa là nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì đừng nói chuyện, nếu nói chuyện trên giường tinh thần sẽ hưng phấn, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

“Nguồn – theo baidu”)
Ngày cuối tuần qua đi, Thẩm Thần quay trở về trường học.

Tối hôm đó, Thẩm Thần đến câu lạc bộ nhiếp ảnh như thường lệ để tham gia các hoạt động hàng tuần.

Lúc hoạt động sắp kết thúc, các thành viên trong nhóm đang thảo luận tháng này muốn đi đâu để kiến tập.
Thẩm Thần yên lặng đi theo mọi người.

Cậu sẽ không tham gia vào các hội nhóm hay hoạt động với mọi người, cũng sẽ không vội vàng đưa ra đề xuất đi đâu.
“Thẩm Thần.” Tạ Hoài Tư ngồi xuống bên cạnh cậu: “Em muốn đi đâu? Có đặc biệt thích ăn món nào không?”
Thẩm Thần lắc đầu: “Để mọi người quyết định đi ạ.”
Tạ Hoài Tư: “Không sao, có thể cho ý kiến.

Em nói đi, anh sẽ bỏ phiếu cho em.”
“Này này, học trưởng, anh cũng thiên vị quá đi.

Tôi muốn ăn buffet hải sản, tại sao lại không bỏ phiếu cho tôi chứ.” Một thành viên của câu lạc bộ dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người.
Tạ Hoài Tư liếc mắt cậu ta: “Cậu, biến đi.”
“Thật quá đáng mà.”
Thẩm Thần cảm thấy có chút không được tự nhiên, khẽ cười: “Hiểu Phong, tôi bỏ phiếu cho cậu.”
Thành viên tên Hiểu Phong nhiệt liệt vỗ tay: “Học trưởng anh xem kìa, như vậy mới là một thành viên tốt!”
Tạ Hoài Tư mỉm cười quay đầu thấp giọng nói: “Em cũng muốn ăn buffet hải sản phải không?”
Thẩm Thần: “Đúng vậy.”
“Được thôi.” Tạ Hoài Tư đứng dậy gia nhập cuộc thảo luận với mọi người: “Này này, tôi cũng bỏ phiếu cho tiệc buffet hải sản.

Tôi biết có một chỗ rất ngon, tôi sẽ đưa mọi người đến đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.