Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 15
Người nọ rõ ràng đưa rượu cho cả ba trẻ vị thành niên ở đây, nhưng Lục Tranh chỉ cản lại một ly này của Thẩm Thần.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì to tát, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây lại vừa hay biết được mối quan hệ suýt nữa đã bị bọn họ quên đi giữa Lục Tranh và Thẩm Thần.
“Ái chà, anh Lục đang bảo vệ vợ đấy à.” Có lẽ là do đã uống nhiều, mọi người cũng bắt đầu to gan hơn, miệng nhanh hơn não nói không lựa lời.
Trúc Lan Khuê đứng một bên xem, còn chê chưa đủ náo nhiệt, người kia vừa nói xong liền tiếp lời: “Đúng thế, đây là thiên vị! Em cũng là vị thành niên, sao không thấy anh cản cho em.”
“Ha ha ha, mọi người không nhắc tôi cũng quên mất, trong nhà anh Lục còn một cậu vợ nhỏ đây này.”
“Ấy, vậy chúng ta đừng làm khó Thẩm Thần nữa.
Tí nữa rượu của Thẩm Thần đều đưa anh Lục uống, mọi người thấy được không?”
Người này một câu người kia một lời, Thẩm Thần đứng nghe đỏ bừng cả tai.
Nghe mọi người nói thế cậu vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng trong lòng lại rõ ràng vô cùng.
Người đứng bên cạnh cậu không hề có ý với cậu, chỉ xem những lời người lớn nói với bọn họ là lời vui đùa mà thôi.
“Các cậu bớt đi, đừng nói hươu nói vượn nữa.” Lục Tranh đặt ly rượu trên tay xuống, đuôi lông mày hơi nhếch lên, quay người nhìn sang người đưa rượu tới: “Cậu cũng to gan thật, dám chuốc rượu cho các em ấy, đợi lát nữa trở về xem bị xử thế nào biết không.”
Quý Nhiễm hết nhìn Lục Tranh lại nhìn sang Thẩm Thần, anh ta biết đề tài “bảo vệ vợ” này hơi tế nhị, vì thế cười đi tới hòa giải: “Đúng thế, đừng làm khó mấy đứa nhỏ nữa.
Cậu lại đây uống với tôi, tôi bảo đảm hôm nay cậu nằm đi ra ngoài.”
“Ha! Tôi không sợ cậu đâu!”
“Cậu lại đây, lại đây! Lão Chu xuống hầm rượu lấy thêm mấy chai rượu nào….”
…..
Đến khuya, buổi tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc.
Lúc này có vài người ngồi lại nói chuyện với nhau, vài người ở bên khác tiếp tục đua rượu.
Cũng có vài người gục ngã không chịu đựng nổi nữa, trực tiếp đến phòng nghỉ trong nhà Quý Nhiễm nghỉ ngơi.
Đêm nay Lục Tranh uống rất nhiều, những ly rượu được mời Thẩm Thần anh đều uống hết không hề từ chối.
Vì vậy lúc này, anh đã không còn trên bàn tiệc nữa.
Thẩm Thần nói vài câu với Trúc Lan Khuê và Cửu Dạ rồi đứng dậy đi tìm Lục Tranh.
Quý Nhiễm nói anh uống hơi say, đang nghỉ ngơi trong phòng trên lầu bốn để trốn rượu.
Trên lầu của biệt thự có một phòng khách lớn, trong phòng có vài cô gái đang ngồi tám chuyện.Thời điểm Thẩm Thần đi tới cửa vừa lúc nghe thấy được âm thanh của Tiết Linh Linh truyền đến.
“Những người này nghĩ gì thế không biết, đã là thời đại nào rồi mà còn nhắc mãi cái chuyện kia của anh Lục Tranh và Thẩm Thần chứ.
Ai không biết là ông Lục thương xót Thẩm Thần nên mới để nó đến nhà họ Lục ở, sao có thể thật sự kết hôn chứ.”
“Nhưng mà…” Một cô gái khác nói, “Chẳng qua là mọi người nói giỡn thôi, không phải thật đâu.”
Tiết Linh Linh: “Xùy, chúng ta không biết là thật có ích gì, tên Thẩm Thần kia đoán chừng tưởng là thật đấy, thấy anh Lục Tranh đối xử tốt với mình như thế sợ là trong lòng nó đang đắc ý lắm đây.”
“Nó tưởng thật đó là nó ngu, nếu thế thì cũng ngây thơ thật.”
“Anh Lục tuy là có hơi lạnh lùng, nhưng nhân phẩm lại rất tốt, quan tâm đến em trai trong nhà cũng không có gì kỳ lạ.”
“Được rồi được rồi, đừng nói về Thẩm Thần nữa.
Linh Linh thật ra tên ấy cũng ngoan lắm, sao cậu cứ nhằm vào cậu ta thế?”
“Tôi không có nhằm vào cậu ta, cậu ta và chúng ta vốn đã không hợp nhau, hơn nữa, anh Lục Tranh và chị Yên Chi mới là một đôi trời đất tạo thành, cậu ta từ chỗ nào nhảy vào chứ? Lúc nào cũng bày ra cái vẻ ngoan ngoãn thấy ghét…” Tiết Linh Linh nói.
“Linh Linh.” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thẩm Thần nhận ra được, đây là giọng của Trình Yên Chi: “Chớ có nói bậy bạ.”
Âm thanh của Tiết Linh Linh cũng nhỏ đi: “Em không có nha.”
Trình Yên Chi lạnh mặt đi không nói chuyện, cô gái ngồi bên cạnh cười nói: “Yên Chi, lần này tôi đứng về phía Linh Linh, người ta không nói bậy nói bạ gì cả.”
Âm thanh ầm ĩ lại vang lên, Thẩm Thần đứng bên ngoài một hồi, sau đó rời đi.
Cậu đổi một hướng đi khác, vừa đi vừa thầm nghĩ, đợi sau khi tìm được Lục Tranh thì hỏi thử xem khi nào anh về nhà, hoặc nếu anh không trở về, tự cậu đi về trước cũng được.
Lục Tranh quả thật là đã uống rất nhiều rượu, anh tùy ý nằm trên ghế sô pha trong một căn phòng, một bàn tay đặt lên trán, ngủ say.
Thời điểm Thẩm Thần đi vào liền nhìn thấy một hình ảnh yên tĩnh như vậy, cậu nhỏ giọng gọi anh một tiếng, nhưng không được đáp lại.
Thẩm Thần nhẹ chân đi đến cạnh ghế sô pha: “Anh Lục Tranh…Anh ơi?”
Hô hấp của anh đều đặn, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu, Thẩm Thần ngồi xổm xuống trước mặt anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt anh không hề chớp mắt.
Lúc anh nhắm mắt lại, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của anh cũng biến mất đi, thoạt nhìn trông dịu dàng đi rất nhiều.
“Lục Tranh.” Thẩm Thần đột nhiên nhỏ giọng gọi.
Không hề lắp bắp chút nào, đây là lần đầu tiên cậu gọi cả tên anh một cách hoàn chỉnh như thế.
Đáng tiếc là, anh lại đang ngủ.
Chỉ là, nếu không phải do anh đang ngủ, chắc cậu cũng không gọi được.
Thẩm Thần khẽ cười một tiếng, cảm nhận sự rung động không tên trong lòng mình.
Ba chữ này đã quanh quẩn trên đầu lưỡi cậu hàng nghìn, hàng vạn lần, nhưng khi thật sự nói ra, lại có loại cảm giác rung động lòng người đến thế này.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, Thẩm Thần tham lam nhìn anh, niềm yêu mến và khổ sở đan xen trong ánh mắt cậu, gần như sắp tràn ra ngoài.
Cậu là một người như vậy đấy, không giỏi giao tiếp, nhát gan nhạy cảm, che giấu tất cả yêu và ghét vào sâu tận trong lòng.
Tiết Linh Linh nói không sai, cho dù những năm này cậu sống trong một thế giới tráng lệ huy hoàng, nhưng trong lòng cậu lại rõ ràng, cậu và nơi này không hề hợp nhau.
Những thứ người khác có đều là những thứ bọn họ vốn có được, mà thứ cậu có được lại là do người khác bố thí cho, không thật sự thuộc về cậu.
Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ rời đi thế giới này.
Cậu sẵn lòng rời đi một thế giới như vậy, nhưng lại không muốn rời đi thế giới có anh.
“Em không thích Tống Từ.” Thẩm Thần nhớ tới lời anh hỏi lúc đứng trước cổng biệt thự, có chút khổ sở cúi thấp đầu xuống: “Sao em có thể thích người khác chứ.”
Không có ai trả lời cậu, Thẩm Thần hơi nản lòng nhìn Lục Tranh.
Tại sao mỗi lần đứng trước mặt anh lại nói không ra lời thế này, nếu lúc ấy cậu trực tiếp nói thẳng người cậu thích là anh thì sẽ thế nào nhỉ?
Thẩm Thần vội lắc đầu, bỏ qua ý tưởng khủng bố này.
Anh rõ ràng là không có ý với cậu, nếu cậu nói như vậy, sẽ chỉ đẩy anh ra xa cậu hơn thôi.
Ý tưởng trong lòng mẫu thuẫn với nhau, Thẩm Thần đưa tay ra muốn gọi anh dậy, nhưng khi chỉ còn cách người anh khoảng mấy centimet, cậu đột nhiên dừng tay lại.
Tay Thẩm Thần từ từ đưa lên phía trên, do dự trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống mặt anh một chút.
Ồ…Ấm áp, cũng có hơi mềm.
Thẩm Thần lặp đi lặp lại động tác này một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh.
Đường cong môi anh rất sắc bén, lúc mím lại khóe miệng khẽ cong lên, nhìn rất có cảm giác cấp trên uy nghiêm ra lệnh.
Thẩm Thần ngơ ngác nhìn vào môi anh, không biết là do lúc này suy nghĩ hỗn loạn, hay do mùi rượu trong phòng quá mức mê người.
Chờ khi cậu phản ứng lại, cơ thể của cậu đã từ từ nghiêng tới, đặt môi mình lên môi anh.
Rất nhẹ, thoáng một cái đã qua đi.
Thẩm Thần hơi trợn mắt lên, trong nháy mắt đã nhảy về vị trí cũ.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, cậu theo quán tính ngã về phía sau đụng phải bàn trà.
Phía sau gáy đau vô cùng, nhưng Thẩm Thần lại không kêu ra tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào môi Lục Tranh.
Vừa rồi cậu…đã làm gì vậy?
Thẩm Thần sửng sốt vài giây, sau đó lập tức đứng lên, chạy vụt ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Thẩm Thần còn chưa kịp thở xong một hơi thì đã nhìn thấy một người từ dưới lầu đi lên.
“Thẩm Thần.”
Thẩm Thần nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Trình Yên Chi, cậu gắng lấy lại bình tĩnh.
Trình Yên Chi: “Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Thần: “Em….”
“Anh ấy ở bên trong sao?”
Thẩm Thần lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu.
Trình Yên Chi nhíu mày, bước lên phía trước, đưa tay ra muốn mở cửa phòng.
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Thần lại đột nhiên duỗi tay ra đè lên tay nắm cửa.
“……”
“Anh ấy, đang ngủ ở bên trong.”
Vẻ mặt của Trình Yên Chi vô cảm: “Vậy sao, để tôi vào tìm anh ấy.”
“Anh ấy đang ngủ.” Thẩm Thần không buông tay, lặp lại lời mình một lần nữa.
Trình Yên Chi thấy Thẩm Thần ngăn mình lại, cảm thấy có hơi kinh ngạc, mọi người có mặt hôm nay phần nhiều đều sẽ khiêm nhường cô ta, cô ta há là người Thẩm Thần có thể ngăn cản lại sao.
Mà chính bản thân Thẩm Thần cũng không ngờ rằng mình lại dám cản đường Trình Yên Chi, trong lòng cậu bồn chồn, nhưng cũng không hề có ý định thu tay lại.
Lời của người khác nói cậu đều nghe được, cậu và Trình Yên Chi không có tranh chấp gì với nhau, nhưng vào lúc chạm mặt, cậu đã tự động liệt cô ta vào danh sách đen “kẻ thù”.
Cả hai người bọn họ đều chẳng hề có cảm giác vui vẻ gì khi gặp nhau, vì thế bọn họ cứ vậy mà giằng co, ngay cả không khí cũng trở nên khá xấu hổ.
“Hai người đứng đây làm gì thế?” Đúng lúc này, giọng nói của Quý Nhiễm vang lên đánh vỡ bầu không khí “yên lặng”.
Trình Yên Chi quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng không nói gì.
Quý Nhiễm nói: “Yên Chi, lúc nãy ở dưới lầu Linh Linh có tìm cô đấy.”
Trình Yên Chi cười khẩy một tiếng, rồi quay người đi xuống lầu.
“Ấy, bị sao thế nhỉ?” Quý Nhiễm ngây ngốc, không biết cô nàng này lại đột nhiên giở chứng gì thế.
Thẩm Thần lắc đầu: “Em về trước ạ.”
Quý Nhiễm: “Lục Tranh đâu?”
“Đang ngủ ở bên trong.”
“Vậy em cũng đừng về nữa, hôm nay lão Chu cũng có sắp xếp vài phòng nghỉ, em ở lại đi, Lan Khuê cũng ở lại mà.”
“Không về cũng không sao ạ?” Thẩm Thần hỏi.
“Không sao đâu.” Quý Nhiễm cười cười: “Tôi đã nhắn với người nhà mọi người rồi, ở lại chỗ tôi có gì mà không yên tâm chứ.
Đi thôi, để lão Chu đưa các em tới phòng nghỉ ngơi.”
“Dạ…Em cảm ơn.” Nói dứt lời, Thẩm Thần liền rầu rĩ đi xuống lầu.
Quý Nhiễm nhìn bóng dáng của Thẩm Thần biến mất sau cầu thang, hơi nhướng mày lên, đẩy cửa đi vào phòng.
“Shh…Làm tôi giật cả người.” Quý Nhiễm vừa vào phòng thì đã nhìn thấy Lục Tranh đang thẳng lưng ngồi trên sô pha, anh ta tiện tay đóng cửa phòng lại, “Không phải nói là đang ngủ sao?”
“Tỉnh rồi.”
“Ồ, vậy hôm nay cậu cứ ở lại phòng này ngủ đi, đã trễ thế này rồi, đừng về nữa.”
Lục Tranh xoa xoa ấn đường, không đáp lời lại.
“Sao vậy, uống say quá à?” Nói đoạn, Quý Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh: “Vậy thì càng không thể để cậu về nhà, nếu về bị ông cụ nhà cậu thấy, nhất định sẽ nói là tôi tàn hại chiến sĩ của tổ quốc.”
“….Thẩm Thần đâu?” Lục Tranh hỏi.
“Cậu nhóc ấy à, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cậu sắp xếp thỏa đáng, đã để lão Chu đưa đến phòng nghỉ ngơi rồi.”
Lục Tranh: “Ừm.”
Quý Nhiễm ngã lưng ra phía sau một tí, thuận miệng hỏi: “Tôi nói chứ cậu nhóc này thay đổi cũng nhiều thật, nhớ lúc trước cả người nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn trông rất đáng thương.
Chẳng qua bây giờ đẹp lên rất nhiều đó, này, cậu lâu rồi không quay về, lần đầu tiên gặp lại hẳn là kinh ngạc hơn nhiều so với tôi thường hay gặp nhỉ.”
Lục Tranh nhớ lại cảnh tượng sau khi xuống xe nhìn thấy cậu vào hôm anh trở về, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Lúc tôi nghe Cửu Dạ nói trong trường học được nhiều người theo đuổi lắm.” Quý Nhiễm nói đùa: “Xem ra cậu có thể yên tâm rồi, cậu vợ nhỏ không cần cậu phải phụ trách nữa.”
Lục Tranh nghiến nghiến răng nanh, nhíu mày lại liếc sang Quý Nhiễm một cái.
Quý Nhiễm không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Nghĩ lại cũng đúng, mấy cậu thiếu niên nhỏ như Thẩm Thần nhất định sẽ có thiện cảm với nam sinh cùng tuổi hơn, kiểu đàn ông “trưởng bối” lạnh lùng như cậu, nhìn thôi đã sợ, sao có thể thích chứ ha ha.”
Lục Tranh hơi khựng lại, sau đó duỗi tay rút một điếu thuốc để trên bàn trà, nửa nghi ngờ nửa bất mãn.
“Cậu là thiếu niên nhỏ à, sao cậu biết không thích?”
Quý Nhiễm: “……”.