Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ

Chương 1


Bạn đang đọc Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ – Chương 1


Năm mười ba tuổi ấy, bố cậu mất.
Mẹ của Thẩm Thần dẫn cậu đến nhà họ Lục.

Cậu chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cậu có một vị hôn phu.
Thuở ấy, Thẩm Thần còn nhỏ, cậu không mấy hiểu ba chữ “vị hôn phu” này nghĩa là gì.

Cậu chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cậu.
Thời gian cứ thế tích tắc trôi, chiếc xe con dài màu đen cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một anh lính gác cổng.

Thẩm Thần ngồi ngay ngắn ở ghế sau xe.

Nhận ra đã đến nơi, cậu ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ trước mắt cậu đều hết sức xa lạ.

Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cậu nữa,…!tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cậu.

Thẩm Thần khẽ siết chặt hai bàn tay, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.
Một người đàn ông từ ghế phụ bước xuống, ông bước đến nói với Lưu Lương: “Lưu phu nhân, chúng ta tới nơi rồi.”
Thẩm Thần quay đầu nhìn mẹ mình.

Bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với cậu: “Còn ngồi ngây ra đấy làm gì, xuống xe.”
Khẽ cắn môi, Thẩm Thần có hơi do dự.

Nhưng dưới cái nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng của mẹ, cậu chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn hai mẹ con họ đi vào cánh cổng lớn.

Trông Thẩm Thần có vẻ như đang ngoan ngoãn đi theo, nhưng hai mắt của cậu vẫn len lén đánh giá xung quanh.
Mọi thứ ở đây hệt như mấy cảnh hay chiếu trên ti vi, trong các bộ phim.

Người lính gác cổng đứng yên bất động ở nơi đó giống như chỉ xem họ như không khí.

Bước qua cánh cổng, một con đường rộng thênh thang hiện ra, hai bên đường là những gốc tre mọc thành hàng, cao vút.

Lá của chúng đan xen thành vòm, kết lại thành từng đạo bóng râm.
Đi hết con đường lớn, Thẩm Thần rẽ phải, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên rộng ra, nơi này có một mảnh đất trống rất lớn.

Trên mảnh đất đó còn có một tiểu đội xếp hàng ngay ngắn, bọn họ mặc đồng phục, đồng loạt thực hiện chung một động tác.
Thẩm Thần nhìn đến ngẩn người.

Người nào người nấy đều cao to và cường tráng.

Lúc họ hô to khẩu hiệu cũng làm trái tim nhỏ của cậu run theo.

Thẩm Thần bất giác dừng chân, Lưu Lương thấy cậu đứng yên ở đấy, vội chạy lại kéo cậu đi: “Con nhìn gì vậy, mau lại đây.”
Thẩm Thần quay đầu, thắc mắc hỏi mẹ: “Bọn họ, đang làm gì vậy ạ?”
Bà Lưu Lương đáp: “Lúc ở nhà, mẹ đã bảo con như thế nào, bảo con ngoan ngoãn đừng hỏi nhiều cơ mà.”
Thẩm Thần mím môi, cúi đầu xuống.
Nghe vậy, người đàn ông dẫn đường phía trước cười giải thích với cậu: “Bọn họ đang tập huấn đấy, cảnh này thường thấy lắm.

Trong học viện của chúng ta cũng có đào tạo tân binh, nhóm bọn họ mới nhập ngũ vào năm nay.”
Nói rồi, ông lại tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Thần hơi tò mò đối với cảnh này, nên cứ ngoái đầu lại nhìn suốt.

Vì thế, thân hình nhỏ bé của cậu tiếp tục bị bỏ lại một khoảng xa.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, cách đó không xa vọng lại tiếng bóng chạm đất.

Khi Thẩm Thần dời mắt khỏi đội tập huấn, quả bóng không còn bật nữa mà lại lăn chầm chậm đến bên chân cậu.
Quả bóng rổ này ở đâu ra thế?
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, nhưng Thẩm Thần đã nghe thấy một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
“Nhóc con, mau đá bóng lại đây.”
Giọng nói hơi trầm, tựa như tiếng suối sâu cuộn trào mãnh liệt trong rừng thẳm.

Trên mặt nước, sóng gợn đến vô tận, nhưng khi chạm đến tai, lại có thể cảm nhận được sự thần bí và kiêu ngạo ẩn sâu bên trong.
Thẩm Thần từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang nói, đứng cách đó không xa.

Người nọ trông khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng xanh, người rất cao, mặt mày lạnh lùng nhưng lại sắc sảo, trông vô cùng nổi bật.
Lúc này, anh lẳng lặng nhìn cậu, hàng mi đen dày rũ xuống.

Rõ ràng anh chưa nói gì, nhưng lại khiến Thẩm Thần cảm thấy hệt như có một áp lực vô hình chèn ép cậu.
Thẩm Thần siết chặt lòng bàn tay, cậu hoảng hốt nhấc chân lên đá.
Nhưng không biết có phải do cậu quá căng thẳng hay không, cú đá này sượt trúng bên hông quả bóng, nên nó chỉ lăn về phía trước một tí rồi dừng lại.
“…”
“Phì! Sức của nhóc con này nhỏ thế.” Một nam sinh mặc đồ thể thao màu đen chạy đến, anh chàng cúi xuống nhặt quả bóng rổ lên, rồi quay sang hỏi người đàn ông dẫn Thẩm Thần vào cổng: “Lão Mạc, cậu bé này được chú đưa vào à? Ai thế, người thân hả?”
Lão Mạc đi tới cạnh Thẩm Thần, khách khí nói: “Không phải người thân, là khách ông chủ mời đến.”
Lời vừa dứt, các chàng trai đang chơi bóng trên sân đều kinh ngạc nhìn Thẩm Thần, ngay cả người nói chuyện lạnh lùng ban nãy cùng nhìn sang.
Từ nhỏ đến giờ, Thẩm Thần rất nhát gan, trong giờ học giáo viên gọi trả lời câu hỏi thôi cậu cũng đã đỏ cả mặt, huống chi là bây giờ – có nhiều nam sinh nhìn cậu như vậy.

Theo bản năng, cậu nhích người ra sau lưng lão Mạc, hơi hoảng hốt nhìn sang Lưu Lương đang đi phía trước vài bước.
“Khách của thủ trưởng Lục á? Móa, mặt mũi to vậy.” Cậu chàng mặc đồ thể thao đen cạn lời, quay đầu hỏi: “Anh Lục, anh quen không?”
Anh Lục.
Họ Lục à.
Thẩm Thần sửng sốt một chút, nâng mắt nhìn nam sinh mặt lạnh bảo cậu nhặt bóng ban nãy.
“Không quen.” Người nọ hơi nhíu mày, nhìn lão Mạc.

Tuy anh không nói gì nhưng chỉ cần một ánh mắt, lão Mạc lập tức hiểu ý của anh, vội vàng cung kính giải thích: “Là người nhà họ Thẩm, cậu bé này tên là….Thẩm Thần .”
“Sao cơ?” Lục Tranh khựng lại, lần nữa cúi xuống nhìn Thẩm Thần, nhưng lần này, trong ánh mắt lạnh nhạt của anh xuất hiện chút kinh ngạc: “Chú nói, là nhóc con này à?”
“Em không phải, nhóc con.” Không biết tại sao Thẩm Thần bỗng nhiên lại to gan trả lời một câu như vậy.

Tuy thế nhưng lại đứt quãng, nghe chẳng có chút uy hiếp nào.
Nam sinh đứng sau Lục Tranh vừa tò mò vừa nhồi bóng, quả bóng va xuống đất vang lên từng tiếng bịch bịch, giống như tiếng tim đập của Thẩm Thần vào lúc này vậy.

Cậu nghĩ cậu biết người nọ là ai rồi, từ thái độ của lão Mạc khi nói chuyện với anh, mà anh lại còn mang họ Lục, vậy suy ra…anh là Lục Tranh.
Anh không giống với tưởng tượng của Thẩm Thần, lúc ông nội cậu còn sống từng nhắc đến anh.

Dù là khi trêu đùa hay khi nghiêm túc, cậu cũng đã mơ hồ hiểu rằng, đối với cậu mà nói, Lục Tranh khác hẳn mọi người.
Từ nhỏ đến lớn, yêu thương và quan tâm mà cậu nhận được rất ít.

Nên trong suy nghĩ của cậu Lục Tranh là người hiền lành và dịu dàng, sẽ cười với cậu, đối xử tốt với cậu.
Nhưng lúc này, khi trông thấy anh, mơ ước nho nhỏ trong đáy lòng Thẩm Thần lập tức mất sạch.

Người trước mặt cậu có đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, vừa hệt như ánh trăng cao ngạo trên đỉnh núi, lại vừa giống như ánh lửa cô độc tồn tại một mình trong đêm tối.

Anh nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, giống như cậu chỉ là một vị khách từ nơi nào đó không mời mà đến.
“Không phải nhóc con?” Lục Tranh nhẹ nhàng cau mày, hình như anh cảm thấy lời của cậu hơi buồn cười, nhưng không trả lời cậu, anh quay sang nói với lão Mạc: “Lão Mạc, chú dẫn khách đến chỗ ông nội đi.”
Lão Mạc đáp: “Nếu không thì cậu đừng chơi bóng nữa, về chung đi.”
Lục Tranh không trả lời, xoay người lấy quả bóng trong tay nam sinh mặc đồ thể thao đen.

Anh bước lên trước vài bước, tung người lên, úp rổ.

Chỉ với một lần, quả bóng đã rơi thẳng vào trong rổ.
Lão Mạc cũng biết tính tình của vị tổ tông nhỏ nhà mình, thấy vậy cũng không giục thêm, ông quay sang nói với Thẩm Thần và Lưu Lương: “Chúng ta vào nhà trước đi, người trong nhà còn đang chờ.”
“Được.” Lưu Lương đi tới nắm tay Thẩm Thần, nhỏ giọng hỏi lão Mạc: “Cho tôi hỏi, là đứa trẻ ban nãy, phải không? “
Lão Mạc nhìn bà, biết bà đang hỏi gì nên gật đầu: “Đúng vậy.

Cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Lục, Lục Tranh.”
Sau khi mấy người Thẩm Thần đã đi xa, Lục Tranh quay đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt sâu xa.
Bên cạnh có người hỏi: “Anh Lục, nhà họ Thẩm là nhà nào thế?”
Lục Tranh còn chưa trả lời lại, thì bạn tốt Quý Nhiễm đã choàng vai anh, ý tức sâu xa nói: “Tôi nhớ ông nội cậu từng nói cậu có một vị hôn thê mà nhỉ, chậc….nhà họ Thẩm? Đừng nói là nhà họ Thẩm của vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu đấy nha?”
Nam sinh mặc đồ thể thao đen là Cửu Dạ, cũng là bạn tốt của Lục Tranh, trợn mắt: “Móa, thật hay giả vậy, anh Tranh à, anh đang hại học sinh tiểu học đó!”
Lục Tranh đá bắp chân của Cửu Dạ: “Cút.”
“Ổn không đó, chuyện này phạm pháp đó nha.” Cửu Dạ chui tọt ra sau lưng người khác, khoa trương che miệng nói tiếp: “Nói chứ…!tôi thấy thằng nhóc ban nãy không ổn đâu, thằng bé đó nhỏ vậy thì sao xuống tay cho được!”
“Ha ha…”
Mấy nam sinh đứng trên sân bóng đều cười to, Lục Tranh mở miệng, nở một nụ cười khó hiểu: “Mẹ nó, cậu nghĩ những chuyện này làm gì? Biến thái à.”
Cửu Dạ vừa cười vừa nói: “Đâu dám đâu dám, nếu không, nếu không thì cậu về nhà đi.


Dù sao thì…trong nhà cũng có một cậu vợ nhỏ rồi mà.”
Cậu nhóc lúc nãy, thật sự chẳng có gì liên quan đến ba chữ “cậu vợ nhỏ” cả.
Nhưng con trai tuổi mười bảy mười tám đùa nhau không có giới hạn, Lục Tranh cũng đã quen rồi, nên không coi là thật.

Anh chỉ lườm thoáng sang Cửu Dạ, Cửu Dạ nhận được ánh mắt này, sợ tới độ chạy thẳng ra sau lưng người khác để trốn.
“Về trước đây, ngày mai chơi tiếp.” Cuối cùng Lục Tranh cũng đi về trước.

Nhưng tất nhiên là việc này không liên quan gì đến Thẩm Thần, chỉ là anh chơi mệt rồi, nên về thôi.
………………….
Lúc Thẩm Thần theo chân hai người lớn đi vào biệt thự.

Cậu lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung qua.

Mọi thứ ở đây đều đã hết sức xa lạ với cậu, nhưng căn biệt thự này càng vượt xa tầm hiểu biết của Thẩm Thần.

Đồ vật trong nhà đều ánh lên thứ ánh sáng trói lóa, đến cả cái thảm trải sàn cũng mịn màng như nhung.
Lão Mạc dẫn hai mẹ con đi đến chỗ ghế sofa.

Nơi có một ông lão đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Lưu Lương dắt Thẩm Thần.

Khẽ cúi người chào ông lão: “Bác Lục ạ.”
Thẩm Thần cũng chợt nhớ đến lời mẹ dặn đi dặn lại lúc trên xe.

Cậu cúi người, khẽ chào theo mẹ: “Cháu chào ông ạ.”
“Ừ, đến rồi à.

Mau ngồi, mau ngồi xuống đi.” Lục Trí Minh đứng dậy cười hiền nhìn họ, đợi hai mẹ con Thẩm Thần an vị, ông mới ngồi xuống.
Người hầu châm trà rót nước xong xuôi.

Lục Trí Minh nãy giờ vẫn luôn nhìn Thẩm Thần, ông có chút xúc động hỏi Lưu Lương: “Đây là cháu trai của lão Thẩm phải không ?”
“Vâng” Lưu Lương mỉm cười gật đầu.
Lục Trí Minh hít một hơi, ông như sắp khóc đến nơi vẫy gọi Thẩm Thần: “Nào, cháu ngoan.

Mau lại đây để ông nhìn con cho thật kĩ nào.”
Thẩm Thần khẽ giương mắt nhìn Lưu Lương.

Thấy bà gật nhẹ đầu đồng ý, cậu mới dám chống tay nhảy xuống ghế, dè dặt đi đến ngồi cạnh Lục Trí Minh.
Ông khẽ vỗ mu bàn tay Thẩm Thần, đôi mắt ông giờ đã hoe đỏ: “Đứa trẻ ngoan, đáng tiếc lão Thẩm không thể nhìn con trưởng thành được rồi.”
Nhắc đến ông nội mình, Thẩm Thần cũng có chút khó chịu, cậu hít hít mũi, cố không để mình rơi nước mắt.
Vỗ vỗ vào lưng Thẩm Thần, ông ngước lên hỏi Lưu Lương.
“Đứa trẻ này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba tuổi ạ.

Thằng bé năm nay cũng mới lên lớp bảy.”
“Đã mười ba tuổi rồi à? Lão Lương cũng có một thằng cháu mười ba tuổi, nhưng cao hơn Thẩm Thần nhiều.

Sao thằng bé này lại nhỏ như vậy chứ?”

Thật ra nói nhỏ đã là ông nói giảm bớt rồi.

Thẩm Thần đâu chỉ có nhỏ chứ, cậu còn có thể coi là suy dinh dưỡng nhẹ cơ.
Cơ thể gầy gộc, làn da thì vàng vọt.

Ai cũng không nghĩ cậu là một đứa trẻ mười ba tuổi đâu.
“Là lỗi của con.

Không thể cho thằng bé một cuộc sống thật tốt.” Lưu Lương tự trách, mắt bà cũng có chút ướt.
“Không thể trách con, là lỗi của bác.

Bác nên sớm tìm hiểu hoàn cảnh của các con, đón đứa nhỏ này về sớm một chút.

Là bác, có lỗi với ông bạn già kia.”
“Bác đừng nói vậy…”
Đúng lúc này, từ phía cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Thẩm Thần quay đầu nhìn, là Lục Tranh.
Anh rất cao, vừa đi vừa cầm chiếc khăn lông xoa xoa tóc.

Trên người anh vẫn là bộ đồ kia.
Lục Tranh đi kéo gió mà đến, hoàn toàn không ăn nhập với không khí bi thương trong phòng.
Thấy anh định đi thẳng lên lầu.

Lục Trí Minh vội gọi anh lại: “Đúng lúc, A Tranh, con qua đây chào hỏi dì Lưu đã nào.”
Thẩm Thần hãy luôn nhìn theo anh từ khi anh bước vào.

Thấy anh định quay người lại, cậu cũng vội quay đầu về.
Lục Trí Minh tiếp tục nói: “Dì Lưu là con dâu nhà lão Thẩm, chính là ông bạn mà ta hay nhắc đến với con đấy.”
Dừng lại một lúc, Thẩm Thần nghe được tiếng bước chân lại gần.

Sau đó là giọng nói trầm trầm của Lục Tranh vang lên trên đỉnh đầu cậu: ” Chào dì ạ.”
Giọng nói anh như dày, lại như nhẹ.

Trái tim nhỏ của Thẩm Thần cũng theo từng âm tiết của anh mà rung lên.
Thẩm Thần đối với người này rất tò mò, vì thế cậu lại len lén liếc nhìn anh.

Lục Tranh rất cao, Thẩm Thần nhìn từ dưới cũng chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lay động cùng chiếc mũi cao thẳng của anh.
Trong khi cậu còn đang chăm chú lén ngắm nghía, Lục Tranh lại bất ngờ cúi đầu, nhìn thẳng vào cậu.
Trái tim nhỏ lại một lần nữa loạn nhịp, khẽ nuốt nước bọt, Thẩm Thần xiết chặt hai bàn tay.

Cậu cố tỏ ra mình bình tĩnh đường hoàng một chút, nhìn lại anh.
Gương mặt góc cạnh, mày kiếm sắc nhọn, quả thật Lục Tranh vô cùng anh tuấn.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Trái tim không rõ vì sợ hay vì còn vì điều gì khác, dần dần tăng tốc.
Đúng lúc này, Lục Trí Minh lại tiếp tục giới thiệu: “Còn đây là Thẩm Thần, con trai dì Lưu.

Sau này họ sẽ sống ở đây, con nhớ quan tâm tới em đấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.