Đọc truyện Lục Phiến Môn Hệ Liệt – Chương 15Quyển 2 –
Tiểu Phương trở về phòng, lăn qua lộn lại nghĩ tới những lời A Vệ vừa nói với hắn. A Vệ bây giờ, đều do một tay sư phụ nàng làm hỏng. Nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào nữa, bởi vì muốn giữ cho mình một đường lui.
Tiểu Phương cảm thấy phẫn hận đau đớn, vì sao trên đời lại có một người ác độc như vậy, một mặt dùng hoa ngôn xảo ngữ để dụ dỗ, mặt kia lại bởi một việc bé nhỏ không đáng nói liền tùy hứng vứt bỏ.
Một ngụm máu trong ngực không thể ép xuống, phun lên giường.
Ánh trăng bên ngoài rất lớn, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống đỉnh đầu. Tiểu Phương nhìn ánh trăng, đi tới trước thư phòng của Bảo công tử: “Ngươi vẫn chưa ngủ?”
“Tiểu Phương sao?”
“Là ta.”
“Hiếm thấy ngươi rời khỏi chiếc giường kia.” Tiếng nói của Bảo công tử mang theo ý cười truyền từ trong phòng ra, “Vào đi, ngoài trời lạnh lẽo, cẩn thận bị đông cứng.”
Tiểu Phương không đi vào trong, chỉ cảm thấy ánh trăng bên ngoài càng tròn càng to hơn, nhất thời ánh mắt mịt mờ: “Ta muốn xin ngươi giúp một việc.”
“Không để A Vệ làm hạ nhân nữa sao?”
“Đúng vậy. Bảo công tử, thật ra ta vẫn muốn nói tiếng cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi mang ta ra khỏi nhà, không cần chịu đựng xem thường cùng cười nhạo của những người trong nhà. Nhưng ta lại nghĩ, nhất định ngươi làm vậy là vì võ công của ta, muốn lợi dụng ta để ngươi thăng chức phát tài, cho nên tiếng cảm tạ này, mãi vẫn chưa có dịp nói ra.”
Bảo công tử mỉm cười dưới ánh nến: “Không sao, ta cũng không cần ngươi cảm tạ, chỉ cần ngươi mau chóng khỏe mạnh.”
Tiểu Phương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Bảo công tử, trước đây ta không biết trên đời này có nhiều người xấu như vậy, bắt bọn họ là làm điều thừa, nhốt vào nhà giam rồi thì sao, cuối cùng chẳng phải cũng thả đi ư. Bọn họ xấu xa cũng không liên quan tới ta, thấy các ngươi bận rộn như vậy, bôn ba vì mấy chuyện nhàm chán đó, ta lại nghĩ thật ra bệnh nằm trên giường còn đỡ lo hơn…”
Bảo công tử nghĩ, rốt cuộc ngươi cũng chịu nói thật.
Bệnh của Tiểu Phương có từ nhỏ, hai năm trước đến Lục Phiến môn cũng coi như đỡ hơn, nhưng nửa năm gần đây, ngược lại liền bệnh liệt giường.
Bảo công tử biết rõ chính mình không bạc đãi hắn, dùng thuốc tốt nhất cùng thầy thuốc giỏi nhất, đều điều từ chỗ Hoàng Thượng tới đây, nhưng bệnh của Tiểu Phương vẫn càng ngày càng nặng.
Một người khăng khăng nghĩ mình có bệnh, không ai có thể chữa trị.
“Nhưng Bảo công tử, ta nghe những lời A Vệ nói, biết được trên đời này quả thật có kẻ đáng hận, quả thật có kẻ dù đẩy hắn vào chỗ chết ta vẫn cảm thấy không cam lòng.”
“Đó chỉ là vì ngươi thương một người, cho nên cho rằng kẻ hại nàng tội đáng chết vạn lần.”
“Đúng vậy, Bảo công tử, trước kia ta đối xử không tốt với A Vệ, nàng không thể tin tưởng ta, có lẽ cả đời cũng không thể nào tin tưởng nữa, như vậy dù ta chờ đợi cũng vô dụng, ta hy vọng có thể làm cho nàng điều gì đó.”
Bảo công tử im lặng: “Có phải ngươi đang nói với ta, ngươi muốn an tâm mà đi, ta thay ngươi chiếu cố A Vệ sao?”
“Nếu ngươi từ chối, dù chết ta cũng không yên lòng.”
“Ta sẽ không từ chối, bởi vì ngươi là Tiểu Phương, nhất định ngươi có thể sống sót trở về, mà ngươi cũng biết tính cách của ta, ta không thể chiếu cố miễn phí dài hạn cho một người vô dụng.”
Bản tính coi lợi là ham của Bảo công tử tất nhiên Tiểu Phương biết rõ nhất, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy, nhịn không được hiểu ý cười: “Ta biết, cảm ơn ngươi.”
Đêm hôm đó Bảo công tử không ngủ, sau hừng đông đi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy rất nhiều cây quạt viết chữ trên bậc thềm.
Bảo công tử từ nhỏ đã không thích đọc sách, Hoàng Thượng hận hắn nhất ở điểm này, cho nên luôn thích phạt hắn viết chữ, những người khác thay hắn viết đều bị Hoàng Thượng phát hiện rồi trách phạt nghiêm khắc, chỉ có mỗi chữ của Tiểu Phương, có thể làm giả như thật.
Bảo công tử cầm cây quạt khẽ thở dài, nhớ tới hai năm trước, hắn nhìn thấy Tiểu Phương lần đầu tiên ở nhà của đương triều tể tướng Phương Thiếu Ngôn, khi đó Tiểu Phương mới mười sáu tuổi, còn nhỏ mà yếu ớt, bị mọi người khinh thường, hắn liền nói với Tiểu Phương: “Ngươi có muốn theo ta đi không.”
Ngay cả một câu hỏi đi nơi nào Tiểu Phương cũng không nói, liền theo hắn rời khỏi nhà.
Đưa công tử của tể tướng làm bộ khoái, mà nay còn để thất lạc, nhất định sẽ bị Hoàng Thượng mắng chết.
Bảo công tử thầm nghĩ, ngươi còn sống trở về đi, coi như vì tiền đồ của ta, ngươi nhất định phải còn sống trở về.
Từ ngày đó không ai gặp Tiểu Phương trong Lục Phiến môn, lúc đầu A Vệ cũng không lưu ý, thậm chí thấy Tiểu Phương không đến tìm nàng, cũng chỉ thầm nghĩ, quả nhiên ai cũng như thế, miệng nói yêu thích, nói xong liền thôi, nếu khi đó nàng coi là thật…
Nếu coi là thật…
Không biết có thể lại hối hận muốn cắn đứt ngón tay của chính mình hay không.
Nhưng có một ngày, Lăng Sắc bảo nàng đến phòng Tiểu Phương lấy ít đồ vật, nàng thấy căn phòng kia trống trơn tiêu điều, tựa như chưa từng có người ở, lòng của nàng đột nhiên quặn thắt.
Thân thể Tiểu Phương không tốt, có khi nào đã chết rồi không?
Căn phòng không nhiễm một hạt bụi, quả thực có chút tưởng niệm chủ chân cũ.
Hay là, dù bệnh như vậy, vẫn bị phái đi bắt người xấu.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, thấy Bảo công tử đi tới, nhịn không được đuổi theo hai bước: “Ai… Ai…”
“Ta không tên là Ai.” Bảo công tử không quay đầu lại. A Vệ chỉ đành chậm chậm theo hắn.
“Tiểu Phương… người kia… Tiểu Phương…”
“Ta cũng không họ Phương.”
“Tiểu Phương đi đâu rồi?”
“Cuối cùng ngươi cũng chịu hỏi, ta chờ những lời này của ngươi sắp hết kiên nhẫn rồi.” Bảo công tử tính toán nói, “Hôm nay là ngày thứ mười.”
A Vệ ngẩn ngơ: “Ngày thứ mười?”
“Tiểu Phương nói nên làm cho ngươi một chuyện, để ngươi hoàn toàn quên hết những việc trước kia, trước khi đi hắn dặn ta chăm sóc cho ngươi, nhưng mãi sau mười ngày ngươi mới hỏi hắn.”
Toàn thân A Vệ chấn động: “Ta tưởng rằng…”
“Ngươi tưởng rằng hắn thích ngươi chỉ là lời nói đầu môi, cho nên dù không thấy hắn ngươi cũng thoải mái. Nhưng trên đời này không phải ai cũng giống sư phụ của ngươi, Tiểu Phương thực sự là một người chấp nhất.”
“Hắn muốn đi đâu?”
Bảo công tử quay đầu mỉm cười: “Ngươi nói xem.”
A Vệ lùi hai bước: “Không… sẽ không… hắn…”
“Có gì không thể chứ, hắn đã đi rồi, ngày thứ mười, không chừng đã tìm được sư phụ của ngươi, cũng không chừng đã xử lý hắn, lại không chừng, đã bị sư phụ của ngươi xử lý.” Bảo công tử mỉm cười nói, “Nếu ngươi chịu hỏi sớm một chút, mở miệng sớm một chút, hoặc từ bỏ mấy thứ phỏng đoán hoài nghi nhàm chán kia, có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.”
Gương mặt tròn nhỏ ngơ ngác của A Vệ đã vương hai hàng nước mắt, không biết từ khi nào, nước mắt không kìm được mà lăn xuống, bỗng nhiên quay đầu chạy ra ngoài.
Bước chân của nàng quá nhanh quá mạnh, té lăn trên đất, lại đứng lên.
Tiểu Phương là người duy nhất trên đời thành tâm nói thích nàng. Sư phụ cũng từng nói, nhưng chỉ luôn xem nàng đáng yêu như con chó con mèo, muốn ôm nàng về nhà, tùy hứng liền dỗ dành là đủ.
Những năm gần đây không ai chịu đối xử tốt với nàng, không ai giống như Tiểu Phương, chịu đưa vai cho nàng dựa vào.
Nàng nghĩ Tiểu Phương nhất định không biết, lúc đó nàng thực sự nghĩ rằng, có thể không lo lắng dựa vào người hắn, là một chuyện thật may mắn.
Nàng không muốn hắn chết, bởi vì những lời từ thâm tâm này, tới bây giờ nàng vẫn chưa nói cho hắn nghe.