Lục Hoa Cấm Ái

Chương 9: Vết thương thật sự


Đọc truyện Lục Hoa Cấm Ái – Chương 9: Vết thương thật sự

“Biết trước cô thành ra bộ dạng như thế này, ta thà không đến còn
hơn!” Vị nam tử ở đằng kia, dù trong giọng nói có mang chút oán giận
nhưng chân vẫn nhanh chóng bước tới.

“Ta cũng thế, anh đúng là…chẳng bao giờ nói chuyện dễ nghe chút nào!” Anh Lạc thở dài, khẽ cười oánh trách “Nguyệt Nhiễm”

“Có chứ! Ai nói không!” Hắn lại càng cáu kỉnh hơn, hai hàng chân mày
rậm cứ như muốn dựng đứng lên: “Nếu như cô muốn ta nói chuyện dễ nghe,
phiền cô báo trước cho ta biết nên nói cái gì trước, cô muốn ta nói gì
ta sẽ nói cái đó! Chết tiệt…đây là cái gì?”

Hắn đang đứng ở nơi cách nàng khoảng năm thước, nhìn chằm chằm vào
bức tường trong suốt đằng trước, mắt tóe lửa: “Cô còn có sức lực để bố
trí kết giới nữa cơ đấy?”

“Không phải ta làm!” Anh Lạc vẫn chầm chậm trả lời, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị tắt hẳn. Đột nhiên lại
giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nguyệt Nhiễm,
ta nói cho anh biết, ta…ta cuối cùng cũng tìm được….Tìm được….”

“Cô câm miệng!” Nguyệt Nhiễm quay đầu trừng mắt với cô, một tay đặt
lên kết giới trong không trung “Muốn nói gì đợi ta vào trong đã rồi
nói!” Sau đó im lặng bắt đầu niệm chú pháp, tuy không có gió nhưng những sợi tóc lại bắt đầu bay bay. Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ lòng bàn
tay hắn bắn ra, mạnh đến mức như muốn đánh văng hắn ra.

Nguyệt Nhiễm kinh ngạc lui hai bước, nhìn về phía người đang ngồi
trên đất: “Này, ai đã bố trí kết giới này? Ta vậy mà lại không thể phá
được?”

Anh Lạc cười khẽ, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, nhìn về phía hắn.

Mặt Nguyệt Nhiễm lập tức sưng thành màu đỏ tím, hung hăng trừng nàng: “Đừng có cười,cũng chỉ có mình cô mới học nghệ không tinh thôi! Ta
không có đâu!” Nói xong lại nhìn về phía trước “Phá không được, đành
phải hủy nó thôi!”

Giơ tay lên cao, có thứ gì đó từ trong tay hắn từ từ hiện lên, giống
như vũ khí, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên, kết giới phía trước lập tức
được dễ dàng phá giải.

Anh Lạc chu môi không thèm lên tiếng nữa, có học nghệ không tinh cũng là do anh dạy chứ ai.

“Ê, nhóc con, cô không sao chứ?” Nhanh chóng chạy vào, Nguyệt Nhiễm
mặc dù từ xa đã biết nàng bị thương không nhẹ, đến khi nhìn gần mới hết
hồn hết vìa, đỡ người đang nằm trên đất kia dậy, tay không kìm được hơi
run lên.


Anh Lạc tỏ vẻ không sao cười cười, đã quen với giọng điệu ác liệt của hắn: “Ta…Ta sẽ không chết đâu!”

“Tốt nhất là như thế!” Nguyệt Nhiễm lại trừng mắt nhìn cô, nghiêng
người móc ra một viên thuốc “Đây là ‘tục hồn”, ăn vào có thể sẽ làm vết
thương của cô ngừng chảy máu!”

Anh Lạc nhận lấy viên thuốc trong tay hắn, cũng không vội ăn vào, nắm chặt trong tay: “Đây rõ ràng là thánh dược mà Tôn chủ cho anh, rốt
cuộc, ta lại là người dùng nhiều nhất!” Anh Lạc vẫn cười, nhưng hồng
liên dưới thân lại càng kiều diễm như lửa.

“Đã biết nói thế thì đừng tạo thêm phiền phức cho ta nữa!” Nguyệt
Nhiễm giận dữ nói, bắt lấy tay đang cầm thuốc của nàng, nhét thuốc vào
miệng nàng “Ăn vào mau!” cũng không thèm quan tâm xem nàng có cắn trúng
tay hay không.

Anh Lạc không kịp phản ứng, nuốt luôn viên thuốc, bị nghẹn mất “Khụ khụ…anh….không biết dịu dàng chút nào sao!”

“Không biết!” Nguyện Nhiễm trả lời ngắn gọn, dời tay đặt lên lưng
nàng, từ từ truyền linh khí vào, tăng nhanh tốc độ của dược hiệu*. Anh
Lạc chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp từ ngực bụng lan ra, đau đớn nơi
vết thương cũng giảm đi nhiều, thân thể dần có sức.

(*dược hiệu: hiệu quả của thuốc)

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng quanh năm không hề đổi của Nguyệt
Nhiễm, đột nhiên có thật nhiều lời muốn nói với hắn: “Nguyệt Nhiễm, ta
đã từng nói với anh, anh nói quả thật không sai, trên đời này…Thật sự,
thật sự có người thật lòng đối xử với người khác! Chỉ cần ta chịu tìm…Ta thật sự đã tìm được rồi….”

“Đừng nói chuyện! Vết thương của cô không nhẹ chút nào đâu!” Nguyệt
Nhiễm hiển nhiên không thèm để ý đến cảm xúc vui vẻ của nàng, đè chặt
nàng đang khoa tay múa chân.

“Ta nói thật mà….Thật đó!” Anh Lạc không cam lòng rút tay ra, lại túm chặt lấy tay áo của hắn, giống như níu lấy một vật cứu mạng “Anh không
muốn biết sao?”

Nguyệt Nhiễm lạnh lùng nhìn nàng, trong đôi mắt sáng như sao giống
như đang nói, sao lại hỏi ta, sao lại hỏi ta! Thở dài “Cô làm sao biết, hắn không giống mấy kẻ kia!”

“Không đâu! Hắn chắn chắn không phải!” Anh Lạc khẳng định lắc đầu.

“Cô lần nào mà chả nói thế?” Lại liếc nàng, tiếp tục giúp nàng cầm
máu. Nàng lần đó, chẳng phải cũng nhiệt tình tiếp cận, sau khi bị lợi
dụng, mới biết thế nào là đau lòng. Người người đều nói, một lần bị rằn
cắn, mười năm sợ dây thừng, thế mà trí nhớ nàng sao lại ngắn củn như thế chứ. Biết rõ sẽ bị lợi dụng, lại cứ dùng nhiệt tình mà tiếp cận người

ta. Khi nào mới biết khôn ra đây?

“Thế nhưng Bạch Trúc rất đặc biệt, hắn đã nói, hắn không mong muốn gì cả! Hắn bảo vệ ta không vì bất cứ lí do gì!”

“Bạch Trúc?” Nguyệt Nhiễm quay đầu lại.

“Hắn tên là Bạch Trúc, là đệ tử của Bạch Mộ!”

“Kết giới vừa rồi là do hắn bố trí?” Nguyệt Nhiễm hỏi tiếp, ánh mắt híp lại.

“Đúng vậy!” Anh Lạc gật đầu “Hắn mặc dù chỉ là một tiểu tiên mới
thành tiên, nhưng năng lực không kém chút nào đâu!” Anh Lạc đột nhiên
hơi kiêu ngạo, giống như đang khen chính bản thân mình vậy.

“Tiểu tiên?” Nguyệt Nhiễm cười lạnh.

“Ta chưa từng thấy hắn trước đây, nhưng cảm thấy hắn rất quen thuộc.
Có lẽ đây chính là duyên phận sao, hắn đối với ta tốt vô cùng, cho dù ta đưa Lục hoa cho hắn…hắn cũng không cự tuyệt! Cho nên…”

“Cô đưa Lục hoa cho hắn!” Nguyệt Nhiễm đột nhiên trợn mắt nhìn nàng, kéo lấy tay nàng, vẻ mặt sửng sốt!

“Cũng bình thường mà!” Anh Lạc nhếch môi cười thật vui vẻ “Ta còn
tưởng cho đến lúc chết cũng không thể tặng hoa này cho người khác! Cuối
cùng…”

Chân mày của Nguyệt Nhiễm càng nhíu chặt hơn, nhìn biểu tình thỏa mãn của nàng, miệng hơi động đậy nhưng lại không nói tiếng nào.

“Ta biết anh lo lắng!” Anh Lạc nhìn hắn “Nhưng đây là lựa chọn của
ta, ta sống đã ngàn năm rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ được lựa chọn điều gì, lần này….Ta tin trực giác của mình, cũng tin hắn!”

Vẻ kiên định chưa bao giờ có hiện lên trên mặt Anh Lạc, Nguyệt Nhiễm
hiểu cho dù hắn có nói nhiều hơn nữa, nàng cũng không nghe lọt tai, chân mày cau chặt đến không thể chặt hơn nữa, lại như nhớ tới điều gì, thở
dài: “Chỉ mong….cô đừng có hối hận!”

Đảo mắt nhìn về phía vết thương trên người nàng, máu đã ngừng, nhưng
vết thương lại không khép lại, mặt biến sắc: “Vết thương của cô….cô
trúng âm ác khí? ” Nguyệt Nhiễm kinh hãi, vốn là vết thương của nàng đã
đủ nặng, lại thêm bị âm ác khí nhập vào cơ thể, làm suy giảm chân
nguyên, cứ tiếp tục như vậy…

“Cô…Con nhóc ngu ngốc này, chỉ vì một người mới gặp lần đầu tiên, có
đáng không? Không được, ta đưa cô trở về Thần sơn, cầu xin Tôn chủ ban

‘quy hồn’ cho cô”

“Không! Bây giờ chưa về được!” Anh Lạc nhanh chóng bắt lấy tay hắn,
liếc mắt nhìn về phía rừng đào “Ta đã nói sẽ đưa Bạch Trúc đến Thần sơn, ta muốn chờ hắn trở lại!”

“Cô có thể đợi….nhưng vết thương của cô thì không thể đợi được!”
Nguyệt Nhiễm cắn răng, hận không thể tát cho nàng mấy cái “Nhóc con, cô
có biết tình trạng hiện giờ của cô không? Nếu không phải ta đến tìm
cô…Cô….” Nguyệt Nhiễm không dám nghĩ thêm nữa, tay phải nắm chặt thành
quả đấm: “Cô nếu lần này không theo ta trở về, sau này đừng mong ta đến
tìm cô nữa!”

Nguyện Nhiễm lần này thật sự tức đến sắp điên, vết thương của mình
Anh Lạc cũng hiểu rõ, quả thật là rất nặng, nếu không làm sao phải dùng đến ‘quy hồn’ cứu người kia. Thế nhưng nàng lại không muốn bỏ lại Bạch
Trúc như thế, thật vất vả mới tìm được một người như vậy, nên nàng không muốn rời đi dù chỉ trong chốc lát.

“Để ta nói với hắn một tiếng được không?” Nói cho hắn biết một tiếng
cũng tốt, nói cho hắn biết nàng phải về trước, nói cho hắn biết rằng
nàng chờ hắn đến tìm nàng.

“Cô….Tùy cô!” Nguyệt Nhiễm cắn răng phẩy tay áo, tức đến muốn bỏ đi
luôn, lại thấy thân thể của Anh Lạc sắp chịu không nổi rồi, lại nhìn
không được mà đỡ nàng, nên lại càng nghiến răng nghiến lợi.

==========================

Anh Lạc chịu đừng cơn đau trên người, đi tìm Bạch Trúc, trong lòng
vui mừng, Dao Trì đã trở lại vị trí cũ,hắn đã thành công rồi sao. Nếu
hắn đã thành công, hẳn là hắn sẽ nguyện ý theo nàng trở về?

Nàng thật ngốc! Cuộc sống sau này còn rất dài, cũng không phải chỉ có một ngày. Huống chi mình đã bị thương, coi như là xin được thuốc của
Tôn chủ, nhưng vết thương cũng không phải chỉ có mấy ngày đã có thể đỡ
hơn được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn nhận lấy Lục hoa, nàng lại
không nhịn được cười khúc khích. Thật lòng thật dạ, hắn là thật lòng
tiếp nhận mình. Nàng từ khi có trí nhớ đến nay chưa bao giờ biết thế nào gọi là thật lòng thật dạ. Nguyệt Nhiễm mặc dù đối xử tốt với nàng nhưng hắn cũng chỉ là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của nàng, huống chi hắn lại là
người của Tôn chủ. Hắn đối với nàng có mấy phần thật lòng, trước mặt Tôn chủ là mấy phần, nàng cũng không biết rõ nữa.

Ở đằng trước có một bóng người, một thân áo trắng như tuyết, Anh Lạc
nhìn qua là có thể nhận ra ngay. Tim lại bắt đầu đập rộn ràng lên rồi!
Nàng dừng lại, đang muốn mở miệng gọi hắn, nhưng lại nghe có người gọi
“Tử Hân!”

Tử Hân? Cái tên này thật quen! Nàng nhận lầm người rồi sao?

Lại thấy từ bên kia có một người đang chạy tới, người mặc áo khoác
màu xanh, nhìn hơi hen, hình như đã từng thấy ở tiên hội Dao Trì.

“Đệ không trở về Bạch Mộ mà lại đi đâu đó?”

“Đệ phải tìm một người!” Hắn có vẻ hơi vội, nhăn mày nhìn về phía xa,trong lòng Anh Lạc lại bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

“Rốt cuộc là ai?”


“Anh Lạc.”

“Anh Lạc? Vị thần bị vứt bỏ kia?” Nam tử mặc thanh y kinh hãi “Sao đệ lại quen người này?”

“Đệ bị Ma giới cố ý đánh lạc hướng rời xa Dao Trì, thấy có linh khí đang chuyển động, thuận đường cứu giúp, mới biết là nàng”

Động tác của Anh Lạc hơi dừng lại.

“Là nàng đưa đệ từ mật đạo đến Dao Trì này để cứu mọi người! Hiện tại nàng đang bị thương, về tình về lý đệ tất nhiên phải giúp nàng!”

“Nghe nói người này không có thân thể của Thần, cũng chẳng có Thần
lực! Năng lực kia còn kém hơn cả người ở Tiên giới, cho nên mới gọi là
vị thần bị vứt bỏ. Đệ cứu nàng làm gì? Huống chi với năng lực của Thần
tộc, tự nhiên sẽ đến cứu nàng thôi!”

“Sư huynh, nàng mặc dù Thần lực không cao, nhưng vẫn là người của
Thần tộc, lại còn là muội muội của Tôn chủ. Sau này đối phó hai giới yêu ma, nhất định sẽ có chỗ dùng. Hai giới lại xâm phạm lần nữa, Bạch Mộ ta cũng không thể ngồi nhìn nữa. Lần này chúng có thể dùng Thiên Lăng
trận, ngày khác nhất định sẽ dùng trận pháp lợi hại hơn. Tu vi tương
đương với đệ nơi Tiên giới,cũng chỉ có bốn người, e rằng không thể hoàn
toàn phòng ngừa dã tâm của Ma giới. Nếu như có được sự ủng hộ của Tôn
chủ, đối với Tiên giới mà nói cũng không phải chuyện xấu!”

…….Thì ra….thì ra….vẫn là vì Tôn chủ…..

Hóa ra…đến cuối cùng…cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Nàng hơi
hoảng hốt, chớt nhớ đến một chuyện khi còn nhỏ, rất nhiều người nhiều
việc, ban đầu đều khiến nàng vô cùng vui mừng, càng về sau, lại đều trở
thành công dã tràng. Nguyệt Nhiễm nói không sai, nàng lúc nào cũng thế,
sau mỗi lần…lại vẫn không biết khôn ra!

Ai cũng muốn lừa gạt nàng, lợi dùng nàng!

Thế nhưng…hắn rõ ràng đã nhận Lục hoa, rõ ràng đã nhận lời.

Nghẹn ngào bước lui về phía sau, nhìn về phía dưới cây đào ở đằng xa
kia, bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt dịu dàng kia. Nàng muốn xác nhận,
có phải nàng đã…nhìn lầm rồi, có phải vì bị thương quá nghiêm trọng…cho
nên….mới sinh ra ảo tưởng, người ở đằng kia không phải là Bạch Trúc

Bạch Trúc….Tử Hân….

“Cô không biết sư phụ của ta sao! Sự phụ ta là Mộ Tử Hân, Bạch Mộ Tử Hân!”

Bên tai lại vang lên câu nói kia của Cố Thiên Phàm….

A….

Thì ra…hắn chính là vị Bạch Mộ thượng tiên kia, là sư phụ của Cố
Thiên Phàm, Mộ Tử Hân! Thì ra…hắn vốn không cần sự giúp đỡ của mình
cũng đã là thượng tiên rồi. Thì ra…hắn vốn không cần phải vào Thần sơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.