Đọc truyện Lục Hoa Cấm Ái – Chương 7: Bích Lạc khuynh tâm
“Tôn chủ bận rộn nhiều việc, loại chuyện nhỏ nhặt như trượt chân này, tất nhiên cũng sẽ không rảnh mà bận tâm!” Nàng giơ tay lên sờ sờ trên
vách mật đạo, không biết là vô ý hay cố tình phủ lên trên những hoa văn
tối màu, xoay người lại vẫn nói thật nhẹ nhàng, giống như chuyện nàng
ngã xuống như thế chỉ là chuyện nhỏ: “Đi bên này!”
Bạch Trúc nhíu mày, nhìn nàng một cái, vẻ mặt phức tạp, nhưng lại không có chút gợn sóng nào.
Đó không phải là vấn đề có rảnh rỗi hay không để bận tâm, nữ thần
Nghiên Tịch chính là chị ruột của nàng nha! Thần tộc mặc dù sống độc
lập, nhưng nơi Thần sơn, gần mấy ngàn người, nàng mất tích suốt một
tháng trời, không ai phát hiện ra sao?
Mi tâm lại sâu thêm mấy phần, chần chờ một chút, cất bước đi tiếp về phía bên phải.
“Chuyện cách đây đã ba trăm năm, từng chỗ rẽ ở nơi này ta lại đều có
thể nhớ rõ ràng. Đây có thể xem là một sở trường không?” Nàng cười vui
vẻ, đi theo hắn, đường mật đạo không dễ đi, khắp nơi đều có đá nhọn.
Bạch Trúc cố ý đi chậm, nàng miễn cưỡng vẫn có thể đuổi theo. “Đáng tiếc là có nhớ cũng vô ích,ta chỉ còn có thể đi trong mật đạo này hôm nay
nữa thôi. Ta đến Dao Trì này cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Nàng giễu cợt tình huống của bản thân.
“Cũng không tính là vô ích!” Bạch Trúc cắt đứt sự tự giễu của nàng
“May mà có cô nhớ được con đường này, nếu không, chúng tiên khó mà có cơ hội sống !”
“Ồ?” Anh Lạc ngẩng đầu bày ra vẻ mặt hâm mộ với hắn, hắn một lòng chỉ nghĩ cứu chúng tiên, người của Tiên giời, cũng giống như hắn làm người
ta yêu mến như vậy sao? “Thật ra thì ta cũng không phải chuyện gì cũng
nhớ được, Thần có tấm thân bất tử, ta có thừa ngàn năm trên đời, chuyện
gì cũng có thể nhớ rõ ràng. Chỉ duy có mười năm đầu đời kia lại không
thể nhớ được gì. Thần tộc luôn không hay nói đến chuyện tình cảm, cũng
như ta hiện tại cũng không hề thấy việc cứu mọi người ra khỏi Dao Trì là bắt buộc, nếu không phải….”Nàng nói đến một nửa, yên lặng nhìn thoáng
qua hai tay đang giao nhau kia, sửa lời: “Có lẽ là như vậy, ta mới không thể nhớ ra chút ấn tượng nào về mẫu thân trong mười năm đầu đời kia!
Đây có phải là giống như lời người phàm vẫh thường nói….là bất hiếu?”
“Trí nhớ đã qua ngàn năm, quên lãng cũng là điều bình thường thôi.
Lúc đó cô tuổi cũng còn quá nhỏ, không nhớ rõ cũng là chuyện rất bình
thường.” Hắn không nhanh không chậm trả lời, đột nhiên ngừng lại: “Phía
trước chỉ đủ cho một người đi qua. Ta đi trước, cô theo sau!” Nhìn về
phía mật đạo càng ngày càng hẹp phía trước, hắn buông tay nàng ra,
nghiêng người đi về phía trước.
“Có còn xa lắm không?”
Anh Lạc nhìn lòng bàn tay trống trơn, nắm lại thật chặt: “Không tới một dặm!” nói rồi cất bước theo sau.
“Một dặm!” Hắn cau mày cân nhắc một chút “Ta sợ khi đến Dao Trì, sẽ
có người canh gác, nên phải thu hồi kết giới, có thể sẽ bị luồng khí âm
tà xâm nhập vào cơ thể, cô chịu đựng được không?”
Lại là lo lắng sao? Anh Lạc chưa từng có lúc nào cảm thấy lòng mình
vui vẻ đến thế, khóe môi hơi nhếch lên, gật đầu: “Yên tâm, mặc dù ta
không giỏi, chút tiên pháp cũng không biết, nhưng nói thế nào cũng mang
thân thể của Thần. Chỉ có tí khí âm tà, có bị xâm nhập cũng không có
chuyện gì. Chỉ là huynh….thì sao?” Hình như hắn thành tiên chưa lâu thì
phải?
“Không cần lo lắng cho ta!” Bạch Trúc cười nhạt một chút, giơ tay
giải trừ kết giới mà khi vừa mới vào Bích Lạc đã tạo ra để bao quanh hai người. Anh Lạc giờ mới hiểu được thế nào gọi là khí âm tà. Khí này
không có hình thể, lại khiến người ta cảm giác được nó như từ bốn phương tám hướng mà đi xuyên qua người, xuyên thấu qua từng lỗ chân lông, xâm
lấn từng tấc từng tấc. mang theo cảm giác lạnh thấu xương. Sự lạnh lẽo
này không chỉ là ở thân thể, mà ngay cả linh hồn cũng có cảm giác bị xâm lấn.
Ngực truyền đến sự đau đớn nơi trái tim, thân thể không khỏi như bị nhũn ra, đứng không vững.
“Anh Lạc!” Bạch Trúc mạnh mẽ túm lấy tay nàng, nàng mới không bị ngã xuống: “Nơi này không thể ở lâu, đi nhanh thôi!”
“Ừ!” Nàng đáp nhẹ một tiếng, đuổi theo bước chân của hắn, nhanh chóng đi về phía trước. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai tay đang giao nhau của nàng và hắn, trong lòng mơ hồ có chút vui vẻ. Hắn không hề ghét
nàng nha! Một người ôn hòa như vậy, nếu có thể chân thành ở bên cạnh
nàng thì tốt biết bao? Thậm chí, hiện giờ nàng đã cảm thấy hắn đối xử
với nàng rất tốt rồi, cả đời nàng không có khát vọng gì, chỉ cần có
người đối xử thật lòng với nàng, không có lợi dụng, không có lừa gạt!
Chịu ở lại bên cạnh nàng, dù chỉ là trong vài năm ngắn ngủi cũng đủ rồi.
Miệng nàng hơi giật giật, trong đầu có một ý muốn nho nhỏ, cũng muốn
hỏi cho rõ ràng, lại chỉ sợ chẳng qua là một cuộc vui nhất thời, cuối
cùng lại không dám đường đột.
“Có gì muốn nói sao?” Hắn đi chậm lại
“Công tử thành tiên đã lâu rồi sao?”
“Chắc cũng được một thời gian rồi”
“Có từng nghe nói tới….Lục hoa chưa?”
Hắn dừng buớc “Hoa thần chỉ sinh trưởng nơi đỉnh Thần sơn, tất nhiên đã từng nghe qua!”
Anh Lạc mắt sáng như sao, có hi vọng, có hi vọng!
“Lục hoa quả thật là hoa của Thần, nhưng đối với Thần tộc mà nói, cả đời chỉ được dùng một lần mà thôi!”
“Một lần đó là dùng để làm gì?”
“Lục hoa không màu, toàn thân trong suốt, chỉ có máu của Thần mới có
thể khiến nó đổi màu!” Nhìn hắn một cái, Anh Lạc chuyển tay sờ sờ chiếc
túi bên người, trong túi bên phải, có một vật hình lục giác nổi lên,
nàng cầm chặt, hít sâu một hơi: “Cho nên hơn phân nửa Thần tộc, đều dùng nó để tặng cho người mình thích hoặc người mà mình kính trọng”
“Thì ra là thế!” Bạch Trúc vẫn chậm rãi trả lời, khiến người ta không rõ hắn đang nghĩ gì.
Anh Lạc vẫn không nhịn được vui vẻ, chưa đồng ý, cũng không có nghĩa
là sẽ cự tuyệt nha “Trong lòng công tử, có người rất quan trọng nào
không…?” Cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Lúc này hắn không trả lời ngay, một lúc sau mới cất giọng trong trẻo: “Có!”
Anh Lạc nhất thời trong lòng nghẹn “Phải không? Không biết là người như thế nào? Giờ đang ở đâu?”
Hắn đột nhiên dừng lại, Anh Lạc không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đã đụng vào người hắn Vội vàng lui lại một bước, lại thấy hắn đã quay đầu
lại, chân mày vẫn nhíu chặt: “Ở đây!”
“Hả?” Anh Lạc sững sốt, nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của hắn, trong
nháy mắt hơi thất thần. Một lúc sao mới hiểu được, hắn đang chỉ chúng
tiên đang bị vây trong Dao Trì. Nhất thời có chút áy náy nói: “Trong Dao Trì đang có người thân của huynh sao?”
Hắn xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Không phải”
“Vậy là người yêu?” Bàn tay siết chặt.
Bước chân của hắn rõ ràng ngừng một chút, lại tiếp tục đi, giọng nói
hơi có chút tức giận: “Có mấy người đệ tử đồng môn và sư huynh ta ở bên
trong!”
Anh Lạc trong lòng biết rõ hỏi như thế là rất thất lễ, con đường tu
tiên có trăm ngàn chông gai, trong đó không thể thiếu nhất là đoạn tuyệt tư tình nhi nữ*
(*tư tình nhi nữ: ý chỉ chuyện yêu đương)
Nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi, đáp án của hắn cũng khiến
lòng nàng vui mừng, mừng đến muốn kêu thành tiếng. Không phải là người
yêu, không phải là người yêu! Chẳng qua là tình nghĩa đồng môn, Anh Lạc
có thể nghe được tiếng reo hò dưới đáy lòng, từng chút từng chút tràn
ngập. Có hi vọng, có hi vọng! Thật ra tác dụng chính của Lục hoa chính
là – đính ước! Nàng không có nói rõ, nhưng hắn chắc là đã biết!
Nàng cứ như vậy đi theo hắn, sự vui mừng cứ thế từng chút từng chút
trào lên, đang không biết phải khéo léo mở miệng với hắn như thế nào,
trong đầu đang xoay chuyển biết bao nhiêu cách, đột nhiên ngừng lại,
nhìn người phía trước đang đứng yên.
“Gì vậy?” Anh Lạc tò mò nhìn về phía trước, đang muốn tiến lên một bước, lại bị hắn kéo trở lại.
“Đừng nhúc nhích! Là Thiên Lăng trận!
“Thiên Lăng trận?” Anh Lạc nhìn khoảng không phía trước, cho dù nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Bạch Trúc giống như nhìn thấu nghi ngờ của nàng, khom lưng nhặt lên
một cục đá, ném về phía trước, chỉ thấy hòn đá kia bay đến giữa không
trung, đột nhiên nghe thình thịch một tiếng, ngay tức khắc bị phá thành
từng mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi. Anh Lạc nhất thời hiểu ra, những thi
thể nơi Dao Trì này là làm sao mà có, dạ dày quặn lên, không nhịn được
nghiêng thân muốn nôn ra.
“Anh Lạc?”
“Ta…ta không sao!” Nàng cố gằng đè nén cảm giác ghê tởm, khoát tay
một cái nói: “Từ cái cửa động ở đằng trước kia, sẽ ra được trung tâm của Dao Trì.”
Bạch Trúc ngẩng đầu nhìn cửa động trước mặt, gật đầu: “Ừ, ta có thể
cảm giác được tiên khí ở đâu, chẳng qua là Thiên Lăng trận này…không ngờ lại xuyên thấu đến tận dưới lòng đất.”
“Thật xin lỗi!” Anh Lạc nhất thời có chút áy náy, e là chuyến này của bọn họ đã là công toi mất rồi, “Ta không ngờ Thiên Lăng trận lại lợi
hại đến thế!”
“Không liên quan đến cô!” Hắn nhíu chặt mày nhìn về phía trước “Ta
cũng không ngờ tới sẽ như thế, nhưng theo tình hình bây giờ cho thấy,
mặc dù nơi này bị Thiên Lăng trận ảnh hưởng, nhưng uy lực lại kém hơn
rất nhiều!”
“Huynh có biện pháp gì sao?” Anh Lạc ngay lập tức bừng bừng hi vọng.
Chân mày của hằn thế nhưng lại nhăn lại càng chặt: “Thiên Lăng trận
là trận pháp do Thượng cổ Thần tộc lưu lại, nếu đã khởi động, không ai
có thể dừng lại, chỉ có thể mạnh mẽ đột phá, hủy đi phần ở giữa, trận
này sẽ tự phá.”
“Ý huynh là muốn xông vào?” Kết giới mà vừa đụng vào liền tan xương nát thịt, có thể xông vào sao?
Bạch Trúc cau mày cam chịu, giơ tay cầm lấy phối kiếm toàn màu trắng kia, nắm chặt trong tay.
“Ta hiểu rồi!” Anh Lạc chậm rãi cười một tiếng, bước lên một bước, che ở trước người hắn, “Ta đi!”
Hắn mạnh mẽ xoay đầu nhìn nàng: “Anh Lạc….”
“Đừng có giành với ta!” Biết hắn muốn nói gì, nàng lập tức cắt ngang
lời hắn, cười rực rỡ quay đầu lại: “Ta có thân thể của Thần! Một Thiên
Lăng trận nho nhỏ, không thể làm gì được ta.”
“Thế nhưng…”
“Huynh có thể đảm bảo mình sẽ toàn thây trở ra sao?” Anh Lạc hỏi
ngược lại “Dù nói thế nào, huynh trước kia cũng chỉ là một người phàm,
mặc dù đã phi thăng thành tiên, nhưng dù sao cũng không thể sánh bằng
thân thể Thần tộc đúng không? Nếu như huynh tới gần trận pháp này, chắc
chắn sẽ giống như mấy người khác, chỉ có kết quả là tan xương nát thịt.”
Bạch Trúc không nói, chỉ là càng nhìn chằm chằm nàng, mặt mày nhăn thành một khối, lòng bàn tay không ngừng siết chặt.
Hắn là người thông minh, tự nhiên biết nên quyết định như thế nào là
tốt nhất, cho nên Anh Lạc tuyệt đối không lo lắng hắn phản đối. Sờ sờ
câu ngọc trước người, nhìn Thiên Lăng trận nhìn cách nào cũng không thấy phía trước. Nói không sợ, là giả, nhưng nàng mang thân thể của Thần,
cuối cùng cũng có chỗ dùng ít nhiều!
Mới vừa đi một bước, lại bị hắn kéo: “Anh Lạc….” Hắn làm như muốn nói ra suy nghĩ của mình, cánh môi nhấp nháy nhưng không nói được thành
lời.
“Huynh lo cho ta?” Anh Lạc hỏi.
“Tất nhiên!”
Anh Lạc lại càng cười đến rực rỡ, nụ cười kia chậm rãi kéo ra, dường
như rất vui vẻ! Trước kia nàng không dám yêu cầu xa vời sẽ có người lo
lắng cho nàng, thế nhưng trong vòng một ngày hôm nay lại nhìn thấy được
trên người này nhiều lần như thế. Trong lòng như được rót mật, ngọt ngào mềm mại. Đột nhiên lại cảm thấy Thiên Lăng trận này cũng không đáng sợ
như thế, có lẽ giờ đã có thể nói ra.
“Chưa từng có ai….lo lắng cho ta như thế.” Nàng dùng sức nắm lấy câu
ngọc trước người “Thần có thân thể bất tử, có thời gian ngàn vạn năm, từ lâu đã là tộc được Lục giới kính ngượng. Nhưng ta lại là sự sỉ nhục của Thần tộc. Không chỉ…thua kém tỷ tỷ, chỉ nói đến Tán tiên nơi Tiên giời, ta cũng không bằng. Người như ta vậy mà lại là Thần tộc. Ngay cả ta
cũng hoài nghi đây! Cho nên mỗi khi ra ngoài, ta đều đem theo câu ngọc
này, giấu đi hơi thở, để tránh làm mất mặt Thần tộc! Lúc đầu huynh cũng bị ngọc này lừa đúng không? Bất quá, cũng nhờ nó, ta mới có thể không
bị phát hiện, mới có thể đi báo cho huynh” Nàng cười tự giễu.
“Ta biết cái nhìn của người khác với mình, phần lớn là chẳng thèm ngó ngàng tới, đôi lúc cũng có sự dịu dàng nhưng cũng chỉ vì có dụng ý
khác. Ta không có yêu cầu gì, chỉ muốn có người không xem ta là thần,
thật lòng đối xử như người thường…đã là tốt lắm rồi! Đáng tiếc nhiều năm qua, cũng chỉ có huynh…chỉ có huynh thật lòng đối xử với ta, cho dù
biết thân phận của ta, cũng không xa lánh ta. Cho nên…Hôm nay ta phá
Thiên Lặng trận này, không phải vì chúng tiên nơi Tiên giới….Ta chỉ
là….chẳng qua là…”
Bạch Trúc không đáp, chỉ lẳng lặng nghe lời nàng. Anh Lạc trong lòng
như loạn xạ cả lên, nàng biết bây giờ nói ra những điều này có chút hèn
hạ, nhưng đây là cơ hội duy nhất để được nói…
Khẽ cắn răng, tiến lên kéo lấy tay hắn, nắm chặt trong tay. Tay của
hắn vẫn mang nhiệt độ nhàn nhạt, ấm áp, tựa như lần đầu tiên hắn cầm lấy tay nàng, khiến ngay cả lòng nàng cũng ấm lên.
“Bạch Trúc, huynh có thể…có thể nguyện ý ở bên cạnh ta không?”
Hắn hơi sững sờ, trợn tròn mắt nhìn nàng, ngây dại.