Lục Hoa Cấm Ái

Chương 54: Lòng không hối tiếc


Đọc truyện Lục Hoa Cấm Ái – Chương 54: Lòng không hối tiếc

“Hiên nhi, con quả thật muốn làm vậy sao?” Nữ tử nhíu chặt mày, nhìn về phía nam tử bên cạnh, trong ánh mắt đều là phiền muộn.

“Mẫu thân! Chỉ có cách này thôi, không phải sao?” Nam tử ngồi bên mép giường cười khẽ, nhìn về phía người đang nằm trên giường, là một cô bé mặc quần áo màu hồng phấn, cao không đến thắt lưng hắn, yên tĩnh
nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng đáng yêu. Hắn cứ như thế ngây
dại nhìn, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt đều
tràn đầy dịu dàng.

Nữ tử phía sau vô cùng phiền não, nhìn con trai vẫn không hề nhúc nhích, giọng nói có hơi vội vàng “Con có biết, nếu cứ tiếp tục như thế, con sẽ không thể quay đầu lại không?!”

“Không sao!” Nam tử trìu mến thu tay lại, xoay người nhìn về phía nữ tử, nhoẻn miệng cười, rực rỡ như Lục hoa đang nở rộ khắp nơi bên
ngoài khung cửa sổ kia “Người không phải đã nói, muội ấy…không chỉ là
muội muội của con, còn là thê tử của con. Mà con…không chỉ là huynh
trưởng của muội ấy, còn là phu quân của muội ấy, không phải như thế
sao?”

“Con….” Nữ tử có hơi tức giận, chân mày nhíu chặt hơn “Con có
biết, nếu một ngày kia nó biết rõ chân tướng, con nghĩ nó làm sao chấp
nhận nổi?”

“Muội ấy sẽ không biết đâu!” Hắn cao giọng đáp, vẻ mặt kiên định
“Pháp thuật của mẫu thân vô cùng cao cường, dù là thứ gì cũng không thể
phá nổi đúng không?”

“Tuy là như thế nhưng….” Nữ tử vẫn cứ do dự.

Nam tử tiếp lời “Mẫu thân yên tâm đi! Con biết người băn khoăn
điều gì, thế nhưng khi con đã quyết định, con cũng biết rõ hậu quả mà
sau này mình phải gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!”

Nữ tử còn muốn nói điều gì, nhưng thấy con trai vẻ mặt kiên định
như thế, nàng hiểu rõ có nói thêm gì cũng vô dụng. Chỉ đành thở dài
thườn thượt, mi tâm nhíu chặt không hề thả lỏng chút nào.

“Con khẳng định như thế, nhưng hiện thực sao có thể theo sự tính
toán của con được….” Rũ mắt nhìn người nằm trên giường, lại nhìn con
trai đang ngồi cạnh mép giường. Trên gương mặt hắn thấm đẫm tình ý nồng
nàng không thể hóa giải, trái tim nàng lại càng nặng nề, đứa con này,
coi trọng người khác, lại tự làm mình cô độc.

Nàng lại thở dài “Nếu như….có một ngày như thế, chỉ mong trong tương lai….Lạc Nhi có thể hiểu nỗi khổ tâm của con.”

Nếu như….quả thật có một ngày như thế, chỉ mong các con đều bình an vô sự.

Bạch Mộ lúc sáng sớm, vô cùng bận rộn. Các đệ tử bận rộn tu hành, mà

Chưởng môn các phái và Thượng tiên thì đang nghị sự ở đại điện, Thiên
Kiếm đã ở trong tay, đã đến lúc phản công rồi. Chỉ là lúc này Ma giới ở
Viêm Hoa môn lại không có ý tấn công, không biết đang toan tính điều gì. Tiên giới cũng chỉ đành yên lặng chờ đợi.

Cả Tiên sơn Bạch Mộ cũng lộ ra một loại không khí khẩn trương, chỉ có một nơi là hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt, còn có hai người đang ở bên giường trừng mắt nhìn nhau.

Lạc Song nhìn người trên giường vừa mới tỉnh lại, không hề chớp mắt
nỗ lực nhìn người nọ, không nói lời nào. Người trên giường cũng nhìn về
phía nàng, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn mà thôi, thỉnh thoảng ánh
mắt lại hơi chuyển, mang theo chút bối rối.

Thanh Chi đứng bên giường cũng bối rối đứng thẳng người, chủ tử không mở miệng, y tất nhiên cũng không thể nói, đành ngẩng đầu nhìn nóc nhà, y còn phải đứng đây bao lâu nữa đây trời? Đã gần nửa canh giờ rồi, từ sau khi Chưởng môn tỉnh lại, vẫn cứ nhìn như thế, hai người không mệt sao?
Nhưng y mệt !!

Lại là một lúc lâu sau, Miểu Hiên cuối cùng dường như không chịu nổi
Lạc Song cứ nhìn mình chằm chằm, thở dài, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Lạc Nhi!”

Lạc Song giật mình, tay hơi rung động, nhưng vẫn không đáp lại, vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm.

“Lạc Nhi, ta tỉnh rồi!” Miểu Hiên tiếp tục mở miệng.

Đối phương lại vẫn không hề phản ứng, chỉ là cố sức nhìn, nỗ lực nhìn, chỉ sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.

Trong lòng Miểu Hiên hơi đau nhói, biết rõ là do nàng quá mức lo
lắng, nên mới nhìn hắn như thế.Hắn lại than nhẹ, đưa tay níu lấy tay
nàng đặt lên lồng ngực mình, để nàng cảm thụ trái tim hắn đang nhảy lên, từng chữ từng chữ nói với nàng: “Lạc Nhi, ta không sao, đã không sao
nữa rồi!”

Nàng lúc này mới giật mình, mở to hai mắt, tay lại càng run rẩy nhiều hơn. Cảm xúc căng thẳng trong nháy mắt như đều được thả lỏng. Ánh mắt
nàng đau nhức, nước mắt như vỡ đê, mơ hồ nhìn bóng dáng trước mắt, nàng
cố dụi mắt, muốn nhìn hắn cho rõ, lại bị nước mắt làm cho mơ hồ.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên hoảng hốt, luống cuống tay chân giúp nàng lau
nước mắt “Sao lại khóc? Đừng khóc, ta không sao….Ta không sao!” Hắn càng giảii thích nàng lại càng khóc nhiều hơn, giọt nước mắt to như hạt đậu
như đập vào lòng hắn, khiến hắn đau lòng, hắn lại càng lo lắng “Lạc Nhi, ngoan, nghe lời! Không khóc không khóc!”

Giọng nói kia hệt như lúc còn bé vẫn hay dỗ dành nàng, Lạc Song nhất
thời cảm thấy buồn cười, nước mắt cũng dần ngưng. Kéo tay lau nước mắt
trên mặt, lúc này nàng mới tin là thật.

Im lặng một lúc lâu, nhìn hắn vẫn có hơi luống cuống tay chân giúp
nàng lau nước mắt, sự trầm ổn ngày thường giờ chẳng còn chút gì, chỉ còn tràn đầy thương yêu, đây chính là ca ca của nàng!


Đảo mắt thấy ống tay áo hắn còn nhiễm vết máu, nhất thời không nhịn
được hơi tức giận “Ca ca!” giọng nói trầm trầm, còn mang theo giọng mũi
nồng đậm.

Nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, hắn tất nhiên biết nàng lo lắng
điều gì, chậm rãi thu tay áo giấu đi nơi khác, khẽ cười nói: “Không sao
mà!”

Hắn cười nhẹ nhàng như gió, cứ như chuyện ở đá Trấn giới chưa từng
xảy ra vậy. Lạc Song nhất thời cảm thấy một cơn nóng nảy không biết từ
đâu đến, hít thật sâu.

“Thật không?”

“Tất nhiên rồi!” Hắn cười “Ta sao phải lừa muội?”

“Phải không?” Nàng híp mắt nhìn hắn, lửa giận trong lòng như càng đốt càng mạnh.

“Ặc….Ừm!” Miểu Hiên đột nhiên thấy hơi sợ ( =)))) )

“Vết thương của huynh sao rồi?”

“Tất nhiên….đều đã không sao!” Hắn khi vừa tỉnh lại cũng đã cảm giác
thử, vết thương trên người không còn, có thể thấy là khi hắn hôn mê đã
có người giúp hắn trị liệu.

Sắc mặt trầm xuống, khóe miệng hơi nhếch lên một chút “Ca ca, tay huynh không sao chứ?’

“Tay?” Hắn sửng sốt, tay hắn quả thật không sao mà, ngay sau đó lại gật đầu “Sao vậy?”

“Đưa muội xem!” không chờ hắn kịp phản ứng, nàng kéo tay hắn qua, kéo ống tay áo của hắn lên, lộ ra một cánh tay trơn nhẵn, đúng là không có
vết thương, nàng cười tươi đến lộ ra mấy chiếc răng nhỏ.

Hắn hơi khó hiểu, nhìn nàng như đang chuyên tâm kiểm tra, không nhịn được mở miệng “Ta thật sự không có….”

Lời còn chưa nói xong, Lạc Song đột nhiên há mồm cắn mạnh lênh cánh
tay trắn nõn kia của hắn, hàm răng như đang cố dùng hết sức mà cắn.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên hoảng hồn la lên, nhìn nàng cắn đến vô cùng ác
độc lại không chịu nới lỏng ra, trên cánh tay truyền đến cảm giác hơi
đau, muốn cản, lại sợ tổn thương đến nàng “Muội…Lạc Nhi!”


Lạc Song không ngừng cắn, hắn lại không có cách nào, trên tay lại
truyền đến cảm giác ẩm ướt, lúc này hắn mới phát hiện nàng đã sớm rơi lệ đầy mặt. Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, nhớ khi còn bé, nếu nàng
tức giận, cũng sẽ cắn hắn như thế. Vừa rồi không hiểu rõ, lúc này lại
tràn đầy thương yêu, tay kia lại xoa xoa tóc nàng, nghiêng thân nhích
đến gần.

“Được rồi mà Lạc Nhi, ca ca biết sai rồi! Tha thứ cho ca ca có được
không?” Hắn nhẹ nhàng khuyên, giọng nói vô cùng thành khẩn. Biết rõ lời
nói của hắn chỉ là trấn an nàng mà thôi nhưng Lạc Song lại an tâm thật.

Chậm rãi nới lỏng miệng, nàng hệt như một con trâu nhỏ, đâm đầu vào ngực hắn, nức nở thành tiếng.

“Không cho phép xúc động như vậy!”

“Được!”

“Không cho phép một mình tự chạy đi như thế!”

“Được!”

“Có chuyện gì nhất định phải cho muội biết trước!”

“Được!”

Cảnh cáo của nàng vẫn cứ tiếp tục, dù nàng có nói gì, đáp án của Miểu Hiên cũng chỉ có một, khóe miệng mỉm cười, vừa gật đầu vừa đáp được
liên tục! Nàng nói cứ như đó là lẽ dĩ nhiên, không quan tâm đến người
bên cạnh đang không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Khụ khụ! Thanh Chi nhìn nóc nhà đăm đăm, nếu như đôi huynh muội này
có rảnh rỗi nghe y lên tiếng, y có thể nói để y ra ngoài trước được
không? Đứng đây mệt chết đi được ấy!

Có nữa, y còn muốn báo lại tình hình chiến đấu với Ma giới mà, chẳng lẽ Chưởng môn đã quên rồi nhá?

Gần đây chưởng môn quên cũng thật nhiều chuyện, nếu như y không nhớ
lầm, người trốn đi trước, hình như là tiểu thư mới đúng á! Sao cuối cùng người sai lại thành Chưởng môn rồi hả? (cũng đang tính nói vậy đó trời =v=)

Mau quên, tuyệt đối là mau quên!

================================

“Tử Hân!” Trên đường đi, Mộ Lãnh Liệt gọi lại Mộ Tử Hân đang định đi vào hậu viện “Đệ muốn đi đâu đấy?”

“Sư huynh!” Mộ Tử Hân nhẹ giọng đáp “Đệ đi xem Lạc Chưởng môn một chút, hôm qua hắn bị trọng thương!”

“Chuyện như vậy, đệ an bài người đi là được rồi!” Mộ Lãnh Liệt liếc
mắt nhìn phía sau, tiến lên một bước nói: “Tử Hân, giờ đây đại chiến
Tiên – Ma sắp đến, chúng tiên đều đang nghị sự, đệ tự tiện rời đi, không tốt lắm đâu!” hắn làm việc luôn chừng mực, sao lúc này lại như hồ đồ
vậy?


“Chuyện này đã có kết quả, trước mắt, chủ yếu là phải bảo vệ Viêm Hoa môn, còn phải thương nghị gì nữa?!” Mộ Tử Hân cau mày, quay đầu nhìn về phía hậu viện, mặt lộ vẻ phiền nhiễu.

“Tuy nói thế….” Mộ Lãnh Liệt như nghĩ đến điều gì, như hoài nghi,
nhưng lại lập tức biến mất, tiếp tục nói: “Chuyện này vẫn còn thiếu
người dẫn đầu, ta đã thương nghị với các Chưởng môn, để đệ dẫn dắt! Đệ
nhanh đi theo ta đến tiền thính, Viêm Hoa Chưởng môn đang đợi!”

Nói xong, không nói gì thêm kéo tay hắn, đi về phía tiền sảnh. Hai
tay chạm nhau, lơ đãng thăm dò mạch hắn, ánh mắt Mộ Lãnh Liệt trợn to,
biến sắc mặt, trở nên trắng bệch như phát hiện chuyện gì lớn.

“Này! Đệ….Nguyên thần của đệ!”

Mộ Tử Hân sửng sốt, rút mạnh tay về, trên mặt khó nén bối rối, lúc nãy sư huynh cố ý dò mạch hắn sao?

“Quả nhiên! Tử Hân đệ…đệ….” Sắc mặt Mộ Lãnh Liệt lập tức tái nhợt,
tay run rẩy chỉ vào người trước mắt, nhất thời giận dữ “Mấy ngày nay ít
thấy đệ, đệ cũng chỉ toàn nhốt mình trong phòng. Vốn tưởng rằng đệ đag
tự tìm cách trừ yêu ma, không ngờ…đệ….Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thấy có giấu cũng không được nữa, Mộ Tử Hân thở dài, dứt khoát nói “Sư huynh không cần lo cho đệ!”

“Không lo? Sao ta có thể không lo?!” Mộ Lãnh Liệt càng tức giận,
trừng mắt nhìn hắn “Đệ cứ như thế….có thể phá hủy đạo hạnh ngàn năm của
mình!” Hắn gấp đến mức giơ chân.

“Chịu thôi, chỉ cần đệ cẩn thận sẽ không sao!” Hắn nhàn nhạt đáp.

“Này có thể do đệ tự dự liệu sao!” Mộ Lãnh Liệt tiến lên một bước,
nhìn vẻ thảnh thơi của sư đệ càng khiến hắn tức giận “Đệ có biết không,
đệ dùng thuật này, chẳng khác nào lấy mạng ra đùa, chỉ cần đối phương có điều gì tổn thương, đệ cũng sẽ chết không cần bàn cãi! Tử Hân ơi là Tử
Hân….” Hắn thở dài “Đệ làm việc luôn có chừng mực, sao lần này lại xúc
động như thế? Nếu không phải phát hiện mấy ngày nay đệ có khác thường,
ta còn chẳng hay biết gì, đệ nói xem, rốt cuộc là ai? Người nào đáng giá để đệ lấy tính mạng ra đổi như thế?’

Mộ Tử Hân không đáp, chỉ quay đầu nhìn sắc trời mờ mịt, ngực khẽ đau
nhói, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, huynh cũng nói, ta làm việc luôn có
chừng mực, chuyện này cũng thế. Sư huynh sao không chịu tin Tử Hân?”

“Này….” Mộ Lãnh Liệt cứng họng, nhìn vẻ không thỏa hiệp của hắn,
trong lòng biết rõ có nói gì cũng vô dụng, cắn răng, nhất thời tức giận
vung tay áo bỏ đi “Đệ….Đệ, không nghe ta khuyên…thì tùy đệ đi! Aizz!”

Nói xong dậm chân bỏ đi.

Mộ Tử Hân đứng tại chỗ, nhìn người bị mình chọc tức bỏ đi, khẽ nhếch
môi, nhưng cười đến khổ sở, ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.

Lúc này, hắn chỉ mong không phải thẹn với lương tâm, không hối hận!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.